Đích tỷ Cố Kiều hôm nay xuất giá.
Đó chính là tướng công của ta – Thẩm Triệt.
Ta ngồi ngay ngắn trên cao đường, cũng tỏ ra vài phần phong thái của đương gia chủ mẫu.
Không ai có thể tưởng tượng rằng, ta từng là thứ nữ lớn lên ở thôn trang.
Nhìn đích tỷ ngày xưa từng bước từng bước được dắt từ cửa chính vào.
Đích tỷ là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng tiền triều.
Thân phận cao quý, dung mạo, tài học đều đứng đầu trong số các quý nữ ở kinh thành.
Hiện giờ nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, dáng người lả lướt tinh tế.
Dẫu cho năm năm qua thiên hạ biến đổi, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng của một nữ nhân.
Có thể thấy nàng đã được bảo vệ rất tốt.
Còn ta, người muội muội này, trông so với tỷ tỷ lại còn già hơn vài tuổi.
Ta nhớ lại sáng nay, khi nha hoàn Như Ý chải tóc cho ta tiếc nuối nói:
“Phu nhân chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà tóc đã bạc đi rồi.”
Bà mối dẫn tân nương tử bước qua yên ngựa cùng chậu than.
Mọi người xung quanh đều đi theo xem náo nhiệt.
Ta lại chợt nhớ về năm năm trước khi ta vừa mới trở về từ thôn trang.
Chỉ vì một câu của mẫu thân đích tỷ: “Chỉ là thứ nữ do một nha hoàn quê mùa sinh ra mà thôi.”
Mẫu thân ta đã bị đánh c.h.ế.t ngay trước mắt,
Ta thì bị đưa đến thôn trang, cùng nhũ mẫu sống nương tựa lẫn nhau.
Ta có thể trở về, cũng là vì đích tỷ của ta.
Phụ thân ta và phụ thân của Thẩm Triệt cùng đỗ đạt, cùng làm quan trong triều.
Vì vậy nàng và Thẩm Triệt từ khi còn trong tã lót đã được định sẵn hôn sự.
Nhưng sau đó Thẩm gia sa sút, trong khi Cố gia lại cực kỳ hưng thịnh.
Phụ thân nảy sinh lòng riêng, lại không muốn mang tiếng vong ân bội nghĩa.
Thế là nghĩ đến ta.
Ta được đưa về để gả cho Thẩm Triệt, còn đích tỷ, sẽ tranh đoạt vị trí tôn quý nhất trong thiên hạ.
Khi ta được đón về từ thôn trang, ta khoác lên bộ y phục tốt nhất sạch sẽ nhất của mình.
Nhưng khi nhìn thấy đích tỷ, vẫn bị chói mắt bởi bộ y phục xa hoa trên người nàng.
Ta siết chặt bọc đồ trong tay, ngượng ngùng cúi đầu.
Đích tỷ lướt qua ta, làm nũng với phụ thân:
“Phụ thân nhìn xem, bộ y phục mới của nữ nhi này có đẹp không!”
Ta cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt đích tỷ chợt lóe lên vẻ khoe mẽ.
Trong đầu lại miên man nghĩ, Cố Kiều, Cố Kiều, cái tên mới hay làm sao!
Hệt như đích tỷ vậy, là viên minh châu được nhà họ Cố nâng niu dưỡng dục.
Mà ta tên là Cố Tang,
Là loài cỏ dại thường thấy bên đồng ruộng.
Cũng là thứ nữ chỉ khi có việc cần mới nhớ đến.
“Kiều nhi, có khách ở đây, không được vô lễ.”
Phụ thân rõ ràng là đang trách mắng, nhưng ánh mắt lại đầy thương yêu không thể che giấu.
Ồ, hóa ra ta chỉ là người ngoài mà thôi.
May mắn thay, ba ngày sau ta lại vội vàng xuất giá.
Khoác lên người bộ hỉ phục không vừa vặn, giữa những lời chúc tụng giả dối của một đám người xa lạ, gả cho Thẩm Triệt.
Trong cơn mơ hồ, đích tỷ đã bước vào sảnh chính.
Ta ngồi ngay ngắn bất động, nhìn bà mối và các nha hoàn tươi cười hớn hở.
Đích tỷ liếc nhìn ta một cái, rất nhanh đã cụp mắt xuống.
Nhưng ta không còn là nha đầu nông thôn quê mùa tự ti chỉ biết cúi đầu năm năm về trước nữa.
Ta không bỏ lỡ ánh mắt đầy bất mãn của nàng.
Ta hiểu rõ sự bất mãn của Cố Kiều.
Ngày xưa nàng là thiên kim của Thừa tướng.
Là Thái tử phi.
Là người từng cười với ta phàn nàn rằng phụ thân lại mua cho nàng một chiếc vòng tay mới.
Nàng là vầng trăng sáng trên trời cao.
Nhưng rồi triều đình phát sinh biến cố.
Thái tử bất tài, bị g.i.ế.t.
Phụ thân đứng nhầm phe, bị tống vào ngục.
Nàng mất đi chỗ dựa, rơi vào vũng bùn.
Giờ đây, thứ muội mà nàng chưa bao giờ để mắt tới, bởi vì thay thế hôn ước của nàng.
Trở thành đương gia chủ mẫu, nàng còn phải dâng trà kính ta.
Dĩ nhiên là nàng không cam lòng.