Garfield Báo Thù Ký

Chương 39: Chương 39



Vì bị Hoa Nghị Bang cắt ngang nên Lý Trăn Nhược chưa kịp hỏi Lý Trăn Nhiên tiệc từ thiện kia là thế nào.
Mãi đến tận tối, Lý Trăn Nhược nằm nghiêng trên giường Lý Trăn Nhiên, một tay chống đầu hỏi anh, “Anh có đến cái tiệc từ thiện kia không?”
Lý Trăn Nhiên đang xem một bản báo cáo đánh giá, một cái liếc mắt cho cậu cũng không có, hỏi lại: “Cái nào?”
“Quỹ từ thiện Nhân Ái ấy.” Lý Trăn Nhược đáp.
Biến thành mèo hay thành người cũng không thể biến ra được một bộ quần áo nên mặc kệ luôn.

Ở trần thì ở trần, dù sao dáng người Tứ thiếu gia nhà họ Lý tuyệt mỹ, con gái ai cũng thích.

Hiện tại tuy hơi gầy nhưng Lý Trăn Nhiên cũng rất thích nên cho anh xem cũng chẳng mất miếng nào.
Lý Trăn Nhiên nghe vậy chỉ “ừ” một tiếng.
Lý Trăn Nhược chờ anh nói tiếp nhưng đợi hai phút mới nhận ra anh không thêm gì nữa.

Cậu dựa sát vào người anh, đặt cằm lên vai anh, hỏi: “Anh có đi không?”
Lý Trăn Nhiên lúc này mới quay đầu liếc cậu một cái, “Đi đâu?”
Lý Trăn Nhược biết anh cố ý, xụ mặt nhìn anh không nói gì.
Lý Trăn Nhiên đưa tay véo cằm cậu, an ủi mèo nhỏ đang tức giận, “Muốn đi?”
Lý Trăn Nhược im lặng, không biết trả lời như thế nào.
Nhưng anh thừa biết tâm tư của cậu, “Đi làm gì? Dạ tiệc này có gì đặc biệt sao?”
Lý Trăn Nhược đâu thể nói cho anh biết mình muốn đi xem xem Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai có gì mờ ám không.
Thấy cậu không trả lời, anh nói: “Tôi đang suy nghĩ, nếu rảnh thì đi.”
Lý Trăn Nhược liếc anh một cái.
Anh nói tiếp: “Nhưng có đưa cậu theo hay không thì chưa biết được.”
Lý Trăn Nhược đã quen với mấy trò này, thầm nhĩ Lý Trăn Nhiên đúng là chẳng bỏ được cái thói trêu chọc cậu.

Lặng lẽ thở dài một hơi, cậu tựa cằm vào ngực anh, ngước mắt nhìn, “Dẫn tôi đi theo với.”
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu không nói.
Lý Trăn Nhược nghiêng mặt kề sát ngực anh, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh buông thõng bên giường, đan từng ngón tay vào nhau.
Đúng là tự làm mình khó chịu.

Nhớ lúc trước có cô bạn gái dễ thương thích làm nũng với cậu.

Lúc đó cậu toàn dính chiêu này, Lý Trăn Nhiên chắc cũng trúng chiêu?
Nhắc mới nhớ, có khi Lý Trăn Nhiên đã cong từ trong bụng mẹ rồi.

Chỉ là anh che giấu quá giỏi, sống chung hơn hai mươi năm mà chẳng một ai phát hiện.

Trước đó cậu chỉ nghĩ đời tư của anh sạch sẽ, nói khó nghe là quá quy tắc.

Nhưng kết quả anh lại là người chơi trội nhất.
Lý Trăn Nhược làm động tác này mãi, cũng hơi xấu hổ vì sự sa đọa của bản thân.
Lý Trăn Nhiên mãi không có phản ứng lại, lại đột nhiên túm tóc Lý Trăn Nhược, bắt cậu ngẩng đầu lên, “Đang phân tâm sao?”
Lý Trăn Nhược thầm oán một câu biến thái, đến cái này còn phát hiện ra.

Một mặt là vậy, mặt khác đã phản ứng rất nhanh, cắn lấy miệng Lý Trăn Nhiên.

Kết quả là bị anh đè xuống, đè một lần đến hơn nửa đêm.
Hôm sau lúc ăn sáng, không chỉ Lý Trăn Tự nhìn Lý Trăn Nhiên bằng ánh mắt kỳ lạ, mà cả Ôn Thuần và Lý Trăn Thái cũng thấy thế.

Thi thoảng lại liếc anh hai cái.
Lý Trăn Nhược không thể không bội phục anh.

Mấy con mắt cùng nhìn mà vẫn có thể thản nhiên ngồi ăn, mặt lạnh vừa bóc trứng gà vừa gọi cậu tới.
Lý Trăn Nhược hơi chần chừ, không biết có nên đến hay không.

Ngày nào cũng chạy đến, hôm nay lại không đến, có hơi lạ không?
Cậu lết đuôi đi qua, nhảy lên đùi Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên đang cho Lý Trăn Nhược ăn trứng.

Dì Vương bưng mâm không đi phía sau anh, đột nhiên dừng bước nói: “Trăn Nhiên, giường con có bọ chét à? Sao trên cổ có mấy vết cắn vậy?”
Lý Trăn Nhược không nhịn được phun hết lòng đỏ trứng ra ngoài.
Mọi người trong phòng ăn đều nhìn anh.

Lý Giang Lâm vừa chống gậy đi qua cũng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lý Trăn Nhiên rất bình tĩnh.

Anh không nóng nảy cũng chẳng vội vàng dọn vỏ trứng trên người trước rồi mới nói với Lý Giang Lâm: “Con mèo hắt xì.” Sau đó anh nói với dì Vương, “Có lẽ thế.

Dì không nói con cũng không để ý.

Dì tìm người đổi đồ đạc trong phòng giúp con.”
Dì Vương gật đầu bảo được.
Lý Trăn Nhiên vỗ mông Lý Trăn Nhược một cái, nói: “Xuống.”
Lý Trăn Nhược lập tức nhảy xuống, tránh qua một bên ăn thức ăn cho mèo.
Lý Giang Lâm ngồi xuống cạnh bàn ăn, hỏi Lý Trăn Thái và Ôn Thuần: “Ngày mai đi chụp ảnh cưới à?”
Ôn Thuần đáp: “Vâng, đã chọn được địa điểm rồi ạ.

Chúng con đi đảo Saipan chụp ạ.”
Lý Giang Lâm gật đầu, “Sắp kết hôn rồi.

Mấy ngày nay cứ đi chơi đi.

Xem như nghỉ ngơi, lúc về còn phải lo hôn lễ.”
Lý Trăn Thái cười một cái, “Vâng.”
Ôn Thuần hơi hơi gật đầu rồi cúi đầu múc yến mạch trong bát.
Lý Trăn Tự và Ôn Thuần bay đến đảo Saipan chụp ảnh cưới.

Lý Trăn Nhược thấy họ cưới gấp quá.

Đi chụp ảnh cưới rồi về chưa đến một tháng đã tổ chức hôn lễ, rồi sang Hy Lạp hưởng tuần trăng mật.
Đồng thời, bữa tiệc từ thiện sắp đến.
Chiều hôm đó, Lý Trăn Nhiên bảo Hoa Nghị Bang đi mua một bộ vest cho Lý Trăn Nhược, rồi đi sửa lại tóc.
Lý Trăn Nhược không thích thợ cắt tóc của Lý Trăn Nhiên.

Tuy cảm thấy thợ cắt tóc cắt không được đẹp lắm nhưng Hoa Nghị Bang làm theo lời Lý Trăn Nhiên dẫn cậu đến đây.

Tóm lại là cậu không có sự lựa chọn.
Đến bây giờ Hoa Nghị Bang vẫn không rõ lắm.

Lý Trăn Nhiên gọi cậu trai này là “Đoàn Tử”, ngày nào cũng mang mèo đi làm rồi đùng cái mèo thì biến mất nhưng lại xuất hiện một cậu trai xinh xắn.

Anh ấy vẫn không tin được cậu trai này là con mèo.
Đúng, ai mà tin được chứ.
Lý Trăn Nhược thấy Hoa Nghị Bang nghẹn đến sắp chết rồi mà không chịu mở miệng.

Anh ấy không hỏi, cậu cũng ngậm miệng không nói.

Cho nghẹn chết luôn!
Thay một bộ vest tối màu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, Lý Trăn Nhược nhìn như một thiếu gia nhà giàu.

Lúc đi hơi ngẩng đầu, tư thế nho nhã đàng hoàng.
Hoa Nghị Bang tháo kính xuống, lấy khăn lau cẩn thận.
Lý Trăn Nhược đi đến ghế sofa gần đó ngồi xuống.

Một tay cậu vỗ lên vai Hoa Nghị Bang, hỏi: “Anh Tiểu Hoa, anh nói xem, Lý Trăn Tự và Tô Dao có làm chuyện đó với nhau không?”
Cậu hỏi quá đột ngột nên Hoa Nghị Bang hơi ngẩn người.

Anh ấy chậm rãi đeo kính lên, nói: “Tôi không biết.”
Lý Trăn Nhược vốn không muốn hỏi chuyện này.

Có một số việc Lý Trăn Nhiên không biết không có nghĩa là Hoa Nghị Bang cũng không biết.

Anh ấy và Tô Dao đều quen biết nhau, có khi còn biết một vài chuyện mà Lý Trăn Tự không thể cho người khác biết.
Vì thế, cậu hỏi tiếp: “Còn Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai thì sao?”
Hoa Nghị Bang quay sang nhìn Lý Trăn Nhược, “Sao lại hỏi cái này?”
Lý Trăn Nhược đáp: “Vì tôi tò mò.”
Anh ấy lắc đầu, “Tôi không biết.”
Ờ, không biết.

Mà nghĩ thử xem, quan hệ giữa hai người phải đến mức nào thì Lý Trăn Tự mới tin tưởng giao việc quan trọng như thế cho Nhạc Tử Giai đi làm chứ?
Xong xuôi, hai người quay về Vận Lâm.

Lúc vào văn phòng Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược quên mất phải gõ cửa.

Vừa mở cửa đã thấy trong phòng có người thì hơi ngạc nhiên.

Toan định đóng cửa lại đi ra ngoài nhưng lại nhận ra người ở trong đó là Nghiêm Tu Kiệt, tay cậu chợt dừng lại.
Nghiêm Tu Kiệt thấy có người đến thì nói với Lý Trăn Nhiên, “Vậy tôi đi trước, Nhị thiếu.”
Lý Trăn Nhiên gật đầu, nói với Lý Trăn Nhược: “Vào đi.”
Đi qua Nghiêm Tu Kiệt, Lý Trăn Nhược nhìn lưng cậu ta, hỏi anh: “Cậu ta đến đây làm gì?”
Lý Trăn Nhiên đang dọn dẹp đồ trên bàn, nghe vậy thì dừng lại, nhìn cậu nói: “Cậu quen?”
Lý Trăn Nhược không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Sợ bị lộ mà chỉ nhìn bóng lưng Nghiêm Tu Kiệt, khen: “Đẹp trai thật.”
Lý Trăn Nhiên dừng động tác dọn dẹp, buông quyển sách trong tay ra, ngửa người dựa vào lưng ghế, vắt một chân dài lên hỏi cậu: “Đẹp trai bao nhiêu?”
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn anh, cười cười, “Kém anh một chút.”
Lý Trăn Nhiên lạnh mặt nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược đi tới, ngồi vào lòng anh, tay ôm cổ anh, “Kém xa.”
Lý Trăn Nhiên vẫn ra vẻ đứng đắn, nhưng tay đã vuốt ve đùi cậu.
Lý Trăn Nhược nắm lấy tay anh, “Đừng nghịch, đang ở văn phòng đấy.”
Thật ra thì ở văn phòng cũng chẳng sao.

Hơn nữa chỉ cần nghĩ đây là phòng làm việc của Lý Trăn Nhiên đã đủ phấn khích rồi.
Lý Trăn Nhiên nghe vậy cũng thành thật không làm gì, chỉ nhìn cậu không nói lời nào.
Lý Trăn Nhược cũng nhìn anh.

Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng của anh, đột nhiên không nhịn được ghé tới hôn anh một cái.

Trong lòng tự hỏi mắt thẩm mỹ của mình có phải có vấn đề rồi không? Thấy mỹ nữ không muốn làm gì nhưng thấy đàn ông là lại thổn thức.
Rốt cuộc hỏi Lý Trăn Nhiên hai câu nhưng chẳng nhận được đáp án mà mình muốn.
Gần đây toàn như vậy thôi.

Cậu hỏi gì, Lý Trăn Nhiên không nói thẳng, chỉ hỏi ngược lại hai cậu đã khiến cậu chột dạ.

Và đề tài bị đẩy đến nơi xa lắc xa lơ, không quay đầu lại được.
Buổi tối, Lý Trăn Nhược đi dự tiệc cùng Lý Trăn Nhiên.
Khi người ta hỏi cậu là ai, Lý Trăn Nhiên bảo là trợ lý mới của mình.

Nếu là người quen sẽ hỏi Hoa Nghị Bang đâu, anh mặt không đổi sắc nói là trợ lý sinh hoạt mới đến.
Kỹ năng diễn xuất của Lý Trăn Nhược không hề kém.

Đi bên cạnh Lý Trăn Nhiên, đi đứng ăn nói khéo léo, cứ như thể trợ lý thật không bằng.

Nhưng nhìn trẻ quá, lại còn rất xinh đẹp.
Kiểu tiệc này Lý Trăn Nhược đã đi mấy lần.

Hôm nay cũng chẳng có gì đặc biệt.

Mượn danh góp tiền từ thiện nhưng bữa tiệc lại trang trí sa hoa sang trọng, quý bà quý cô mặc toàn đồ hiệu, trang sức quý giá “treo” đầy người.
Lý Trăn Nhiên xã giao vào câu rồi xách Lý Trăn Nhược đến chỗ chủ tiệc sắp xếp ngồi xuống.

Chỗ ngồi có hai cái ghế, một ghế dành cho người dự tiệc nữ đi cùng.

Giờ Lý Trăn Nhược đang ngồi cái ghế đó.
Người phục vụ lập tức mang rượu tới.
Bọn họ đến hơi sớm.

Lát sau đã thấy Lý Trăn Tự và Dư Băng Vi đến.
Đã lâu rồi chưa gặp Dư Băng Vi.

Hôm nay cô mặc một cái váy dạ hội, màu sắc tươi sáng, ngực hở vừa đủ, vóc dáng quyến rũ.
Lý Trăn Tự nhìn thấy Lý Trăn Nhiên, dẫn cô đến chỗ anh.
Lý Trăn Nhược và Lý Trăn Nhiên đứng dậy.

Ánh mắt cậu rơi lên bộ ngực của Dư Băng Vi, có hơi nhớ nhung nơi đó.

Nhớ lúc ấy cô mặc áo ngủ không thích mặc đồ lót, nằm trên ngực cô, dư vị kia đúng là ôn hương nhuyễn ngọc.

Cả đời chưa từng trải nghiệm một lần.
Đầu óc bay tới chốn thiên đường nên không biết Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự đang nhìn cậu.
Lý Trăn Tự hứng thú nói với Lý Trăn Nhiên, “Anh hai, không giới thiệu chút sao?”
Lý Trăn Nhiên không trả lời mà hỏi Lý Trăn Nhược, “Thích không?”
Lý Trăn Nhược sững sờ, lấy lại tinh thần.

Cậu chắc chắc Lý Trăn Nhiên mất hứng rồi.

Hơi do dự một chút, cậu đến bên tai anh nói nhỏ: “Anh biết tôi thích vừa dài vừa cứng, không thích vừa tròn vừa mềm mà.”
Lời này quá mức hạ lưu, Lý Trăn Nhược nghĩ Lý Trăn Nhiên sẽ thích nghe.
Quả nhiên, anh không truy cứu việc này với cậu nữa.
Lý Trăn Tự vẫn luôn nhìn hai người.

Lúc cậu trai kia thì thầm bên tai Lý Trăn Nhiên thì nở một nụ cười mờ ám.
Bây giờ Lý Trăn Nhiên mới giới thiệu, “Đây là trợ lý mới của anh.” Anh chỉ giới thiệu qua thân phận của Lý Trăn Nhược.

Còn Lý Trăn Tự và Dư Băng Vi thì con mèo này đã biết từ lâu rồi.
Lý Trăn Tự bắt tay với Lý Trăn Nhược, nói với anh hai mình: “Anh hai, đến cái tên cũng không thèm giới thiệu, cũng quá hẹp hòi rồi.”
Lần này, trước khi Lý Trăn Nhiên mở miệng, Lý Trăn Nhược mỉm cười nói: “Tôi là Jason, xin chào Lý Tam thiếu.”
Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt Lý Trăn Tự thoáng thay đổi.

Lý Trăn Nhiên cũng liếc cậu một cái, đôi mắt hơi rũ xuống.
Lý Trăn Nhược dửng dưng, vô tội.
Dư Băng Vi là người duy nhất không hiểu gì.

Cô mỉm cười chào Lý Trăn Nhược, rồi hỏi Lý Trăn Nhiên về con mèo của mình.
Lý Trăn Nhiên nói với cô: “Cô Dư cứ yên tâm, nó sống tốt lắm.

Rất khoẻ và hạnh phúc, cô có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.”
Dư Băng Vi nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, chỉ cần nó hạnh phúc là được rồi.”
Lý Trăn Nhược nhìn ánh mắt chân thành của Dư Băng Vi có chút cảm động.

Một cô gái tốt như Dư Băng Vi thật đáng tiếc khi dính phải người không biết quý trọng như Lý Trăn Tự.

Hắn còn dây dưa không rõ với Ôn Thuần và Nhạc Tử Giai.
Nói chuyện xong, Lý Trăn Tự đưa Dư Băng Vi đến chỗ ngồi của mình.
Tối nay, Lý Trăn Tự lấy thân phận ông chủ của công ty giải trí đến.

Lý Trăn Nhiên chưa thay thế Lý Giang Lâm nên chỉ có thể dùng thân phận Nhị thiếu gia nhà họ Lý nhận lá thư mời này.
Khi Lý Trăn Tự và Dư Băng Vi rời đi, Lý Trăn Nhược vừa ngồi xuống đã chú ý thấy có người đang nhìn.
Cậu quay đầu nhìn, vừa lúc thấy Nhạc Tử Giai trong bộ váy dạ hội màu bạc.
Nhạc Tử Giai đứng ở trong góc, thấy cậu nhìn sang, lễ phép mỉm cười gật đầu.

Lý Trăn Nhược nở một nụ cười ngây thơ, tay cầm cái bánh kem nhỏ trên bàn, hỏi Lý Trăn Nhiên: “Ăn được không?”
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, “Tuỳ cậu.”
Lý Trăn Nhược cầm bánh lên ăn.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu ăn xem như tao nhã, hỏi: “Tại sao lại nói là Jason?”
Lý Trăn Nhược nhai bánh trong miệng, mắt nhìn trần nhã suy nghĩ, “Hình như tôi nghe qua ở đâu đó.”
Anh hỏi tiếp: “Nghe ở đâu?”
Cậu hơi hoảng, liếm kem trên ngón tay một cách vô thức, “Không nhớ rõ lắm.

Sao vậy? Cái tên này có gì đặc biệt à?”
Cứ tưởng anh không đáp, ai ngờ Lý Trăn Nhiên nói: “Đó là tên tiếng anh của em trai thứ tư của tôi.”
Lý Trăn Nhược ở nhà họ Lý đã lâu, tất nhiên không thể giả vờ không biết anh có đứa em thứ tư đã qua đời.

Cậu nhìn Lý Trăn Nhiên, hỏi: “Là căn phòng luôn đóng cửa ở tầng hai sao?”
Lý Trăn Nhiên “ừ” một tiếng.
Lý Trăn Nhược hơi chần chừ, “Vậy tôi không dùng cái tên này nữa.”
Anh bảo: “Không sao.

Đã nói với lão Tam rồi, giờ đổi thì không hợp lý lắm.”
“Nhỡ anh nghe lại nhớ đến cậu ta thì sao?” Cậu có chút do dự.
“Không sao.” Anh thản nhiên nói.
Người dẫn chương trình cầm micro lên đài, mời các vị khách về chỗ ngồi của mình, chuẩn bị cho hành động quyên góp từ thiện.
Bữa tiệc này không chỉ mời doanh nhân hiển hách trong nước mà còn mời không ít minh tinh đến làm khách quý đến biểu diễn quyên góp tiền.
Lý Trăn Nhiên đã ngồi ở đây rồi thì tiền ủng hộ chắc chắn đã chuẩn bị xong.

Anh dựa vào lưng ghế, ánh mắt hờ hững nhìn lên sân khấu.
Lý Trăn Nhược tập trung quan sát Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai.

Đến thời điểm hiện tại, hai người chưa nói chuyện với nhau.

Nhưng cậu tin rằng hai người họ cùng có mặt ở một chỗ nhất định sẽ có sơ hở.
Ca sĩ hát xong, người dẫn chương trình đọc hạng mục quyên góp.
Dù là cá nhân hay công ty, số tiền quyên góp được sẽ công khai tại chỗ.

Vừa thỏa mãn lòng hướng thiện, vừa thoả mãn cái lòng hư vinh của con người.
Lý Trăn Nhược cầm ly rượu chậm rãi uống một hớp.

Lý Trăn Tự đột nhiên đứng dậy, nói mấy câu với Dư Băng Vi rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Nhạc Tử Giai cũng đứng dậy rời đi.

Hành động của cả hai đều lọt vào mắt cậu.
Lý Trăn Nhược đặt ly rượu lên bàn, nói với Lý Trăn Nhiên: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Cậu đi theo ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi phòng tiệc đã không thấy hai người đó đâu.

Ngoài phòng tiệc là sân thượng rộng lớn, không ít người đang cầm rượu tán gẫu.

Nhìn qua một vòng chẳng thấy bóng dáng Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai.
Do dự một lúc, Lý Trăn Nhược quyết định đi vệ sinh.

Trên đường không gặp ai, lúc đến nơi rửa tay thì gặp phải Lý Trăn Tự.
Hình như Lý Trăn Tự đi vệ sinh thật.

Hắn rửa tay cạnh đó sau khi đi tiểu xong.

Từ trong gương, hắn nhìn thấy Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược cười một cái, có vẻ ngại ngùng.
Lý Trăn Tự cũng cười, hỏi cậu, “Từ bao giờ anh hai tôi lại bỏ rơi lão già Hoa Nghị Bang thay bằng một người trẻ như vậy?”
Lý Trăn Nhược không muốn trả lời, tỏ vẻ mình muốn nói, cúi đầu lúng túng cười.
Lý Trăn Tự rửa tay chậm rãi, “Không ngờ anh hai lại có sở thích này.”
Anh nói đúng, tôi cũng đâu có ngờ.

Lý Trăn Nhược thầm nghĩ, miệng đáp: “Tam thiếu, anh hiểu lầm rồi.”
Lý Trăn Tự hiển nhiên đã nhận định mối quan hệ giữa anh hai hắn và cậu trai trẻ này.

Hắn nở nụ cười mờ ám, vỗ vai cậu rồi đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhược đợi hai giây, làm bộ không nhanh không chậm đi ra.

Lý Trăn Tự đi về phòng tiệc.
Hắn không nói câu nào với Nhạc Tử Giai?
Lý Trăn Nhược đi cách hắn một đoạn.

Hắn vào phòng tiệc, cậu ngó đầu vào nhìn vẫn không thấy Nhạc Tử Giai đâu.

Cô đi đâu vậy chứ?
Cho nên cậu không vào phòng tiệc mà quay lại sân thượng.

Nhạc Tử Giai đang ở đó.
Cô đứng một mình trong góc, cúi đầu nói chuyện điện thoại.
Lý Trăn Nhược thả nhẹ bước chân tiến đến gần cô như một con mèo.

Cậu nghe được cô nói: “Lúc này rồi mà anh vẫn nhớ đến tôi?”
Đây rõ ràng là giọng nói chuyện với người yêu mà.
Nhạc Tử Giai nói: “Anh nghĩ tôi tin chắc?”
Là ai? Không phải Lý Trăn Tự.

Hắn vừa vào đã ngồi xuống, không thể gọi cho cô trước mặt Dư Băng Vi được.
Nhạc Tử Giai giao thiệp rộng, đương nhiên không chỉ có một người tình.

Cuộc điện thoại này chưa chắc đã gọi cho người nhà họ Lý.
Ngay sau đó, Lý Trăn Nhược nghe Nhạc Tử Giai nhỏ giọng nói: “Nhà họ Lý hôm nay đến hai người.

Tam thiếu dẫn Dư Băng Vi đến.

Còn Nhị theo dẫn theo một cậu trai.”
Lý Trăn Nhược mở to mắt.
“Cũng đẹp trai lắm.” Nhạc Tử Giai nói, “Thôi, bye bye.”
Cô ngắt điện thoại, vừa quay đầu đã thấy Lý Trăn Nhược đứng sau lưng.
#Lời editor:
Tui mê Giản ca quá ròi mấy cô ơi! Vừa edit vừa vấn vương Giản ca, nếu không đã update từ hôm qua cho các cô ròi!
Kiếm được cái video hay lém mà không đăng được ở đây.

Thôi thì chịu khó qua Facebook nha mấy cô!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.