Dịch: Lá Nhỏ
Sau khi hai người về tới chung cư, bầu không khí kỳ lạ trên xe dần tan biến, nhưng không biến mất hoàn toàn. Nó tựa như gương nhà tắm sau khi tắm xong, không có người lau đi, hơi nước rồi sẽ bốc hơi nhưng vết nước vẫn còn đọng ở đó.
Tivi đang phát chương trình Đêm xuân, hai người vụng về nấu đồ ăn, trong lúc đó còn liên lạc với mẹ của Diệp Tiềm Bạch, cố tình chụp bàn đồ ăn thịnh soạn cho bà xem. Mẹ Diệp cũng chụp bữa cơm Tất niên của cả nhà bên đó gửi cho họ, một bàn đồ ăn trông rất mãn nhãn, đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương… Họ mân mê một hồi mới làm xong món cuối cùng, lúc này món đầu tiên đã nguội từ lâu, cà tím nướng nhìn như đống than, cánh gà chiên Coca cháy đen.
Vưu Tuyết Trân toát mồ hôi hột: “Không phải lần trước cậu nấu ổn lắm sao? Sau lần này lại thành ra như vậy…”
Diệp Tiềm Bạch chột dạ: “Mấy món này tôi vẫn chưa thạo lắm mà thôi.”
Vưu Tuyết Trân thở dài, cuối cùng chỉ đành nói: “Nhưng thật ra như vậy cũng giỏi lắm rồi.”
Diệp Tiềm Bạch tỏ ra nghi ngờ trước lời khen ngợi đột ngột của cô, cậu còn tưởng cô đang bẫy mình.
Vưu Tuyết Trân khinh thường, nói “tôi nói thật mà”. Dù sao mấy món này gần như đều do cậu nấu, với một người mới học nấu ăn, thành quả này là quá tốt rồi. Cô mở hai lon nước ngọt, đưa một lon cho cậu.
Cuối cùng cậu cũng tỏ ra đắc ý, nhận lấy lon nước ngọt, sau đó cụng ly với cô.
Họ đồng thanh nói: “Năm mới vui vẻ!”
Vưu Tuyết Trân uống một ngụm lớn Sprite, nói: “Được rồi, có gì không vui thì gạt nó sang một bên đi, năm mới tới rồi…” Khí ga trào lên cổ họng: “Ợ…”
Diệp Tiềm Bạch nhìn cô mỉm cười.
Vưu Tuyết Trân mất mặt hắng giọng: “Lại một năm nữa tới.” Cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt nhất của nhau, cạn ly…”
Nụ cười của Diệp Tiềm Bạch nhạt đi phần nào, cậu đẩy lon nước sang một bên, châm chọc cô: “Cạn ly thì thôi, đừng ợ lên người tôi là được.”
“…”
Hai người ăn uống no say rồi dọn dẹp bát đũa. Trình Văn Phong giục Diệp Tiềm Bạch trong nhóm liên tục. Trên đường đi, Vưu Tuyết Trân nhận được tin nhắn của Mao Tô Hòa, cô ấy biết lần này cô ở lại Tây Vinh đón Năm mới, vốn dĩ cũng tính mời cô tới nhà cô ấy ăn Tết, nhưng không may nhà cô ấy đã đặt lịch ra nước ngoài du lịch, mấy ngày nữa mới quay về.
Lúc này cô nhận được ảnh Mao Tô Hòa gửi. Cô ấy nhìn thấy một sạp hàng, đồ đạc nhỏ xinh bày bán bên trên rất đáng yêu, Mao Tô Hòa chụp lại rồi hỏi cô có thích không, cô ấy có thể mua cho cô và Viên Tinh mỗi người một món.
Vưu Tuyết Trân thấy cõi lòng ấm áp, vội đáp được chứ, yêu em lắm cơ.
Mao Tô Hòa gửi icon cười đen tối, nói em cũng mua cho Tả Khâu, chị xem giúp em con nào thì được.
Cô vội hóng xem hai người họ phát triển tới bước nào rồi, Mao Tô Hòa gửi nhãn dán gõ mõ tích đức, nói hiện tại họ vẫn chỉ là bạn bè.
Vưu Tuyết Trân gãi đầu, cô còn tưởng họ đã yêu nhau rồi, nào ngờ vẫn là bạn, tình cảm thật sự khiến người ta khó hiểu.
Đường phố đêm Giao thừa hanh thông tới lạ, nháy mắt xe Diệp Tiềm Bạch đã tới ngoại ô.
Mấy người Trình Văn Phong thuê một căn nhà ở ngoại ô, bởi vì chỉ có ngoại ô mới cho phép bắn pháo hoa. Khi Vưu Tuyết Trân tới đó thì thấy mấy thùng pháo hoa đặt giữa sân.
Trong nhà còn huyên náo hơn, cửa vẫn hé mở, có tiếng người gào khóc thảm thiết vang lên. Vừa đẩy vừa ra đã thấy mấy người đang hát hò, đánh bài, chơi mạt chược, chơi game. Bàn ăn là một đống hổ lốn, vỏ đồ ăn ngoài, bia rượu nằm ngổn ngang, đêm Giao thừa không có người nhà trói buộc, ai nấy đều vô cùng tự do tự tại, muốn làm gì thì làm.
Diệp Tiềm Bạch vừa đi vào đã bị kéo tới lấp chỗ cho bàn chơi bài. Cậu quay đầu nói để Vưu Tuyết Trân chơi đi, cậu lui về sau hỗ trợ cô. Chơi xong một ván, Vưu Tuyết Trân thấy hơi chán nên đứng dậy đổi chỗ với Diệp Tiềm Bạch. Khoảng thời gian sau đó, cô đứng cạnh bàn xem Diệp Tiềm Bạch đánh bài, lát sau tìm một góc sofa ngồi.
Vưu Tuyết Trân ngồi chưa được bao lâu, chỗ ngồi bên cạnh đã lún xuống.
“Hi.”
Vưu Tuyết Trân nghiêng đầu, Trình Văn Phong đưa cho cô một túi cơm cháy: “Cậu ăn không?”
Cô ngại ngùng lấy một miếng nhỏ: “Cảm ơn cậu nhé!”
“Khách sáo làm gì.” Cậu ấy hứng thú nhìn cô, hỏi: “Sao năm nay cậu cũng không về nhà đón Tết? Vướng đi thực tập sao?”
Vưu Tuyết Trân trả lời cho có lệ: “Ừ… Cũng coi như là vậy.”
“Cậu thực tập ở đâu?”
Cô cười: “Cậu xác định muốn nghe chứ?”
“Ừ, là công ty nào thế?”
Vưu Tuyết Trân hắng giọng: “… Nhà tang lễ.”
“???” Biểu cảm của Trình Văn Phong vô cùng đặc sắc, Vưu Tuyết Trân nhìn mà không nhịn nổi cười.
Hai người nói một vài chuyện ngoài lề khác, cậu chàng thấy trước tivi đang có chỗ trống bèn hất cằm với cô: “Cậu chơi PS* không? Đằng nào cũng chẳng có gì làm.”
*Playstation: Máy chơi game của Sony.
Cô chần chừ: “Tôi không biết chơi lắm.”
“Không sao, tôi dạy cậu.”
Trình Văn Phong cầm điều khiển ấn tới ấn lui, cuối cùng chọn trò chơi đua xe, người chơi còn có thể tự sáng tạo gương mặt cho nhân vật mình chọn. Cậu chàng thị phạm cho cô xem nên chọn thế nào, vốn dĩ Vưu Tuyết Trân còn từ chối, nói không muốn chơi, nhưng nhìn cậu tạo mặt cho nhân vật, cô lại có hứng, thế nên đã nhận lấy điều khiển, bắt đầu chọn nhân vật.
Khi Trình Văn Phong thị phạm, cậu đã chọn một nhân vật cực kỳ nam tính, Vưu Tuyết Trân bắt đầu tạo nhân vật theo hướng dẫn của cậu, lông mày đậm, hốc mắt sâu, sống mũi cao… Cô cảm giác vẫn thiếu cái gì đó.
Vưu Tuyết Trân nhìn chằm chằm gương mặt được mình tạo ra, cô bất giác nhìn mũi nhân vật, nếu thêm mấy vết tàn nhang vào thì sao?
Cô sững sờ, gương mặt này thật sự rất giống Mạnh Sĩ Long.
Khoảnh khắc cô nhận ra điều đó, ngón tay đã hoảng loạn ấn nút tạo dựng lại nhân vật từ đầu.
Trình Văn Phong còn tưởng cô ấn nhầm: “Nút X mới là xác nhận đồng ý, O là quay lại.”
Vưu Tuyết Trân đâm lao chỉ đành theo lao: “Ồ ồ, hai cái này dễ ấn nhầm quá.”
“Không sao, mới chơi ai cũng vậy cả.” Trình Văn Phong động viên cô: “Chỉ là hơi tiếc chút thôi, gương mặt vừa nãy đẹp trai phết.”
Lần này Vưu Tuyết Trân không tạo mặt nữa mà chọn một gương mặt mặc định của hệ thống, muốn nhanh chóng để trò chơi xua tan đi suy nghĩ như bị ma ám ban nãy của mình.
Cô chạy mấy vòng trong nhà thờ dành cho tân binh, sau khi thích ứng được thì bắt đầu cửa ải đầu tiên, chạy hết một vòng trong một phút giới hạn.
Vưu Tuyết Trân dồn mọi sự chú ý vào game, tăng tốc độ xe, rẽ trái rẽ phải, vượt qua các chướng ngại vật. Khi sắp qua cửa ải đầu tiên, gần tới đích, một vỏ lon nước ngọt đột nhiên bay ra từ bụi cỏ.
“!” Cô không kịp phản ứng, khoảnh khắc lon nước sắp đập thẳng vào lon nước, Trình Văn Phong bên cạnh chợt tiến tới gần, nắm lấy một tay của cô, ấn một nút nào đó: “Nhanh nhanh nhanh, sắp va vào rồi!”
Cảm nhận được cảm giác vừa nóng lại dính trên tay, Vưu Tuyết Trân rụt tay về theo bản năng, điều khiển rơi xuống đất, xe cũng không tới được vạch đích.
Bầu không khí gượng gạo, Vưu Tuyết Trân lên tiếng: “Xin lỗi nhé, nhìn màn hình 3D lâu tôi hơi chóng mặt.”
Trình Văn Phong ngượng ngùng: “Không sao.”
“Cậu cứ chơi đi, tôi không chơi nữa đâu.”
Cô nhặt điều khiển lên trả cho cậu chàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài hóng gió. Sau khi tiếng huyên náo bị chặn lại phía sau, trong sân chỉ còn văng vẳng tiếng núi rừng đang hít thở.
Cô nhìn màn đêm đen thẫm, có cảm giác yên lòng quen thuộc. Cuộc sống làm thêm giúp cô quen với việc đi đường núi vào ban đêm và cả người luôn đi phía sau cô nữa.
Mặc dù lúc này anh không có ở đây, nhưng Vưu Tuyết Trân vẫn không ngừng nhớ về anh, nhất là khi Trình Văn Phong nắm lấy tay cô, thứ cô nghĩ tới lại là tay của Mạnh Sĩ Long, chân núi trước nhà tang lễ, nơi trượt băng ở Hồng Kông, căn nhà ma tăm tối… Không có lần nào có có cảm giác giống như khi tay Trình Văn Phong nắm tay cô.
Cảm giác duy nhất là hoảng loạn, bất ngờ, giống hệt như lon nước ngọt đột nhiên bay tới khi game sắp kết thúc, nó phá vỡ mọi quỹ đạo cô đã định ra sẵn.
Thì ra sự đặc biệt của Mạnh Sĩ Long đã lặng lẽ sinh sôi nảy nở từ rất lâu rất lâu về trước. Tới lúc này cô mới thật sự nhận ra và thừa nhận điều đó, giống như sự chậm nhiệt từ trước tới nay của cô.
Vưu Tuyết Trân đi tới chỗ cửa sổ sát đất, rèm cửa che đi một nửa bàn mạt chược, Diệp Tiềm Bạch quay lưng về phía cô, cúi đầu xem bài, ngón tay sắp xếp lại những quân bài vừa nhận được.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu, dường như trái tim vẫn còn cảm giác nhói đau. Về sau cô đã nghĩ vô số lần, nếu bản thân có thể phát hiện ra tình cảm của mình sớm hơn, tỏ tình với cậu trước người khác, liệu kết quả sẽ thế nào?
Chắc sẽ chẳng ra gì cả, cậu cũng không thích cô, tới lúc đó bạn bè cũng không làm nổi nữa. Vừa nghĩ vậy cô không còn tiếc nuối về sự chậm nhiệt của mình nữa.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu cô còn chậm nhiệt như trước, tình cảm rõ ràng đang chờ đợi cô liệu có chạy đi mất hay không, tới khi đó nó sẽ thật sự trở thành niềm tiếc nuối nhìn thấy được nhưng lại không chạm vào được.
Vưu Tuyết Trân sững sờ, quay người đi, lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Nhạc chuông chỉ vừa vang lên, người bên kia đã nghe máy.
Giọng nói hơi khàn của Mạnh Sĩ Long vang lên: “Vưu Tuyết Trân?”
Cô căng thẳng đáp: “Hi.”
Anh cũng đáp: “Hi.”
Cô hỏi một câu ai cũng hỏi được: “Anh ăn tối chưa?”
“Vừa ăn xong, ăn cùng với bố và bà nội.”
“Ồ, tôi cũng vậy.”
“Em đọc tin nhắn Wechat đi.”
Vưu Tuyết Trân xem giao diện trò chuyện của họ, Mạnh Sĩ Long gửi một bức ảnh bàn ăn, Vưu Tuyết Trân lập tức nhìn thấy “mì Trường Thọ” cô truyền lại cho anh.
Cô cười nói: “Anh nấu thật đấy à, bà nội thích chứ?”
“Cũng được, bà nói không ngon bằng em nấu.”
Vưu Tuyết Trân bật cười.
Lúc này cô nghe thấy đầu bên kia vang vọng tiếng Quảng Đông, có vẻ bố Mạnh Sĩ Long đang gọi anh.
Vưu Tuyết Trân bèn nói: “Vậy tôi cúp máy nhé.”
Anh vội nói: “Nhanh vậy sao?”
“Ừ… Vốn dĩ gọi cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là…” Cô gãi đầu: “Chỉ là muốn nói với anh một câu, năm mới vui vẻ.”
Đầu bên kia im lặng giây lát, giọng nói anh như đang đè nén khát khao nào đó: “Anh cũng vậy.”
“Mặc dù anh muốn gặp mặt trực tiếp nói với em hơn.”
Sự mập mờ sáng rõ như ban ngày lại ùa tới.
Vưu Tuyết Trân thở gấp, buột miệng: “Ngày mai tôi tới gặp anh… à bà nội, thế nào?”
“Chỉ tới gặp bà nội của anh thôi sao?” Anh hỏi.
Vưu Tuyết Trân mím môi, chỉ đáp một chữ ừ rồi chạy đi.
“Vậy chi bằng gặp một tặng một, cũng gặp anh lúc đi.”
Giọng nói trầm thấp của anh làm loạn nơi vành tai cô, tạo nên dòng điện nhỏ bé. Vưu Tuyết Trân sờ tai, cúi đầu, đầu ngón chân đá vào lá khô dưới sân, nói: “Được thôi.”
Trên bàn bài trong nhà, có người tung ra một quân Yêu Kê, Diệp Tiềm Bạch ngửa bài, cười: “Ngại quá.”
“Mẹ kiếp, cậu lại ù rồi!”
Mọi người kêu la oai oái, Diềm Tiềm Bạch nhìn quanh nhà một vòng nhưng không thu được kết quả gì. Cậu chợt nhận ra điều gì đó, lập tức quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vưu Tuyết Trân cầm điện thoại nói chuyện, ánh sáng xuyên qua từng kẽ ngón tay, chiếu sáng bóng hình nhỏ bé kia.
Cậu quên cả việc quay người lại, cứ thế nhìn cô chằm chằm, còn cô không hề quay người nhìn cậu lấy một cái.
***
Vưu Tuyết Trân tắt máy, quay vào nhà sưởi ấm, lúc này người chơi bài đã là những người khác. Cô nhìn xung quanh, Diệp Tiềm Bạch đang uống bia ở một góc quầy bar với Trình Văn Phong.
Diệp Tiềm Bạch đẩy lon bia cho cô, hỏi cô uống không.
Vưu Tuyết Trân lắc đầu, thấy cạnh tay cậu không chỉ có lon bia rỗng mà còn có cả rượu Whisky, cô liền lấy hai chai nước trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho Diệp Tiềm Bạch: “Uống lẫn như này dễ say lắm.”
Diệp Tiềm Bạch có vẻ uống hơi quá chén, ánh mắt mơ màng nhìn nước, không có phản ứng gì.
Trình Văn Phong cười trêu chọc: “Không có phần của tôi à?”
Vưu Tuyết Trân gãi đầu: “Xin lỗi… Tôi quên mất.” Nói rồi cô định đi lấy thêm, lúc này Diệp Tiềm Bạch đã phản ứng lại, lập tức đứng dậy lấy chai nước ném cho Trình Văn Phong. Cô nhún vai, quay về ghế sofa, mở tivi lên.
Sắp tới mười hai giờ, không biết ai nói trước tới lúc đốt pháo hoa rồi, mọi người lập tức bỏ hết mọi việc sang một bên, chạy ra bên ngoài. Trình Văn Phong cũng đặt chai rượu xuống, lao ra ngoài như tên lửa, quầy bar chỉ còn mình Diệp Tiềm Bạch vẫn chưa buông bỏ hơi men.
Vưu Tuyết Trân đi tới vỗ người cậu: “Họ bắn pháo hoa rồi, đi thôi.”
Cô đêm số lon rỗng nằm ngổn ngang trên quầy bar, mới tới giờ này đã uống nhiều vậy rồi, chai nước duy nhất bị cậu nắm chặt trong tay không chịu mở. Vưu Tuyết Trân nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của Diệp Tiềm Bạch, khi say mặt cậu không đỏ nhưng cánh tay sẽ đỏ rực lên.
Cậu nhắm mắt làm ngơ, mở một lon bia khác đưa cho cô: “Không uống thật hả?”
Cô đặt lon bia sang một bên: “Đừng uống nữa, cánh tay cậu đỏ hết rồi.”
“Cậu không uống hả? Vậy đưa cho tôi.”
Cô đẩy lon bia ra xa, cậu không với tới được, chỉ đành lười biếng đứng dậy, vươn người qua Vưu Tuyết Trân để lấy.
“Ầm…” Vưu Tuyết Trân nghe thấy tiếng động bên ngoài liền nghiêng đầu nhìn, mấy người ngoài kia vừa đốt thùng pháo đầu tiên.
Diệp Tiềm Bạch cũng giật mình, cơ thể vốn dĩ không vững chắc bắt đầu loạng choạng.
“Ầm…” Thùng pháo thứ hai cũng đã được châm ngòi, Vưu Tuyết Trân lại không buồn xem nữa, bởi vì bả vai cô cũng vừa vang lên tiếng động lớn, Diệp Tiềm Bạch gục lên vai cô. Nói chính xác hơn là đè lên người cô.
Cô lảo đảo về sau mấy bước, phải chống một tay lên quầy bar mới đứng vững được, không để hai người ngã. Cô tức giận hét lên: “Má nó, này dậy đi, nặng chết đi được!”
Diệp Tiềm Bạch lại bỏ ngoài tai, hai tay bám chặt vào sống lưng cô, sau đó dần dịch lên trên, chạm vào gần eo cô.
Điều hòa trong nhà để nhiệt độ khá cao, cô đã cởi áo khoác ra từ trước, giờ chỉ mặc một chiếc áo dệt kim màu đen bó sát. Xúc cảm ấy vô cùng rõ rệt, giống như có hai con rắn đang bò sau lưng cô, chúng lạnh lẽo như băng ngày đông, khi tìm được eo cô thì coi đó là nơi nghỉ ngơi, quấn chặt lấy.
Thậm chí cậu còn khom lưng xuống để cơ thể hạ thấp hơn, vùi đầu vào hõm vai cô. Hơi thở nóng rực từ cánh mũi hòa lẫn với hơi rượu phả thẳng vào cổ cô, khoảnh khắc ấy hõm vai cô như căn nhà không kịp đóng cửa sổ, cứ thế bị một trận mưa bão tấn công.
Cô bị ép buộc trở thành gốc cây những người may mắn trú ngụ sau khi mưa ập tới.
“Đã bảo cậu đừng uống rồi mà… Dậy đi, nặng lắm đấy!”
Cậu nghe thấy tiếng cô nói, làm như nghe lời định đứng dậy, nhưng lại chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô nói, tôi không say. Ánh mắt cậu được ánh sáng của pháo hoa bên ngoài chiếu rọi, có vẻ cậu thật sự không say.
Động tác đẩy người của Vưu Tuyết Trân khựng lại, bởi vì mặt cậu đột nhiên ập tới, dừng ở vị trí vô cùng nguy hiểm.
“Ầm…”
Đợt pháo hoa thứ ba bung nở rực rỡ, thế giới rơi vào không gian vô vàn màu sắc và ánh vàng, nhuốm cả ánh nhìn của hai người. Phép thuật khiến thời gian dừng lại mất đi hiệu lực, Diệp Tiềm Bạch đứng dậy, nghiêng đầu, môi sượt qua tóc cô, sau đó ngả đầu vào cổ cô, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cô.
***
Đêm Giao thừa, Diệp Tiềm Bạch uống rất nhiều, cuối cùng gục trên quầy bar. Cô và Trình Văn Phong hợp sức dìu cậu vào phòng trống mà mệt bở hơi tai, làm xong hết mọi chuyện ai nấy tìm phòng chợp mắt.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Khi thật sự nằm xuống giường, cô lại không sao ngủ được. Có lẽ cô đã quen với cuộc sống về đêm, cũng có lẽ bị lạ giường, cũng có lẽ đều do Diệp Tiềm Bạch chết tiệt.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà đã tắt đèn một lúc lâu, rèm cửa vẫn chưa được kéo vào, bên ngoài là một màu đen vô bờ bến, nhưng dường như trần nhà đang có màn hình bừng sáng, phát đi phát lại cảnh cậu ôm chặt lấy cô.
Họ từng ôm nhau rất nhiều lần, từ khi còn nhỏ tới lúc trưởng thành, cái ôm đại diện cho vô vàn cảm xúc, ví dụ như an ủi đối phương, chia sẻ niềm vui, cũng có khi chỉ đơn thuần sưởi ấm cho nhau… Nhưng tuyệt nhiên không có lần nào như lần này, cái ôm chất chứa cảm xúc kỳ ảo, khó nói.
Cô cảm thấy dường như cậu có vô vàn điều muốn nói, nhưng trước khi cậu nói ra, cô đã hoảng loạn ra sức đẩy cậu.
Thật ra điều khó nói nhất không phải cái ôm đó, mà là ánh mắt trước khi ôm. Ánh mắt của cậu, còn có đôi môi như có thể hạ xuống bất cứ lúc nào.
Cô chỉ đành đổ mọi tội lỗi cho việc cậu uống say. Khi con người ta say sẽ làm ra những hành động bất thường, mình không nên nghĩ quá nhiều về hành động đó.
Trời tờ mờ sáng cô mới ngủ được, do vậy cô là người dậy muộn nhất. Khi tới phòng khách, mọi người vừa cùng ăn trưa xong, giờ bắt đầu các tiết mục tối qua, đánh bài, ca hát, chơi game, ngày đầu tiên của năm mới cứ thế trôi qua.
Diệp Tiềm Bạch vẫy tay với cô, tỏ ý cậu đã chừa lại phần cơm cho cô.
Vưu Tuyết Trân cố gắng để bản thân coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi ngồi xuống đối diện Diệp Tiềm Bạch, vẻ mặt cô vẫn mất tự nhiên.
Diệp Tiềm Bạch chỉ lên đầu mình nói rất đau, có vẻ không còn nhớ tới cái ôm tối qua nữa.
Vưu Tuyết Trân ngập ngừng giây lát rồi thản nhiên nói: “Lần sau cậu đừng uống nhiều vậy nữa, tránh nhận nhầm tôi thành cô bạn gái cũ nào đó.”
Cậu xoa huyệt thái dương, kinh ngạc không thôi: “Tối qua tôi làm gì à?”
Xem ra thật sự không nhớ gì rồi, vậy là tốt nhất.
Cô cúi đầu và cơm, trả lời qua loa: “Thì say rồi làm mấy trò ngớ ngẩn thôi.”
Cậu đưa cho cô một tờ giấy ăn: “Cậu vội đi đầu thai à mà ăn nhanh thế?”
Cô nhận lấy giấy ăn, lau nước tương dính trên khóe miệng: “Lát nữa tôi có việc.”
Vưu Tuyết Trân cứ ngỡ cậu sẽ hỏi là chuyện gì, kết quả cậu chỉ bình thản gật đầu, hỏi: “Cần tôi đưa cậu đi không?”
Cô lắc đầu: “Không cần đâu…”
Cậu gật đầu, nói nếu cần đưa thì cứ gọi mình, sau đó quay đầu nói chuyện với Trình Văn Phong. Vưu Tuyết Trân buồn phiền ăn hết cơm, chào hỏi mọi người xung quanh rồi bắt xe tới trung tâm thương mại.
Diệp Tiềm Bạch thấy người vừa nãy còn ăn cơm giờ đã vội vã ra ngoài, ánh mắt không kiềm được đuổi theo bóng hình cô, linh hồn cũng rời đi theo. Trình Văn Phong gọi cậu mấy tiếng cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
***
Vưu Tuyết Trân dạo quanh trung tâm thương mại một tiếng, cuối cùng đã chọn xong quà.
Mùng một Tết tới nhà người ta, sao có thể tay không tới được. Cô cân nhắc mua cho mỗi người một món quà, tối qua khi mất ngủ cô đã nghĩ ra một danh sách các đồ cần mua. Nếu là bà nội thì chọn một chiếc khăn lụa thật đẹp, có thể mua tặng bố Mạnh Sĩ Long một cái chảo, lần trước khi tới cửa tiệm, cô thấy chảo của ông đã rất cũ, tới lúc nên thay cái mới rồi.
Còn về Mạnh Sĩ Long… Cô suy tới nghĩ lui vẫn không biết nên mua gì tặng anh, hay là hỏi thẳng anh. Nếu không mua phải đồ không hợp với anh sẽ rất lãng phí… Cô chưa thấy anh dùng lọ nước hoa cô tặng cho bao giờ, cô không muốn lại mua phải đồ ăn không dùng tới nữa.
Sau khi mua đồ xong, cô xách hai túi đồ, bắt xe tới cửa tiệm đồ nướng Mạnh Ký.
Hôm nay cửa tiệm nghỉ bán, rèm che kéo kín lại, nhưng có thể nhìn thấy bóng người đi đi lại lại qua cửa sổ tầng hai.
Vưu Tuyết Trân lén lút đi tới mái hiên phía chếch đối diện, ngẩng đầu nhìn lên trên. Chẳng mấy chốc bóng người đó đã kéo rèm cửa màu trắng ra, để ánh mặt trời chiếu vào bên trong.
Thấy Mạnh Sĩ Long xuất hiện, Vưu Tuyết Trân vô thức rụt cổ lại, cúi đầu xuống. Một lúc lâu sau cô lại dè dặt ngẩng đầu lên, Mạnh Sĩ Long không phát hiện ra cô. Anh đứng bên cửa sổ, cầm gương chải tóc.
Vưu Tuyết Trân không khỏi nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ, được đấy, bề ngoài tỏ ra không để ý tới vẻ bề ngoài, sau lưng lại lén làm đỏm.
Cô như đang thưởng thức một vở kịch câm, bất tri bất giác đã đứng một chỗ hơn mười phút, tới tận khi điện thoại rung cô mới bàng hoàng nhận ra điều này. Người đứng bên cửa sổ tầng hai gửi tin nhắn cho cô, nói anh chuẩn bị đi đón cô rồi.
Vưu Tuyết Trân nhìn tầng hai, mặc dù không nhìn rõ được vẻ mặt anh, nhưng cô có thể thấy rõ mỗi một động tác của anh. Anh vẫn dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm điện thoại, thấy cô mãi không trả lời, anh cũng nhìn điện thoại mãi.
Anh thật sự giống như chú hồ ly tinh nhỏ đang chờ đợi điều gì đó, chạy tới chạy lui trong hang động. Anh cầm điện thoại hồi lâu, cứ ngỡ hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình là có thể nhìn thấy tin nhắn.
Dáng vẻ của anh quá đỗi đáng yêu, Vưu Tuyết Trân muốn nhìn thêm lúc nữa, cũng tò mò không biết liệu anh có đợi tin nhắn của cô mãi như vậy hay không? Thế là cô cố tình chưa trả lời.
Anh nhìn thêm lúc nữa, sau đó cầm điện thoại rời đi, chỉ còn rèm cửa lay động theo cơn gió.
Anh đi xuống rồi.
Khi não bộ nhận được thông tin này, Vưu Tuyết Trân nhận ra mình nên đi về phía trước, đi tới chỗ rẽ ở đầu ngõ, nếu không sẽ bị lộ mất.
Cô vội trốn đi, nhân lúc Mạnh Sĩ Long kéo rèm cửa, cô quay đầu đi lại, vờ như bản thân giờ mới tới.
Mạnh Sĩ Long thấy cô chậm rãi đi từ xa tới, vẻ mặt có phần bàng hoàng: “Sao em tới sớm thế?”
“Tôi mua đồ xong sớm hơn dự kiến nên tới trước.”
“Em còn mua đồ?”
“Đương nhiên rồi, năm mới đâu thể tới tay không được!” Vưu Tuyết Trân giơ hai túi quà lên: “Túi này cho bà nội, túi nay cho bố anh.”
Mạnh Sĩ Long không đùn đẩy việc nhận quà mà rất vui vẻ nhận lấy, sau đó chớp mắt nhìn cô: “Không có của anh sao?”
‘Có, nhưng anh phải nói cho tôi biết anh muốn gì, không tôi sợ anh sẽ không thích.”
“Sao lại không thích?”
“Sao lại không chứ… Nước hoa tôi tặng anh là minh chứng đó, tới bây giờ anh vẫn chưa xịt nó đâu đúng không?”
Mạnh Sĩ Long im lặng, không thể phủ nhận điều này, vì anh thật sự chưa từng xịt chai nước hoa đó.
Anh chuyển chủ đề: “Em đi vào trước đi đã.”
Vưu Tuyết Trân đi vào cửa tiệm, rẽ về phía nhà bếp ở cầu thang tới tầng hai. Cô đi theo sau Mạnh Sĩ Long, lo lắng hỏi: “Bố và bà nội anh đều ở bên trong sao?”
“Bố vừa bị bà nội kéo đi cắt tóc rồi, nói ông ấy xấu quá, chẳng giống ai cả.” Mạnh Sĩ Long vừa nói vừa cười: “Chắc lát nữa họ mới về.”
Vưu Tuyết Trân hiểu ra: “Thì ra bố anh cũng không thích cắt tóc…”
Mạnh Sĩ lại im lặng, một lúc lâu sau anh nhỏ giọng nói: “Ừm, thật ra mọi năm người bị lôi đi cắt tóc còn có thêm anh nữa.”
Vưu Tuyết Trân cười tới rung cả bả vai.
Cuối cùng đã tới tầng hai, vừa lên cô đã thấy phòng khách, trước phòng khách là hành lang, phía cuối là một căn phòng đang mở cửa.
Anh chỉ về phía đó: “Đó là phòng của anh.”
Không giống với căn phòng thi thoảng mới ở tại Hồng Kông, Vưu Tuyết Trân vừa nghĩ tới đó là căn phòng thật sự của anh, là nơi hàng ngày anh ngủ, cảm giác nhìn trộm kỳ lạ trào dâng, nhưng cuối cùng cô vẫn gạt đi suy nghĩ đó, ngồi xuống sofa trong phòng khách.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
“Được, em muốn uống trà sữa Uyên Ương không?”
“Ấy, có sao?”
“Trước khi em tới anh đã nấu rồi, chắc sắp chín rồi đấy.”
Anh đặt túi quà lên bàn, nói rồi chạy xuống tầng, phòng khách không quá rộng cũng chẳng chật hẹp vang vọng lại tiếng bước chân của anh. Cô dè dặt ngồi trên sofa, không dám đi lại lung tung, chỉ tiếp tục quan sát nơi này.
Từ vừa nãy cô đã để ý tới bàn thờ gần ban công, trên đó là bức ảnh đen trắng của một người phụ nữ. Bà để tóc ngắn tới ngang vai, mỉm cười rạng rỡ, độ cong của môi hệt như dáng vẻ khi cười của Mạnh Sĩ Long.
Vưu Tuyết Trân từng thấy bà trong ảnh chụp chung tại cáp treo của núi Thái Bình, đó là mẹ của Mạnh Sĩ Long.
Bàn thờ được dọn dẹp rất sạch sẽ, hoa sơn trà nhìn có vẻ vừa mới thay, hoa quả đều tươi rói, góc ngoài cùng còn có đĩa hát bài Ngày nào anh trở lại của Đặng Lệ Quân.
Vưu Tuyết Trân cảm thấy mình chỉ nhìn như vậy rất mất lịch sự, do vậy cô bèn vội vàng đi tới, cúi người trước bàn thờ.
Khi Mạnh Sĩ Long bưng trà sữa quay lại, cảnh anh nhìn thấy chính là cảnh như vậy.
Vưu Tuyết Trân nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, ảo não nói: “Tôi nên mang theo ít hoa quả tới mới phải.”
Anh sững sờ, mỉm cười dịu dàng trêu chọc: “Chi bằng lát nữa xuống tầng nấu cho bà ấy thêm một bát mì?”
Vưu Tuyết Trân lại coi là thật, vỗ tay: “Ý kiến hay.”
Anh lấy một tấm menu trên bàn ra, kê bên dưới cốc trà sữa: “Tới uống trà sữa đi đã.”
Vưu Tuyết Trân ngồi xuống ghế, khi nhìn thấy trà sữa, lông mày cô chợt nhíu chặt lại: “Cái này có quan trọng không?” Cô chỉ tờ giấy dưới cốc, mấy chữ đơn đăng đăng ký triển lãm nhiếp ảnh bị thấm ướt, cô sợ đây là đồ gì đó quan trọng bị anh bất cẩn lấy nhầm.
Mạnh Sĩ Long nhìn theo ánh mắt cô, ngại ngùng úp tờ giấy xuống, bảo cô cứ lấy nó để kê: “Không quan trọng, trước đây mua máy ảnh tôi có để lại địa chỉ email ở cửa hàng, đây là đơn họ gửi tới.”
“Vậy sao…”
Vưu Tuyết Trân không bị anh qua mặt, cô lật ngửa tờ giấy lại, nhìn một lượt, lúc này mới biết đây là cuộc thi triển lãm ảnh cho người mới, không giới hạn tư cách người đăng ký, ai được chọn là có thể tham gia. Mặc dù đây không phải cuộc thi quy mô gì lớn, nhưng với người mới, đây là một cơ hội khá tốt.
“Anh không thử xem sao?”
Mạnh Sĩ Long nghi hoặc lắc đầu: “Không được đâu. Chắc chắn trình chụp ảnh của tôi nằm top cuối, không cần tham gia làm gì.”
Vưu Tuyết Trân nhíu mày: “Nhưng… rõ ràng anh phải có hứng thú thì mới in tờ đơn này ra chứ?”
Anh mỉm cười, lần này trả lời rất nhanh: “Không có gì đâu.”
“Gì mà không có gì đâu?”
“Hứng thú của anh.”
Giọng điệu anh không có chút tủi thân nào, anh nói câu này ra một cách rất đỗi thản nhiên.
Năm anh học lớp 12, mẹ bị bệnh nặng, cả nhà phải dồn tiền chữa bệnh cho bà, cho dù đã bán cả nhà ở Hồng Kông vẫn không thể cứu sống bà, hơn nữa còn gánh trên vai một vài khoản nợ. Ngày nào bố cũng dậy vào nửa đêm làm cơm hộp cho người ta để kiếm chút tiền, nhưng ông chưa bao giờ nói mình mệt.
Khó lắm mới có ngày cuối tuần hai người đều rảnh, ông đưa anh ra công viên ngoại ô câu cá. Khi hoàng hôn buông xuống, ông lấy một phần cơm hộp trong túi đựng ra cho anh, nói ông đã lén thêm một quả trứng vào hộp này, con ăn nhiều vào, sức khỏe tốt mới học tốt được.
Bố đưa hộp cơm cho anh, tóc trắng nhuộm trắng vành tai không phù hợp với tuổi tác của ông chút nào.
Có lẽ từ khi ấy bố không thích cắt tóc nữa, ông nói đùa rằng nếu cắt tóc tóc đen có khi không mọc lên được nữa.
Anh nghĩ, vậy mình cũng không cắt nữa, làm cặp bố con đầu tóc tổ quạ cũng hay.
Anh im lặng ăn trứng trần trong hộp cơm, cần câu trong tay bố vẫn không có động tĩnh gì. Anh không thể nuốt hết lòng trắng trứng xuống được, ậm ờ nói với bố, con biết bố ở lại Hồng Kông sẽ đau lòng, chi bằng chúng ta tìm một thành phố có mức sống thấp chút, mở một cửa hàng đi. Hồng Kông đắt đỏ quá, tấc đất tấc vàng.
Bố không cần nghĩ đã phản bác lại anh, đi chỗ khác có rẻ tới mấy cũng tốn một mớ tiền.
Anh thản nhiên nói, con không muốn học đại học nữa, cũng không có chuyên ngành muốn theo học, bố tiêu số tiền dành dụm cho con học đại học đi.
Đương nhiên bố vô cùng tức giận, bàng hoàng.
Anh cúi đầu, liên tục nuốt nước bọt nhưng vẫn không nhịn được lau mắt, những giọt nước mắt cố kìm nén suốt mấy ngày qua tí tách rơi xuống hộp cơm.
Cuối cùng anh nói, như vậy bố không cần nửa đêm nửa hôm dậy làm cơm hộp nữa, con không muốn bố cũng mệt tới lả đi.
“Con không thể lại mất đi bố được nữa.”
Bố nghe vậy lòng bàn tay run lên.
Không có con cá nào cắn câu, phao nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Ánh chiều tà chiếu sáng khóe mắt đỏ hoe của bố và mặt nước.
Anh không biết rốt cuộc bố có biết anh nói dối không, tóm lại cuối cùng anh không nói với ai chuyện mình muốn đăng ký ngành địa chất cho ai. Dù sao đó cũng là ngành biến khoáng thạch trong tay mình thành cần câu cơm, anh thấy nó cũng khá thú vị.
Ngoại trừ hôm nay, lần đầu tiên anh nói bí mật này cho người thứ hai biết. Khi bộc bạch với cô, anh không có chút tiếc nuối nào, tâm trạng cũng rất thoải mái. Giống như một người lướt sóng bẩm sinh, dịu dàng chấp nhận số phận dội lên người mình bao cơn sóng dữ. Vốn dĩ anh có thể nổi trên mặt biển nhưng lại bị đầu ngọn sóng đánh ụp xuống, thế là anh biến bản thân thành tấm ván lướt sóng, chống đỡ cho người mình quan tâm. Còn bản thân anh có bị gì cũng không quan trọng.
Nhưng như vậy không được.
Vưu Tuyết Trân cảm nhận được rõ cơn co thắt nơi lồng ngực của mình. Sự tiếc nuối và tủi thân anh cố tình đè nén ấy đang lần lượt chạy tới chỗ cô.
Cốc trà sữa làm bỏng lòng bàn tay cô, cô do dự một hồi rồi lên tiếng: “Anh đừng như vậy nữa.”
“Gì cơ?”
“Đừng luôn làm người cuối cùng gắp đồ ăn trong nồi lẩu nữa.” Vưu Tuyết Trân đẩy cốc trà sữa duy nhất cho anh: “Thi thoảng cũng phải làm người đầu tiên gắp đồ. Đồ ăn mình thích, đồ mình yêu mến… Nếu đã thích thì phải đấu tranh giành lấy, phải nếm thử, có đúng không?”
Mạnh Sĩ Long nhìn cô chằm chằm, hơi nóng từ cốc trà sữa lặng lẽ bay lên trên, làm mờ đi cảm xúc dâng trào nào đó trong mắt anh.
Anh nắm chặt tay như đang kìm nén sự bồng bột nào đó, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt gương mặt cô: “Vậy… bắt đầu từ người mình thích có được không?”
Dường như anh đang tự hỏi chính mình, nhưng đôi mắt ấy lại nhìn thẳng vào cô.
Mạnh Sĩ Long của lúc này không liên quan gì tới hai chữ dịu dàng, khiến cô không dám nhìn anh, trái tim như một quả bóng bay bị đập mạnh xuống đất, liên tục nhảy lên rồi bay thật xa, thật xa… xa tới nỗi cô cảm thấy dường như không thể nhặt về được nữa.