Ta mở thánh chỉ ra, đọc từ trái qua phải, chẳng hiểu gì nhiều bởi lối văn chương sáo rỗng. Chỉ biết rằng chữ viết trên thánh chỉ không hề giống với bút tích của Triệu Hành, đến cả tự tay viết hắn cũng lười, có thể thấy hắn không hề mong muốn điều này.
Ta phủi bụi trên đầu gối, đứng dậy nhìn Cố Cảnh Sách, thật sự khác xa so với trước đây rất nhiều. Khi còn nhỏ, hắn còn thấp hơn ta, nhưng giờ đây ta chỉ cao đến vai hắn. Dáng người thật sự tuấn tú, nếu nói Triệu Hành tựa như tuyết phủ trên đỉnh Thương Sơn, thì Cố Cảnh Sách chính là ngôi sao sáng rực trong đêm tối, mạnh mẽ như mây trôi trong gió. Có điều, đôi mắt ấy vẫn sáng ngời như xưa, khiến ta nhận ra đây chính là thằng nhóc phiền phức năm nào.
Hắn hơi cúi đầu, gọi ta: “Này, Khanh Khanh nhà họ Lý, ngươi có phải ấm ức lắm không?”
Đã lâu rồi ta không nghe thấy cách gọi này. Ngoại trừ Triệu Hành đôi lúc gọi ta là Khanh Khanh, tất cả mọi người đều gọi ta một tiếng “Trắc phi”. Cố Cảnh Sách luôn gọi ta khác biệt, hắn vẫn luôn gọi ta là “Khanh Khanh nhà họ Lý” không ngừng. Hắn bị đày đi Lĩnh Nam vào năm mười ba tuổi, từ đó không còn ai gọi ta như vậy nữa.
Cũng chẳng còn ai hỏi rằng ta có ấm ức không. Từ trong ra ngoài phủ Thái tử, không ai không thương cảm cho vị Thái tử phi Ứng Như Thị, ai cũng đều mắng ta cướp đoạt vị trí của nàng. Hóa ra vẫn có người nhớ đến sự ấm ức của ta.
Ta nhìn ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên mặt hắn, điềm nhiên đáp: “Ta chẳng thấy ấm ức chút nào.”
Hắn dừng lại một chút, tay từ trong ống tay áo đen vươn ra, nhanh chóng nắm lấy tay trái của ta qua lớp vải, ánh mắt sâu thẳm: “Tay ngươi đã bị thương.”
Đó không phải là câu hỏi, mà là một lời khẳng định. Ta ngẩn ra, ta vốn kiêu hãnh, ngoài thị nữ thân cận, không ai biết rằng Trắc phi của Thái tử không thể dùng lực ở tay trái. Ai cũng biết Thái tử phi Ứng Như Thị có đôi tay mềm mại như bông, khi đánh đàn đẹp tựa thiên tiên. Thực ra, ta cũng có một đôi tay như vậy, khi cầm đao buộc tua rua đỏ, đôi tay ấy cũng đẹp không kém.
Hắn buông tay, lạnh nhạt nói: “Trước kia ngươi luôn dùng tay trái, nhưng từ khi tiếp thánh chỉ đến giờ, ngươi chỉ toàn dùng tay phải.”
Tay không thể cầm đao được nữa là vết thương lòng của ta. Ta quay đầu, cười lạnh: “Liên quan gì đến ngươi? Đến xem trò cười của ta sao?”
Cố Cảnh Sách khẽ nhắm mắt, rồi quay đầu đi. Ta thấy quai hàm hắn càng thêm rõ nét, hằn lên vì căng thẳng. Khi hắn quay lại, nét mặt đã bình tĩnh hơn nhiều. Hắn trầm giọng nói: “Triệu Hành rốt cuộc đã đối xử với ngươi thế nào trong ngần ấy năm? Ta giao cho hắn một cô nương khỏe mạnh, giờ lại thành một Trắc phi, tay cũng bị thương.”
Hắn đứng cao nhìn xuống ta, tóc cột cao phất phơ trong gió, đôi mày dài, ánh mắt hẹp dài, môi mỏng khẽ cong: “Lý Khanh Khanh, ngươi nghe cho kỹ.”
“Ta không đến để xem trò cười của ngươi, ta đến để cứu ngươi.”
Ta hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hắn đang chăm chú nhìn ta, trong ánh mắt là sự nghiêm túc hiếm thấy.
Ta khẽ nói: “Cố Cảnh Sách, ngươi có thấy ta ngốc không? Tự mình lao vào hố lửa của phủ Thái tử, giờ lại sắp tiến cung. Thực ra, sai lầm đã bắt đầu từ lúc tiên đế ban chiếu chỉ, chỉ định ta làm trắc phi của Triệu Hành. Có lẽ, sai lầm còn từ trước đó. Sai lầm lớn nhất của ta chính là đã yêu Triệu Hành, yêu hắn suốt nhiều năm như vậy.”
Từ lúc ta còn bé, mở mắt ra đã nhìn thấy Thái tử Triệu Hành, từ lúc chơi trò gia đình, ta nhất định phải làm thê tử của hắn. Từ lúc ta chạy từ nhà họ Lý ở phía tây thành đến phủ Thái tử phía đông thành hằng ngày. Từ lúc con tim thiếu nữ rung động, nhìn thấy hắn trong bộ y phục trắng ngồi dưới giàn hoa tử la lan, khẽ ngẩng đầu mỉm cười với ta. Tất cả đều là sai lầm.
Ta đã sai, sai ở chỗ yêu một người trong suốt nhiều năm như vậy.
“Biết sai mà sửa vẫn là điều tốt.” Cố Cảnh Sách cười nhạt, vẻ tự đắc hiện lên trong đôi mày mắt của thiếu niên, hắn khẽ ngẩng cằm nói: “Đừng nói là hố lửa, dù có là biển lửa, hay vực sâu vạn trượng, chỉ cần ta ở đây, ta cũng sẽ kéo ngươi lên.”
Thực ra, ta và Cố Cảnh Sách trước kia có quan hệ không tốt lắm, có thể nói là kẻ thù không đội trời chung. Hắn là con trai độc nhất của Vương gia ngoại tộc duy nhất của Đại Tuyên. Lúc nhỏ, hắn đi lạc đến bảy tám tuổi mới được tìm thấy, tính hắn như con c.h.ó con hoang dã, gặp ai là cắn người đó. Các tiểu thư, công tử đều không ưa hắn, nhưng cũng không thể không né tránh hắn. Chỉ có ta khi ấy, là nữ nhi nhà tướng, không sợ trời không sợ đất, lần đầu gặp đã đánh nhau với hắn. Hắn kéo tóc ta, ta cắn cằm hắn, cuối cùng là Triệu Hành đến can ngăn hai đứa. Sau đó, hắn trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, càng ngày càng giống công tử phong lưu, chỉ có điều vẫn thích trêu chọc ta. Triệu Hành còn nhiều lần thay ta đòi lại công bằng. Khi hắn rời kinh vào năm mười ba tuổi, bị đày đi Lĩnh Nam, hai chúng ta từ đó không còn gặp lại nữa.
Ta nghĩ lời hắn chỉ là thuận miệng nói, nhưng lại thấy trong đôi mày mắt của hắn là sự nghiêm túc không thể phủ nhận, làm ta không khỏi ngẩn người.
Thực ra, ta không tin lời hứa hẹn, nhưng dù sao cũng có chút an ủi.