*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tối nay chúng ta ở đây, cần phải tìm được nửa tấm da dê còn lại.”
***************************
Có chút mập mờ lại có chút rõ ràng, những từ ngữ như vậy vốn không nên xuất phát từ miệng một người tôn quý như Trưởng Công chúa Tần Nguyệt Dao này. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng ấy lại nói ra như thế, thậm chí đang lúc nhiệt độ trong phòng ấm áp, nàng ấy lại trút bỏ y phục đỏ thẫm, ngồi ở trên giường dùng chăn bông che kín nửa thân thể của nàng ấy, đang đợi Lưu Lê cởi y phục để cống hiến nhiệt độ ấm áp cho nàng ấy. Nơi này vốn là thanh lâu, cho dù ngày thường cũng sẽ có người buông bỏ tất cả để đến nơi này thư giãn, huống chi Lưu Lê đến bây giờ cũng không phải là chính nhân quân tử gì. Nàng bị Sở Trần Quân cấm dục lâu như vậy, vừa nãy ở trên xe ngựa bị Tần Nguyệt Dao câu dẫn hấp dẫn đến nửa đêm như vậy, nếu không làm gì đó, sợ danh hiệu Liễu Hạ Huệ này sẽ bị phong ấn lên trên người Lưu Lê.
Dù sao, người giống như Tần Nguyệt Dao, ngay từ khi nàng gặp nàng ta đã bắt đầu có cảm giác nàng ta đặc biệt thích câu dẫn người khác, hẳn là sớm không còn lần đầu tiên rồi. Lưu Lê ở trong lòng suy đoán, nàng gần như tự mình khẳng định luôn đáp án này. Nhưng lại có chút cảm giác không được thoải mái, tựa như lễ vật của mình lại hết lần này đến lần khác bị người khác giành trước giành sau mở ra mà quấn quýt ngắm nhìn.
“Làm sao vậy? Còn phải mời ngươi cởi phục ra ngủ sao, hay là ngươi muốn ta hầu hạ ngươi đây?” Tần Nguyệt Dao giơ cánh tay lên bắt lấy vạt áo của Lưu Lê đem nàng ấy kéo đến trước giường, thấy nàng ấy vẫn đang nhìn mình mà chau mày cũng không rảnh hỏi nhiều, mười ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ y phục của nàng ấy, chỉ để cho Lưu Lê mặc nội khố đứng ở trước mặt nàng, hai tay trong không khí từ từ phác thảo thân thể tuyệt mỹ của nàng.
Gian phòng này thực sự là quá nóng rồi!
Tần Nguyệt Dao nắm bàn tay Lưu Lê kéo nàng ngồi xuống ở bên giường, thân thể dán chặc nhau, làm cho nàng nằm xuống hai chân đặt ở bên hông của nàng ấy, hai tay không kiêng kỵ mà mà du ngoạn nửa người trên của Lưu Lê. Cảm giác thật thoải mái, Lưu Lê cứ trầm mê với sự vuốt ve như vậy, hai tay không tự chủ được đặt ở trên nhũ hoa Tần Nguyệt Dao, sự đầy đặn là cho người vuốt ve cảm thấy hài lòng. Thật sự chẳng có từ nào để có thể hình dung Tần Nguyệt Dao, nói nàng là vưu vật hoặc là yêu nghiệt đều không đủ để hình dung nàng ấy. Nhìn ra được gương mặt của nàng ấy đã từ từ ửng đỏ, cái ngẩng đầu suy mê như vậy, ngay lúc này, từ miệng nàng ấy tràn ra tiếng ngâm khẽ, làm người ta cũng không thể không bị khống chế muốn đem nàng ấy áp xuống dưới thân, đoạt lấy mà giày xéo qua lại.
“Buồn ngủ quá.” Lưu lê đang lúc Tần Nguyệt Dao không ngừng vuốt ve mà cảm thấy buồn ngủ, dục vọng cùng mệt mỏi đan xen đều xâm nhập vào đầu óc của nàng, Lưu Lê bắt lấy hai tay Tần Nguyệt Dao đang đặt trên vai mình, để cho nàng ấy dán sát vào người mình, trong nháy mắt cong người ôm lấy nàng ấy, tìm lấy môi nàng ấy mà vừa hung hăng vừa giày xéo vừa mút lấy. Đúng là vẫn còn bất mãn vì chưa đủ, cứ như vậy mà cọ sát lẫn nhau, Lưu Lê đưa lưỡi vào trong thăm dò khoang miệng của nàng ấy, hút lấy những hương vị thuộc về đối phương. Cho đến khi hai người đều hít thở không thông, Lưu Lê lúc này mới không tình nguyện rời khỏi môi của Tần Nguyệt Dao, lau đó nước bọt vươn vãi ở khóe môi nàng ấy, ngậm lấy vành tai nàng ấy mà ngậm mút đến say mê.
Dục vọng vẫn còn đang thiêu đốt, nhưng Lưu Lê bởi vì buồn ngủ mà cố chấp ôm lấy Tần Nguyệt Dao, trong con mắt động tình của người đối diện mà ngủ thật say. Chẳng qua là, Tần Nguyệt Dao cũng không cho nàng ngủ quá lại, vừa tới canh ba, Lưu Lê liền bị Tần Nguyệt Dao đã sớm y phục chỉnh tề búng một cái lên mặt đánh thức, sau khi thức dậy qua loa mặc lại y phục, Lưu Lê lần nữa đem áo choàng lông thú khoác lên người nàng ấy, đi theo Tần Nguyệt Dao.
Hôm nay không đi xe ngựa mà cưỡi ngựa đi đến nơi khác. Lưu Lê không biết cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể ngồi ở phía sau Tần Nguyệt Dao mà ôm chặt lấy vòng eo của nàng ấy, bên tai là tiếng gió gào thét. Lúc hừng sáng, thời điểm ánh nắng mặt trời dần dần lên cao, gió lớn cũng dần dần yếu đi, Tần Nguyệt Dao tung người xuống ngựa, mang Lưu Lê đi tới cung điện nước Ảnh. Đem kim bài đưa cho thị vệ giữ cửa, thị vệ kia lập tức cung kính hướng các nàng hành lễ, mang bọn họ đi thẳng vào cung điện, đến trước đại điện của Quốc chủ.
“Ha ha ha, không nghĩ lại có cơn gió lớn nào lại đưa Nguyệt Dao muội muội thổi tới đây rồi. Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn là mê người như vậy a!” Nam tử anh tuấn đang phê chuẩn tấu chương nhìn thấy người vừa bước vào đại điện thì tâm tình rất vui vẻ để tấu chương xuống, bước nhanh đi tới bên người Tần Nguyệt Dao, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lưu Lê, trực tiếp lôi kéo cánh tay nàng ấy ngồi vào bên cạnh hắn, thanh âm hướng đến Lưu Lê nói: “Ngươi cũng ngồi đi.”
“Ha ha, Nguyệt Dao sỡ dĩ mê người như vậy còn không phải vì để xứng đôi với vẻ anh tuấn phi phàm của Trạch ca ca ngươi đây sao?” Tần Nguyệt Dao không thèm để ý chút nào đến bàn tay của nam tử đang kéo lấy tay nàng, nở một nụ cười ngụy trang xinh đẹp.
Dẫu biết rằng Tần Nguyệt Dao là người mà ai thấy cũng đều câu dẫn, hấp dẫn người khác, nhưng hết lần này tới lần khác Lưu Lê tận mắt nhìn thấy một màn như vậy, trong tâm trở nên như bình dấm chua, tựa như bị thêu đốt đến khó chịu. Nàng nắm chặt quả đấm không ngừng hít sâu, bắt buộc đem lực chú ý của mình dời đi nơi khác, cho đến khi Tần Nguyệt Dao đứng dậy theo thói quen ôm lấy cánh tay Lưu lê, ngồi ở trên hai đùi của nàng, nàng lúc này mới phục hồi tinh thần, mười phần máu ghen bốc phát ở ngay trước mặt nam tử kia mà hôn lên môi Tần Nguyệt Dao, hai tay giữ chặt ót của Tần Nguyệt Dao, dùng sức mà mút vào, công khai bá đạo biểu thị nàng ấy thuộc sở hữu của nàng.
Đôi bàn tay trắng như phấn đánh lung tung vào bả vai của Lưu Lê, Tần Nguyệt Dao bị nàng hung hăng hôn cũng không có tức giận chút nào, ngược lại thẹn thùng liếc nhìn nàng một cái, nói: “Phò mã thiệt là, ở trước mặt Trạch ca ca sao có thể như vậy chứ!”
“Ha ha, nghĩ cũng đúng, chắc là Nguyệt Dao muội muội ngươi quá mê người rồi.” Đoàn Can Trạch ngoài tựa tiếu phi tiếu nhìn Lưu Lê một cái, bưng chén trà trên bàn đưa lên miệng uống, nói: “Nhớ đến chúng ta đã tám chín năm không gặp rồi, không biết Nguyệt Dao muội muội lần này tới có việc gì đây? Hình như biên giới nước Ảnh gần đây có một nhóm lớn binh mã, ta đoán là Nguyệt Dao muội muội lo lắng ta không biết an bài thế nào nên mới tới đây rồi.”
“Ha ha ha, nơi này của Trạch ca ca so với hoàng cung Đại Tần triều còn an toàn hơn, ta thế nào lại lo lắng cho ngươi chứ? Những người kia bất quá là thuộc hạ của ta, sợ ta trên đường xảy ra chuyện gì nên mới cùng ta đến đây.” Gương mặt Tần Nguyệt Dao ma sát với gương mặt Lưu Lê, dùng thanh âm chỉ có hai người họ nghe thấy, nói với Lưu Lê: “Tối nay chúng ta ở đây, cần phải tìm được nửa tấm da dê còn lại.”
Da dê?! Lưu Lê bị nhiệt khí của nàng làm cho tim đập rộn lên, mới vừa rồi còn đang kinh ngạc Tần Nguyệt Dao trước đó đã phái binh lính thầm lặng mà tiến vào biên giới nước Ảnh, bây giờ nghe đến hai chữ da đê, nàng nhất thời nhớ tới nửa tấm da dê nàng giao cho Tần Nguyệt Dao. Nàng nhớ rõ nửa tấm da dê còn lại là do người trong hoàng thất Đại Tần triều cất giữ, làm sao lại rơi vào trong tay Quốc chủ nước Ảnh rồi.
“Ha ha, Nguyệt Dao muội muội hiểu nhất chính là chọc cho người khác vui vẻ. Đúng rồi, ngươi đã cùng Phò mã của ngươi đến nơi này, không bằng ở lại vài ngày, để cho ta chiêu đãi các ngươi thật tốt, thế nào? Nói đến, tỷ tỷ của ta ở trong Hoàng cung cũng nhận không ít ân tình của các ngươi rồi.”
“Nào có, nàng ấy hiện tại đã gả cho thế tử nước Lưu, Trạch ca ca không phải không biết chứ? Lần này ta đến vì chuyện gì ngươi nên biết mới đúng a? Ngày đó, thời điểm tiên hoàng để Đoàn Can Linh vào trong cung dùng để đổi lấy nửa tấm da dê kia, không biết Trạch ca ca có thể trả lại hay không?” Tần Nguyệt Dao cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề cần hỏi, thứ nhất là giải thích nghi ngờ của Lưu Lê, thứ hai cũng thử dò xét hắn có nguyện ý trả lại nửa tấm da dê hay không, nếu như nguyện ý, cũng không cần Lưu Lê tốn nhiều tâm sức.
“Ai nha, Nguyệt Dao muội muội, ngươi đây là làm khó ta rồi. Vật kia vẫn do phụ thân cất giữ, phụ thân sau khi qua đời cũng chưa từng giao cho ta. Hôm nay ngươi bảo ta trả lại, ta thât sự không biết dùng cái gì để trả lại đây! Đến đây, chúng ta không nhắc đến nó nữa, hôm nay muội muội đến đây, ta đi phân phó chuẩn bị thức ăn cùng rượu ngon cho các ngươi, để các ngươi nếm thử món ăn đặc sắc của nước Ảnh ta đây.” Đoàn Can Trạch tỏ vẻ bị làm khó, sau đó dặn dò thị tỳ chuẩn bị rượu và thức ăn vào buổi trưa. Cuộc trò chuyện thật lâu vừa rồi, Lưu Lê thủy chung trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nàng không thích tên Đoàn Can Trạch này, nghĩ đến vừa nãy hắn lôi kéo tay của Tần Nguyệt Dao không buông, trong lòng nàng hận đến mức muốn đem móng vuốt của hắn chặt đứt.
Đến gần buổi trưa, Đoàn Can Trạch ngồi ở vị trí chủ nhân chiêu đãi các nàng dùng bữa. Hắn đối với Tần Nguyệt Dao vẫn nhiệt tình vô cùng, duy chỉ có đối với Lưu Lê hờ hững. Sau khi ăn trưa xong, Tần Nguyệt Dao tùy tiện tìm lý do nào đó để Đoàn Can Trạch an bài các nàng đến tẩm cung cách vách đại diện nghỉ ngơi. Mắt thấy màn đêm buông xuống, Tần Nguyệt Dao nói cho Lưu Lê biết chỗ giấu tấm da dê, sau đó trực tiếp phủ lên áo choàng lông thú trực tiếp đến tẩm cung của Đoàn Can Trạch. Lần này nàng đi, Lưu Lê liền theo sát đến đại điện mà buổi sáng các nàng vừa đến, giờ phút này đại điện trừ cửa chính có mấy tên thị vệ canh chừng thì ở ngoài cửa sổ không có người gác. Lưu Lê dùng thanh chủy thủ giấu ở trong giày mở chốt cửa sổ, nhanh chóng chui vào trong đại điện.
Dựa theo vị trí mà Tần Nguyệt Dao nói cho nàng biết, Lưu Lê đem bàn đọc sách cùng giá sách lật tung lên cũng không tìm được nửa tấm da dê kia. Bỗng nhiên, ở giữa giá sách, con ngựa phỉ thúy đưa đến sự chú ý của nàng, nhớ tới cơ quan thường xuất hiện trong phim truyền hình, Lưu Lê thử chuyển động nó, rốt cuộc từ trong một chiếc hộp hình vuông tìm được nửa tấm da dê kia. Đem tấm da đe giấu vào trong ngực, sau khi Lưu Lê rời khỏi, đem cửa sổ đóng kỹ lại, làm bộ như tản bộ, cố ý đi ngang qua tẩm cung Đoàn Can Trạch.
Thanh âm cười vui vẻ từ trong tẩm cung truyền ra, là tiếng cười của Đoàn Can Trạch và Tần Nguyệt Dao. Bình dấm chua trong lòng lại lần nữa tuôn ra, trong lòng Lưu Lê thầm mắng Tần Nguyệt Dao là một nữ tử phóng đãng, chỗ nào cũng câu dẫn người khác, cước bộ không tự chủ ngừng lại. Qua một lúc, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, hướng đến của tẩm cung, ở bên ngoài hô to: “Tần Nguyệt Dao! Ngươi cùng hắn hàn huyên đủ chưa hả! Ta muốn đi ngủ! Cùng ta đi ngủ!
—————————–HẾT CHƯƠNG 73—————————