Hoa ăn thịt cảm thấy sợ hãi, liên tục lắc lư thân mình.
“Ca Ca, Ma Đằng có thắng được nó không?” Bàn Đinh đến bên cạnh Mục Tử Ca, nhìn hai loại thực vật biến dị đang giao chiến.
Một bên cố gắng quấn chặt, một bên cố gắng thoát ra.
Chất lỏng không có tác dụng lên Ma Đằng, còn muốn nuốt chửng nó thì không thể được vì toàn bộ thân cây đã bị siết chặt, miệng không thể khép lại.
Mục Tử Ca rất tự tin về Ma Đằng: “Có thể.”
Vậy là họ kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần thêm một lúc nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ và trở về căn cứ rồi.
Từ Nhiễm không quên nhắc nhở cô: “Đã hơn hai giờ chiều rồi đấy.”
Cuối cùng, Từ Nhiễm đã tiêu diệt xong hai bông hoa ăn thịt, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành.
Khi họ chuẩn bị xuống núi.
Bỗng một con lợn rừng biến dị khổng lồ bất ngờ lao ra từ trong rừng. Con lợn rừng cấp 2 này chạy rất nhanh, lao thẳng về phía họ.
Bàn Đinh nhìn thấy nó liền chảy nước miếng: “Lại có thu hoạch ngoài ý muốn, hãy xem sự lợi hại của tôi đây! Yaaa~”
Cô nàng giơ cây búa lớn lên, đối đầu trực diện với con lợn rừng. Khi con lợn rừng sắp lao đến, cô nghiêng người né tránh, rồi nện một cú thật mạnh vào đầu nó.
Con lợn biến dị choáng váng, quay cuồng một lúc rồi ngã xuống.
Mục Tử Ca cảm nhận được có gì đó đang ẩn nấp sau cây, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng, vội hét lên: “Bàn Đinh, cẩn thận phía sau!”
Ba con hổ biến dị vây quanh họ.
Trong đó, có hai con là cấp ba, to lớn hơn cả hổ Đông Bắc trước kia, khí thế hung dữ vô cùng.
“Con lợn rừng này, chẳng lẽ là con mồi mà chúng nó nhắm tới? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Bàn Đinh từ từ lùi lại gần Mục Tử Ca và Từ Nhiễm, cảnh giác nhìn ba con thú dữ.
Hống hống hống!
Con hổ đực biến dị gầm lên một tiếng, khoảng cách gần đến mức làm họ đau tai, cảm giác như bị điếc ngang.
Mục Tử Ca có chút lo lắng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Bây giờ chúng ta không thể chạy thoát được rồi, chỉ có thể mỗi người đối phó một con.”
Từ Nhiễm gật đầu đồng ý: “Mình cũng nghĩ vậy.” Cô lập tức bước lên, thu hút sự chú ý của một con hổ cấp ba.
“Con hổ cấp hai, giao cho cậu đó, Bàn Đinh.”
Mục Tử Ca phóng ra một tia sét về phía con hổ cấp 3 còn lại, thành công khiến nó tức giận, ngay lập tức cô rút d.a.o lao vào chiến đấu.
Ma Đằng bay ra hỗ trợ, nhưng đối thủ là hổ biến dị hệ Nhanh Nhẹn, dễ dàng quật bay nó, không cho Ma Đằng có cơ hội tiếp cận.
Bàn Đinh đối phó với con hổ cấp hai có phần dễ thở hơn, nhưng cô nàng cũng không thể nhanh chóng tiêu diệt nó được, bởi vì nó có phòng thủ rất mạnh.
“Con hổ này đúng là khắc chế mình.” Bàn Đinh gặp phải một đối thủ khó nhằn, nhưng có thể nhân cơ hội này rèn luyện thân pháp.
Trong quá trình né tránh và tấn công liên tục, sẽ khiến bản thân càng trở nên linh hoạt hơn.
Trong khi đó, Mục Tử Ca cảm thấy vô cùng bất lực; con hổ hệ Nhanh Nhẹn này cũng khắc chế cô. Kỹ năng mười phát tám phát đều b.ắ.n trượt.
Thấy Từ Nhiễm đang vất vả đối phó với con hổ cấp ba, Mục Tử Ca muốn nhanh chóng giải quyết con hổ này, để có thể sang hỗ trợ cô ấy.
Không thể để nó làm tiêu hao sức lực của mình như vậy.
Bị nó tiêu hao thể lực như vậy không phải là cách hay, Mục Tử Ca đưa mắt nhìn về phía vách đá không xa. Còn có cái cây lớn bên mép vách đá, không biết có thể thử kế “Giương Đông kích Tây” hay không.
Sau khi nghĩ ra chiến thuật, cô cố tình giả vờ yếu thế, liên tục né tránh những cú vồ của nó, từ từ lùi về phía sau.
Con hổ biến dị luôn nghĩ rằng đánh bại được cô, nhưng cô lại linh hoạt tránh được sự truy đuổi của nó.
Cô thành công khiêu khích, con hổ gầm lên đầy tức giận, thế tấn công càng lúc càng mạnh mẽ, vừa cắn vừa vung vuốt loạn xạ.
Thấy nó bị mình kích động, Mục Tử Ca không quên châm chọc: “Mèo con, yếu quá đấy!” Sau đó cô quay người lao xuống vách đá.
Con hổ nhanh chóng đuổi theo.
Chạy đến bên cạnh cây lớn, Mục Tử Ca phóng Ma Đằng ra, thành công móc vào cành cây, cả người bay ra khỏi vách đá.
Con hổ biến dị trong mắt chỉ có con mồi, há to miệng đuổi theo cô, sắp cắn được cô thì đột nhiên phát hiện dưới chân trống không, mới nhận ra mình sắp tiêu đời.
Trong tiếng gầm thét thảm thiết, nó rơi xuống, tuyệt vọng nhìn Mục Tử Ca đã đu đưa trở lại. Con người này thật quá thâm hiểm.
Mục Tử Ca thò đầu ra nhìn xuống vách đá sâu không đáy, vẫy tay chào tạm biệt: “Tạm biệt nhé! Mèo con!”
Khi cô đang đắc ý thì nghe thấy Từ Nhiễm hét lớn về phía cô: “Tử Ca, mau tránh ra.”
Cô vội quay đầu nhìn lại, con hổ cấp 3 còn lại đang lao thẳng về phía cô, tốc độ rất nhanh, nó rất tức giận.
Mục Tử Ca giật mình, lại dùng lại chiêu cũ. Một lần nữa tung Ma Đằng móc vào cành cây, tự mình lao ra ngoài để né cú tấn công hung hãn của nó.
Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra.
Một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra, cành cây bị gãy. Cô và Ma Đằng bị hất ra ngoài, rơi thẳng xuống vách đá.
Ma Đằng: “Chủ nhân, cái cây đó thật xảo quyệt.”
Mục Tử Ca mở to mắt, hét lên một tiếng thất thanh, ngẩng đầu nhìn thấy thủ phạm gây ra tội ác đang đứng ở mép vách đá.
Cô không chút nghĩ ngợi, phóng ra Ma Đằng: “Tôi c.h.ế.t ngươi cũng không được sống yên đâu, mèo nhỏ!”
Thành công kéo nó xuống.
Cô mỉm cười vui vẻ, còn con hổ chỉ biết khóc than trong lòng.
Tiếp theo là dùng thuật tàng hình để chạy trốn, hay là dùng điểm để đổi lấy dù lượn?
Phải quyết định sao đây?
Giọng nói máy móc của 001 đột nhiên vang lên bên tai cô: 【Kí chủ, tôi nghĩ cô không cần làm gì cả.】
Hả? Tại sao?
Cô vừa quen với cảm giác mất trọng lực thì câu hỏi trong đầu lại vang lên: “Không cần phải làm gì? Bộ dưới kia có nước hả?”
Giây tiếp theo khi Mục Tử Ca còn đang ngơ ngác.
Cơ thể cô đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, từ tư thế úp ngược, bị một người đàn ông ôm ngang như đang lướt bay.