Bệnh viện đặc biệt hạng ba ở tinh cầu thủ đô của ba hệ thiên hà trung tâm.
Một chiếc ô tô huyền phù hạ từ quỹ đạo không trung xuống, đậu ở lối đi riêng của bệnh viện. Cửa xe mở ra, ba thiếu nam thiếu nữ bước ra ngoài. Khi bọn họ đi ra, ô tô huyền phù tiêu biến tại chỗ, bị thu vào hạt không gian* sử dụng nguyên lý không gian gấp* để sáng tạo ra.
* Hạt không gian (gốc là 空间粒子): theo tớ hiểu là loại vật chất siêu nhỏ lấp đầy không gian vũ trụ (nó siêu siêu nhỏ nên có vô số hạt ở trong không gian, thu ô tô vào ý thì thoải mái chỗ ha)
* Không gian gập/nếp gấp không gian (空间折叠): không thời gian bị bẻ cong để đến được vị trí cần với quãng đường ngắn hơn và thời gian ít hơn, giống cái bước nhảy không gian trong Doraemon ý.
Vương Thịnh giơ tay chạm vào thiết bị nhận dạng từ xa có hình dạng như một con đinh ốc tròn, nói: “Nghe nói đầu óc Diệp Di Hoan hỏng rồi.”
Đứng phía tay trái y chính là một cô gái có dáng người rất cường tráng, gương mặt lại vẫn là một thiếu nữ. Có thể tưởng tượng được là phát triển tốt đến cỡ nào.
Thiếu nữ mặc một bộ đồng phục đặc biệt màu đen hệ Trảm thủ đột kích của trường quân sự, dáng vẻ hiên ngang. Tóc ngắn màu đen, đôi đồng tử đỏ rực, rõ ràng cô đang là một học viên quân sự đã kích phát tiềm năng hình thú, nhìn trang phục là có thể biết được cô là một học viên của đội Trảm thủ.
Thiếu nữ tên là A Á, âm thanh khàn khàn không hề mềm mại ngọt ngào.
A Á lạnh nhạt không kiên nhẫn nói: “Cậu ta chẳng khi nào có đầu óc cả.”
Bên tay phải Vương Thịnh là một cậu bé có diện mạo đáng yêu, tên là Hứa Duy Nhất. Mặc một bộ quần áo bảo hộ loại bỏ bụi màu đất, hoàn toàn khác với bộ quần áo bầu trời đầy sao đang nổi hiện giờ, cho thấy hắn ta là một chàng trai lạc hậu, xuề xòa và bình thường.
Nhưng trên làn da và mạch máu ở gáy hắn ta lại được khảm một vòng tròn kim loại màu trắng bạc cho thấy hắn ta là một học viên của Bạo phá quân, tất cả mọi người ở hệ thống ba thiên hà đều biết, đội Bạo phá đột kích toàn cmn là một lũ điên hình người.
Nếu không phải bọn họ còn có lý trí, hơn nữa những thí nghiệm phản văn minh nhân loại vẫn đạt kết quả thấp, duy trì thành một đường thẳng nằm ngang thẳng tắp thì bọn họ đã sớm bị xếp vào danh sách kẻ điên tinh tế, trở thành phạm nhân bị tất cả mọi thiên hà đều truy bắt.
Hứa Duy Nhất cười tủm tỉm nói: “Căn cứ theo thí nghiệm gen cho thấy, đầu óc Diệp Di Hoan phát triển bình thường, nhưng phương diện tâm lý tồn tại một khuyết tật rất lớn. Gen cuồng thú không thể tiến hành tiến hóa cấp hai trong thân thể cậu ta, dẫn tới tố chất thể năng của cậu ta cũng tồn tại khuyết tật. Tóm lại, ngoại trừ đầu óc phát triển bình thường, Diệp Di Hoan là một phế vật mà tất cả những phương diện khác đều có khiếm khuyết. Trên thực tế, tôi rất hy vọng Diệp gia có thể vứt bỏ cậu ta đồng thời làm việc thiện, hiến cậu ta cho Công trình khoa học hy vọng.”
Nhìn đi, Hứa Duy Nhất thoạt nhìn vô hại nhất thật ra lại là kẻ đáng sợ nhất.
Ít nhất, A Á – người từ trước đến nay đều là một trong số những học viên quân sự của đội Trảm thủ đột kích được coi là tàn bạo nhất – cũng không có mở mồm ngậm miệng đòi chém đòi giết Diệp Di Hoan. Vậy mà Hứa Duy Nhất lại hy vọng hiến Diệp Di Hoan cho Công trình khoa học hy vọng.
Đừng tưởng rằng Công trình khoa học hy vọng là cái hạng mục gì tốt đẹp. Đó chính là đại bản doanh của một đám điên rồ hình người tập trung làm mấy thí nghiệm cuồng dại, còn kẻ điên hình người kia là ai?
Đội Bạo phá đột kích!
Cả ba thiên hà đều biết rằng đội Bạo phá đột kích là một đám cuồng nghiên cứu, cứ coi như trách nhiệm chủ yếu của bọn họ là cung ứng và sử dụng đạn dược đi, nhưng mà so với việc đó, bọn họ càng ham thích nghiên cứu phát minh vũ khí mang tính trí mạng và hủy diệt hơn.
Mà Hứa Duy Nhất đã muốn giải phẫu Diệp Di Hoan từ rất lâu rồi, bởi vì hắn ta rất tò mò một chuyện: rõ ràng đầu óc Diệp Di Hoan phát triển hoàn toàn rồi mà nhiều khi lại cư xử như loại não ngắn.
Bọn họ tới lầu bảy, từ thang máy đi ra đã gặp phải nhóm người Đường Hành Quân.
Hai bên đều dừng bước, đứng ở hành lang địch bất động ta bất động.
Đây là sai lầm của bệnh viện, bọn họ luôn cường điệu rằng bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, không cần bất cứ loại đồ vật công nghệ cao gì. Cho nên trong bệnh viện không được đỗ xe, chỉ có thể dừng lại ở bãi đỗ xe không gian hạt riêng tư, sau đó đi lên nhờ thang máy – cái loại máy móc sớm đã bị đào thải từ lâu – để lên lầu thăm bệnh.
Đám bác sĩ kia cả ngày ồn ào muốn tôn trọng nhân quyền, cái đám lão già của viện khoa học cả ngày ôm ấp sinh mệnh trên tay, mỗi ngày đều la mắng Công trình khoa học hy vọng, cuối cùng còn không phải dùng mấy cái nghiên cứu được làm ra trong lúc nhàm chán của Công trình khoa học hy vọng để phát minh ra thiết bị y học, sáng tạo ra kỳ tích y học cứu sống con người sao?
Một đám rùa già có mắt như mù!
Hứa Duy Nhất điên cuồng mắng mỏ trong lòng nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ đáng yêu vô hại.
Hắn ta vẫn luôn là minh chứng tốt nhất cho cụm từ mặt người dạ thú.
Trên thực tế không chỉ có Hứa Duy Nhất chửi bới, những người khác cũng đang chửi ông ổng, bởi vì bọn họ không ngờ rằng sẽ gặp trúng nhóm người Đường Hành Quân. Làm học viên đại diện cho hai trường quân đội đứng thứ nhất và thứ hai của ba hệ thiên hà trung tâm, không chỉ hai trường tranh đấu nhau gay gắt mà cả học viên đôi bên cũng sóng gió mãnh liệt chẳng kém.
Hai trường quân đội có tiếng là không đội trời chung, học viên hai bên cũng đấu nhau suốt ngày, cho dù đã tốt nghiệp ở trong quân đội hay vào Chính phủ nhậm chức thì vẫn cứ đấu nhau đến tận lúc bụng bia đầu Địa Trung Hải. Về hưu rồi cũng không hề gì, vẫn có thể run run rẩy rẩy cổ động đám xương già trên người lên quảng trường thực tế ảo tiếp tục chiến đấu.
Chính là mối thù sâu thẳm như vậy đó.
Lần này, trong lúc hai trường quân đội lớn đang tỉ thí đã ngộ thương Diệp Di Hoan.
Tuy rằng Diệp Di Hoan là tên phế vật tiến hóa cấp hai thất bại nhưng vẫn là cháu trai của dòng chính Diệp gia.
Diệp gia là một cây cổ thụ khổng lồ của ba hệ thiên hà, ông của Diệp Di Hoan là một trong tam Đại Nguyên soái, cha là Quân đoàn trưởng của Quân đoàn số tám, cô ruột là Hoàng Hậu. Mẹ cậu, anh cả, chị gái lần lượt đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Quân đoàn số bảy và Công trình khoa học hy vọng.
Đặc biệt là Diệp gia còn có Hoàng thất làm thân thích chống lưng, cho nên sau khi Diệp Di Hoan bị ngộ thương suýt nữa bỏ mạng đã khiến cho Diệp gia tức giận.
Cho dù hai trường quân đội có bá đạo đến mấy thì lúc này cũng không thể trắng trợn lên giọng với Diệp gia. Vì thế mới đành ngừng cuộc tỉ thí, chờ Diệp Di Hoan tỉnh lại.
Vốn dĩ Diệp Di Hoan – phế vật không thể tiến hóa hình thú cấp hai – không thể đi vào đài thi đấu được, nhưng có lời đồn rằng vì Diệp Di Hoan thích Kim Dao.
Có người lừa Diệp Di Hoan rằng Kim Dao xảy ra chuyện trong lúc thi đấu, vì thế cậu liền chạy tới sân đấu, kết quả lại bị ngộ thương.
Lần này Kim Dao chính là một trong những học viên được trường quân đội đứng thứ nhất phái đi thi đấu, lúc này cô ả đang đứng sau lưng Đường Hành Quân.
Mái tóc vàng uốn sóng lớn, gương mặt quyến rũ, Kim Dao thật sự là một vưu vật.
Hơn nữa cô ả là một học viên của tiểu đội Phá tập đột kích, mỗi một sĩ quan Phá tập đều là của quý.
Rất rõ ràng là trường quân đội hàng đầu không định vì một tên phế vật như Diệp Di Hoan mà xử lý một học viên Phá tập ưu tú, nhưng cũng chưa chắc sẽ giữ được Kim Dao.
Bởi vì họ nhất định sẽ không vì một Kim Dao mà làm lớn chuyện với Diệp gia.
Nhưng Kim Dao rất may mắn vì Diệp Di Hoan đã tỉnh. Mặc dù nghe nói cậu bị thương ở đầu.
Vương Thịnh chắn hai bạn học đứng sau, nhường đường cho nhóm người Đường Hành Quân.
Nhóm người Đường Hành Quân cao ngạo đi về phía trước, có vài người còn chẳng thèm cho nhóm người Vương Thịnh nửa cái liếc mắt, kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sắc mặt đám người Vương Thịnh trầm xuống, trong lòng tất nhiên cũng không phục.
Nhưng họ cũng không thể phủ nhận rằng, trường quân đội thứ hai bao năm đứng ở vị trí thứ hai là bởi vì họ luôn thua cuộc trong trận đấu giữa hai trường.
Nói cách khác, học viên của trường quân đội thứ hai không thể so với học viên trường quân đội thứ nhất.
Sắc mặt Hứa Duy Nhất âm trầm, âm điệu quái dị: “Còn chưa có so tử tế, ai biết lúc này đây ai thua ai thắng!”
A Á nắm chặt dây xích luyện kim quanh lòng bàn tay, ánh mắt càng lúc càng tối.
Vương Thịnh thấp giọng nói: “Đi thôi. Chúng ta còn phải đi xem Diệp Di Hoan khôi phục thế nào.”
Bọn họ đi về phía phòng bệnh của Diệp Di Hoan, vừa tới cửa phòng bệnh thì phát hiện điều bất thường. Đang lúc bọn họ làm tư thế phòng ngự và tấn công thì “rầm” một tiếng, cánh cửa hợp kim titan được gia công của phòng bệnh đã bị đá văng ra, khảm sâu vào vách tường.
Khi luồng khói bụi tan đi, ba người nhìn về phía vách tường, phát hiện thứ bị khảm trên vách tường không chỉ có cánh cửa hợp kim titan mà còn cả Đường Hành Quân.
“Hôm nay các người đừng ai tưởng có thể sống sót trở ra!”