Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 35



Phó Lê vốn nghĩ đa số con trai đều là mấy ông đầu gỗ, nhưng giờ lại cảm thấy bạn trai của mình không hề như vậy. Hồi trước anh không chỉ nhìn một cái là đã nhận ra cô mới học trang điểm, mà bây giờ còn rất biết cách dỗ dành làm cô vui nữa.

Chậc, không hổ là người đàn ông bán mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da cho phụ nữ, có vẻ như anh đã tìm hiểu kỹ càng về tâm lý của phụ nữ rồi.

Tuy Phó Lê cảm thấy hân hoan nhưng cũng có hơi không vui, nói: “Đúng là biết ăn nói, trước đây anh đã dỗ bao nhiêu cô rồi?”

“Không có, anh chỉ dỗ em thôi.” Lục Triết thành thật trả lời, trước đây anh làm gì có thời gian yêu đương chứ.

“Miễn cưỡng tin anh.”

Trà sữa hai người gọi được bê lên, Phó Lê tháo ống hút ra, sau khi chọc xuống thì uống một ngụm trà sữa nóng, lập tức cảm thấy cơ thể ấm áp hẳn lên.

Phó Trịnh Đào biết tin hôm nay Phó Lê ra ngoài từ chỗ dì giúp việc, lập tức nghĩ ngay là cô đi hẹn hò. Vì vậy lúc hai người đang uống trà sữa, anh ấy đặc biệt gửi tin nhắn dặn cô nhớ phải về nhà sớm, trời tối không an toàn, có một số người càng không an toàn.

Phó Lê lập tức đoán được “một số người” này ám chỉ ai.

Trời mùa đông rất nhanh tối, mới hơn bốn giờ đã nhập nhèm tối rồi, Lục Triết chỉ đành tiễn Phó Lê về nhà. Lúc đưa cô về, anh vẫn hơi không nỡ. Nhưng nghĩ đến mấy ngày nữa là khai giảng, lúc đó ở trong trường, anh chỉ cần đưa cô trở về trước lúc kí túc đóng cửa là được, trong lòng lập tức vui vẻ trở lại.

Hai ngày sau, Phó Lê thu dọn vali chuẩn bị trở lại trường học.

Đúng lúc hôm nay Phó Trịnh Đào không có việc, ở nhà nhìn thấy cô vui vẻ, bận rộn thu dọn vali, không nhịn được dặn dò: “Đến trường thì nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, tiền tiêu vặt không đủ dùng thì gọi cho anh, đừng tiêu tiền của người có ý đồ riêng. Gia đình chúng ta có tiền, không cần dùng tiền của người khác.”

“Dạ.” Phó Lê trả lời qua loa cho có, Lục Triết không phải người có ý đồ riêng mà là bé con nhà cô!

Phó Trịnh Đào biết cô sẽ không nghe lời, lại sợ mình nói nhiều làm Phó Lê thấy phiền nên chỉ đành dặn dò một câu: “Nhớ là tối nào cũng phải về phòng ngủ đúng giờ, không được qua đêm ở bên ngoài.”

Phó Lê nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của anh ấy, mặt lập tức đỏ lên: “Em biết rồi!”

Phó Trịnh Đào bất đắc dĩ lắc đầu, cảm giác trái tim của cải trắng nhà mình đã đặt hết lên con hêu kia rồi, e là không bao lâu nữa sẽ quên luôn lời anh dặn.

Sau khi thu dọn vali xong, Phó Lê ăn trưa rồi kéo vali xuống nhà chuẩn bị lên đường ra sân bay.

Cô và Lục Triết hẹn nhau lúc 1 giờ chiều ở sân bay, hai người mua vé máy bay của chuyến bay 2 giờ 30 phút.

12 giờ 58 phút, Phó Lê đến sân bay, khi đi về phía Lục Triết thì phát hiện Lục Trăn Xuyên và Tô Xuân Xuân đứng bên cạnh anh…

Cô đoán Lục Trăn Xuyên và Tô Xuân Xuân mua vé máy bay cùng chuyến với hai người, trong lòng đột nhiên sảng khoái, muốn xem biểu cảm của Lục Trăn Xuyên như thế nào.

Lục Trăn Xuyên vốn đang đợi bạn gái của chú nhỏ, lúc sáng trước khi đi, chú nhỏ nói rằng mình có bạn gái, cũng là sinh viên đại học B, hôm nay đến thủ đô với bọn họ. Cậu ấy rất tò mò bạn gái của chú nhỏ trông như thế nào, dù sao cũng là thím nhỏ tương lai của cậu ấy.

Lúc nhìn thấy Phó Lê xuống xe, bởi vì ngoại hình của cô rất nổi bật, cậu ấy không muốn chú ý cũng không được. Lục Trăn Xuyên cảm thấy hôm nay không may mắn cho lắm, thời gian lên máy bay không khác Phó Lê là mấy, chỉ có thể thầm cầu nguyện mình không cùng chuyến bay với Phó Lê ở trong lòng.

Nhưng mà Phó Lê kéo vali, tươi cười đi về phía bọn họ. Lục Trăn Xuyên sợ đến nỗi nắm chặt tay Tô Xuân Xuân, trong lòng điên cuồng cầu nguyện cô đừng tới đây chào hỏi, không phải cô không thích cậu ấy nữa rồi à!

Nhưng Phó Lê lại bước tới gần Lục Triết, cười hỏi: “Anh đợi lâu chưa?”

“Không lâu.” Lục Triết nắm bàn tay không kéo vali của cô, sau đó xoay người giới thiệu với Lục Trăn Xuyên và Tô Xuân Xuân đang đứng ngây người: “Giới thiệu với hai đứa, đây là Phó Lê, bạn gái của chú. Chú nhớ không nhầm thì mọi người học chung trường cấp ba, hình như còn biết nhau nữa nên chắc là cũng quen biết nhau rồi. A Xuyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em ấy là thím nhỏ của cháu, hai người học cùng lớp đúng không? Sau này ở trong lớp học thì giúp chú chăm sóc em ấy một chút.”

Lục Trăn Xuyên đờ người gật đầu, Tô Xuân Xuân cũng không dám tin sao tình huống này lại phát triển thành như vậy.

Quan hệ giữa Lục Triết và Lục Trăn Xuyên cũng không tệ lắm. Tuy hai người chênh nhau về thế hệ nhưng tuổi tác không chênh lệch nhiều, có khá nhiều chủ đề nói chuyện chung. Hơn nữa trước đây Lục Trăn Xuyên luôn cảm thấy không tìm được chủ đề nói chuyện chung với chú nhỏ hay ăn chơi đàng điếm kia, nhưng đột nhiên lại đổi chú nhỏ, còn là sinh viên trường đại học B giống mình, mấy năm nay biết được chú nhỏ làm ăn rất phát đạt nên cũng có lòng làm thân với anh để tìm hiểu rõ quá trình gây dựng sự nghiệp của anh, chuẩn bị cho quá trình lập nghiệp sau này của mình.

Bây giờ biết được thím nhỏ tương lai của mình là Phó Lê, cậu ấy chỉ cảm thấy cả người không ổn chút nào!

Cho dù trong cuộc sống có những chuyện không vừa ý thì cậu ấy cũng phải mỉm cười mà sống!

Hành lý của cả ba người Lục Triết đều đã được gửi xong, sau khi đem hành lý của Phó Lê đi gửi, bốn người đi đến khu vực kiểm tra an ninh, ngồi ở cửa lên máy bay.

Lục Triết nắm lấy tay cô, nói nhỏ: “Đợi lúc nữa lên máy bay, nếu mệt thì em ngủ trước đi.”

“Thế anh không thấy chán à?” Phò Lê hỏi.

“Hơi hơi nhưng em quan trọng hơn.” Lục Triết nói.

Lục Trăn Xuyên: “…” Hai người này đủ rồi!

Phó Lê nghịch ngón tay mảnh khảnh của anh, hỏi: “Bây giờ anh đang trong thời gian thực tập, anh còn ở ký túc xá của trường không?”

“Không, anh mua nhà ở ngoài trường rồi. Trước đây anh bận kiếm tiền, thỉnh thoảng về muộn mà cửa ký túc cũng đóng, nên anh quyết định mua một căn nhà nhỏ bên ngoài. Như vậy đi làm sẽ thuận tiện hơn.”

“Vậy à.” Phó Lê nhìn quanh, không biết trong đầu đang nghĩ gì, đột nhiên chuyển chủ đề: “Cuối tuần này anh gặp bạn cùng phòng của em nhé? Anh phải tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng của bạn gái mới được đó.”

“Cũng đúng, sau khi em về thì bàn với bọn họ xem nên ăn gì nhé.” Lục Triết nói.

Phó Lê gật đầu.

Sau khi bốn người lên máy bay, Phó Lê cảm thấy hơi mệt nên chợp mắt một lúc.

Lục Triết nhìn sách được một lát thì lại nghiêng đầu ngắm Phó Lê, cảm thấy ngắm cô thế nào cũng không đủ.

Sau khi xuống máy bay, họ đi lấy hành lý, vì vali cho bốn người quá to nên phải thuê hai chiếc xe lái đến trường.

Phó Lê đi cùng Lục Triết mang vali của anh về căn nhà anh mới mua trước, tiện thể xem qua tình hình căn nhà anh mua.

Lục Triết mua căn nhà này lúc mới kiếm được ít tiền, Phó Lê nhìn qua chibi thì phát hiện anh thường ở một căn phòng khác phòng ở kí túc xá.

Lúc đó Lục Triết đang vội hoàn thành nhiệm vụ phú khả địch quốc, vì vậy anh chỉ mua một căn nhà không to, rộng khoảng 75 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Với anh thì như vậy là đủ rồi.

Lục Triết đặt vali xuống, hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó anh tiễn Phó Lê về ký túc xá vì hôm nay cô phải thu dọn lại phòng ký túc xá.

Sắc trời đã bắt đầu tối, hôm nay chỉ đành ngủ trong chăn bông chưa phơi nắng, Phó Lê hơi ghét bỏ. Tuy trong lòng rục rịch muốn đến nhà bạn trai ngủ, nhưng nghĩ đến việc hai người mới ở bên nhau, cô lại ngại nói ra nên quyết định tạm chấp nhận ngủ như này một đêm cũng được.

Sau khi Phó Lê thu dọn ký túc xá xong thì lên Wechat tìm Lục Triết.

Bé con moe cực: Trong phòng ngủ chỉ có mình em, vắng vẻ quá đi.【tủi thân】

Bé yêu đáng yêu nhất: Vậy chúng ta đi ăn tối nhé?

Bé con moe cực: Ok, đi ăn gì?

Bé yêu đáng yêu nhất: Em muốn ăn gì không?

Bé con moe cực: Gì cũng được.

Bé yêu đáng yêu nhất: Vậy chúng ta ra quán ăn, đến lúc đó muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.

Sau khi quyết định xong, Phó Lê mặc áo khoác vào, gặp Lục Triết ở cổng trường, hai người cùng đến một quán ăn nhỏ đối diện trường.

Quán ăn này khá có tiếng ở khu vực quanh trường, bởi vì đồ ăn ngon, giá cả lại hợp lý nên đây là địa điểm liên hoan tốt nhất mà sinh viên hay chọn.

Hai người gọi bốn món mặn và một món canh, sau khi ăn tối xong thì đi dạo quanh trường.

Đại học B rất lớn nên có thể chọn nhiều nơi để đi dạo ngắm cảnh.

Thời gian buổi tối này có thể thấy nhiều đôi yêu nhau đến trường sớm chỉ để hẹn hò thêm được một ngày.

Lục Triết và Phó Lê nắm tay nhau, hai người đi không nhanh, trời mùa đông se lạnh nhưng vì hai người đều mặc quần áo giữ nhiệt công nghệ cao nên cảm thấy rất ấm áp.

Đi đến chỗ có ghế cạnh khu rừng nhỏ gần trường ngồi nghỉ ngơi, một tay Lục Triết nghịch tóc Phó Lê, không nhịn được tò mò: “Hình như tóc em lúc nào cũng xoăn, là xoăn tự nhiên à?”

Phó Lê: “…Sao tóc xoăn tự nhiên có thể đều thế được? Nhìn cũng biết là uốn nha.”

“Thì ra là vậy. Anh thấy tóc em lúc nào cũng xoăn nên thấy hơi lạ. Vì sau khi tóc con gái dài ra thì phần đuôi tóc thường không xoăn. Kiểu tóc như vậy trông không được tự nhiên lắm.”

Phó Lê ghét bỏ nhìn anh: “Có thể dùng máy uốn tóc mà. Nhưng mà nói thật, dùng máy uốn nhiều trong thời gian dài cũng sẽ có hại cho tóc. Hay anh bàn bạc với hệ thống app nuôi bé con xem có thể làm ra loại máy uốn tóc mà không làm hại đến tóc không?”

“Được thôi, tối nay anh sẽ nói chuyện, bây giờ đang ở với em nên bỏ qua chuyện làm ăn đã.” Lục Triết cười.

“Sao thế, anh không quan tâm đến việc kinh doanh khi ở cạnh em? Anh trở thành người giàu thứ mười trong bảng xếp hạng nhà giàu chỉ trong hai năm ngắn ngủi. Nếu anh chăm chỉ hơn, có khi còn vượt cả anh rể giàu nhất của em đấy!” Phó Lê cười nói.

“Không có khả năng. Từ sau khi làm nghề này, thật ra anh đã phát hiện quy luật của người mua. Ngay từ lúc sản phẩm mới tung ra thị trường, sẽ có rất nhiều người mua, nhưng sau một thời gian, tuy lượng tiêu thụ vẫn rất tốt nhưng chỉ bằng 50% so với lúc đầu thôi. Đồng thời, anh đã gặp được một số người có suy nghĩ rất kì lạ từ chỗ chăm sóc khách hàng.”

“Các sản phẩm trong app nuôi bé con đều có hiệu quả, nhưng hiệu quả mà mấy người này muốn lại là chỉ cần dùng một lần với số lượng rất nhỏ là có thể bù nước hoặc làm mờ nếp nhăn. Trước kia, lần đầu bán essence chống lão hóa bản sơ cấp, có một người mua rất kỳ lạ, nói mình đã dùng hết một chai nhưng cảm thấy hiệu quả không hề thần kỳ như trên tờ hướng dẫn sử dụng đã viết nên muốn trả hàng. Nhân viên chăm sóc khách hàng kiểm tra đơn đặt hàng của cô ta, hỏi về việc sử dụng essence thì phát hiện ra mỗi lần dùng cô ta chỉ sử dụng đúng một giọt tinh chất.”

Phó Lê: “Mỗi lần chỉ dùng một giọt? Cho dù là khuôn mặt rất nhỏ đi chăng nữa thì cũng không đủ mà?!”

“Đúng vậy, tờ hướng dẫn sử dụng đã nói rõ cách dùng là mỗi lần mười giọt, giá bán cũng không đắt, chỉ 209 tệ một lọ, trong đợt giảm giá còn chưa đến 200 cơ. Muốn mỹ phẩm dưỡng da phát huy hiệu quả thì phải dùng một lượng vừa đủ, nhưng người mua này vẫn yêu cầu trả hàng, lúc sau cũng không quay lại mua nữa. Khách hàng như vậy không chỉ có mình cô gái đó.”

Lục Triết nhíu mày nói: “Anh vẫn luôn cảm thấy giá sản phẩm của mình không đắt, không nghĩ ra lý do tại sao mọi người lại dùng tiết kiệm như thế. Sau đó qua một lần ngộ ra, anh mới biết mức giá này vẫn còn cao với nhiều người.”

Phó Lê nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng, gật đầu nói: “Nếu nghĩ kỹ lại, tuy nói sau khi được giảm giá, giá của một lọ essence là 200 tệ cũng không đắt mấy, nhưng bao gồm cả toner, kem dưỡng và mặt nạ, người có thể mua hết cả bộ đúng là khá ít. Chưa kể việc chống lão hóa là chưa cần thiết đối với các cô gái ở độ tuổi ngoài 20. Những cô gái ở độ tuổi này nếu sinh ra trong một gia đình bình thường, mới bước vào xã hội đã dùng một bộ sản phẩm chăm sóc da trị giá 400 tệ mà chỉ có thể sử dụng trong vòng một tháng, hơn nữa mỗi tháng còn phải chi 200 tệ cho việc đắp mặt nạ, ngoài ra còn có quần áo, giày dép… đúng là có khả năng không nỡ mua.”

Lục Triết: “…Bảo sao, trong bản đánh giá anh xem có không ít người nói, hiệu quả tốt nhưng mỗi lần dùng lượng nhiều như vậy, một lọ essence dùng rất nhanh hết nên rất tiếc tiền. Thảo nào tỷ lệ khách hàng mua tiếp không cao, nhưng những khách hàng nào mua tiếp thì lại mua đặc biệt nhiều, một lần đều mua mấy chai liền. Hai cực phân hoá rất nghiêm trọng.”

“Chắc là bộ phận khách hàng này khá có tiền. Ví dụ như em, lần trước vào sự kiện 12/12 em đã mua 10 bộ skincare chỉ vì chúng cùng một loại với kem dưỡng cổ mà em đang dùng. À đúng rồi, anh có thể thảo luận với hệ thống về việc nâng cấp kem dưỡng cổ đó. Mặc dù bây giờ em có tiêm bù nước rồi nhưng các chị em khác không có, anh có thể cân nhắc việc cho ra sữa dưỡng thể đó. Sữa dưỡng thể trên cơ sở bù nước với làm trắng.”

Phó Lê nói cho anh không ít điều cần chú ý, sau đó nói: “Đợi mai bạn cùng phòng của em đến, em sẽ hỏi họ có mong muốn gì về tác dụng của mỹ phẩm dưỡng da không rồi em sẽ cho anh lưu ý.”

“Ok.”

Đúng lúc này, Phó Lê nghe thấy một tiếng động lạ, hình như có một cô gái đang khóc.

Cô hơi nhíu mày, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng ai đó đang khóc không?”

“Không.” Lục Triết khó hiểu, im lặng, hai người cẩn thận lắng nghe.

Ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng “nhẹ chút”…

Mặc dù Lục Triết và Phó Lê còn chưa phát triển đến bước đó, nhưng họ cũng không còn là trẻ con nữa, dựa theo những âm thanh ngắt quãng truyền đến, có thể biết được người phát ra âm thanh đó đang làm gì…

Mặt và tai Lục Triết lập tức đỏ lên, nói: “Chúng ta…đổi chỗ đi?”

Phó Lê vội vàng gật đầu: “Đổi đi.” Những đôi yêu nhau bây giờ thật đáng sợ, trời lạnh như này, ứ ừ trong rừng cây nhỏ… hmm, không thấy lạnh à? Với lại còn không biết kìm giọng, hai người họ còn nghe thấy được, thiệt là xấu hổ mà!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.