Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 32: 32: Quà Sinh Nhật



Tình cảm chôn giấu dưới mặt đất cho dù tốt thế nào, rồi sẽ có một ngày nở rộ trước ánh sáng.

Sau cái ngày bọn họ đi xem phim, lúc Chu Diệc Châu bước vào lớp luôn cảm thấy có gì đó không đúng, các bạn nam phía sau thay phiên nhau ho khan.
Chu Diệc Châu chán ghét xoa mũi, không quan tâm, vừa đến toà nhà liền bị Cận Mộng giữ lại.
Cận Mộng hai mắt như phát sáng, cô ấy mới biết được tin hot từ người khác, liền nhanh chóng tìm đến cô để kiểm chứng sự thật: “Châu Châu, hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Chu Diệc Châu nhìn khuôn mặt cười không có ý tốt của cô ấy, đoán chừng là đã biết rồi, không thèm vòng vo: “Có chuyện gì cứ hỏi thẳng đi.”
Cận Mộng vỗ bàn, ngồi sát lại gần chỉ vào cô: “Cậu với Tần Nhiêu yêu đương rồi?”
“Đúng thế.” Cô không e ngại gì, thừa nhận ngay lập tức.
Cận Mộng trước đây vẫn còn không tin, nghe thấy cô thừa nhận, không khỏi kinh ngạc và nghi ngờ: “Không phải cậu không thích cậu ta à?”
Tâm tư của bản thân mình, Chu Diệc Châu sao lại không hiểu chứ? Lúc ấy chẳng qua là vịt chết còn cứng mỏ, mặc dù chỉ thích anh một chút xíu, nhưng đến hôm nay, yêu thích cũng càng ngày càng nhiều lên rồi.
“Tặng cậu bốn chữ, sau này chắc chắn sẽ dùng đến.”
“Bốn chữ gì?”
“Khẩu thị tâm phi.”
Cận Mộng phì cười, thật sự không dám tin một người tâm tư sắt đá như Chu Diệc Châu mà cũng đã có người thích, lại cảm thấy có cảm giác kích động như con gái sắp phải đi lấy chồng.
“Châu Châu, hâm mộ cậu thật đấy, sau trăm phương ngàn kế cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.” Cận Mộng tổng kết.
Nói đến chính quả vẫn còn sớm, nhưng hiện tại cũng chính là thời khắc nở hoa, rực rỡ mà mạnh mẽ.
Hoa của Chu Diệc Châu nở khắp núi đồi, tất có cỏ của người khác không thể sinh sống trên đất này.
Tưởng Hàm không hề có chuẩn bị tinh thần cho tình huống như vậy, hoặc là nói, cô ta vẫn luôn cho rằng Chu Diệc Châu không hề thích Tần Nhiêu, không xấu xa đến mức lừa gạt người khác yêu đương.

Nhưng bây giờ xem ra, Tưởng Hàm đã đánh giá cao đạo đức của cô rồi.
Giờ nghỉ trưa, Chu Diệc Châu và Tưởng Hàm đụng mặt nhau tại quán ăn cổng trường.

Chu Diệc Châu nhìn bộ dạng u ám của cô ta liền biết không đơn giản, để cho Cận Mộng rời đi trước.
Chu Diệc Châu xoa xoa cằm, Tưởng Hàm theo cô đi vào trong ngõ nhỏ, trực tiếp vào vấn đề: “Chu Diệc Châu, cậu bị điên à?”
Chu Diệc Châu quay đầu, chớp chớp mắt không hiểu: “Tôi làm sao mà điên?”
“Cậu không thích cậu ấy, còn lừa cậu ấy yêu đương, cậu không bị điên thì chẳng lẽ tôi điên?”
Đã tự cho là đúng lại còn xen vào chuyện của người khác, bây giờ Chu Diệc Châu càng ngày càng thấy ghét cô ta, lười giải thích cùng người không liên quan, liền trêu tức cô ta: “Cậu có quyền gì quản tôi? Tôi thích làm gì tôi làm cái đó, có liên quan đến cọng lông của cậu à?”
Tưởng Hàm cười lạnh: “Cậu có hiểu cái gì là tôn trọng không vậy? Cơ bản là cậu không hiểu cho nên từ trước đến nay mới thích làm cái trò chen chân vào chuyện người khác như vậy.”
Chu Diệc Châu vươn vai, nghĩ nghĩ liền cười: “Chen chân? Tôi dựa vào bản lĩnh của mình có được thôi mà? Chẳng lẽ mẹ cậu thì hiểu tôn trọng à?”
“Ba cậu cũng không phải người tầm thường.” Tưởng Hàm nói năng không biết lựa lời.
Chu Diệc Châu gật gù đồng ý: “Cho nên bọn họ mới hợp nhau, cảm ơn sự dũng cảm của mẹ cậu đã giúp mẹ tôi thoát khỏi bể khổ, tìm thấy nơi bà ấy thật sự thuộc về.”
Tưởng Hàm tức phát run, cảnh cáo cô: “Chu Diệc Châu, cậu làm như vậy sẽ gặp quả báo lớn.”
Chu Diệc Châu trả giá chân tình, sẽ nhận được chân tình hồi đáp, cô cười vô cùng sáng lạn: “Tôi có gặp quả báo hay không, không cần cậu phải lo lắng.

Nhưng cậu lừa tôi thì sẽ phải trả giá đó.

Tôi nói cậu biết, bây giờ tôi không chỉ muốn thứ hạng mà cả người tôi cũng muốn, ai cũng không thể cướp đi.”
Tưởng Hàm biết Chu Diệc Châu háo thắng, làm gì có tấm lòng trong sáng vô tư cơ chứ, giễu cợt cô: “Cậu coi cậu ấy là đồ chơi à? Muốn giành là giành, nói vứt là vứt.

Đừng để đến một ngày nào đó cậu ấy lại vứt bỏ cậu.”
Chu Diệc Châu việc gì phải phí nước bọt tranh cãi với cô ta? Cô trực tiếp lấy điện thoại ra mở cho cô ta nhìn, mỗi tấm hình, Tần Nhiêu hôn má cô, Tần Nhiêu ôm cô, trong mắt Tần Nhiêu đều là cô.
“Nhìn rõ chưa? Những thứ này đều là chuẩn bị cho cậu đấy.”
Chấn động về thị giác thường gây sát thương cao hơn so với lời nói, nước mắt Tưởng Hàm kìm giữ nãy giờ cuối cùng cũng tuôn trào, oà khóc trước mặt đối thủ mà cô ta từ trước tới nay đều không cam tâm yếu thế hơn.
Chu Diệc Châu ngơ ngác, vội vàng thu lại điện thoại, đối mặt với bộ dạng khóc lóc đáng thương của cô ta tỏ rõ sự bất lực.
“Có gì mà phải khóc? Cũng chỉ là một chàng trai, cậu ấy cũng không thích cậu, cậu còn khóc vì cậu ấy? Có thì giờ đau lòng còn không bằng quay về làm thêm mấy bộ đề nữa.”
Chu Diệc Châu thấy cô ta khóc, trong lòng cũng phát rầu, nhanh chân rời khỏi ngõ nhỏ, để cô ta ở đó một mình phát tiết.
Tưởng Hàm chưa từng khóc thương tâm đến như vậy, so với Chu Diệc Châu, cô ta có một trái tim chân thành, biết trân quý những thứ đến không dễ dàng, nhưng cô ta luôn không có được hồi đáp xứng đáng.

Cô ta đã có một gia đình mới, nhưng trong lòng ba mới vẫn thương Chu Diệc Châu nhất.

Cô ta có chàng thiếu niên mình vô cùng yêu thích, quý giá đặt ở trong tim nhưng cũng bị hư tình giả ý của Chu Diệc Châu lừa đi mất.
Cô ta cảm thấy bản thân mình hiện tại chẳng còn gì nữa rồi.
Tưởng Hàm chịu đả kích lớn, tâm tình mấy ngày liền đều tuột dốc không phanh, một người giỏi quan sát người khác như Vương Á sau khi phát hiện ra, khuyên bảo mãi mới biết được chuyện này.

Tuổi thanh xuân đem lòng yêu mến một chàng trai không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, huống hồ Vương Á còn là người từng trải, bà ta rất thấu hiểu cảm giác người mình thích bị cướp đi là như thế nào.
“Hàm Hàm, con mềm lòng quá rồi cho nên Chu Diệc Châu mới dám bắt nạt con như vậy.

Con nhỏ đó tuổi còn nhỏ mà bụng dạ khó lường, sau này sẽ gặp bất lợi thôi.

Con nghe lời mẹ, bây giờ lớp 12 rất căng thẳng, là thời khắc mà con phải nỗ lực cố gắng.”
Tưởng Hàm biết, nhưng cô ta không cam tâm: “Nhưng con không muốn để cho cậu ta được như ý, cậu ta rất xấu xa.”
Mặc dù Vương Á rất giỏi xử lý vấn đề tình cảm nam nữ, nhưng tình cảm là thứ muốn cưỡng cầu cũng không thể có được.

Có điều một vài đạo lý bà ta vẫn có thể hiểu được, khóc lóc chán chường tuyệt đối không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, chuyện gì cũng cần phải dùng đến não.
Mùa đông đến, thời tiết trở lạnh, cho nên mỗi khi ở bên nhau đều nắm tay đối phương thật chặt, cho đến khi cả hai đều nóng hầm hập cũng không nỡ buông ra.
Có điều Chu Diệc Châu vẫn chủ động buông tay ra, lấy hộp quà trong cặp đưa cho anh: “Tần Nhiêu, tặng cho anh.”
Tần Nhiêu kinh ngạc: “Tặng quà cho anh làm gì?”
“Ngày kia không phải sinh nhật anh sao?” Chu Diệc Châu khó hiểu hỏi.
Tần Nhiêu giờ mới nghĩ ra, gật đầu nói: “Đúng, anh quên mất.”
Lại cúi đầu nhìn món quà trên tay, hỏi cô: “Trong này là cái gì?”
Chu Diệc Châu nhét nó vào cặp anh kéo khoá cẩn thận: “Tai nghe bluetooth, giống loại em thường dùng.”
Anh cười hiểu ra, bởi vì đồ dùng của bọn họ bây giờ hầu như đều là đồ đôi, anh vô cùng hài lòng.
Buổi trưa ngày sinh nhật Tần Nhiêu, mời mấy người Trần Phàm ăn lẩu, còn gọi cả Chu Diệc Châu và Cận Mộng.

Chu Diệc Châu nghĩ đã là sinh nhật thì phải có bánh ga tô, lúc định đi mua cho anh thì bị người kéo lại: “Không cần mua.”

“Làm vậy sao được? Sinh nhật phải thổi nến nữa mà!” Chu Diệc Châu nằng nặc đòi đi mua cho anh.
Anh không thích bánh ga tô hay thổi nến gì cả, nghe xong liền thấy đau đầu, lắc đầu từ chối: “Mẹ anh có chuẩn bị rồi, tối anh còn phải về tổ chức sinh nhật với gia đình.”
Thế cũng không được, lúc sinh nhật Chu Diệc Châu còn ăn năm cái bánh sinh nhật cơ, cô khăng khăng: “Mẹ là mẹ, người yêu là người yêu.”
Anh nghe cô nói mình là người yêu liền cười vui vẻ, đưa ví tiền cho cô: “Vậy em với Cận Mộng đi đi, mua loại mà các em thích ăn ấy.”
Chu Diệc Châu từ chối cầm tiền của anh, làm bộ chuyện đương nhiên nói: “Làm gì có chuyện sinh nhật lại tự mình mua bánh ga tô chứ?”
Sau đó, cô kéo Cận Mộng đi tiệm bánh ngọt, mua gấp nên chỉ có thể mua bánh ga tô bày sẵn mà họ vừa làm xong, lại thêm vài dòng sến súa trên mặt bánh.
Cận Mộng sởn da gà, xuỳ một tiếng: “Cậu sến súa quá đấy, lại còn Tần Nhiêu bảo bối!”
Chu Diệc Châu trợn trắng mắt, tự mình cảm thấy rất tốt: “Cậu thì hiểu cái gì? Đây là tình thú.”
Cô xuỳ tiếng nữa: “Cậu cũng không sợ bọn Trần Phàm sẽ trêu chọc cậu ấy à.”
Chu Diệc Châu còn lâu mới sợ nhé, hài lòng xách theo hộp bánh đi ra ngoài: “Bọn họ hâm mộ còn không xuể, người bạn gái tốt như mình đi đâu tìm thấy đây?”
Xác thực là tìm không thấy.
Đến quán lẩu, bọn Trần Phàm liền ồn ào nói Chu Diệc Châu quả là vô cùng tốt, vừa săn sóc, vừa chu đáo, sau này muốn tìm bạn gái phải thoả mãn mấy tiêu chí này.
Chu Diệc Châu ôm cánh tay Tần Nhiêu, trêu bọn họ: “Vậy các cậu có đủ ưu tú như Tần Nhiêu nhà mình chưa? Nồi nào úp vung nấy, mình khuyên các cậu đối xử với con gái tốt một chút.”
Trần Phàm lập tức vả miệng mình, sửa lời: “Sai rồi sai rồi, đúng ra phải tìm một cô gái mình thật lòng yêu thích mới đúng.”
Không phải thế sao? Thật lòng mới có thể đổi lấy những gì đáng giá.

Chu Diệc Châu bây giờ chỉ muốn dùng cả tấm lòng đối đãi Tần Nhiêu.
2020 words
 
——oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.