Dịch: Lá Nhỏ
Vưu Tuyết Trân ngồi trong tiệm ăn sáng, bên cạnh là Diệp Tiềm Bạch, đối diện là Mạnh Sĩ Long, ba người gọi mỗi người một bát vằn thắn, cả ba bát đều đã nguội.
Diệp Tiềm Bạch chống tay, nghe Vưu Tuyết Trân giải thích ngọn nguồn mọi chuyện tối qua, biết mình hiểu lầm, vẻ bình tĩnh không thể duy trì thêm.
Thậm chí cậu còn hy vọng sự thật giống như những gì mình hiểu lầm chứ không phải như bây giờ. Cậu nhận ra một điều, rõ ràng là người thân thiết với cậu nhất đã bất giác đi vào con đường riêng với một người khác. Cậu nhận ra vào đêm khiến cô sợ hãi, cô đã lựa chọn gọi cho người mình quen chưa tới nửa năm.
Người xuất hiện giữa chừng này đã biết rõ sở thích của cô, biết được nỗi sợ của cô, còn động viên cô làm những chuyện trước đây cô sẽ không làm.
Trên người cô dần xuất hiện những thứ cậu không quen thuộc, dường như cô đang dần biến thành một người khác, không còn là Vưu Tuyết Trân cùng cậu lớn lên.
Vưu Tuyết Trân giải thích xong, không biết tại sao sắc mặt Diệp Tiềm Bạch càng tệ hơn. Cô vụng về múc một miếng vằn thắn vào bát Diệp Tiềm Bạch. Nói gì đi nữa cậu cũng đã lo lắng cho cô cả buổi, đợi cô cả buổi tối, do vậy cô đơn phương đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh lạnh này.
Sau khi cô múc vằn thắn cho Diệp Tiềm Bạch, trong bát cô cũng xuất hiện một miếng vằn thắn khác. Mạnh Sĩ Long múc vằn thắn từ bát mình sang cho cô, thay cô bù lắp chỗ trống trong bát trước mặt.
Vưu Tuyết Trân và Diệp Tiềm Bạch đều sững sờ. Mạnh Sĩ Long không hề nhận ra hành động của mình có gì bất thường, tự nhiên nói: “Ăn đi.”
Vưu Tuyết Trân cúi đầu nhìn miếng vằn thắn nổi bên trên, cô chọc mấy cái, vằn thắp liền chìm xuống, lát sau lại nổi lên.
Mạnh Sĩ Long vừa chuẩn bị ăn thì “bộp” một tiếng, một miếng vằn thắn được múc vào bát anh. Anh dừng lại, Vưu Tuyết Trân nhân cơ hội đó múc thêm một miếng nữa sang. Cô đã múc cho anh hai miếng vằn thắn.
Vưu Tuyết Trân xoa mũi: “Anh ăn nhiều chút!”
Diệp Tiềm Bạch đảo vằn thắn trong bát, ngón tay nắm chặt chuôi thìa. Cậu hít sâu một hơi, nói với Vưu Tuyết Trân: “Cậu đừng đi làm thêm nữa, tôi có tiền. Dựa vào chút tiền đó của cậu thì phải làm thêm tới bao giờ?”
Vưu Tuyết Trân không đồng ý: “Tôi không muốn vay tiền cậu.”
Diệp Tiềm Bạch cười, gằn giọng: “Cậu khách sáo với tôi vậy sao?”
Vưu Tuyết Trân vô thức nhìn Mạnh Sĩ Long. Câu anh nói trước đó cũng văng vẳng trong tâm trí cô: “Vậy thì hai người, cô và tôi”. Lúc này, anh cũng không ăn nữa, nhìn cô chằm chằm, đợi câu trả lời từ cô.
Cô hoảng loạn, cúi đầu nuốt vằn thắn, nhai một hồi lâu, tới nỗi vỏ vằn thắn đã trở thành bột nhão. Cô từ từ giải thích: “Không phải khách sáo với cậu, cậu cũng không thể bỏ ra nhiều tiền trong thời gian ngắn vậy được, bố mẹ cậu hỏi thì phải nói sao? Bị bố mẹ tôi phát hiện, chắc chắn lại quở trách tôi, tôi không muốn để họ biết. Tôi thấy làm công việc này cũng ổn.”
Dường như Diệp Tiềm Bạch đã chấp nhận cách nói này của cô, cậu im lặng hồi lâu rồi đáp: “Được nghỉ đông thì khi nào cậu về nhà?”
Vưu Tuyết Trân nghĩ tới chuyện về nhà đón năm mới, cô hụt hẫng lắc đầu: “Tôi không về nữa, phải kiếm tiền, cậu tự mua vé về đi.”
Diệp Tiềm Bạch khó tin: “Cậu tính đón năm mới ở nhà tang lễ?”
“Làm gì đến mức đó! Chủ yếu là hôm giao thừa nhà tang lễ mới nghỉ, vậy nên tôi lười quay về.”
Diệp Tiềm Bạch kinh ngạc: “Vậy đêm giao thừa cậu phải làm sao?”
“Dù sao cũng ở ký túc được mà, như bao ngày khác thôi.”
Mạnh Sĩ Long tiếp lời: “Cô có thể tới chỗ tôi.”
Nhìn anh có vẻ im lặng ngồi đối diện, nhưng vừa nói chuyện đã dễ dàng thay đổi hướng đi của cuộc trò chuyện.
Vưu Tuyết Trân suýt thì sặc: “Khụ khụ… Năm mới anh không về Hồng Kông sao?”
“Ăn từ từ thôi.” Mạnh Sĩ Long rót nước cho cô: “Năm mới cửa tiệm vẫn hoạt động, bà nội sẽ tới đây. Hôm giao thừa chúng tôi tự nấu cơm ăn, nếu cô quyết định không về thì tới chỗ tôi.”
Vưu Tuyết Trân không thoải mái đồng ý như lần trước mà có chút do dự. Mặc dù cô từng tới nhà bà nội Mạnh Sĩ Long, từng gặp người nhà anh, nhưng lần đó chỉ đơn giản là vì cô muốn ở bên bà vào ngày sinh nhật, biết bà chỉ ở một mình sẽ thấy cô đơn, do vậy cô lập tức vui vẻ đồng ý.
Nhưng lần này… Vào đêm giao thừa, ngoại trừ bà nội ra còn phải ăn cơm với bố của Mạnh Sĩ Long, này cũng coi là tụ họp gia đình ăn uống nhỉ? Cô đi ăn chực không tốt lắm thì phải. Mặc dù Mạnh Sĩ Long không nghĩ nhiều thế, chắc anh thấy cô cô đơn lẻ bóng nên không nỡ.
Thấy cô không đồng ý nhưng cũng không từ chối, Diệp Tiềm Bạch nuốt nước bọt mấy lần, kìm nén sự xáo trộn trong lòng, sau đó mới lên tiếng: “Thật sự không về hả? Mẹ tôi lúc nào cũng nhắc tới cậu. Hôm qua bà ấy còn hỏi bao giờ chúng ta về, bà ấy sẽ tới sân bay đón chúng ta đấy.”
Vưu Tuyết Trân ngạc nhiên, vẻ mặt kiên quyết không về lúc nãy đã có chút dao động.
Mạnh Sĩ Long luôn im lặng nghe hai người nói, lúc này chợt lên tiếng: “Hôm qua bà nội cũng gọi cho tôi, còn hỏi tôi về cô nữa.”
Diệp Tiềm Bạch ngước mắt nhìn Mạnh Sĩ Long, vẻ mặt thâm trầm.
Vưu Tuyết Trân lại “a” một tiếng: “Bà nội hỏi gì về tôi?”
“Bà nói mì cô nấu rất ngon, bảo tôi hỏi cô cách làm để năm mới nấu cho bà ăn.”
Vưu Tuyết Trân đắc ý tới mức không khép miệng lại được: “Ấy ấy, tôi chỉ nấu theo tổ tiên mách bảo thôi, ngon thật sao?”
“Ngon.”
“Vậy lúc về tôi viết cách làm cho anh.”
Mạnh Sĩ Long suy tư: “Ừm… Nhưng tôi không có sự tự tin như ban đầu nữa, chắc chắn không thể ngon bằng mì đích thân cô nấu được.”
Vưu Tuyết Trân bị xoay như chong chóng, buột miệng: “Thôi được rồi, nếu tôi đón năm mới ở Tây Vinh thì…”
“Vưu Tuyết Trân…” Lời cô nói bỗng nhiên bị Diệp Tiềm Bạch cắt ngang.
Cậu vừa định nói gì đó, kết quả lời sắp nói ra cũng bị người ta cắt ngang. Có người đi vào cửa tiệm, kinh ngạc thốt lên: “Anh Diệp?”
Ba người nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một cô gái tóc ngắn đeo balo đang vẫy tay, rảo bước tới bàn họ.
Diệp Tiềm Bạch nhíu mày: “Cô là?”
Cô gái ngượng ngùng: “Tuần trước chúng ta có gặp nhau ở tiết của thầy Tần.”
Cậu gật đầu, biểu cảm lại không giống như đã nhớ ra điều gì.
Cô gái thấy xung quanh đã hết chỗ ngồi thì thăm dò hỏi: “Em có thể ngồi đây không? Em đi một mình thôi.”
Vưu Tuyết Trân tốt bụng gật đầu: “Đương nhiên là được, vừa hay bọn chị cũng ăn xong rồi.” Cô nhìn bát không của Mạnh Sĩ Long, đặt thìa xuống, nói với anh: “Đi thôi.”
Diệp Tiềm Bạch nhìn cô thản nhiên đứng dậy nhường chỗ, định kéo Mạnh Sĩ Long rời đi…
“Vưu Tuyết Trân!” Cậu lên tiếng, cô quay đầu lại, bầu không khí ngưng đọng mấy giấy, khi cậu mở miệng lần nữa lại chỉ chỉ vào sạc dự phòng trên bàn: “Cậu lại quên trước quên sau rồi.”
Vưu Tuyết Trân vỗ đầu, vội cầm sạc đi trả cho ông chủ.
Cô gái im lặng nhìn ánh mắt Diệp Tiềm Bạch luôn dõi theo hai người kia, vờ như bâng quơ hỏi: “Cô gái vừa nãy là ai thế?”
Cậu hoàn hồn, thở dài: “Bạn tốt nhất của tôi.” Nói xong, cậu làm như đang độc thoại, lặp lại: “Ừm, bạn tốt nhất.”
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
***
Vưu Tuyết Trân và Mạnh Sĩ Long chia tay nhau ở cổng trường, sau khi về ký túc, cô ngủ một giấc không biết trời trăng đất hỡi gì.
Sau khi tỉnh lại đã là buổi chiều, Viên Tinh đang ngồi thu dọn đồ đạc. Cô ấy mua vé về quê vào cuối tuần, thấy Vưu Tuyết Trân dậy, cô ấy chỉ vào bát miến mang từ nhà ăn về cho cô, cũng lo lắng hỏi nguồn cơn mọi chuyện tối qua. Lúc này Vưu Tuyết Trân mới kể cho cô ấy nghe chuyện mình làm việc ở nhà tang lễ.
Viên Tinh đẩy gọng kính: “Cậu nghiêm túc hả?”
Vưu Tuyết Trân hút miến, gật đầu: “Tối nay tớ sẽ đi làm tiếp.”
“Cậu không sợ sao?”
“Đoạn đường lên xuống núi là đáng sợ nhất, nhưng cũng không phải không khắc phục được.”
“Thật hay đùa đấy… Vậy tối nay cậu cũng không về à?”
“Ừ, cậu ngủ trước đi!”
Cô vùi đầu trong ký túc viết luận văn tới mười một giờ rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, lúc này điện thoại chợt rung lên, tin nhắn của hai người đồng thời tới.
Long: “Tối nay mấy giờ cô đi?”
Avatar: “Tôi đợi cậu ở cổng trường.”
Vưu Tuyết Trân trả lời từng người một.
Trả lời Mạnh Sĩ Long: “Giờ tôi chuẩn bị ra ngoài.”
Trả lời Diệp Tiềm Bạch: “Làm gì?”
Hai người kia gần như trả lời tin nhắn cùng một lúc.
Long: “Tối nay tôi đi với cô tới đó nhé?”
Avatar: “Đưa cậu tới nơi làm việc chứ sao?”
Vưu Tuyết Trân bất ngờ, đau đầu trước tình cảnh hiện tại, không biết phải trả lời sao. Sau khi nghĩ một hồi, cô dứt khoát lấy Viên Tinh ra làm lá chắn, nói từ giờ trở đi Viên Tinh sẽ đi cùng cô để từ chối hai người kia, cuối cùng một mình đi hết chặng đường núi ban đêm.
Cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thì ra một mình cũng có thể làm rất tốt.
Công việc tối nay nhàn nhã hơn ngày đầu tiên nhiều, không có đám tang nào, cô chỉ cần kiểm tra và quét dọn linh đường, phòng nghỉ và phòng từ biệt, sau đó rửa sạch đồ trang điểm là được.
Công việc tiếp diễn như vậy một tuần, cô cũng dần thích nghi với cuộc sống làm thêm. Điểm không tốt duy nhất là thói quen sinh hoạt bị đảo lộn, đêm phải thức là ban ngày cô sẽ nằm lì trong ký túc ngủ bù.
Cũng may các môn cũng dần thi hết môn, trường bắt đầu cho sinh viên nghỉ đông. Kỳ nghỉ kết thúc, cô sẽ không thể làm công việc này được nữa, sau khi tính toán ổn thỏa, cô xác định mình không có thời gian về nhà vào kỳ nghỉ đông, do vậy tranh thủ kiếm thêm được đồng nào hay đồng đó.
Quyết định xong, cô gửi tin nhắn vào nhóm gia đình, nói tết mình không định về.
Cô gửi tin nhắn vào buổi sáng, tới chiều nhóm chat gia đình mới có động tĩnh.
Mẹ bình thản hỏi: “Sao không về?”
Trân Trí Bang: “Con phải đi làm thêm.”
Mẹ: “À ừ, con cũng năm cuối rồi, nên đi thực tập rồi.”
Trân Trí Bang: “Không phải thực tập mà là làm thêm.”
Bố: “Con thiếu tiền à?”
Trân Trí Bang: “Không phải, con chỉ muốn đi làm thôi.”
Mẹ: “Lớn cả rồi, biết tự kiếm tiền trang trải cuộc sống rồi.”
Mẹ: *Like*
Bố: “Thiếu tiền thì nói với bố.”
Bố: *Gửi lì xì*
Vưu Tuyết Trân lập tức nhận lì xì.
Trân Trí Bang: “Cảm ơn bố nha *icon đeo kính râm*.”
Mẹ: “Khi nào nhận lương nhớ lì xì ít cho em gái con nha, con bé nhớ con lắm, kết quả con lại không về.”
Vưu Tuyết Trân gửi icon mặt cười.
Trân Trí Bang: “Oke.”
Cô úp điện thoại xuống, phòng ký túc không có ai khác, hôm qua Viên Tinh đã về nhà. Không biết Diệp Tiềm Bạch có về không.
Diệp Tiềm Bạch ngẩng đầu lên, gửi tin nhắn cho cậu.
Trân Trí Bang: “Cậu đặt vé về nhà chưa?”
Mười phút sau, cậu trả lời: “Chưa, cùng về chứ?”
Trân Trí Bang: “Tôi xác định năm mới không về được rồi, cậu mau mua vé đi.”
Trân Trí Bang: “Nhớ hỏi thăm cô giúp tôi nhé.”
Avatar: “…”
Avatar: “Lẽ nào cậu định tới nhà Mạnh Sĩ Long nấu mì sao?”
Vưu Tuyết Trân cạn lời, gửi thẳng tin nhắn thoại: “Tôi ở lại đây đón năm mới không phải vì muốn tới nhà anh ấy, mà là đi làm, đi làm!”
Cậu cũng gửi tin nhắn thoại: “Tóm lại cậu có tới nhà anh ta nấu mì không?”
“…”
Đây là trọng điểm sao?
Nhưng Vưu Tuyết Trân cũng chưa nghĩ xong chuyện này, cô lấp liếm cho qua: “Nói sau đi.”
Có lẽ không hài lòng trước thái độ của cô nên Diệp Tiềm Bạch đã gọi thẳng tới, vừa mở miệng đã hỏi cung Vưu Tuyết Trân: “Hay là hai chúng ta cùng đón năm mới?”
“Là sao?”
“Tôi cũng định không về nữa.”
Vưu Tuyết Trân không tin: “Không phải vừa nãy cậu còn hỏi tôi có định về cùng hay không à?”
“Vừa nãy tôi vẫn chưa quyết định.” Cậu hùng hồn nói: “Bây giờ quyết định rồi.”
“Cậu ở lại làm gì? Đừng nói với tôi cậu cũng phải làm thêm nhé.”
“Tôi phải làm đồ án, chỉ có hai cái máy cây ở chung cư mới làm được thôi.”
“Vậy không phải cô sẽ nhớ cậu lắm sao?”
“Tới lúc đó hai chúng ta video với mẹ tôi là được.”
Nói tới đây thì có vẻ đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này Vưu Tuyết Trân trở nên do dự: “Ừm, tôi nghĩ đã, có gì nói sau đi.”
Đầu bên kia điện thoại rơi vào yên tĩnh, chẳng bao lâu sau đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng lộc cộc, cậu không nói gì, cứ thế tắt máy.
Vưu Tuyết Trân sững sờ, càng thêm do dự, nhưng vẫn muốn tới nhà Mạnh Sĩ Long. Dù sao anh cũng hẹn cô trước, bên chỗ Diệp Tiềm Bạch còn chưa chốt được gì, nói ở lẽ có lẽ cũng chỉ là nói đùa.
Nhưng tới tối, mẹ Diệp lại gửi tin nhắn tới.
Cô Diệp: “Tuyết Trân, nghe Tiềm Bạch nói năm mới con và nó sẽ không về nhà đúng không?”
Vưu Tuyết Trân không dám bỏ ngoài tai, trả lời trong phút chốc: “Vâng ạ.”
Cô Diệp: “Tiềm Bạch nói con phải làm thêm, đúng không?”
Trân Trí Bang: “Dạ vâng.”
Cô Diệp: “Muốn tự lập là chuyện tốt, nhưng đừng để bản thân cực quá, đừng chuyện gì cũng tự mình cáng đáng.”
Trân Trí Bang: “Vâng ạ, cực khổ con sẽ nói với cô.”
Cô Diệp: *Icon mỉm cười*
Cô Diệp: “Cô có làm mấy lọ nước chấm, còn một ít đồ ăn vặt mà con thích ăn, ngày mai cô sẽ gửi đi, có gì Tiềm Bạch cầm cho con nhé.”
Trân Trí Bang: “Con cảm ơn cô ạ.”
Trân Trí Bang: *Icon ôm*
Cô Diệp: “Đêm giao thừa đừng ăn linh tinh, cô đã dặn Tiềm Bạch đưa con đi ăn đồ ngon đấy.”
Lúc này Vưu Tuyết Trân mới hiểu ra, cuộc gọi ban ngày của cậu có lẽ là do mẹ Diệp bắt cậu gọi, vậy nên cậu mới đề nghị việc hai người cùng đón tết với nhau. Nếu không với tính của Diệp Tiềm Bạch, cậu mà không về đón năm mới, chắc chắn sẽ đăng hẳn lên Wechat cho mọi người biết, rủ rê bạn bè đón năm mới.
Vưu Tuyết Trân bàng hoàng, sau khi biết ý của mẹ Diệp, cô cũng ngại từ chối. Nhất là so với tin nhắn của bố mẹ mình, nếu che đi tên người gửi, rất khó để nói ai mới là bố mẹ thật sự của cô. Lúc này cô vô cùng ngưỡng mộ Diệp Tiềm Bạch.
Có phải người dễ dàng có được tình yêu luôn không quan tâm tình yêu tới từ đâu, đi về đâu, không cần phải hao tâm tốn sức tranh giành. Mọi chuyện giống như đi giày qua tấm kính vỡ, cho dù tình yêu có tan vỡ cũng sẽ không thấy hối tiếc, ngược lại cô còn mỉm cười, cảm thán tiếng nứt vỡ thật vui tai.
Cô đố kỵ, thống hận, nhưng lại đắm chìm vào sự bao dung tàn khốc này.
***
Ngày hôm sau, Vưu Tuyết Trân nghiêm túc ghi cách nấu mì trường thọ ra sau đó chụp gửi cho Mạnh Sĩ Long, ngại ngùng nói với anh có lẽ đêm giao thừa cô không thể tới nhà anh nấu mì được.
Kể từ ngày chia tay ở tiệm ăn sáng, hai người không nói gì với nhau, có một lần Mạnh Sĩ Long chủ động tìm cô. Anh thấy Viên Tinh đăng bài đã về nhà, sợ cô phải ở một mình.
Vưu Tuyết Trân không muốn nói dối, cô nói thẳng thật ra khoảng thời gian này mình luôn một mình tới nhà tang lễ nên cũng quen rồi.
Anh im lặng hồi lâu rồi đáp: “Tôi biết rồi.”
Anh không hỏi cô tại sao, không oán giận, không nói thêm gì, chỉ có ba chữ vô cùng lạnh lùng, “tôi biết rồi”.
Vưu Tuyết Trân cảm thấy mình bị điên rồi, cả ngày không ăn được gì, nhai cơm cứ như nhai sáp nến. Mãi tới tối, trước khi ra ngoài, nhận được tin nhắn của Mạnh Sĩ Long, đồ ăn đắng ngắt trong miệng cô chợt biến thành viên kẹo ngọt ngào.
Long: “Vậy ngày mai cô rảnh không? Tôi nấu theo cách làm cô gửi rồi nhưng mùi vị không giống lắm.”
Long: “Cô có tiện để dạy tôi không?”
Vưu Tuyết Trân trả lời: “Ban ngày thì ok!”
Long: “Sáng nay thì sao? Tôi đón cô tan làm, vừa hay nấu mì xong thì ăn sáng luôn.”
Long: “Đừng để bụng đói đi ngủ, anh Beo.”
Vưu Tuyết Trân sững người, khóe miệng giật liên tục.
Trân Trí Bang: “Không thành vấn đề em Long.”
Khi trời hửng sáng, Mạnh Sĩ Long đến như đã hẹn. Không như lần trước, lần này anh đợi ngay bên ngoài cổng nhà tang lễ. Hai tuần trôi qua, tiết trời ngày một lạnh hơn. Anh mặc áo bông dày cộp, bên trong là áo T-shirt cổ tròn, choàng khăn quàng cẩn thận.
Anh nói hi với vô, Vưu Tuyết Trân cũng hi lại, khói phả ra từ miệng hai người quấn quýt lấy nhau, bầu không khó dần thoải mái hơn theo làn khói trắng.
Họ đi một trước một sau xuống núi, nói những chuyện tầm phào, gần như đều là cô hỏi anh trả lời.
Cô hỏi anh đã chuẩn bị nguyên liệu nấu mì chưa, anh đáp tiện đường tới chợ mua luôn. Cô hỏi gần đây có thử dùng vô tuyến điện không, anh nói có thử mấy lần nhưng không liên lạc được với người mình muốn kết nối.
Vưu Tuyết Trân ngập ngừng, anh đổi khách thành chủ, hỏi: “Sao cô không hỏi tôi muốn kết nối với ai?”
Cô xoa tay: “Hả… Ai cơ?”
“Một anh trai rất thú vị, nói ước mơ sau này của mình là kết nối tới tận vũ trụ.”
“Ồ… Ồ.”
Nguy hiểm quá, suýt lại tự mình đa tình rồi.
Suy nghĩ khiến cô buồn phiền mấy ngày nay đó là có phải Mạnh Sĩ Long thích mình hay không. Có lẽ đáp án cũng giống như câu hỏi này, chỉ là một hiểu lầm.
Sau khi những suy nghĩ đó tan biến, trong lòng cô vô cùng nhẹ nhõm, cũng trở nên trống rỗng.
Cô siết chặt áo lại, hai người đi tới chân núi, khi lên xe, Mạnh Sĩ Long cởi khăn choàng ra, không nói gì, cứ thế choàng lên cổ cô.
Vưu Tuyết Trân muốn cởi ra nhưng bị anh ngăn lại: “Sáng sớm đi xe lạnh lắm.”
“Tôi không lạnh.”
Rõ ràng anh đang đối tốt với cô, nhưng cô bỗng chốc tức giận trước ý tốt này, kiên quyết rút tay mình ra, trả lại khăn choàng cho anh, sau đó tự ngồi lên yên sau.
Anh nhìn khăn choàng trên tay hồi lâu, hỏi một cách không chắc chắn: “Cô đang giận sao?”
“Gì cơ?” Cô vô thức phủ nhận: “Đang yên đang lành tôi giận làm gì.”
“Vậy tôi làm gì khiến cô ghét sao?” Ngữ khí anh chuyển thành trần thuật.
Vưu Tuyết Trân lắc đầu liên tục: “Sao có thể chứ!”
“Không phải cô đang giữ khoảng cách với tôi sao? Nếu không sao không để tôi đưa cô đi?” Anh thở dài, chầm chậm quấn khăn choàng lên cổ cô: “Đừng vì nó là khăn choàng của tôi mà ghét nó, nó rất ấm áp.”
Thật sự rất ấm.
Khoảnh khắc khăn choàng vây kín cổ, từng sợi len mềm mại chọc vào cổ cô, làm cô ngứa râm ran. Cô đưa tay kéo góc áo Mạnh Sĩ Long, nhỏ giọng nói: “Tôi không bao giờ ghét anh, lừa anh thì tôi là chó con.”
Mạnh Sĩ Long sững sờ, im lặng hồi lâu rồi đáp: “Không đủ.”
“Hả?”
“Không ghét thôi thì vẫn chưa đủ.” Anh bất giác cúi đầu, mái tóc đen che kín vành tai đỏ ửng, có vẻ do cái lạnh trên đường đi làm cho đỏ lên như vậy.
Chớp mắt một cái, anh như người trên bục diễn thuyết, mặc dù khán giả chỉ có mình cô: “Vưu Tuyết Trân, anh thích em, không phải kiểu thích dành cho bạn bè đâu.”