Tháng 8 nóng nực. Người người đau khổ. Tô Dật Thuần mệt mỏi ngồi trong lớp ăn kem, nghe Ôn Mãn Thanh tám chuyện bên cạnh.
Mùa hè đã khiến người ta buồn ngủ rồi học tiết lịch sử, ngữ văn gặp thầy cô giảng thao thao bất tuyệt càng khiến người ta lăn ra bàn ngáy khò khò. Tô Dật Thuần ngồi gà gật, hai mí mắt sắp dính vào nhau.
Cậu uể oải trên ghế, cố banh hai mắt nhìn lên bảng, chống cự được 5 phút, cậu chịu không nổi mà gục lên bàn ngủ mất.
Lâm Uyển tan học tới tìm cậu, vừa vào đã thấy mỹ nhân say ngủ. Lưng áo đồng phục thấm mồ hôi nên gần như xuyên thấu nên dính sát vào người để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Lâm Uyển véo bé mỡ (kết tinh từ tình yêu với trà sữa) trên eo mình, nghĩ eo của cậu ta còn nhỏ hơn eo con gái nữa.
Cô nhóc phát sầu, dáng người mà cô tự hào bấy lâu nay mà chẳng bằng Tô Dật Thuần.
Tuy rằng ganh tỵ đến xanh ruột, cô nhóc vẫn để đồ ăn vặt vào ngăn bàn cho cậu.
……
Nghỉ hè vừa phải học thêm, đã nóng còn áp lực, thêm nữa là phải nộp học phí.
Bên trong hệ thống thì trái ngược một trời một vực, Tô Dật Thuần hay trốn vào đó tránh nóng, đến túc vào giờ lại phải đối mặt với lồng hấp aka phòng học.
Cậu đang bận ngoáy bút, mở lọ sữa chua lạnh uống hai hớp, đột nhiên nghe thấy Ôn Mãn Thanh hỏi: “Hình như hơn 2 ngày nữa là sinh nhật vị kia nhà ông nhỉ?”
Một hơi cạn sạch lọ sữa chua, Tô Dật Thuần chép miệng: “Ừm, nhưng vẫn chưa biết tặng gì đây.”
“Ông cột nơ con bướm vào cổ rồi tặng cho người ta là được mà.” Ôn Mãn Thanh nói, thiếu điều viết lên trán dòng chữ: “dễ thế mà cũng hỏi, cùi quá”
“Haiz, đừng nói nữa,” Tô Dật Thuần đau khổ gạt nước mắt: “Anh ấy mà có gan bum bà là bum thì tôi phải đau khổ suy nghĩ thế này à.”
Ôn Mãn Thanh khiếp sợ. Thân là một Beta, không hiểu AO sự đời, đành phải suy nghĩ kiểu khác: “Hay là mua ly sứ tình yêu khắc tên hai người?”
“Nghe bần quá vậy.”
Chính xác thì ba ngày nữa là sinh nhật Đỗ Hàn Sương, vấn đề chọn quà tặng đã thành nước sôi lửa bỏng. Tô Dật Thuần mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên, ủ rũ y chang Đại Hồng.
Thấy vậy, Đỗ Hàn Sương đợi đến tối, lúc hai người đều có thời gian rảnh cho nhau, hỏi cậu: “Dạo này sao em không vui à?”
Thiếu niên đang ôm gấu bông, nghe hắn nói vậy liền vứt gấu sang một bên, nhào vào lồng ngực hắn, hôn lia lịa.
Cậu ngồi lên chân hắn, ngực dán ngực, nhiệt độ xuyên qua áo ngủ mỏng manh.
Đỗ Hàn Sương bị cậu hôn đến nóng cả người, không cẩn thận dùng sức hơi quá, eo cậu bị niết đỏ.
“Thôi nào, tôi không nhịn được đâu.” Hắn vỗ eo cậu, tay miết lên đôi môi đỏ mọng của cậu, hô hấp nặng nề.
Tô Dật Thuần ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt cong cong như lá liễu, quyến rũ chết người. Cậu ôm cổ hắn, nói: “Vậy đừng nhịn, em giúp anh.”
“Em giúp tôi làm gì?”
“Giúp anh, bằng miệng.”
Hắn lập tức mất khống chế đè cậu xuống.
“Tô Dật Thuần, em ép tôi cả đấy. Thật là nhịn không nổi. Em phải ở bên tôi cả đời.”
……
Sáng hôm sau, Tô Dật Thuần vẫn rất mỏi.
***Kéo rèm rùi nhưng mà bên dưới tui xả thân hé rèm đó, đọc cho đỡ thèm nha***
Cẩu Đông Tây không hề biết hôm qua hai người chiến đấu ác liệt, nó tò mò nhìn khóe miệng còn đo đỏ của Tô Dật Thuần, hỏi: “Miệng anh bị sao thế, giọng cũng khàn lắm.”
Cậu khụ hai tiếng, giả vờ bình tĩnh: “Không sao đâu, hôm qua điều hòa để thấp quá nên bị cảm.”
Với khuôn mặt nghiêm túc, cậu nhớ lại sự tình đêm qua. Vật ấy liên tục ra vào miệng cậu, ướt át, căng tràn không thể khép miệng, lưỡi cậu cảm nhận từng đường gân trên vật ấy. Nhiều khi chóp đỉnh của nó còn chạm đến họng cậu. Trong cơn đê mê cậu cảm nhận được cơ bắp căng tràn của ai kia, nghe thấy tiếng thở hổn hển mất kiểm soát của hắn. Hít thở khó khăn nhưng cũng kích thích vô cùng.
Đỗ Hàn Sương sờ lên khóe miệng cậu, nhẹ giọng hỏi: “Họng có đau không?”
Cẩu Đông Tây ngơ ngác nhìn hai người chim chuột, nhìn Tô Dật Thuần lập tức đỏ bừng mặt.
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì thế, tò mò quá. Ai giải đáp với, online chờ gấp.
Hôm nay là cuối tuần, hai người đều ở nhà nghỉ ngơi. Dì Vương cũng không ở nhà, đây là thời khắc vàng để đôi tình nhân ân ái.
Nhờ có sự tình hôm qua Tô Dật Thuần muốn bình thản đối mặt với hắn cũng không được, cứ thấy hắn là đỏ bừng cả mặt. Đỗ Hàn Sương biết cậu xấu hổ nên chủ động kéo cậu ra ngoài hóng gió.
Hoa hồng trong vườn đang nở rộ. Đỗ Hàn Sương chọn một bông đẹp nhất tặng cho cậu, Tô Dật Thuần nhận lấy, hỏi: “Sao vậy?”
“Tặng em đóa hồng đẹp nhất, em hãy bỏ trốn cùng tôi đi.”
Tô Dật Thuần sờ lên bông hoa rực rỡ, nhoẻn miệng cười. Cậu không nói lời nào mà kéo hắn chạy ào ra cửa.
Tô Dật Thuần ngồi ở ghế sau xe máy, tựa đầu vào lưng hắn: “Anh thẳng lưng chút nữa đi, che nắng cho em.”
“Ừ, giờ em muốn đi đâu?”
“Nếu là bỏ trốn, thì phải đi đến chân trời góc biển mới được.”
………………………………….
Trên bờ biển không khí mát mẻ hơn nhiều, Tô Dật Thuần cởi giày dẫm trên cát, gió biển thổi áo cậu phần phật, cậu quay đầu, vẫy tay với Đỗ Hàn Sương: “Mau tới đây đi!”
Đỗ Hàn Sương làm quý ông đã lâu, đi đứng rất chi là bình tĩnh thong dong, Tô Dật Thuần nhào vào lòng hắn, cười hỏi: “Sao lại tới bờ biển thế?”
“Không phải em nói muốn đi đến chân trời góc biển à.” Đỗ Hàn Sương ôm lấy cục nợ đang nhào đến, nhìn chăm chú vào mắt Tô Dật Thuần: “Còn nhớ hôm qua tôi đã nói với em như thế nào không?”
“Hừmm, anh nói: ‘Đúng, chính là như thế, Thuần Thuần giỏi lắm’ hả?”
Đỗ Hàn Sương bị cậu làm cho xấu hổ, cắn môi cậu một cái: “Em biết tôi muốn nói gì mà.”
“Không nhớ đâu……” Cậu chau mày ra vẻ suy nghĩ, nắm chặt vạt áo hắn: “Gì ý nhỉ, không nhớ nữa, anh nói lại xem nào.”
Nhìn vẻ mặt trêu chọc của cậu, Đỗ Hàn Sương sao lại không hiểu. Yêu đương là vậy đó, cứ muốn chim chuột nhau hoài thôi: “Tôi nói, tôi muốn hai ta ở bên nhau cả đời này.”
Tô Dật Thuần giơ một con ốc biển lên, ánh mắt long lanh như chứa đựng muôn vàn vì sao, soi sáng giây phút hạnh phúc nhất đời cậu.
“Em đã cho ốc biển ghi âm lại rồi đó. Anh nói phải giữ lời, kiếp này mãi mãi ở bên nhau.”
Gió biển vừa ẩm ướt vừa mát mẻ, Tô Dật Thuần nhặt thật nhiều vỏ sò và ốc biển, lấy áo khoác của Đỗ Hàn Sương làm túi đựng.
Bọn họ ngắm hoàng hôn, viết chữ trên cát, nhìn cua nhìn cá, Tô Dật Thuần còn nhặt được một con sò còn sống, lúc đang cầm trong tay nó đột nhiên thò thân ra, nhún một cái trở lại trong nước.
Cảm giác lành lạnh, mềm nhũn làm cậu rùng mình. Nhìn bộ dạng ngốc ngốc của cậu, Đỗ Hàn Sương cười rộ lên, cúi đầu hôn lấy: “Chết cũng không rời.”
……
Hai người có bối cảnh khác biệt, một người quen sống vật lộn vì kế sinh nhai, một người từ khi sinh ra đã đứng ở vạch đích. Tính cách cũng trái ngược, người thì sống thẳng thắn, hào sảng, người thì luôn tỏ ra lạnh lùng giấu đi con người thật phản nghịch bên trong.
Nhưng hai người giống nhau ở khao khát muốn yêu và được yêu.
Đỗ Hàn Sương cũng muốn giống như bao người bình thường khác. Vào một ngày mưa, lười nhác nằm ở nhà, ôm lấy người hắn yêu. Thỉnh thoảng hai người cùng nhau đi siêu thị, mua sắm chất đầy xe. Cuối tuần hai người rảnh rỗi sẽ ở nhà nấu cơm, nấu một món mới cùng thưởng thức, dù ngon hay dở cũng đều là kỷ niệm đẹp. Hai người sẽ cùng nhau nuôi một con mèo, người yêu hắn ôm mèo, còn hắn sẽ ôm cậu trong lòng.
Tuy hắn có một khuôn mặt thối, với chiều cao vượt trội dường như lúc nào cũng nhìn người khác với nửa con mắt. Nhưng thực ra hắn rất dễ tính và hắn cũng có một trái tim khao khát tình yêu.
Nhưng năm hắn 16 tuổi, muốn được mẹ thương yêu, mẹ lại dùng cái chết tặng cho hắn.
Mãi đến năm 26 tuổi, hắn muốn có một gia đình, chỉ có Tô Dật Thuần mới có thể cho hắn.
Bao nhiêu năm kìm nén của Đỗ Hàn Sương là chờ ngày được gặp cậu.
…………………………………….
Hai người lái xe một đường từ bờ biển tới trung tâm thành phố, Tô Dật Thuần nhìn chằm chằm người bán bóng bay, chỉ vào quả bóng bay sặc sỡ 5 màu, nói với Đỗ Hàn Sương: “Em muốn cái kia.”
Tô Dật Thuần tưởng rằng Đỗ Hàn Sương chỉ mua cái mình chọn thôi, ai dè hắn mua hết luôn, đem cả chùm bóng to đùng về cho cậu dưới ánh nhìn tít mắt và nụ cười toe toét của người bán hàng.
Các cặp đôi và gia đình nhỏ đều nhìn về phía này, Tô Dật Thuần ngượng chết được, kéo góc áo hắn: “Một cái là đủ rồi, nhiều như vậy em cầm hết sao được.”
“Chỉ cần em thích là được.”
Tô Dật Thuần đã luôn thèm muốn những niềm vui nhỏ nhoi này, được người thân mua cho một quả bóng bay, một cây kẹo mút. Cậu nghĩ mình đã trẻ con lắm rồi ai dè Đỗ Hàn Sương còn trẻ con hơn. Cậu không nhận cũng không được. Khác gì mấy tên con nít quỷ, không đạt được mục đích là sẽ lăn lộn trên mặt đất khóc lóc.
Hai người mua một đống bóng bay, Tô Dật Thuần đi trên đường, cứ thấy trẻ con hoặc cặp đôi nào là tặng một quả, Đỗ Hàn Sương nhìn cậu chia bóng của hắn cho người khác mà xụ mặt: “Sao không giữ lại.”
“Em chỉ cần một quả thôi. Có ít một chút mới dễ trân trọng.”
Tô Dật Thuần cuối cùng cũng phát hết, chỉ để lại một quả bóng màu vàng. Đỗ Hàn Sương hỏi vì sao giữ lại quả này, Tô Dật Thuần nói: “Anh không cảm thấy nó rất giống đèn ngôi sao anh tặng em à?”
Đỗ Hàn Sương đưa cậu trở về trong xe, đang định lái đi thì bị chặn lại.
Tô Dật Thuần thấy một người đàn ông trung niên, ăn mặc gọn gàng, đi về phía Đỗ Hàn Sương chào hỏi: “Thiếu gia, tiên sinh đang ở trên xe chờ, muốn cùng cậu tâm sự.”
Đỗ Hàn Sương sắc mặt khẽ biến, Tô Dật Thuần nhìn về phía chiếc xe ông ta chỉ, đúng lúc đối mặt với cha của Đỗ Hàn Sương.
Cẩu Đông Tây cuối cùng cũng được lên tiếng: “Tinh Tinh! Nhánh cốt truyện ‘Cho cậu 500 vạn, hãy rời khỏi con trai tôi’ đã kích hoạt. Xin ký chủ tiếp tục nỗ lực. AHAHAHA, tôi thích hóng truyện hào môn lắm! Thích quá trời!”
***500 vạn ~ 16,5 tỷ***
Tô Dật Thuần trong đầu chỉ nghĩ đến con số kia.
Đỗ Hàn Sương làm sao chỉ đáng 500 vạn, không tăng tiền lên thì khỏi nói chuyện luôn.