Ba bộ áo ngủ Triệu Thanh Uyển may cho Tiêu Sát đều có màu nhã nhặn, trên đó không hề thêu hình rồng tượng trưng cho thân phận đế vương.
Mỗi đêm mặc áo ngủ không có hình rồng do thê tử may, Tiêu Sát có cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn trước.
Những bộ áo ngủ do tú nương của Thượng Y Cục làm đều thêu hình rồng lên, hắn không còn mặc, cũng không muốn mặc nữa.
Sau này Triệu Thanh Uyển lại may cho Tiêu Sát thêm vài đôi vớ, để tất cả quần áo mà hắn mặc đều do người làm thê tử như nàng may.
Bên cạnh có thê tử yêu thương mình như vậy, Tiêu Sát gần như quên rằng nàng từng tự tay may một chiếc áo choàng cho Yến Tử Huân và câu chuyện xưa của họ.
Hàng ngày bận rộn việc triều chính, phu thê ngày cách ngày ân ái khiến Tiêu Sát cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt lại qua bốn năm.
Hắn đã đăng cơ được mười ba năm, thành hôn với Triệu Thanh Uyển mười năm, hắn cũng đã mười năm chưa về huyện Bình tế bái mẫu thân của mình.
Tuy ở Thanh Lương Điện có bài vị thờ phụng mẫu thân, chỉ cần đến ngày giỗ hay tết thanh minh, đôi khi là ngày bình thường, hắn đều sẽ thắp hương cho bà, nhưng hài cốt của bà dù gì vẫn được an táng ở huyện Bình.
Vả lại hắn cũng từng hứa sau này sẽ đưa Triệu Thanh Uyển về huyện Bình thăm phụ mẫu của nàng ấy.
Bây giờ hai đứa nhỏ cũng đã lớn, đều rất ngoan.
Triều đình cũng hoàn toàn nằm trong khống chế của hắn. Đa số quan viên trẻ tuổi như Yến Tử Huân và các tiến sĩ đều được hắn bồi dưỡng thành tâm phúc, làm việc ở nhiều nơi, thay thế những kẻ không đồng lòng với hắn hoặc những quan viên làm việc cổ hủ.
Quyền lực của Trâu tả tướng cũng dần dần bị hắn thu hồi.
Chẳng qua nể tình nhi tử của Trâu tả tướng là Trâu Lạc Dương là đại tướng quân Tây Bắc trung thành tận tâm, hắn vẫn chưa tìm người thay thế hoàn toàn Trâu tả tướng.
Hậu cung chỉ còn mỗi Lan phi.
Tuy Lan phi chưa được xử lý nhưng mấy năm qua, nữ nhân kia sớm đã vui vẻ chấp nhận cuộc sống của một người phú quý rảnh rỗi.
Tiêu Sát đã không còn đến Y Lan Điện nữa, nàng ta cũng chưa từng đi tìm hắn hay Triệu Thanh Uyển, tiếp tục cẩu thả với Trình Phú Quý.
Vậy nên hậu cung có nàng ta hay không không có ảnh hưởng gì, cũng không phải tai họa ngầm.
Đã không còn gánh nặng tiền triều hậu cung, người làm hoàng đế như hắn rời khỏi kinh thành hơn một tháng cũng không có vấn đề gì lớn.
Đêm nay trước khi ngủ, Tiêu Sát ôm Triệu Thanh Uyển, nói: “Hoàng hậu, trẫm định một thời gian nữa sẽ dẫn nàng về huyện Bình.”
“Thật ư? Ngài muốn đưa thần thiếp về huyện Bình sao?” Triệu Thanh Uyển hạnh phúc hỏi.
“Ừ, trước đây trẫm từng hứa với nàng mà, trẫm cảm thấy bây giờ đến lúc rồi.”
“Tốt quá, thế chúng ta có đưa An Ninh và Hằng Nhi đi cùng không?”
“Huyện Bình quá xa, bọn chúng còn nhỏ, trẫm muốn để chúng ở lại trong cung. Đến lúc đó trẫm sẽ điều hai thiếu phó của Hằng Nhi đến Phượng Nghi Điện ở. Hai thiếu phó của nó võ công cao cường, cũng giỏi khinh công, còn trung thành tuyệt đối với trẫm. Để họ đi theo Hằng Nhi và An Ninh mỗi ngày sẽ không có chuyện gì đâu. Huống hồ còn có thần y Hoắc Liên Liên mà.”
“Vậy được rồi, thần thiếp nghe ngài sắp xếp. Có điều xa An Ninh và Hằng Nhi quá lâu, thần thiếp sợ mình sẽ nhớ chúng.”
“Đồ ngốc, đến khi đó trẫm sẽ ở bên nàng cả ngày lẫn đêm, nàng sẽ không cô đơn đâu.”
“Vâng.”
Nghe Tiêu Sát nói, Triệu Thanh Uyển tựa đầu vào lòng Tiêu Sát.
Thành thân với nam nhân này mười năm, nàng không hề thấy chán, ngược lại còn càng ngày càng không muốn rời xa hắn. Sâu trong nội tâm của nàng, tình yêu nàng dành cho Tiêu Sát đã vượt qua tình yêu với An Ninh và Hằng Nhi. Điều này khiến nàng thấy hổ thẹn với hai đứa nhỏ, làm nàng cảm thấy mình không phải một mẫu thân tốt.
Có điều nhớ An Ninh từng nói nó thích nhìn phụ hoàng và mẫu hậu của nó nói chuyện yêu đương, lại nhớ Tiêu Sát cũng từng nói phu thê bọn họ ân ái là đang làm gương cho hai đứa nhỏ tương lai sẽ tìm được bạn đời như ý, tâm trạng nàng mới tốt trở lại.
“Thế cứ quyết định như vậy, nàng tranh thủ chuẩn bị đi, không cần mang theo nhiều đồ quá. Lên đường nếu thiếu gì thì cứ mua thêm. Chờ nàng thu dọn xong rồi, trẫm cũng sắp xếp bên triều đình xong, chúng ta sẽ cải trang đi tuần, xuất phát đến huyện Bình.”
“Vâng, vậy ngày mai thần thiếp sẽ bắt đầu dọn dẹp.”
“Thật ra mấy năm nay trẫm rất muốn đưa nàng về huyện Bình, về thăm nơi chúng ta từng gặp nhau. Năm đó nếu trẫm không gặp nàng ở huyện Bình thì nào có ngày tháng hạnh phúc với nàng mấy năm nay, nào có Phượng Nghi Điện ấm áp, có gia đình khiến trẫm ngày nào cũng vấn vương chứ!”
“Hoàng thượng, ngài đúng là người tình cảm.”
“Đồ ngốc, cuộc đời này trẫm chỉ tình cảm vì mỗi một mình nàng thôi.”
Nói xong, Tiêu Sát cúi đầu hôn nữ nhân trong lòng mình.
“Nhưng ngài chỉ là người thứ hai thần thiếp thích thôi, thỉnh thoảng thần thiếp sẽ cảm thấy mình có lỗi với ngài.”
“Đồ ngốc, tuy có đôi khi trẫm cũng để bụng việc trẫm chỉ là người thứ hai của nàng, nhưng tưởng tượng đến khi chúng ta bảy tám chục tuổi vẫn ân ái, mấy chục năm đó đã vượt xa mười mấy năm ngây ngô của nàng và Yến Tử Huân, trẫm liền bình thường lại.”
“Thật sao? Ngài thấy thoải mái rồi à?”
“Ừ, vì trẫm biết mười mấy năm đó của nàng chỉ là sự rung động ngây ngô thôi, còn mười năm qua nàng dành cho trẫm là tình yêu, tình yêu vượt xa hơn thích vô số lần, không phải sao?”
“Không, với ngài thần thiếp vừa yêu vừa thích, cả hai đều có.”
“Thế à, xem ra trẫm thắng hoàn toàn rồi!” Tiêu Sát trêu chọc.
“Đương nhiên, từ lâu ngài đã thắng hoàn toàn rồi. Thời điểm biết mình yêu ngài, thần thiếp chưa từng nghĩ đến việc để ngài thua, cũng không nỡ để ngài thua. Nếu ngài thua, thế thì thần thiếp cũng thua, hơn nữa còn mình đầy thương tích.”
“Đồ ngốc, thời điểm chưa chính thức cưới nàng vào hoàng cung trẫm đã không nỡ để nàng thua. Thế nên nàng mãi mãi sẽ không bị thương đâu.”
“Vâng.”
+
Nằm trong lòng Tiêu Sát, nghe hắn thổ lộ, Triệu Thanh Uyển hạnh phúc đến nỗi khóe mắt ướt đẫm, đồng thời tràn ngập chờ mong hành trình cùng hắn về huyện Bình.