Cao Kim Lan không thể mệt quá, chưa cán được mười mấy cái đã bị Kiều Khương kéo ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.
Mấy người Miêu Tuyết đã làm hơn bốn mươi cái sủi cảo, dì giúp việc hỏi Kiều Khương có muốn ăn không, nấu trước cho cô một nồi, mẹ Yến vào bếp giúp đỡ, mẹ Miêu tiếp cục cán vỏ, một cái làm vằn thắn, Kiều Khương đi rửa tay chuẩn bị ăn sủi cảo, Yến Chiêu cũng đứng lên nói đi rửa tay.
Hai người đi qua hành lang dài, vào toilet, cửa vừa đóng lại Yến Chiêu đã đè cô lên cánh cửa hôn xuống, hơi thở hổn hển nặng như trâu, một tay giữ mặt cô, một tay xoa xoa vòng eo.
“Hôm qua chút nữa anh bị khăn lông làm ngạt chết.” Anh cắn cắn môi cô, không cần đoán cũng biết Kiều Khương lau mặt cho mình, biết điều này nên rất vui vẻ.
Kiều Khương nắm chặt cây gậy th*t đang dần cứng lên, có ý dọa: “Có vẻ sinh long đoạt hổ.”
2
Yến Chiêu nâng mông cô lên tách ra đặt trên eo mình, ôm cô đè sau ván cửa lại hôn: “Chút nữa anh phải đi đưa hàng, về muộn lắm, xong mới có thể đến gặp em.”
“Đêm nay tôi có việc.” Kiều Khương nghiêng đầu lấy ngón trỏ đè lên miệng anh:
“Rửa tay, còn đi ăn sủi cảo.”
Yến Chiêu lấy tay cô xuống, hôn hôn lên đó: “Anh muốn ăn vú.”
Kiều Khương cách một lớp áo thun véo đầu v* anh: “Ăn cái này á? Nếu anh không bỏ xuống, véo đứt nó nhé?”
Yến Chiêu: “……”
Anh ngoan ngoãn buông cô xuống, nhìn Kiều Khương rửa tay, đầu v* bị véo đau, cũng chậm rì rì rửa tay theo, lúc cô đang rửa tay lại hôn hôn lên má cô, như một con chó dính người.
“Khương Khương?” Cao Kim Lan ở bên ngoài gọi to: “Điện thoại con đang reo kìa.”
Kiều Khương đang ngồi trên bồn rửa tay, áo bị vén lên, áo lót màu trắng cũng bị đẩy lên trên, hai đôi vú trắng trẻo lộ ra ngoài không khí, Yến Chiêu đang cúi đầu há to miệng liếm láp, hai tay cô luồn vào mái tóc ngắn ngủn của anh, đầu tựa vào gương, hé miệng thở hổn hển. Nghe thấy tiếng gọi, cô hắng giọng sau đó mới trả lời:
“Đến đây.”
Yến Chiêu cúi đầu cầm hai bên vú liếm mút, mút rồi nuốt vào, tiếng mút mát rõ ràng làm cho phía dưới Kiều Khương chảy nước không ngừng, cô bóp bóp bờ vai anh, đẩy đẩy đầu ra sau: “Đừng liếm nữa.”
Cảm giác tê tê làm tứ chi như nhũn ra, nói chuyện âm điệu cũng thay đổi.
Yến Chiêu đứng dậy lại tìm được môi cô, ngậm lấy miệng mút hôn.
“Lấy di động của tôi đến đây.” Quần lót cô đang ướt hết, không đi được.
Yến Chiêu trả lời “Được”, tiếng nói anh ách.
Anh đi ra ngoài hai bước, lại quay về, Kiều Khương nghiêng đầu thấy dưới thân anh bị đỉnh ra một cái lều cao cao, quy đầu chọc thành một cái đầu tròn tròn. Anh duỗi tay đưa vào bên trong quần, cầm kéo nó lên dựng về phía trên bụng, soi gương, vẫn có thể thấy vật cứng hơi nhô lên, thở phào một hơi, nhìn về phía Kiều Khương: “Bây giờ không mềm xuống được.”
Kiều Khương trừng anh một cái, từ bồn rửa tay nhảy xuống, cầm giấy lau, nhấc váy lên xoa xoa đơn giản vài cái. Quần chữ (丁) có mảnh vải nhỏ đã ướt hết.
“Lại mặc cái này?” Yến Chiêu đi đến trước mặt cô, thấy phía dưới lại là một mảnh vải nhỏ, ánh mắt thâm trầm.
“Đúng vậy.” Kiều Khương ném khăn giấy vào thùng rác, đưa ngón tay dính chút nước dâm bôi bôi lên áo anh, giọng tản mạn: “Khó nhìn hả?”
Yến Chiêu nắm lấy tay cô, kéo đến dưới vòi nước rửa tay, còn sát xà phòng thơm, lấy khăn lông lau tay cho cô.
“Sao không nói gì?” Cô nhướng mày: “Nhớ đến Vinh Yến?”
Yến Chiêu: “……”
Anh nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ: “Vinh Yến sẽ không mặc cái này, hơn nữa anh cũng không nhớ đến cô ta, chỉ cảm thấy em mặc quần này không an toàn, sợ có người rình chụp lén em, em vốn đã rất xinh, quần áo cũng đẹp, dáng người cũng….đẹp.”
“Sao nhắc đến Vinh Yến lại nói nhiều như vậy?” Kiều Khương liếc anh.
Yến Chiêu: “…… Anh không có.”
Kiều Khương đang muốn nói không có gì, lời còn chưa nói ra, Yến Chiêu hôn lên môi cô: “Thật mà, anh không vậy đâu.”
“Ở trước mặt em, căn bản anh không thể nhớ được cô gái khác.”
“Chậc.” Kiều Khương nheo lại mắt: “Miệng chó còn rất biết nói lời âu yếm.”
Yến Chiêu: “……”
Anh há mồm định cắn vào cổ cô, nghĩ ngợi, vẫn không thể cắn được, đành chỉ hôn hai cái.