“Em rửa mặt một chút, sau đó chúng ta cùng ra ngoài.” Ôn Mạn không bóp được kem đánh răng dùng một lần của khách sạn, Chu Khải vội vàng duỗi tay nặn giúp cô, sau đó quét lên bàn chải đánh răng đưa cho cô.
“Ra ngoài làm gì?” Chu Khải nhíu nhíu mày: “Nếu em muốn đi chơi ngày mai anh đi với em.”
Ôn Mạn ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, nói không rõ lời, đợi tới khi cô đánh răng súc miệng xong mới giải thích: “Đi đăng ký kết hôn.”
Chu Khải sửng sốt một chút.
“Những giấy tờ cần thiết để làm thủ tục em đều mang theo, hôm nay đi làm luôn.” Ôn Mạn nói.
“Ngày mai cũng…” hai chữ “được mà” còn chưa nói ra khỏi miệng, môi Chu Khải đã bị Ôn Mạn lấp kín, hôn lên.
“Phải là hôm nay.” Ôn Mạn không cho phép từ chối.
“Ừ, được.” Chu Khải lặp lại lần nữa: “Phải là hôm nay.”
—
Hai người đi ra từ Cục dân chính, trên tay cầm theo hai cuốn sổ đỏ, trên mặt còn có nét không dám tin.
Vậy mà lại đi đăng ký kết hôn thật này.
Ôn Mạn chớp chớp mắt, nhìn về phía Chu Khải: “Bên phía mẹ anh phải ăn nói thế nào đây?”
Chu Khải xoa xoa đầu cô: “Lúc em biến mất vào ba năm trước, anh đã nói rõ ràng với bà ấy rồi, bà không ngăn cản anh.”
Ôn Mạn mở to hai mắt, chuyện mà làm cô rối rắm suốt ba năm, đã được anh giải quyết xong từ ba năm trước rồi?
“Lỗ rồi…” Ôn Mạn lầm bầm tự nói.
“Lỗ gì cơ?” Chu Khải tiến đến bên tai cô hỏi.
“Ba năm không được ăn gậy thịt lớn của anh, em lỗ quá rồi.” Ôn Mạn nhỏ giọng nói.
Chu Khải cười: “Bây giờ em có thể ăn cả đời.”
Ôn Mạn đăng ký kết hôn với Chu Khải xong, ở lại Giang thành chơi một tuần, sau khi kết thúc chuyến du lịch của công ty, cô theo các đồng nghiệp cùng về lại Long thành.
Chu Khải không ngăn cản quyết định của cô, chỉ cười nói đợi anh xử xong những công việc còn đang làm dở dang sẽ tới Long thành tìm cô.
Ôn Mạn gật đầu đồng ý, kết quả vừa mới về Long thành, cô đã làm đơn từ chức.
Lãnh đạo rất khϊếp sợ, năng lực làm việc của Ôn Mạn ông đều nhìn trong mắt, vội vàng muốn giữ người lại.
“Là vấn đề về tiền lương hay là có nguyên nhân nào khác?” Lãnh đạo khác.
Ôn Mạn lắc lắc đầu: “Đều không phải ạ, em chỉ muốn ở cạnh chồng em thôi.”
“Chồng em?” Lãnh đạo mở to mắt.
“Vâng ạ.” Ôn Mạn cười: “Em kết hôn rồi.”
-
Tin tức Ôn Mạn đã kết hôn nhanh chóng truyền khắp công ty, sau khi nộp đơn xin nghỉ cô cần phải làm việc thêm một tháng nữa mới có thể xử lý xong thủ tục nghỉ việc. Cho nên trong khoảng thời gian này có không ít người tò mò đoán xem đối tượng mà cô kết hôn là ai. Trong đó Vu Tử chính là nhân tài kiệt xuất.
“Em nói mà, lúc công ty đi du lịch cứ không thấy bóng dáng chị đâu. Lúc đó có phải ông xã chị tới rồi không?” Vu Tử thừa dịp ăn trưa, kéo ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đoán đúng rồi.” Ôn Mạn lấy một bốc kẹo từ trong túi ra, nhét vào tay cô ấy: “Khen thưởng cho em.”
Vu Tử cầm kẹo hỉ, cười như được mùa.
Trong khoảng thời gian cô đang chờ bàn giao công việc với người mới, Chu Khải có tới đây hai lần. Anh thực sự rất bận, lúc ấy có thể dành thời gian một tuần chơi với cô ở suối nước nóng là anh đều mang theo laptop để xử lý công việc.
Nhưng mà dù có bận như vậy, anh cũng có thể rút thời gian ra chơi cô không xuống nổi giường được. Thực không biết cơ thể anh là từ thứ gì nữa.
Có điều, cô vẫn không nói cho anh biết chuyện mình đã từ chức rồi.
Cô sợ suốt một tháng này, Chu Khải đang bận rộn như thế, nói cho anh nghe anh lại lo lắng. Vậy nên, sau khi hết kỳ hạn một tháng, cùng ngày hôm đó, Ôn Mạn trả lại phòng thuê, thu dọn hành lý ngồi bên đường. Rõ ràng thời tiết lạnh muốn chết nhưng trong lòng cô lại là ánh mặt trời bừng sáng.
“Chu Khải, địa chỉ nhà anh là gì thế, em gửi ít đồ qua.” Ôn Mạn hỏi anh qua điện thoại.
Dường như bên chỗ anh đang có cuộc họp, anh để người đang báo cáo dừng lại một chút, ra khỏi phòng họp đọc địa chỉ cho cô.
“Ừ được rồi, anh bận tiếp đi.” Sau khi ghi chép lại địa chỉ rồi, Ôn Mạn gọi cho công ty chuyển phát nhanh tới nhà lấy hàng, đóng gói hết hành lý trên đường gửi tới nhà Chu Khải.
Còn cô thì đeo chiếc túi xách nhỏ, nhét tai nghe vào tai, ngâm nga nghe nhạc thẳng tiến tới sân bay.