Nhìn thấy hai cô gái đi tới, đám người cười càng hèn hạ hơn. Bọn chúng đã bắt đầu tưởng tượng đến những cảnh tượng tốt đẹp sau này.
“Đại ca, chia nhau như thế nào đây, sói nhiều thịt ít khó xử quá?” Một gã đầu trọc vẻ mặt đói khát lên tiếng.
“Ai bắt được trước, thì tính là của người đó.”
Bọn chúng bắt đầu tiến lên, vây ba cô gái lại.
Bàn Đinh cảm thấy áy náy: “Đều tại mình. Là mình đã quá vội vàng. Mấy đứa tép riêu này để mình xử lý cho, các cậu tiết kiệm sức đi.”
Mục Tử Ca bình tĩnh quan sát, đối phương cao nhất chỉ có dị năng cấp 2, trong đó hai người là dị năng cấp 1.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là hổ giấy mà thôi. Bọn họ không phải đối thủ của Bàn Đinh.
Nếu không thì sao bị Bàn Đinh tùy tiện đá nhẹ một cái đã bay đụng tường rồi.
Một gã đàn ông to lớn gần đó cười lớn: “Chỉ dựa vào cô? Ha ha, cười c.h.ế.t tao rồi! Đừng nghĩ mình béo mà có thể tự mãn. Chiêu lấy thịt đè người tụi tao cũng biết!”
“Đợi lát nữa thôi, tôi sẽ khiến cô khóc lóc cầu xin tôi như một con chó. Xúc xích 20cm của tôi chắc chắn sẽ đút cô ăn no. Tôi thích người béo.”
Một người đàn ông khác có khẩu vị nặng lên tiếng, vừa nói vừa cười nhìn rất đê tiện.
Nghe xong lời ấy, Bàn Đinh phát điên, cả người rơi vào trạng thái kích động. Hai tay nắm chặt thành đấm, trừng mắt nhìn họ. Cô nàng quyết định sẽ lên đánh cái tên miệng thúi đó trước.
Mục Tử Ca không đưa cho Bàn Đinh búa lớn. Chỉ cần đánh cho hả giận là được, không thể để c.h.ế.t người, dù sao nơi này cũng là căn cứ.
Rất nhanh, gã đàn ông cơ bắp lao thẳng vào Bàn Đinh. Cô nàng nâng tay đỡ, nhanh nhẹn bắt lấy tay dối phương, không chút lưu tình tát mạnh vào mặt anh ta vài cái: “Này thì phách lối này! Này thì kiêu ngạo này! Quỳ xuống hết cho tôi!”
Nói rồi, cô hất văng anh ta xuống đất, ngẩng đầu né tránh cú tấn công bất ngờ của một gã to lớn khác.
Cô dùng khuỷu tay đập thẳng vào trán đối phương.
Từ Nhiễm nhìn rất chăm chú, động tác võ thuật cơ bản mà cô đã dạy cho Bàn Đinh học hôm qua. Không ngờ hôm nay cô ấy đã áp dụng thành thạo như vậy, còn sáng tạo thêm chiêu riêng của mình.
“Ôi, Vãi cít. Cái qq gì vậy!” Đã có ba gã đàn ông bị đánh nằm co giò trên đất. tiếng kêu la thảm thiết và tiếng va chạm vang lên không ngừng.
Những người còn lại không dám tiến gần đến Bàn Đinh. Sức mạnh này thật đáng sợ! Chỉ một cú đ.ấ.m thôi mà đã có thể đánh cho bọn hắn choáng váng.
Bàn Đinh chủ động tiến lên, một cú đá quét đã đánh gục nốt những gã đàn ông còn lại, hoàn toàn như một cỗ máy thu hoạch. Chỉ là phương pháp thu hoạch có phần tàn nhẫn.
“Chỉ có vậy thôi à? Mau đứng dậy đi! Tôi chơi còn chưa đủ đây này!” Cô liếc mắt nhìn họ, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Người phụ nữ được cứu vốn còn muốn ở bên xem kịch, nhưng khi thấy đám đàn ông này quá kém cỏi, cô ta mất hết hứng thú và bỏ chạy trước.
Những người đang tập thể hình ở xung quanh đều tỏ ra thờ ơ.
Một gã đàn ông mặc áo thun bó sát, khó khăn đứng dậy: “Tôi… tôi không quen biết họ, tôi có việc gấp phải đi trước.”
Nói xong, anh ta lập tức quay đầu bỏ chạy trối chết.
Những người khác cũng học theo, tất cả đều bỏ chạy, chỉ còn lại tên huấn luyện viên đê tiện lúc nãy.
Lúc này, anh ta không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, chỉ có gương mặt hèn mọn đang cúi đầu cầu xin:
“Bà cố của tôi ơi, lỗi tôi, lỗi tôi. Là tôi có mắt không tròng, tôi không nên chọc giận cô, cũng không nên bắt nạt những cô gái nhỏ. Là tôi đáng chết, tôi đáng bị đánh! Xin cô hãy tha cho tôi, đừng đánh nữa được không? Mạng quèn này không đáng để tay cô bẩn!”
Anh ta nói rất thành khẩn.
“Nhớ làm người tử tế cho tôi.” Bàn Đinh vẻ nghiêm khắc nói. Cô muốn anh ta cải tà quy chính, thay đổi bản thân.
Nhưng mà điều này không quan trọng nữa rồi!
Tên huấn luyện viên đê tiện đó sau khi hứa hẹn lung tung, liền vội vã chạy khỏi phòng tập, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Mục Tử Ca nhìn bầu không khí nơi đây, không còn tâm trạng để ở lại: “Đi thôi, chúng ta đến sảnh nhiệm vụ.”
Cái phòng tập này thật không ra gì.
Bàn Đinh và Từ Nhiễm vội vàng theo sau.
Đây là muốn ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ sao? Nếu vậy họ cũng rất đồng ý nha! so với việc tập luyện một mình thì điều này thú vị hơn nhiều.
“Chúng ta sẽ cùng đội với người khác? Hay chỉ có ba người chúng ta?” Bàn Đinh háo hức hỏi, giọng điệu đầy phấn khích.
Nếu chỉ có ba người họ thì sẽ càng kích thích hơn.
Đến sảnh nhiệm vụ.
Mục Tử Ca ùng họ bàn bạc một lúc, cuối cùng nhận một nhiệm vụ, đó là đến ngọn núi phía sau căn cứ, tiêu diệt 10 cây ăn thịt người.
Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ có thể trở về trước khi trời tối.
Một người đàn ông lạ mặt tiến lại gần: “Các cô đang nhận nhiệm vụ cho đội của mình à? Nhiệm vụ này có chút khó đấy! Nếu các cô không ngại thì chúng ta có thể hợp tác, thế nào?”
“Không cần.” Mục Tử Ca liếc anh ta một cái, người đàn ông này trông không đáng tin cậy.
Trong tình huống này, muốn tìm được một đồng đội chân thành rất khó, cô cũng không đặt nhiều hy vọng.
Những cây ăn thịt người này, có lẽ cô có thể thu phục chúng.
Với cô mà nói, nhiệm vụ này khá đơn giản.
Mục Tử Ca cùng Bàn Đinh và Từ Nhiễm rời khỏi khu vực của căn cứ.
“Ca Ca, chúng ta phải đi bộ tới đó sao? Ngọn núi kia cách đây chắc cũng phải năm sáu cây số đấy nhỉ?” Bàn Đình sờ cằm, cô nghĩ rằng nên chuẩn bị thêm vài thứ trước khi lên đường.