Cao Kim Lan rất thích Lý Hiệu Lan, ở trong mắt bà, Lý Hiệu Lan là người tốt nhất, rất xứng đôi với cô con gái Kiều Khương của bà.
Kiều Khương tính tình không tốt, nhưng Lý Hiệu Lan rất bao dung, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng.
Lý Hiệu Lan tốt đến không có gì để nói, hiếu thuận với người già, kiên nhẫn với trẻ nhỏ, mỗi lần Cao Kim Lan nhìn thấy Lý Hiệu Lan không nhịn được nói với Kiều Khương:
“Đời này con có thể gặp được người như Lý Hiệu Lan, là do tu được mấy kiếp rồi.”
Kiều Khương không bày tỏ ý kiến.
Cơm chiều Lý Hiệu Lan ăn không nhiều, nói cũng ít, Cao Kim Lan không phát hiện có gì bất thường, chỉ là hai đứa trẻ này đã lâu lắm không gặp nhau, bà không ngừng gắp đồ ăn cho anh, nào thịt nào canh, vừa ăn vừa cười, vẻ mặt thỏa mãn.
Sau khi ăn xong ba người ra ngoài đi dạo, Cao Kim Lan bắt ép hai người chụp ảnh, Kiều Khương không nói gì, Lý Hiệu Lan đã nắm lấy tay cô, tay anh không lớn, đốt ngón tay đẹp đẽ thon dài.
Không biết vì sao Kiều Khương lại nhớ đến Yến Chiêu, bàn tay của người đàn ông đó rất to, dày rộng thô ráp, lúc lòng bàn tay đó vuốt ve làn da cô, sẽ có xúc cảm vừa đau đau ráp ráp, chưa bao giờ cầm tay, nhưng nó đã vuốt ve toàn thân. Thô ráp cùng cái kén để lại ký ức trên cơ thể cô.
Cao Kim Lan chụp mấy tấm nhưng cảm thấy trời đã tối, đèn đường chiếu xuống như bóng ma, bà điều chỉnh vài bức ảnh cho tốt rồi nói để ban ngày hãy chụp, cô nói một tiếng “Vâng” xem như là đồng ý.
Chờ tới lúc hai người vẫn tay trong tay, Kiều Khương thấy một vật nhỏ ở ngón tay mình, là một chiếc nhẫn.
“Mua mùng ba tháng trước.” Anh nói rất chân thành:
“Sau hôm dì phát hiện bệnh ung thư, anh gọi nhưng em không nghe máy, tưởng em rất bận, sau đó mới biết được em luôn ở bệnh viện.”
Kiều Khương không nhớ rõ tình huống ngày đó, cả ngày đều có người gọi điện đến, cô trả lời máy móc rồi cúp máy, không có tâm trạng nhớ nhung yêu đương.
Sau khi Lý Hiệu Lan biết Cao Kim Lan bị ung thư, còn hỏi cô vì sao không nói cho anh.
Đúng vậy, vì cái gì?
Kiều Khương cũng không rõ lắm, ai cô cũng chẳng nói, bận trước bận sau tìm bác sĩ chuyên gia, rút toàn bộ tiền trong ngân hàng, xem xét tính toán còn lại bao nhiêu, đủ cho bà làm phẫu thuật hay không?. Rất giống khi cô còn là một đứa bé tám tuổi, sau khi ba mẹ ly hôn, một mình cô giữ bí mật về chuyện ly hôn, không nói cho bất kỳ bạn học nào, bao gồm cả bạn thân, thậm chí đến tận lúc tốt nghiệp đại học, cũng không một ai biết ba mẹ cô đã ly hôn, mà cô đi theo ba mình.
Lý Hiệu Lan đã từng nói một câu: “Khương Khương, em có thể dựa dẫm vào anh.”
Kiều Khương nói: “Tôi không làm được.”
Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã rõ ràng được một đạo lý, đàn ông là thứ không thể dựa vào, là lũ chó má, ví dụ như Kiều Tân Vĩ.
1
Kiều Khương xòe bàn tay ra dưới ánh đèn đường, chiếc nhẫn lóe sáng, nếu là Trương Đông Đao, giờ phút này chắc hẳn cô nàng đã nhảy nhót hoan hô, dẫn theo đám chị em đi đảo ăn chơi, nhưng trong lòng Kiều Khương không hề gợn sóng, cô tháo nhẫn ra nhét vào trong tay Lý Hiệu Lan:
“Đừng lãng phí thời gian.”
Tối nay Lý Hiệu Lan ngủ ở phòng cho khách, Kiều Khương tắm rửa xong nằm ở trên giường lướt vòng bạn bè, nhìn thấy Cao Kim Lan đăng vài tấm ảnh vào hôm nay, mấy tấm ăn cơm trong nhà Miêu Tuyết, một tấm chụp mấy dì cùng nhau làm quýt hộp, vài tấm ở trong ruộng dưa hấu.
Yến Chiêu đưa lưng về phía máy ảnh, đứng trong ruộng dưa, tay anh cầm bình nước, ngửa đầu lên rót vào trong miệng, cánh tay rắn chắc đưa lên, bàn tay cầm bình thô to, làn da đen đúa.
Bên cạnh có mấy cậu nhóc đang vui vẻ say sưa gặm dưa hấu.
Ký ức dễ dàng kéo hình ảnh mở rộng hơn, Kiều Khương nhớ đến tủ lạnh đầy ắp dâu tây, nhớ đến buổi chiều hôm đó, cánh cửa sắt màu lam, nhớ quả lê ăn dở.
Còn mấy hộp áo mưa vẫn để ở trên xe.