Ngươi Muốn Từ Hôn, Ta Cầu Phú Quý, Khóc Lóc Làm Gì?

Chương 10



Ta chỉ ở lại một tháng rưỡi rồi sẽ rời kinh.

Trưởng Tôn phu nhân dẫn theo Trưởng Tôn Thao đến cửa xin gặp.

“Đuổi bọn họ đi!” Ca ca nói.

Nha hoàn của ta, Như Trúc, đã sớm kể cho ca ca nghe chuyện ta bị phủ Đường Quốc Công đóng cửa không tiếp đón, cùng việc họ từ hôn và bôi nhọ ta.

Ca ca tức giận vô cùng.

“Thưa Tướng quân, Thế tử gia của phủ Đường Quốc Công đang quỳ ngoài cửa.” Một vị phó tướng vào bẩm báo.

Ca ca liền rút kiếm ra.

Ta vội ngăn huynh ấy lại.

“Ca ca, không cần giận dỗi. Giờ huynh muội ta như hoa thắm liễu xanh, mọi việc phải biết nhẫn nhịn để giữ gìn danh tiếng tốt.” Ta khuyên.

Ta sai người cho Trưởng Tôn phu nhân và Trưởng Tôn Thao vào nhà.

Trưởng Tôn phu nhân vừa nhìn thấy ta, nước mắt tuôn như suối.

Vừa khóc, bà ta vừa nói rành rọt: “A Vận, ta không biết con đã phải chịu khổ bao nhiêu năm nay. Mẹ con ta bị lũ nô tài hãm hại, mới ngăn con ngoài cửa không cho vào.”

Ta không bị bà ta lừa, chỉ mỉm cười hỏi: “Phu nhân, thế còn chuyện từ hôn, ai đã ép các người vậy? Từ hôn cũng không sao, dù sao Thẩm gia cũng sa sút rồi. Nhưng có cần phải thừa dịp đá thêm một cú để hạ nhục ta không?”

Trưởng Tôn phu nhân nghẹn lời.

Trưởng Tôn Thao đứng bên cạnh.

Cuối cùng, hắn đã hiểu vì sao ta lại tát hắn hôm đó.

Hắn thật là buồn cười. Muốn bám víu Nam Chiếu Quận chúa, nhưng lại dám sỉ nhục tổ tiên của ta trước mặt ta.

Nếu ta là hắn, cả đời này ta sẽ không dám đứng trước mặt ta nữa.

Mẹ con nhà Trưởng Tôn thật quá trơ trẽn. Nếu ta chỉ là một tiểu thư sống trong khuê phòng, chẳng may gả vào Trưởng Tôn gia, chắc chắn sẽ bị họ bóc lột đến tận xương tủy.

“Phu nhân, Thế tử gia, hôm nay đến nhà ta là vì điều gì? Muốn xin tha thứ, bỏ qua mọi hiềm khích sao?” Ta hỏi.

Trưởng Tôn Thao nói: “Đúng vậy, A Vận, chúng ta có thể nối lại hôn ước.”

“Không cần đâu. Kẻ tiểu nhân bỉ ổi, tốt nhất là đừng bước qua ngưỡng cửa nhà ta.” Ta đáp.

Ta xin Hoàng thượng ban chỉ, cho phép ở lại kinh thêm hai tháng.

Ca ca của ta và Trần Dung sắp thành thân.

Ca ca ta đã lớn tuổi, Trần Dung cũng không còn nhỏ nữa, nhà họ Trần nói rằng Thẩm gia ít người, không muốn kéo dài, mong Trần Dung sớm được gả về Thẩm gia để sinh con đẻ cái, mở rộng gia tộc.

Đệ đệ của Trần Dung, Trần Mậu, dạo gần đây thường xuyên ghé qua nhà ta, thỉnh thoảng mang quà tặng. Thái tử điện hạ cũng đã ghé thăm hai lần, trò chuyện với ta vài câu.

Ca ca hỏi ý ta.

“Cho dù là Thái tử hay Trần Mậu, muội đều không có ý định tiến tới.” Ta nói với huynh ấy.

Ca ca đáp: “Cả hai đều tốt mà.”

“Một người là người thừa kế triều đình, một người là người thừa kế gia tộc, chẳng ai có thể bỏ lại gia sản mà theo muội đến Nam Chiếu cả.” Ta cười.

Ca ca thoáng vẻ thất vọng.

Vào ngày thứ tám sau khi Trần Dung được gả vào nhà, ta phải rời kinh, không thể trì hoãn thêm.

Ca ca và tẩu tẩu tiễn ta.

Khi tới trạm nghỉ cách kinh thành ba mươi dặm, Thái tử đã đứng đợi bên đường.

Ta bước xuống xe ngựa, hành lễ với ngài.

“Khi nàng đến, ta đã đồng hành cùng nàng suốt dọc đường.” Ngài nói.

Từ Nam Chiếu đến kinh thành, hai tháng lộ trình. Ta và ngài đã cùng trải qua nhiều việc trên quãng đường đó, ta biết ngài đã nảy sinh tình cảm.

“Bây giờ nàng quay về, chỉ có một mình, ta thấy không an lòng. Ta sẽ tiễn nàng đến bến đò.” Thái tử nói.

Còn khoảng một trăm dặm nữa là chuyển sang đường thủy. Trước khi đến đây, chúng ta đã trải qua hơn một tháng trên thuyền, sớm tối bên nhau. Có lần, khi chơi cờ, ngài ấy vô tình chạm vào tay ta, từ đầu ngón tay tới tim ta đều tê dại.

Ngài ấy cũng ngẩn người, và ta biết ngài ấy cũng có cảm giác giống ta.

“Điện hạ, thế gian này không có cuộc vui nào mãi mãi không tàn. Cuộc vui nào rồi cũng phải chia tay, chia tay nhau ở đây hay chia tay nhau ở bến đò thì có gì khác biệt.” Ta nói.

Thái tử ngẩn người.

“Thẩm Vận, nàng thật nhẫn tâm.” Ngài ấy nói.

Không đợi ta đáp, ngài ấy bước tới ôm chặt lấy ta. Ca ca, tẩu tẩu và các tùy tùng đều quay mặt đi, tránh nhìn.

Ngài ôm rất chặt, như thể muốn siết nát ta.

Đây là khoảnh khắc tình yêu mãnh liệt nhất trong cuộc đời ta.

Suốt đời ta ở lại Nam Chiếu, không bao giờ trở lại kinh. Cả dòng họ Thẩm đều trung thành, bao gồm cả ta, người con gái của dòng họ này.

Trước khi sư phụ qua đời, bà đã chọn cho ta một phu quân. Ta và chàng ấy sống với nhau tương kính như tân, cùng nhau cai quản Nam Chiếu, và ta cũng đã sinh được hai đứa con.

Thái tử lên ngôi, cai trị đất nước bằng sự nhân từ, giảm thuế khóa, tránh chiến tranh, mang đến ba mươi năm thái bình thịnh trị.

Ca ca và tẩu tẩu của ta, cứ vài năm lại đến Nam Chiếu thăm ta. Trần Mậu cũng từng đến, nhưng khi thấy ta đã thành thân, hắn thất vọng rồi ra đi.

“Trưởng Tôn phu nhân bệnh nặng qua đời rồi.”

“Trưởng Tôn Thao ngã ngựa, bị liệt nằm trên giường, quả thật là trời báo ứng. Hắn đúng là xui xẻo đến tột cùng.”

“Còn biểu muội của hắn, vì muốn tiến thân mà làm thiếp cho Vạn Hầu gia năm mươi tuổi, bị phu nhân của Hầu gia đánh c.h.ế.t, cũng là do nàng ta tự chuốc lấy.”

Những chuyện này đều do tẩu tẩu ta – Trần Dung, kể lại cho ta.

Ta nghe mà cảm giác như đó là chuyện của kiếp trước vậy.

Ta và tân đế chưa từng gặp lại nhau.

Người tốt nhất, mãi mãi là người trong ký ức.

Việc vào kinh chữa bệnh cho Hoàng hậu, từ hôn, đều như một giấc mộng đối với ta. Đó là một đoạn ký ức kỳ diệu trong đời ta, cũng là một trong những khoảnh khắc huy hoàng nhất.

Nó thật thú vị.

Hết.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.