*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
***Hi các bợn, mình quay trở lại rùi đây***
Tô Dật Thuần ngồi ở ghế sau lấy điện thoại tìm trò chơi của thế giới này.
Hôm nay Đỗ Hàn Sương không đến, Tô Dật Thuần không ngạc nhiên lắm.
Mỗi khi nhìn hắn, anh đều cảm nhận được một loại khí chất và phong độ độc đáo.
Người đàn ông này không hề tầm thường, hắn sẽ chỉ dịu dàng với người hắn yêu sâu sắc.
Và người đó không phải anh.
Tô Dật Thuần không đau lòng chút nào, anh dựa vào cửa xe nhìn ngắm đường phố bên ngoài. Hôm qua anh bận nói chuyện với Cẩu Đông Tây nên quên không nhìn xem thế giới này trông ra sao.
“Nhìn này Cẩu Đông Tây, cái này ngầu quá… Khi cậu biên soạn cốt truyện có từng xem qua thế giới này không?”
Anh nhìn màn hình quảng cáo dùng công nghệ thực tế ảo cực đại kia, hít vào một hơi.
Anh không biết nó đang quảng cáo cái gì, nhưng cảm thấy vô cùng hiện đại.
Cẩu Đông Tây cũng không khác anh là mấy, thường bật ra lời cảm thán.
Tuy cốt truyện thế giới này là do nó biên soạn và quản lý, nhưng thế giới quan cụ thể ra sao không phải là nó lập lên, mà là tác giả gốc của truyện viết ra, cho nên đây là lần đầu tiên nó thấy những thứ này.
Tô Dật Thuần tinh mắt nhìn thấy một con phố ăn vặt, anh do dự một chút rồi vỗ vai bác tài.
“Chú ơi, tối nay mình ăn gì ạ?”
Cậu thanh niên xinh xẻo tuấn tú cười meo meo, bên má có lúm đồng tiền, đôi mắt cong cong đến là ngọt ngào, lúc nhìn người khác đuôi mắt cậu chàng hơi rũ xuống, trông ngoan ngoãn biết bao, ai thấy mà chẳng yêu.
Bác tài là một beta trung niên ít nói ít cười, ông liếc kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, trầm mặc một chút rồi dừng xe bên đường, cho cậu xuống xe mua đồ ăn.
Tô Dật Thuần đeo túi xuống xe, trước khi đi còn vẫy tay cười ngọt ngào cảm ơn bác tài.
Bên cạnh trường học nào cũng sẽ có một con phố như vậy, đồ chiên đồ nướng, bánh kem, trà sữa, lẩu xiên, hàng quán trông mà chảy nước miếng.
Tô Dật Thuần mắt sáng rực, Cẩu Đông Tây cũng là lần đầu tiên được thấy.
Tuy là nó không ăn được, nhưng nhìn cũng đỡ thèm, nó ra lệnh cho Tô Dật Thuần mua hết cái này đến cái kia, Tô Dật Thuần không thèm để ý tới nó, thẳng tiến quán gà chiên xù.
Trên đời này không có gì sánh được với gà chiên xù cả!
Đỗ Hàn Sương xử lý xong công việc ở công ty thì trời đã tối.
Hắn ít khi về nhà ăn cơm bởi vì trong nhà chẳng có hơi người.
Không có ai chờ hắn cả.
Hắn cúi đầu, trong góc bàn có một bức ảnh, thiếu niên mặc sơ mi trắng, trông lịch sự tuấn tú, nụ cười dịu dàng.
Đỗ Hàn Sương vuốt ve tấm ảnh.
Đây là hơi ấm duy nhất của hắn suốt 25 năm qua.
Đỗ Hàn Sương nhìn bức ảnh chăm chú. Bỗng, thư ký gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Tiên sinh, ngài nên về thôi, đã đến giờ tan tầm rồi.”
Thư ký cúi đầu, trông kính cẩn lễ phép, thật ra, anh ta có hơi sợ vị gia chủ này.
Đỗ Hàn Sương là người con độc nhất của vị chính trị gia kia, mười sáu tuổi đã nhập ngũ, trong quân đội tám năm, năm ngoái mới trở về.
Vị tiên sinh này dựa vào thực lực chính mình trở thành thiếu tá, dù là ở trong tầng lớp thượng lưu cũng vô cùng nổi tiếng.
Thế nhưng hắn ta lại từ bỏ chính trị, theo con đường thương trường, đưa công ty này tới vị trí ngày hôm nay.
Đỗ Hàn Sương buông khung ảnh trong tay xuống, hỏi: “Thứ tôi kêu anh chuẩn bị để đâu rồi?”
“Đã đặt trong xe, chút nữa ngài có thể đem về nhà.”
Đỗ Hàn Sương gật đầu, đứng dậy đi xuống lầu.
Xe đã chờ từ sớm, Đỗ Hàn Sương lên xe thì thấy ghế sau có một cái hộp nhỏ, hắn mở ra nhìn, thuận miệng hỏi tài xế.
“Cậu ta hôm nay thế nào.”
“Tô thiếu gia sau khi tan học thì đi dạo phố ăn vặt, ăn một suất gà chiên xù, nhưng có vẻ đồ ăn không sạch sẽ, ăn một chút thì nôn ra.”
Đỗ Hàn Sương nhíu mày, đóng hộp lại, “Sao lại cho cậu ta ăn mấy thứ này, bác để cậu ta đi à.”
“Vâng, cậu ấy rất muốn ăn.”
“Cậu ta là nhị thiếu gia của Tô gia, dù Tô Hàng không thừa nhận, cậu ta vẫn là em trai trên danh nghĩa của hắn, nhóc đó sống ở nhà chúng ta, không thể xảy ra bất trắc, đừng để tôi biết có lần sau.”
Đỗ Hàn Sương nói không ai dám không nghe, bác tài vâng dạ còn trong lòng thì âm thầm muốn hắn cảm nhận ánh mắt của Tô Dật Thuần lúc đó.
Ánh mắt tha thiết như thế, ai mà không mềm lòng cho được…
Đỗ Hàn Sương im lặng chốc lát rồi lại hỏi: “Cậu ấy muốn ăn những đồ vật đó à, ngoài ra còn muốn gì nữa?”
“Thưa có, khi đi qua mấy tòa nhà lớn đang quảng cáo cậu ấy thường nhỏ giọng cảm thán…”
“Mua cho cậu ấy đi, cậu ấy muốn gì đều mua.”
“Vâng, tiên sinh.”
Đỗ Hàn Sương xoa mi tâm, có hơi mệt mỏi.
Người hắn vẫn luôn nhớ nhung còn chưa về nước.
Tô Dật Thuần ôm túi chườm nóng ngồi trên bàn học toán.
Tài liệu học tập của thế giới này không khác thế giới thực là mấy.
Anh mở một quyển tuyển tập đề ra, hồi tưởng lại kiến thức đã học hôm nay rồi bắt đầu làm bài.
Dì Vương bưng một chén cháo gà xé và hai đĩa thức ăn vào phòng.
“Đồ còn nóng mau ăn đi, gà chiên lúc nãy nôn hết ra rồi, ăn xong cháo thì uống thuốc đi… Thằng nhóc này, sao lại muốn ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi đó chứ…”
Nghe dì Vương cằn nhằn, Tô Dật Thuần cảm thấy rất mới lạ, trước đây không có ai đối tốt với anh như vậy.
Mặc dù thật ra là đối tốt với nguyên thân.
Dì Vương răn đe một hồi, lại sợ nói nhiều làm anh giận đành phải dỗ dành.
“Dì thương con thôi, đã 16 tuổi rồi, lần sau muốn ăn gì thì bảo dì, dì làm cho con có ngon hơn không, nghe lời nghen.”
Tô Dật Thuần lần đầu tiên cảm nhận được tình thương ấm áp nên vô cùng bối rối.
Anh cứng cả người, chỉ biết gật đầu, sau đó đưa dì ra cửa.
Anh nhìn theo bóng lưng dì đi khỏi, cửa đóng lại nước mắt liền rơi xuống. Thở dài một hơi, anh đã quen rồi.
Sếp Thuần chỉ là hơi chua xót, chưa đến mức khóc thật.
Nguyên chủ sống vẫn tốt hơn hắn, ít ra có một bảo mẫu quan tâm, chăm sóc cậu.
Tô Dật Thuần thổi bát cháo nóng, nếm miếng rau, mùi vị rất ngon.
Anh quyết định sẽ đặt chén cháo này ngang với gà chiên xù.
Đỗ Hàn Sương về tới nhà thì thấy Tô Dật Thuần xuống lầu rửa bát đĩa.
Anh định rửa sạch bát rồi lên lầu nhưng dì Vương đuổi lên.
Thiếu niên cười thoải mái, trên người choàng một cái chăn mỏng, trong ngực còn ôm một túi chườm nóng. Phát hiện Đỗ Hàn Sương đang đứng ở cửa, anh lễ phép cười chào hắn, nhìn thấy đôi má lúm kia Đỗ Hàn Sương ngập ngừng một chút.
Nụ cười của thiếu niên thật ngọt ngào.
Ý nghĩ này nảy ra một cái, Đỗ Hàn Sương khá là buồn bực, hắn không thích cảm giác bị người khác hấp dẫn.
Có cảm giác như là chìm đắm lúc nào không hay.
Đỗ Hàn Sương đưa hộp trong tay cho anh, Tô Dật Thuần cầm lấy, mở ra.
“Đây là cái gì?”
Anh cầm đồ vật màu đen, trông như cái vòng cổ, hơi khó hiểu.
Đỗ Hàn Sương nhìn anh mê mang không giống như đang giả vờ, hắn rũ mắt lạnh nhạt nói: “Đây là vòng ức chế tin tức tố, đeo lên thì không cần miếng dán ngăn pheromone nữa. Cái này là đặc chế, có thể ngăn sự áp chế từ tin tức tố của Alpha.
Tô Dật Thuần sáng cả mắt, không bị tin tức tố ảnh hưởng thì không còn gì tốt bằng, anh lập tức lột bỏ tấm dán ngăn pheromone.
Hương bưởi hồng mang vị ngọt thanh thoát lại hơi chua phiêu tán trong phòng, Đỗ Hàn Sương nheo mắt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đeo vòng ức chế, nắm đấm siết chặt.
Mặc dù đã đi lính được 8 năm, trải qua huấn luyện về tin tức tố, khi ngửi được tin tức tố của Omega xứng đôi 99% với hắn, hắn vẫn không thể ức chế bản năng của mình.
Tô Dật Thuần vật lộn mãi vẫn chưa đeo được vòng ức chế, anh ném hết chăn lông và túi chườm nóng trên người sang một bên. Anh đưa vòng ức chế tới trước mặt Đỗ Hàn Sương, hỏi: “Anh giúp tôi được không?”
Đỗ Hàn Sương cầm vòng ức chế kia, nhìn Tô Dật Thuần xoay người, lộ gáy trước mắt hắn.
Một Omega lộ gáy ngay trước mặt hắn.
Omega kia trông đến là ngây thơ vô tội, lộ ra cái gáy yếu ớt, cổ nhỏ nhắn, trắng nõn như một đóa hoa mỏng manh quý hiếm.
Anh hoàn toàn không hiểu được để lộ gáy trước mặt một Alpha có ý nghĩa gì.
Đây là khuất phục.
Cũng là cầu yêu.
Đỗ Hàn Sương nhìn gáy anh chằm chằm, đôi mắt dần ửng đỏ.
Hắn muốn cốc đầu Tô Dật Thuần rồi lắc xem bên trong có bị úng nước rồi không.
Trên thế giới này chẳng có một Omega bình thường nào lại để lộ gáy cổ trước mặt người khác, chỉ trừ bạn lữ của mình.
Tính tình của hắn thật ra không tốt lắm, chỉ là tám năm ròng sống trong quân đội khiến hắn khiêm nhường hơn chút ít, nhưng trong xương cốt, hắn vẫn là một tên lưu manh chính hiệu.
Có điều giờ đã thành một tên lính càn rỡ.
Trong đầu Đỗ Hàn Sương đều là lời thô tục nhưng nhịn không mắng ra mồm, hắn đeo vòng ức chế cho Tô Dật Thuần hơi thô bạo, lúc cài khóa không cẩn thận chạm lên tuyến thể của ai kia.
Đầu ngón tay hắn cảm nhận rõ ràng thân thể thiếu niên bỗng run rẩy.
Tô Dật Thuần bị chạm nhẹ vào gáy, cả người bỗng sướng run lên.
Run từ đỉnh đầu xuống ngón chân, túm lại là rất thoải mái.
Anh đang định cảm ơn Đỗ Hàn Sương, quay lại thì thấy hắn đã gấp gáp rời đi, bóng lưng hoảng loạn.
Tô Dật Thuần sờ vòng cổ, hỏi Cẩu Đông Tây: “Sau cổ tôi có gì à, tại sao bị chạm một cái đã thấy sướng? Quá sướng, sờ một cái cứ như tự thẩm.”
Cẩu Đông Tây không theo kịp mạch não kỳ diệu của ký chủ nhà mình, nó đơ ba giây rồi mới khuyên nhủ: “Tôi thấy không nên thì hơn.”
“Tại sao?”
“Người ta sẽ tưởng anh là tên biến thái t*ng trùng thượng não.”
“Trong thế giới ABO, tuyến thể đóng vai trò như sinh thực khí, trong thế giới thực, anh cũng tiện tay liền sờ bộ phận đó à?”
Tô Dật Thuận hạn hán lời, anh không hề biết sau gáy có cái gọi là tuyến thể.
Anh hiểu vì sao Đỗ Hàn Sương lại mau chóng chạy mất rồi.
Hành động vừa rồi của anh xem ra khá là vô lễ nhỉ.
***Tui khá là thích thiết lập tính cách của Đỗ Hàn Sương, lưu manh giả danh tri thức, cơ mà vẫn rất quý ông; sau này ổng còn mở ra tính cách mới cơ, mấy thím đoán xem là gì? Có liên quan đến anh bạn nhỏ Tô nhà chúng ta đó nha:)))))***