Chưa đến hai tuần nữa là sẽ tới kỳ thi khoa học tự nhiên, nhưng Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu cũng đã không nói chuyện với nhau được nửa tháng, ngay cả Cận Mộng cũng ngửi được mùi không thích hợp.
Nghỉ trưa đi ăn cơm, Cận Mộng gõ gõ bàn hỏi cô: “Cậu với Tần Nhiêu làm sao thế? Dạo này mình thấy hai người cứ lạ lạ.”
“Lạ chỗ nào?” Chu Diệc Châu vừa ăn mì vừa hỏi.
“Hôm ngắm pháo hoa thân mật bao nhiêu thì bây giờ xa cách bấy nhiêu.” Cận Mộng đập bàn khiến mấy người xung quanh giật mình quay lại, cô nàng vội vàng chắp tay xin lỗi.
Chu Diệc Châu buồn cười, dáng vẻ chẳng hề để ý: “Biết mục đích của mình nên sợ mình, ghét mình rồi.”
Cận Mộng kinh ngạc: “Sao cậu ta lại biết được?”
Đầu óc cũng nhảy số rất nhanh: “Tưởng Hàm nói à?”
Cô gật đầu.
“Cậu ta cũng tin?” Chẳng qua khi nghĩ kỹ lại thì sự thật đúng là như thế, Cận Mộng thở dài an ủi Chu Diệc Châu.
“Thôi bỏ đi, lòng người ó nắm bắt, cậu vẫn nên cố gắng đua thành tích với Tưởng Hàm đi.”
Chu Diệc Châu lại cười vui vẻ, giống như chuyện mục đích bị vạch trần cũng không ảnh hưởng gì đến cô, khiến Cận Mộng nghi ngờ.
“Đã vậy rồi mà cậu còn cười được?”
“Bây giờ cậu ta tin Tưởng Hàm nhiều bao nhiêu thì sau này sẽ tin mình bấy nhiêu.” Chu Diệc Châu chắc chắn nói.
“Tại sao?”
Chu Diệc Châu cắn đũa, nói chắc nịch: “Vì đau lòng đó.”
Cận Mộng chỉ vào cô, dáng vẻ như hận trời xanh không có mắt: “Cậu xấu xa thật đấy, nam sinh nào mà thích cậu thì đúng là mất trí rồi.”
Đúng vậy, Chu Diệc Châu muốn một người luôn lý trí như Tần Nhiêu phải hoảng loạn, sốt ruột, đau lòng vì cô.
Cô sẽ làm được.
Lại đến cuối tuần học khóa huấn luyện, Chu Diệc Châu và Lưu Nguyên vẫn ngồi chung với nhau, trong giờ nghiêm túc nghe giảng, hết giờ không thảo luận đề thi thì chính là tám chuyện, cả hai có rất nhiều sở thích giống nhau.
Chỗ hai người vui vẻ náo nhiệt chẳng bù cho chỗ khác ảm đạm thê lương, Tưởng Hàm nghe mà phiền lòng, nhắc nhở: “Chu Diệc Châu, cậu muốn kết bạn thì ra ngoài kia mà nói, chỗ này là chỗ mọi người học.”
Chu Diệc Châu lập tức ngậm miệng, quay đầu nhìn Tưởng Hàm đang xụ mặt, lại nhìn Tần Nhiêu vẫn ngồi im không nhúc nhích ở cạnh, hóa ra là người ta không để ý đến Tưởng Hàm, nên cô ta mới không vui khi thấy cô cười đùa vui vẻ.
Chu Diệc Châu không phản bác, ngược lại còn nói: “Ngại quá, tôi quên mất ở chỗ này còn có người khác, lần sau sẽ không vậy nữa.”
Lưu Nguyên thấy mọi người xung quanh đều đang nói chuyện nên ra mặt giúp Chu Diệc Châu: “Hết giờ rồi còn gì? Các cậu không nói thì cũng đâu thể bắt người khác im lặng được?”
Tần Nhiêu nhìn lại, Chu Diệc Châu vội vàng đẩy bả vai Lưu Nguyên: “Đừng nói nữa, kệ bọn họ đi, chúng ta giải đề tiếp.”
Giảng bài xong, giáo viên mới nhắc Tần Nhiêu, tuần sau anh sẽ làm người dẫn dắt đội đi thi.
Dặn dò xong xuôi, Tần Nhiêu đi ra khỏi hội trường, đúng lúc chạm mặt Chu Diệc Châu đi từ trên lầu xuống, trong tay còn cầm một chiếc ô.
Bên ngoài trời đang mưa, Chu Diệc Châu cố ý đi lượn qua trước mặt Tần Nhiêu, nhưng lại cúi đầu khi anh nhìn về phía mình, mở ô rồi đi vào làn mưa dày đặc.
Trận mưa này liên miên không dứt, trong lòng Tần Nhiêu cũng nôn nóng theo, anh nhìn bóng lưng của Chu Diệc Châu rồi cúi đầu chui vào trong mưa.
Chu Diệc Châu nghe tiếng bước chân tới gần, quả nhiên thấy anh đội mưa đi ngang qua, lập tức chạy theo, giơ ô che cả cho anh.
“Gặp mưa sẽ ốm đấy, tuần sau cậu còn đi thi mà.” Cô nâng tay cao, mưa gió thổi mạnh khiến tóc mái cô cũng rối bời.
Bước chân của Tần Nhiêu ngừng lại, cúi đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, nôn nóng trong lòng mới vừa được mưa xối tắt, bây giờ lại nhen nhóm lên, anh cố ép bản thân phải bình tĩnh lại.
“Không cần.” Anh đẩy chiếc ô ra rồi lại chui vào trong mưa.
Chu Diệc Châu lui về phía sau mấy bước, nước bắn lên khiến giày cô ướt đẫm, nhìn bóng dáng lạnh nhạt của anh, cô lại đuổi theo rồi giữ chặt lấy tay anh.
“Cậu đứng lại đó.”
Tần Nhiêu quay đầu, tóc trên trán đã ướt sũng nhỏ nước, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hốc mắt đỏ bừng của Chu Diệc Châu.
“Sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”
Tần Nhiêu hít sâu một hơi, tiếng mưa càng lúc càng lớn, nghi vấn vô số lần muốn rít gào trong lòng anh lại càng thêm mãnh liệt, mặc cho Chu Diệc Châu dùng sức nắm lấy cổ tay mình.
“Những lời này phải để tôi hỏi mới đúng.
Chu Diệc Châu, rốt cuộc tại sao cậu lại tiếp cận tôi?”
Chu Diệc Châu cố nén khóc, vẫn nắm chặt lấy tay anh: “Tưởng Hàm nói gì với cậu sao?”
Anh trả lời ngay lập tức: “Đúng vậy, cậu ấy nói hết cho tôi nghe rồi.”
Chu Diệc Châu gật đầu, vô lực bật cười, lại quật cường nhìn anh: “Cho nên cậu tin?”
Anh ừ một tiếng không chút chần chờ.
Giọt nước mắt của Chu Diệc Châu nói đến là đến, theo nước mưa trượt xuống, dáng vẻ mất mát: “Cậu còn không hỏi tôi mà cứ thế tin lời Tưởng Hàm.
Tần Nhiêu, cậu làm tôi thất vọng lắm.”
Nói xong cô lập tức buông tay anh ra, nước mắt giống như nước mưa từ trên bầu trời đổ xuống, tay với ra phía sau kéo chiếc cặp tóc hình con thỏ xuống rồi ném vào đế giày anh, vừa khóc nức nở vừa nói: “Hóa ra là cậu ghét tôi thật, uổng công tôi vẫn luôn đeo cặp tóc mà cậu tặng.
Trả lại cho cậu, trả hết cho cậu đấy.
Sau này tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu nữa.”
Tần Nhiêu nhìn chiếc kẹp tóc dưới chân mình dần ngấm nước, nghe tiếng khóc bên tai dần đi xa, nhìn theo bóng lưng đầy tổn thương kia, lần đầu tiên trong lòng nảy sinh ra cảm giác chua xót, trái tim đau đớn như bị ai bóp nghẹn.
Sáng hôm sau đi học, đôi mắt sưng như hạt đào của Chu Diệc Châu khiến mọi người chú ý.
Có người trêu chọc cũng có người đau lòng.
Không biết phải khóc bao lâu mắt cô mới sưng thành như vậy.
Chỉ cần tối hôm trước Chu Diệc Châu khóc một chút, sáng hôm sau mắt cô sẽ sưng lên, cố tình dùng dáng vẻ đáng thương này lượn qua lượn lại trước mặt Tần Nhiêu, nhưng lại chẳng nói với anh hay nhìn anh một lần nào.
“Trần Phàm, thầy La bảo tôi đọc cho cậu viết chính tả, chuẩn bị xong chưa?”
Trần Phàm gật đầu, tiếc nuối gấp sách lại rồi đưa cho Chu Diệc Châu.
Chu Diệc Châu ngồi ở chỗ của Đường Minh Hạo, quay lưng về phía Tần Nhiêu, nghiêng đầu đọc chính tả cho Trần Phàm viết.
Quả nhiên sát giờ ôn lại vẫn có hiệu quả, Trần Phàm múa bút như thần, trong lúc đó còn không quên quan tâm: “Châu Châu, sao mắt cậu lại sưng lên thế? Ai bắt nạt cậu à?”
Quan hệ bây giờ của hai người cũng gọi là thân, cho nên Chu Diệc Châu cười tự giễu rồi đáp lại: “Không ai bắt nạt cả, là tôi đáng bị vậy thôi.”
Trần Phàm không tin: “Rốt cuộc là ai bắt nạt cậu? Cứ nói đi, để tôi đi báo thù giúp cậu.
Mắt cậu sưng thế này, vừa nhìn là biết khóc suốt cả đêm, hay là người nhà cậu mắng cậu à?”
Chu Diệc Châu lắc đầu: “Không phải đâu, mẹ với ba dượng tôi thương tôi lắm, cũng không để tôi phải chịu ấm ức đâu.”
“Thế thì là người trong trường rồi, cậu nói xem là tên nào không có mắt, để tôi đi tìm cậu ta tính sổ.”
Chu Diệc Châu buồn bã ỉu xìu đánh nhẹ vào tay cậu ta: “Thật sự không có ai bắt nạt mà, cậu viết nhanh lên, thầy La hối nộp bài rồi đấy.”
Trần Phàm nghe vậy thì không lãng phí thời gian nữa, cúi đầu thành thật nghe Chu Diệc Châu đọc rồi chép lại.
Chu Diệc Châu chưa từng nhìn về phía Tần Nhiêu, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn quấn chặt lên mặt cô, cặp mặt của cô không còn tươi sáng như thường ngày, thay vào đó lại tĩnh lặng đáng thương, khiến người ta muốn giúp cô tìm về ánh sáng của ngày trước.
1527 words
——oOo——