Sở Tranh dùng ngón cái quệt qua nơi bị trầy nhẹ ở khóe miệng, chép miệng.
Không hổ là Đại Nguyên soái, suýt thì làm hắn gãy chân vỡ đầu.
Mẹ Diệp đứng phía đối diện, thấy mặt hắn bầm xanh liền bảo: “Trong phòng cô có dụng cụ y tế, cô giúp cháu xử lý một chút.”
Sở Tranh nhếch miệng: “Không sao. Thương nhẹ thôi.”
Mẹ Diệp cười cười, ánh mắt dịu dàng: “Sở Tranh, lâu nay cháu sống tốt chứ?”
Sở Tranh nhướng mày: “Không hối hận, sống không uổng phí.”
Mẹ Diệp hiền hòa nói: “Cháu là một cậu bé ngoan.”
Sở Tranh nhếch môi, vốn định cười khoa trương trào phúng như với người khác, nhưng cuối cùng vẫn trở nên ôn hòa, lời tới bên miệng cũng trở thành lời cảm ơn.
Nụ cười của mẹ Diệp càng tươi, hình như bà cảm thấy Sở Tranh quả đúng là một đứa trẻ rất ngoan.
Sở Tranh xoa mũi, lơ đãng nói: “À thì, giám đốc Diệp, cháu thích Hoan Hoan. Là kiểu muốn cưới về làm vợ ấy.”
Nụ cười của mẹ Diệp cứng đờ, mắt sắc như dao bắn tía lia về phía Sở Tranh.
“Cháu biết mình đang nói gì không? Sở Tranh, Hoan Hoan là con của cô, cô không cho phép bất kỳ ai tổn thương thằng bé.”
Sở Tranh cố giữ bình tĩnh, ngoài mặt cũng tỏ ra bình thản, nhưng động tác và cơ bắp căng cứng lại thể hiện rõ hắn đang cáu kỉnh đến mức nào.
“Cháu cũng không cho phép, dù là chính bản thân mình.”
Nếu người đứng trước mặt hắn không phải giám đốc Diệp mà hắn luôn tôn trọng, nếu bà không phải người mẹ mà cục cưng yêu nhất, Sở Tranh tuyệt đối sẽ không để ý đến suy nghĩ của bà. Tất nhiên cũng không bao giờ báo cho bà.
Nhưng bà là người có tư cách và quyền lên tiếng nhất ở đây, cho nên Sở Tranh đành phải ép bản thân thôi.
Ánh mắt mẹ Diệp lại dần dần hiền hòa trở lại, không hề sắc bén: “Hoan Hoan vẫn là em bé, nó vẫn không hiểu tình yêu.”
Sở Tranh: “Cháu sẽ chờ, sẽ dạy em ấy ——”
“Nhưng cháu không thể vội vàng ép chín nó!”
Sở Tranh ngẩn ra hồi lâu, vuốt lại mái tóc rối loạn do đánh nhau với Diệp Đại Nguyên soái, thấp giọng đáp: “Cháu sẽ tự kiềm chế bản thân.”
Mẹ Diệp: “Nếu Hoan Hoan đã hiểu nhưng không yêu cháu thì cháu cũng không được ép thằng bé, không được can dự vào cuộc đời nó. Cháu phải buông tay.”
Sở Tranh nhíu mày. Hắn không vui khi nghe lời này nhưng cũng đồng ý.
Hắn không cho rằng cục cưng sẽ không thích hắn.
Có lẽ tự tin là chuyện tốt.
Sở Tranh đi nhanh về phía trước, bàn tay to vẫy vẫy về phía mẹ Diệp, ra hiệu tạm biệt với mẹ Diệp.
Mẹ Diệp gọi hắn lại, mi mày cong cong: “Sở Tranh, cô rất vui vì cháu không giấu giếm cô.”
Quá trình trưởng thành của Sở Tranh khiến tính tình hắn trở nên độc đoán, hắn nói ra tình hình thực tế với mẹ Diệp đã là rất tôn trọng bà.
Sở Tranh dừng lại, chán nản đá mũi chân lung tung: “Không có gì, cháu rất biết ơn vì cô…” đã từng cứu cháu.
Mẹ Diệp đằng sau nghe hiểu lời cảm tạ dở dang đó, mỉm cười dịu dàng xinh đẹp.
– —
Ngày 06 tháng 04 năm 4306 lịch Thiên hà, ngày thứ ba sau sự kiện Sao Song Tử.
Quân đội đề nghị chuyển Diệp Di Hoan từ quân chủng An toàn sang Trảm thủ, đồng thời ngoại lệ thêm tên cậu vào danh sách Vinh Quang Thiên Hà. Nhưng không tính quân công, không xét cấp quân sự.
Diệp Đại Nguyên soái đập bàn tại trận, hành hung quan văn trong quân.
Các phương tiện truyền thông thiên hà chỉ dọn ra một chỗ đất nhỏ cho Diệp Đại Nguyên soái trên mặt báo đầy tin về sự kiện Sao Song Tử nên cũng không gây chú ý lớn.
Thông qua hiệp nghị, cuối cùng hủy bỏ việc chuyển quân chủng cho Diệp Di Hoan, không thêm vị trí dự thi. Quân công được tính hạng nhất và cho cấp quân sự hai sao. Nếu Diệp Di Hoan chuyển quân chủng thì quân công và cấp quân sự đều bị xóa hết.
Diệp Đại Nguyên soái thổi râu trừng mắt, lại đánh đám quan văn lọm khọm này một trận.
Đám quan văn phe chính phủ đưa mạng và mặt mũi của mình ra đánh bạc, túm lấy truyền thông khóc lóc ăn vạ, ăn vạ dọa chết để mũi giáo dư luận hướng về Diệp Đại Nguyên soái nhiều hơn khiến ông đành “bất đắc dĩ” đồng ý với quyết định của quân đội.
Diệp Đại Nguyên soái phẫn nộ uất nghẹn lại tóm đám quan văn đang sung sướng nhảy nhót kia đập cho một trận, nhưng lần này bọn họ chịu đánh một cách vui vẻ.
Cuối cùng cũng ăn được chút ngon ngọt, khả năng chống lại áp lực cũng tăng lên đáng kể.
Ngày 08 tháng 04 năm 4306, hoàng hậu bệ hạ gây quỹ từ thiện, biểu diễn công khai vở kịch nói do bản thân tự làm đạo diễn, “Khoảng cách Sao Song Tử, xa ngoài ngàn năm ánh sáng”, tại Nhà hát lớn Hành tinh thủ đô.
Mở màn câu chuyện về một thảm kịch tình yêu.
Ngày 11 tháng 04 năm 4306, danh sách thi đấu bổ sung lần hai của Vinh Quang Thiên Hà được công bố trên official website, nhóm quan văn theo phe chính phủ trong quân đội trợn mắt há mồm nhìn tên Diệp Di Hoan trong danh sách thí sinh dự bị.
Cuối cùng chỉ đành tức đỏ mắt giận muốn giết chết Diệp Đại Nguyên soái suốt ngày lảng vảng còn ngâm nga hát trước mặt bọn họ. Bình thường thấy họ thì vỗ mông chạy nhanh không ai bằng, lúc này lại rảnh rang dạo bộ trước mặt họ.
Không phải cố tình chọc tức họ đấy chứ?
Mà đúng là bọn họ bị ông cụ chọc điên, muốn đánh mà đánh không lại. Đây là khuyết điểm của quan văn, lúc muốn xắn tay áo lên đánh nhưng không đủ bản lĩnh nên đành chịu.
Giữa tháng tư, khu nội trú của bệnh viện hàng đầu hành tinh thủ đô bất ngờ bận lu bù lên, phần lớn người bệnh nhập viện vì tức đến bốc hỏa.
Không thể phủ nhận, đôi khi Diệp Đại Nguyên soái giải quyết vấn đề vừa gọn gàng mà lại hiệu quả cao.
Ngay sau hôm phát sinh sự kiện tòa nhà Sao Song Tử, anh Hoan đã nhận được lời mời của Vương Thịnh.
Anh Hoan đồng ý, cùng lúc kiêm chức bảo an tạm thời.
Vốn Sở Tranh và Diệp Đại Nguyên soái muốn đấu với quân đội đến cùng vì chuyện của anh Hoan, nhưng thư mời vừa đến, tâm hồn diễn tinh lại hừng hực như thiêu đốt.
Một người giả vờ bất đắc dĩ thỏa hiệp, một người tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình, bắt tay làm một nửa số quan văn phe chính phủ tức đến nhập viện.
– —
Ngày 13 tháng 04 năm 4306 lịch Thiên hà, một đêm trước ngày thi đấu Vinh Quang Thiên Hà.
Pháo đài Trăng Non.
Pháo đài Trăng Non là pháo đài quân sự lớn thứ tư ở ba hệ thiên hà trung tâm, nằm trên một Sao Thủy thuộc khu bốn thiên hà.
Tỷ lệ đại dương và đất liền trên Sao Thủy là 9:1, một phần mười diện tích lục địa còn lại có hình như một vầng trăng khuyết, hầu như toàn bộ đất đai đều được dùng để xây dựng pháo đài quân sự cho nên mới gọi là pháo đài Trăng Non.
Sao Thủy là cố hương của người cá, đại dương là lãnh địa của bọn họ.
Người cá và pháo đài quân sự ở chung hòa thuận, thậm chí có một đội hộ vệ người cá được xếp vào số quân của pháo đài.
Pháo đài Trăng Non từng gặp phải tấn công khủng bố, tổn thất nặng nề, mỗi lần nhắc đến vẫn khiến cả thiên hà tái mặt. “Sự kiện Trăng Non” cũng giống như “Sự kiện Sao Song Tử”, độ nguy hiểm bị xếp vào mức báo động đỏ, xếp hạng thứ 8.
Trăng Non gặp phải khủng bố, nguyên nhân thứ nhất do nó là pháo đài quân sự quan trọng, thứ hai là dưới pháo đài có một nhà giam, tên là “Xanh Thẳm”.
Trong ngục Xanh Thẳm bao năm giam giữ những tên tội phạm hung ác nhất, có sát thủ liên hoàn đến từ các chủng tộc khác nhau từ các hành tinh, cũng có đầu sỏ của tổ chức khủng bố, thậm chí từng giam giữ người sáng lập tổ chức khủng bố AANT.
Sau đó, tên cầm đầu khiến cả thiên hà khiếp sợ và căm ghét này đã bị chém đầu trên đỉnh pháo đài Trăng Non, bởi vậy, pháo đài Trăng Non trở nên nổi tiếng khắp nơi.
Từ “Sự kiện Trăng Non”, pháo đài quân sự Trăng Non đã tăng cường quản lý và phòng thủ, biến cả pháo đài thành một thành trì bất khả xâm phạm.
Nhưng đêm nay, pháo đài Trăng Non lại nghênh đón cơn ác mộng từ tiếng còi báo động cuộc tấn công từ kẻ địch. Nỗi kinh hoàng giáng xuống bao phủ bầu trời nơi pháo đài.
Với tư cách là chỉ huy tối cao của pháo đài, Vương Đại tướng mặc áo khoác quân trang vững vàng bước về phía phòng chỉ huy, nhanh chóng ổn định tình hình, đồng thời ra lệnh cho các trạm kiểm soát báo cáo tình huống mới nhất.
“Lúc 21 giờ, kẻ địch lẻn vào từ Cảng Bắc, đến cửa thứ hai thì bị phát hiện. Bên ta nhanh chóng chặn giết, kẻ địch không có ý giao chiến nên bỏ chạy tứ phía, lẻn qua cửa thứ hai ——”
Vương Đại tướng cố nhiên dừng lại, quay đầu. Thân hình cao lớn như bị bóng đen bao trùm, tròng mắt trắng bạc quỷ quái khiến người ta sởn tóc gáy, khoảnh khắc bị ông nhìn chằm chằm như có thái sơn đè lên đầu, áp lực cực lớn.
Miệng nói lời lạnh lẽo: “Lẻn qua cửa thứ hai?”
Trung tướng đang báo cáo tình hình cảm nhận được áp lực to lớn ập tới, khiến ông ta mặt mày trắng bệch, nơm nớp lo sợ trả lời: “Bọn chúng có nội ứng.”
Vương Đại tướng: “Cảng Bắc… Không phải do người cá canh gác sao?”
Trung tướng căng da đầu trả lời: “Nội ứng… Chính là người cá.”
Nói cách khác, người cá làm phản.
Cho đến nay, người cá luôn là đồng minh trung thành của pháo đài Trăng Non. Không ai ngờ họ sẽ đột nhiên làm phản.
Vương Đại tướng xoay người tiếp tục đi, thậm chí không mảy may dao động.
“Liệt kê tuyến đường xuất hiện của kẻ địch.”
“Rõ!”
Hướng xuất hiện chỉ thẳng về ngục giam Xanh Thẳm.
Vương Đại tướng đứng dậy: “Tới ngục giam Xanh Thẳm.”
– —
2 giờ sáng ngày 14 tháng 04 năm 4306 lịch Thiên hà, Bộ Quốc phòng nhận được tin khẩn: Tội phạm cấp S Siren trốn khỏi ngục Xanh Thẳm, tung tích không rõ.
Khoảng 3 giờ sáng ngày 14 tháng 04 năm 4306 lịch Thiên hà, trụ sở quân đội đóng tại các hành tinh lớn khắp mười khu thiên hà cùng lúc nhận được tin báo, nhanh chóng khởi động hệ thống siêu an ninh khẩn cấp.
Cùng lúc đó, năm pháo đài quân sự cũng nhận được tin tức, ngoài ra còn một tin mật khác: AANT đã trở lại sau thời gian dài ẩn náu.
– —
Kha Điện ấn nút tạm dừng, trên màn hình là hình ảnh anh Hoan, bên cạnh còn có tư liệu về cậu.
Tư liệu trình bày rất kỹ càng tỉ mỉ, từ lúc mới sinh đến lúc thiếu niên, hình thú trong tư liệu,… tất cả đều hiện ra trước mắt.
Nền tảng thông minh màu trắng bạc sáng trong chiếu rọi một khuôn mặt giảo hoạt nham hiểm.
Đường nét tuấn tú, khí chất có phần nữ tính, mắt mày khóe môi cong nhẹ, dù không cười cũng làm người ta tưởng như hắn đang vui vẻ.
Chỉ là đôi mắt hắn quá hẹp dài, khóe mắt hơi nhướng lên như cố tình bị kéo ra. Đôi môi lại quá mỏng, lúc mím lại chỉ còn như hai đường chỉ, không cười cũng tạo cho người khác cảm giác toan tính.
Một bộ mặt hồ ly, một bụng toàn tính toán xảo quyệt.
Hắn là Kha Điện, là một kẻ liều mạng bước ra từ đống đổ nát.
Sau khi ấn nút tạm dừng, hắn kéo ghế dựa ra nằm, đôi tay đan vào đặt trên bụng trông không khác gì một cán bộ kỳ cựu đã về hưu. Nhưng khi cười lên liền thấy hắn như đang tính ý đồ xấu.
Kha Điện nói: “Ôi, quả nhiên là thất bại.”
Sau Kha Điện là một ông lão mặt đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm rối tung trên đỉnh đầu trông như đội cái giẻ lau nhà. Râu lão cũng lởm chởm, đôi mắt như chim ưng, sắc bén đến mức không thuộc về lứa tuổi này.
Ông già mặc áo blouse trắng của nghiên cứu viên, nghe vậy thì nhìn sang Kha Điện.
Loại cảm giác này, giống như một con thú bông, cũng giống như người máy, cứng đờ vô cảm, tỏa ra mùi mục ruỗng.
Ông già tên là Moss, tự xưng là một nghiên cứu viên bình thường trong đống đổ nát.
“Quả nhiên? Cậu chưa từng nói là sẽ thất bại.”
Kha Điện cười hehe: “Tôi cho rằng ông biết rõ năng lực của Chó Hoang.”
Một thằng điên kiêu căng ồn ào lại không nhận ra mình ngu đến cỡ nào.
Moss chẳng tỏ vẻ gì, lạnh lùng trần thuật: “Cậu phái Chó Hoang đi, tôi tưởng cậu có kế hoạch chu toàn. Hóa ra cậu chỉ muốn gã đi chịu chết, còn kéo theo mười kẻ điên thiên hà.”
Kha Điện: “Gã quá ồn, rất phiền.”
Cho nên thuận tay hất ra làm quà gặp mặt, vừa lúc để ngày sau được thanh tĩnh.
Moss: “Vật thí nghiệm của tôi càng ngày càng ít.”
Kha Điện: “Ông chọn thêm mấy người đi.”
Moss ngẩng đầu, chỉ vào anh Hoan trên màn hình: “Cậu ta khá tốt.”
Kha Điện tán đồng: “Đúng thế.”
Moss: “Người muốn bắt lúc hai trường quân đội thi đấu vào năm ngoái là cậu ta?”
Kha Điện gật đầu: “Tiếc là để cậu ta chạy thoát. Năm ngoái vẫn còn là một đứa nhỏ đáng thương bất lực cơ mà.”
Moss: “Hả? Ý là sao?”
Kha Điện cười tủm tỉm: “Ý là, chỉ trong một năm, cậu ta hóa thân từ con thỏ bị đuổi giết chạy khắp nơi thành con hổ biết ăn thịt người.”
“Bắt cậu ta lại.”
Moss dùng giọng nói khàn khàn ra lệnh.
Kha Điện: “Bắt con cháu Diệp gia, không dễ đâu.”
Moss: “Cậu không định ra tay đúng không?”
Kha Điện cười tủm tỉm không nói, coi như xác nhận.
Ánh mắt nham hiểm lạnh lùng của Moss quét qua khuôn mặt hồ ly của Kha Điện một lần, dừng lại trên hình ảnh anh Hoan.
“Cậu không động thủ vậy để tôi.”
Kha Điện nhấc tay: “Chúc thành công.”
Gã cười tủm tỉm, mắt vẫn nhìn màn hình. Ảnh chiếu trên màn hình do chụp lén mà có, tiêu điểm là anh Hoan nhưng cũng có bóng người khác. Trong số đó có một kẻ mà gã rất quen thuộc, Sở Tranh.
Có Sở Tranh ở đó, hẳn là Moss phải trắng tay ra về.
Lúc này, liên lạc được kết nối, trên màn hình xuất hiện một thanh niên có mái tóc xám, khuôn mặt tái nhợt như người bệnh.
Thanh niên coi như không nhìn thấy Moss, chỉ nhìn Kha Điện: “Kế hoạch thành công.”
Kha Điện: “À, vất vả rồi.”
Liên lạc bị cắt đứt, thậm chí không chờ Kha Điện nói được một câu hoàn chỉnh.
Kha Điện vẫn cười haha: “Càng lúc càng tùy hứng.”
Moss: “Cậu có kế hoạch gì? Chắc là có liên quan đến cuộc thi giữa các trường quân đội thiên hà.”
Kha Điện duỗi cái eo, lười nhác nói: “5 năm mới tổ chức cơ mà. Phải có quà mừng mở màn chứ, hy vọng bọn họ sẽ thích.”
– —
9 giờ sáng ngày 14 tháng 04 năm 4306 lịch Thiên hà, cả tám cổng lớn của quảng trường hành tinh thủ đô đều mở rộng, người xem tràn vào đấu trường.
Ở mỗi cửa đều có máy quét nhận dạng và bàn kiểm tra vé vào, chỉ có cư dân thiên hà có thẻ căn cước và vé vào mới được thông qua.
Mỗi lần tổ chức Vinh Quang Thiên Hà đều thu hút được vô số fan của quân đội mua vé vào để được xem thi đấu trực tiếp, đương nhiên cũng có phát sóng trực tiếp lên mạng đồng bộ. Nhưng cũng như ca sĩ tổ chức concert, dù có phát sóng trực tiếp đồng bộ, nhiều người vẫn chọn được xem trực tiếp.
Đó là một loại cảm giác khác hẳn.
Đấu trường của hành tinh thủ đô có đến 50 vạn chỗ ngồi, có thể cùng lúc chứa 50 vạn người. Nhưng trang web bán vé vẫn bị quét sạch bách chỉ sau hai tuần mở bán.
Tất cả nhân viên an ninh của hành tinh thủ đô, gồm cả đội bảo an tạm thời lựa chọn từ các trường học, đều có mặt trong đấu trường để giữ gìn trật tự.
Mỗi cửa đều có một đội quân cảnh đứng gác, đề phòng tội phạm trà trộn phá hoại.
Ngoài ra mỗi khu bên trong cũng có quân cảnh bảo vệ, có thể nói là phòng thủ chặt chẽ.
Người xem lần lượt vào đấu trường, các cổng lớn cũng từ từ hạ xuống.
Trung tâm của đấu trường là một khu đất trống, sau khi cửa lớn đóng lại hoàn toàn thì bắt đầu nâng cao lên tầm nửa thước rồi dừng lại. Nóc sân đấu bật chế độ ban đêm, không gian chìm vào bóng tối.
Theo sau đó là vài tiếng tích tích, mấy chục bóng đèn công suất lớn chiếu vào khu đất trống, tiếp nữa là một giao diện mà tất cả cư dân thiên hà đều biết xuất hiện, giao diện thực tế ảo.
Giao diện thực tế ảo bắt đầu đếm ngược, biểu thị sắp khai mạc trận đấu, khán giả có thể chuẩn bị tinh thần xem.
Từ khi Vinh Quang Thiên Hà bắt đầu thi đấu đến khi kết thúc tổng cộng hết 9 ngày đêm.
Đương nhiên buổi tối sẽ không phát sóng trực tiếp mà để khán giả rời đi.
Có rất nhiều khu vực trong đấu trường hành tinh thủ đô, trước khi khán giả vào đấu trường, ở một khu khác, hàng loạt phi thuyền quân dụng đáp xuống bãi cỏ. Các giáo viên hướng dẫn và học viên quân sự dự thi bước ra khỏi phi thuyền.
Có năm trường quân đội cùng tham gia thi đấu, mỗi trường chọn ra 200 người và lọc ra top 40 trong số các học viên từ năm nhất đến năm năm.
Các phi thuyền quân dụng đến rồi lại đi, sau mười mấy lượt mới đưa hết số học viên quân sự vào đấu trường.
Các học viên đi theo giáo viên hướng dẫn của họ đến sàn đấu. Nơi họ thi đấu không phải ở trên bãi đất trống ngay trước mặt các khán giả mà là trong một cabin rộng lớn.
Mỗi một cabin có 250 khoang thực tế ảo, tổng cộng có 4 cabin như vậy.
Một trường học có năm giáo viên hướng dẫn, mỗi người phụ trách một khóa.
Từng cố vấn bắt đầu hướng dẫn các học viên mà họ cần phụ trách, nói tất cả những thông tin liên quan đến cuộc thi mà họ biết được.
Còn đặc biệt dặn dò những học viên tiền bối đã nhiều lần tham gia thi đấu giữa các trường phải chăm sóc đàn em của họ.
Đương nhiên cả hai bên đều biết, những lời này chỉ là khách sáo ngoài mặt. Vào đến sân thi đấu thực tế ảo, hoặc là đồng đội, hoặc là đối thủ.
Nhóm ba người Vương Thịnh vẫn hợp thành một tổ, về cơ bản họ đã hình thành một vòng quan hệ nhỏ.
Không ai có thể bước vào vòng ba người này, họ cũng không cho phép bất kỳ người nào tiến vào.
Giáo viên hướng dẫn nói ở phía trước, họ tụm vào thì thầm ở một bên khác.
Vương Thịnh nói: “Thành viên dự bị chỉ được ra sân từ ngày thứ sáu. Hơn nữa muốn xin anh Hoan làm viện trợ thay thế, ta phải khống chế nhân số, mà điểm cũng bị trừ đi một nửa. Đồng nghĩa với việc mọi công sức của ta trước đó bị khấu hao một nửa.”
Năm ngày đầu của Vinh Quang Thiên Hà là vòng đấu loại, tới ngày thứ sáu mới bắt đầu đấu theo tổ đội.
Mỗi tiểu đội gồm sáu người, số lượng không đủ thì được xin thay thế bổ sung. Do viện trợ là hoàn toàn đến từ bên ngoài, không liên quan đến vòng đấu loại của năm ngày trước nên muốn thay thế bổ sung phải chịu bị trừ một nửa số điểm.
Cho nên muốn xin viện trợ thay thế bổ sung, nhất định phải khống chế số lượng thành viên.
Mặt khác, trừ khi đảm bảo được viện trợ rất mạnh, hoặc là điểm số có được từ giai đoạn trước đủ cao, nếu không thì đừng nên nghĩ đến chuyện xin viện trợ.
Vì thế mà quân viện trợ được chọn đều là những học viên quân sự rất mạnh.
A Á không quan tâm điểm số, chỉ cần anh Hoan tới là được. Bởi vậy sự chú ý của cô nàng mau chóng dời sang điểm khác: “Sao cậu cũng gọi anh Hoan thế?”
Vương Thịnh cứng họng, u uất lườm cô nàng và Hứa Duy Nhất.
Còn không phải lúc y liên hệ với anh Hoan, định bày tỏ thiện chí gọi cậu một tiếng “Hoan Hoan”, bị anh Hoan lườm cho rụt vòi: “Gọi anh Hoan!”
Vương Thịnh: Được thưa sếp, cậu vui là được.
– —
Tác giả có lời muốn nói:
P/s: Kha Điện (kē diàn) = Lạc Đĩnh (gē dìng).
Nghe giống nhau nhỉ?
Ngoài ra, kịch nói của hoàng hậu là điểm sáng đó nha.