Bạch Đạo Sư

Chương 542: Kết Cục Biết Trước.



Trên mặt sông, ba đối thủ lúc này lại đứng nhìn nhau, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến cuối cùng. Độc Cô Tổng đã dồn hết sức lực của mình xuất ra đấu hồn mãnh hổ để toàn lực tấn công. Tên cầm thiết phiến cũng đã xuất ra đấu hồn đại bàng bay lơ lửng trên bầu trời. Còn tên cầm đại đao vẫn đứng đó, dưới chân hắn là đấu hồn thuồng luồng đang bơi lượn dưới mặt nước, có thể ngoi đầu lên tấn công đối phương bất cứ lúc nào. Ba tên này đều là cấp độ cao hiếm có , lại sở hữu một loại đấu hồn rất mạnh , không phải ai cũng sở hữu được. Tên cầm quạt kia sở hữu đấu hồn đại bàng được mệnh danh là vua của bầu trời. Tên cầm đại đao sở hữu đấu hồn thuồng luồng được xem là vua của đầm lầy. Còn Độc Cô Tổng sở hữu đấu hồn mãnh hổ được xem là vua của rừng xanh. Ba lại đấu hồn này đều là ba loại đấu hồn rất mạnh, khó phân cao thấp. Nhưng vấn đề ở đây là địa hình. Nếu như Độc Cô Tổng chiến đấu ở trên mặt đất, thì đấu hồn mãnh hổ hoàn toàn có sức mạnh để phát huy, cũng như bản thân của hắn sẽ sử dụng kiếm pháp tốt hơn ở trên đất liền. Nhưng hiện giờ hắn đang đứng trên mặt nước, đây là không gian của đấu hồn thuồng luồng, thứ đấu hồn có thể ẩn nấp dưới lòng sông và ngoi lên tấn công bất cứ khi nào , thật sự quá bất lợi. Còn nói tên kia sở hữu đấu hồn đại bàng luôn bay ở trên không, loại đấu hồn này đặc tính tấn công từ trên không trung vồ xuống , thì là tấn công trên mặt nước hay ở thảo nguyên thì cũng có khác gì khác nhau, không hề bất lợi. Vậy thì trong ba loại đấu hồn ấy , bất lợi nhất vẫn là đấu hồn của Độc Cô Tổng , hắn thực sự đúng là bị dụ vào trong một cái bẫy không lối thoát. Bây giờ đã bị dồn vào đường cùng, không thể chạy trốn được thì đành liều chết mà đánh, cũng xem như là một cái chết oai hùng. Độc Cô Tổng oán hận trong lòng, lấy hết sức bình sinh gầm lên một tiếng.

– ” A.A..A… lũ khốn kiếp các ngươi, lão phu liều mạng với các ngươi…”

Tiếng hét thất thanh của một con mãnh hổ bị dồn vào đường cùng không lối thoát, là tiếng hét của kẻ trong tuyệt vọng vẫn đang vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình chống cự lại vận mệnh trước mặt. Sau một tiếng gầm lên chấn động không gian, Độc Cô Tổng vận chân khí cuồn cuộn vào kiếm, vận khinh công lao vào đối phương xử một đường kiếm đâm tới tựa như một mũi tên xé gió lao đi. Tên cầm quạt sắt thấy kiếm khí cuồn cuộn lao vút về phía mình, hắn cười nhạt một tiếng.

– ” ha ha ha, cho dù có liều mạng thì nhà ngươi cũng có thể làm gì được chúng ta?”

Dù đối phương đã toàn lực tấn công, liều cả mạng sống để vùng vẫy, vậy mà tên Thái giám vẫn không một chút ưu tư. Hắn vuốt cây quạt sắt một cái, tiếng nan sắt va vào nhau nghe ken két, quạt sắp xòe rộng ra nhìn như một lưỡi dao đầy sắc bén. Tên Thái giám vận chân khí vào quạt sắt, vận khinh công vào chân lao thẳng tới kẻ địch, tấn công đáp trả không một chút e ngại.

Ở bên cạnh , tên cầm đại đao cũng không đứng yên mà vung đao lao tới, tiếp tục tình huống hai đánh một. Đấu hồn đại bàng từ trên cao sà xuống , đấu hồn thuồng luồng từ dưới nước phi lên, hai đấu hồn hình thành thế gọng kìm đều nhắm đấu hồn mãnh hổ mà tấn công. “ĐÙNG…ĐOÀNG…” Ba con người lao vào chém nhau tới tấp , tiếng binh khí vang vọng khắp nơi . Không chỉ có vậy, mà đấu hồn của họ cũng tấn công lẫn nhau vô cùng dữ dội. Tiếng hổ gầm, tiếng đại bàng vỗ cánh, tiếng cá sấu đập nước, tất cả làm cho một khúc sông chấn động. Cường lực của trận chiến liên tục va chạm, cả mặt sông bị chấn động khiến nước văng lên tung tóe, những dòng nước bị đánh văng lên trên cao tan thành những giọt nước nhỏ, và những giọt nước nhỏ lại bị cường lực đánh tan ra thành hơi sương khuấy động một vùng, che chắn luôn cả tầm nhìn của những kẻ trên bờ. Đám người binh lính đứng trên bờ nhìn ra bất lực hoàn toàn, dù muốn giúp gì đó nhưng không thể làm được gì cả. Bọn chúng hiểu rằng cảnh giới Võ Hoàng là thứ gì đó mà bọn chúng sẽ không bao giờ chạm tới được, và trước những Võ Hoàng ấy thì chúng chỉ như kiến cỏ mà thôi. Dẫu rằng hiểu hoàn cảnh của mình hiện tại chỉ giống như cào cào châu chấu đang ngó nhìn đại bàng đánh nhau, vốn không thể can thiệp vào được, nhưng trong lòng bọn chúng không khỏi ấm ức, bọn chúng nhìn ra đó mà hỏi.

– ” Thưa chỉ huy, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ ? Tại sao đại nhân chúng ta lại bị xử tội như vậy? Đại nhân chúng ta đã làm gì sai , hay đã làm gì đắc tội với bệ hạ hay sao?”

– ” Phải đó , phải đó . Bệ hạ quyền cao chức trọng, nếu không vừa ý gì có thể ngay trên chính điện mà xử tội , đâu cần phải phái người đi ám sát thế này ? Như vậy rõ ràng là không được rõ ràng minh bạch “

– ” Không sai, người là cửu ngũ chí tôn, muốn xử ai tội thì đều có thể đường đường chính chính mà làm, đâu cần phải bày lắm trò như vậy.”

Bọn lính lúc này đều rất ấm ức , dù hiểu rõ kẻ đứng sau là ai rồi , nhưng không hiểu tại sao lại xử lý thế này. Cũng không trách bọn chúng được , chúng chỉ là binh lính tầng lớp thấp nhất, có những vấn đề chúng không thể hiểu. Nhưng riêng tên chỉ huy thì khác, hắn đôi mắt hướng về đám sương nước tung tóe ngoài kia mà mím môi.

– ” Các ngươi muốn biết tại sao ư ? Vậy thì đi tìm bệ hạ mà hỏi , chứ hỏi ta thì ta cũng có biết cái gì đâu?”

Đám lính nghe vậy thì méo mặt cả, khuôn mặt rất không hài lòng , nhưng không ai dám nói gì. Tên chỉ huy thấy mình hơi quá đáng , thở dài mà nói tiếp.

– ” Thực ra ta cũng chỉ là một viên quan cấp thấp nhất, không biết gì nhiều những chuyện trong cung đình, nhưng ta nghĩ cái này chắc là ẩn ý của bệ hạ. Bệ hạ không ưa đại nhân của chúng ta từ lâu rồi, nhưng lại không có lý do để xử phạt, nên xử lý kín như vậy chăng?”

Đám lính và cả tên chỉ huy lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, trầm ngâm không nói gì, trong lòng rất nhiều ưu tư. Bọn chúng hiểu rằng chủ nhân của bọn chúng là công thần nhiều đời , công lao to lớn ấy dường như khiến cho hoàng đế cảm thấy lo ngại , cho nên hắn tìm cách từ từ triệt hạ. Tên chỉ huy trầm ngâm suy nghĩ một chút, trong lòng đau đớn chuyện gì đó, lại chỉ tay về phía đám ba người đang đánh nhau kia, khuôn mặt u buồn mà than thở.

– ” Bệ hạ cho hai tên cao cấp ra trận bẫy đánh đại nhân ở đây là hàm ý nửa kín nửa hở , vừa muốn cảnh báo những đại thần trong triều khác, vừa muốn giấu đi bàn tay của mình. Trận chiến này ai nhìn vào cũng biết là hai tên đấy là ai, nhưng thử hỏi có ai dám vặn hỏi bệ hạ? Làm như vậy không phải là đã xong chuyện rồi sao?”

Đám lính lúc này khuôn mặt cũng méo mó đi , nhăn nhó đau khổ. Đúng là làm bạn với vua như làm bạn với hổ . Mặc dù không phạm bất cứ lỗi lầm nào, nhưng vẫn có thể bị vua xử kín như thế này sao? Bọn chúng vẫn dán ánh mắt vào trận đánh ngoài kia, bỗng nhiên “GÀO…” Một tiếng thét thất thanh vang lên. Ở ngoài ấy, người ta thấy đại bàng đưa móng vuốt cắm vào cổ mãnh hổ kéo lên trên không. Ở phía dưới mảnh hổ thì thuồng luồng cạp vào chân kéo xuống, tưởng chừng cơ thể mảnh hổ bị xé ra làm đôi. Trên mặt nước , Độc Cô Tổng bị kẹp vào thế giữa cây đại đao chém xuống ghì vào thanh kiếm của hắn, còn tay còn lại chụp lấy bàn tay cầm quạt của tên thái giám, hình thành thế gọng kìm bóp dần hơi thở. “Gào…” Tiến mãnh hổ rú lên vì đau đớn khi cơ thể bị giằng xé, mà Độc Cô Tổng lúc này cũng nôn ra một ngụm máu , tổn thương bên trong trầm trọng không còn sức kháng cự. Giây phút cuối cùng cũng đã tới , tên thái giám và tên tổng binh sứ vung chân đạp vào bụng Độc Cô Tổng té bật ra sau. Chúng không thèm tấn công con người ấy nữa, mà vận khinh công lao lên tấn công chém vào giữa thân bụng mãnh hổ. “Gào…Á…” Mãnh hổ rú lên một tiếng đau đớn , mà Độc Cô Tổng hét lên một tiếng thất thanh. Đấu hồn mãnh hổ, trái tim của linh hồn hắn đã bị xuyên thủng, thì hỏi làm sao con người có thể chịu nổi sự đau đớn này? Đấu hồn mãnh hổ dần tan biến vào hư không, mà Độc Cô Tổng hộc máu giãy chết, cơ thể chìm dần xuống nước. Hai tên kia thu vũ khí lại, nhìn cái xác trôi nổi kia mà hừ một tiếng.

– ” chúng ta nể phục ông là một đấu sĩ tài ba, cương trực chính nghĩa, nên chúng ta cho ông chết được toàn thây”

Lời nói cuối cùng này như là một lời nói tiễn biệt, bọn chúng dùng khinh công lao vút sang bên kia bờ sông , lẩn vô rừng trốn mất. Vốn dĩ bọn chúng có thể dùng đại đao chém vô thân xác của Độc Cô Tổng, nhưng vì nể phục cho nên để cái xác ấy được nguyên vẹn mà tấn công đấu hồn rồi rời đi. Người bị tan vỡ đấu hồn thì chỉ có một con đường chết , nên chúng không cần phải kiểm tra bất cứ điều gì nữa, an tâm rời khỏi hiện trường. Ở trên bờ, tên chỉ huy thấy chủ nhân mình đã thất bại thì gào lên một tiếng thất thanh

– ” chủ nhân ơi…không… xin đừng mà…”

Nước mắt hai hàng, hắn vận khinh công lao thẳng ra mặt nước . Vốn chỉ là võ thượng , khinh công không đủ để di chuyển được xa , hắn rơi tủm xuống mặt nước. Trong dòng nước lạnh, tên chỉ huy vội vàng bơi đến phía trước, nhắm thẳng chủ nhân của hắn mà tới.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.