Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 16



Edit + Beta: V
Giờ cao điểm ở căn tin là 30 phút sau khi tan học, Chu Ải đến sau lúc đó nên bàn ăn đã trống hơn phân nửa. Trần Tầm Phong đi bên cạnh cậu, trên đường hai người cũng không giao lưu gì nhiều, mãi đến khi tới trước cửa căn tin, một nam sinh vội vàng bưng khay đồ ăn đến khu vực thu dọn, lúc suýt chút nữa là chạm vào tay áo của Chu Ải thì Trần Tầm Phong nhanh tay lẹ mắt kéo nhẹ người cậu qua.
Toàn bộ căn tin được lát nền gạch men sứ, thỉnh thoảng sẽ có nước canh vương vãi trên mặt đất, bị người này người kia giẫm qua lại trở nên trơn trượt. Trần Tầm Phong kéo hơi đột ngột, Chu Ải dùng lực ở eo ổn định lại cơ thể, cậu vô thức giơ tay đặt lên vai hắn.
Trần Tầm Phong nắm lấy cánh tay Chu Ải, lúc này, khoảng cách giữa bọn họ hơi gần. Hắn rũ mắt, nhìn gương mặt trong trẻo gần trong gang tấc của cậu, đồng thời cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của cánh tay cách một lớp quần áo, hắn thấp giọng nói: “Cẩn thận.”
Chu Ải cảm thấy phần eo hơi nhói, nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình thản, chỉ thở nhẹ ra hòng giảm bớt cơn đau đột ngột. Mới vừa thu tay đặt trên vai hắn về thì chợt nghe thấy có người đứng ở cầu thang lầu hai gọi tên Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong nhìn cậu đứng vững rồi mới quay lại xem, là đám người lớp hắn, bọn họ đang đi xuống cầu thang, Triệu Duyệt đi phía trước dẫn đầu, cầm bình nước khoáng chưa khui chạy về phía hắn. Đám nam sinh kia thì ở phía sau cười đầy ẩn ý, có người chậm rãi nói: “Suốt bữa cơm, cô nàng hoa khôi nhìn tụi này cứ như nhìn kẻ thù, nào có như ai kia, vừa gặp mà như thấy người thân.”
“Người thân cái gì, tao thấy là người yêu mới đúng!”
Nam sinh đứng phía sau cười, Triệu Duyệt dừng trước mặt Trần Tầm Phong, gương mặt cô đỏ bừng, quay lại trừng mắt với cậu ta: “Tống Minh Nghị, các cậu đừng có nói bậy nữa được không!”
Mấy tên này giỡn bất kể thời gian địa điểm, hóng hớt chẳng màng lớn chuyện mà trêu đùa cô gái kia. Trần Tầm Phong đã quen với tác phong bậy bạ của bọn họ, nhưng hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy hơi phiền, bèn cầm chai nước mà Triệu Duyệt đưa tới rồi ném thẳng đến chỗ tên Tống Minh Nghị nói nhiều nhất: “Miệng mày không ngậm lại được đúng không?”
Giang Xuyên nhảy dựng lên, đè đầu Tống Minh Nghị lại: “Để em cho nó câm miệng!”
“Đù má! Thằng Giang Xuyên!”
Đám nam sinh ở cầu thang nháo nhào cả lên, còn Triệu Duyệt thì mặt ngày càng đỏ, có vẻ Trần Tầm Phong đang giải vây giúp cô. Triệu Duyệt quay người lại, ngẩng đầu lên định nói gì đó thì đột nhiên khựng ngang.
Có rất nhiều học sinh mặc đồng phục lui tới căn tin, cho nên bây giờ cô mới thấy một nam sinh đang đứng bên cạnh Trần Tầm Phong. Vẻ mặt nam sinh nọ lãnh đạm, cậu đang nhìn nơi xa, hình như đang xem khu đồ ăn. Triệu Duyệt nhìn cậu chằm chằm, cô nhận ra Chu Ải rất dễ dàng, nhưng hình như cậu không cảm giác được mình đang bị quan sát, tầm mắt vẫn nhìn về phía đó. Song, Trần Tầm Phong đột nhiên nhìn cô, hiếm khi chủ động hỏi: “Cậu nhìn chằm chằm cậu ấy làm gì?”
Nghe giọng của hắn, Chu Ải mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua gương mặt Triệu Duyệt, cô bị cậu nhìn có hơi xấu hổ: “Không phải… mình không có…”
Nhưng Trần Tầm Phong không định để cô giải thích, hắn quay sang nhìn theo hướng mà Chu Ải nhìn khi nãy, tất nhiên câu hỏi này không dành cho Triệu Duyệt: “Cậu muốn qua kia ăn không?”
Chu Ải lắc đầu.
Trần Tầm Phong ừ một tiếng, bước sang bên hai bước dọn đường: “Mình lên lầu nhé?”
Chu Ải cất bước đi, Triệu Duyệt ngớ người nhìn bóng dáng bọn họ. Dáng vẻ của Trần Tầm Phong bên cạnh Chu Ải có hơi khác so với dáng vẻ mà hắn thường xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng cô lại không nói được là khác chỗ nào.
Nam sinh cùng bước lên lầu với Chu Ải tựa như thu lại tầng tầng góc cạnh bén nhọn, trên tay cầm một hộp điểm tâm hoàn toàn không phù hợp với khí chất của mình, hắn bước đi ung dung, sự gai góc của hắn và sự giản đơn của Chu Ải như hòa vào nhau, thoạt nhìn hai người có một sự ăn ý kỳ lạ.
Một cái búng tay xuất hiện trước mặt cô: “Nhìn cái gì thế? Người ta đi rồi.”
Cô hoàn hồn, giương mắt lên thì thấy cái đầu xoăn của Giang Xuyên, Triệu Duyệt do dự chỉ lên lầu: “Các cậu không thấy hả? Mới nãy Trần Tầm Phong và… Chu Ải…”
Giang Xuyên cạn lời, cậu ta trợn trắng mắt: “Thấy chứ, tụi này đâu có mù.”
“Vậy sao các cậu…”
Tống Minh Nghị bước tới khoác vai Giang Xuyên, sẵn tiện tiếp lời: “Sao tụi này không hỏi chứ gì? Thế thì phải chờ người ta tự giới thiệu rồi, Trần Tầm Phong tan học lập tức chạy đi đâu mất, mới nãy cũng không có ý định giới thiệu với bọn tôi, vậy tôi hỏi làm gì, có ngu mới hỏi.”
Giang Xuyên nhai kẹo cao su gật đầu: “Đúng đúng đúng, có ngu mới hỏi.” Cậu ta tùy tiện lắc mái tóc xoăn của mình, nói: “Đừng có làm chuyện ngu xuẩn nhá.”
Tại vị trí gần cửa sổ ở căn tin trên lầu hai, Trần Tầm Phong đặt khay thức ăn xuống, màu sắc chủ đạo của căn tin trường cũng là trắng – lam, thống nhất là ghế nhựa lam, bàn ăn trắng. Chu Ải ngồi đối diện với hắn, đang định giơ tay cầm đũa thì Trần Tầm Phong đột nhiên gọi tên cậu.
Chu Ải giương mắt nhìn về phía đối diện, trong mắt như mang theo chút chờ đợi.
Lông mi Trần Tầm Phong khẽ lay, Chu Ải trước mặt hắn luôn bình tĩnh và nhẹ nhàng như vậy, hắn cử động cánh tay ra hiệu cho cậu, ngữ điệu cũng chậm lại chút: “Vừa nãy có chạm vào tay áo cậu không?”
Chu Ải đã tự kiểm tra rồi, không có dính dầu mỡ, nhưng Trần Tầm Phong ở đối diện cứ nhìn tay áo cậu mãi nên Chu Ải cũng giơ lên quan sát, sau đó lắc đầu.
Trần Tầm Phong cầm đũa, gật đầu: “Ừm.”
Cho đến khi hai người quay về lớp của mình, giữa bọn họ không trao đổi quá nhiều thông tin có ý nghĩa mà lại ở trạng thái hơi lúng túng, không mặn cũng không nhạt, không có sự nhiệt tình khi gặp lại bạn cũ, cũng không có sự xa lạ cứng nhắc, thậm chí bọn họ đều không hỏi nhau cuộc sống những năm qua.
Bọn họ từng là người quen thuộc nhất của đối phương, song so với quan hệ bạn thân hồi bé giản đơn thì hiện tại có hơi khác biệt.
Lúc Chu Ải vào lớp, Hồ Thành đang cầm hai tờ giấy A4 đứng trên bục giảng, thấy cậu bước vào thì chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, sau đó nhanh chóng dời mắt, tiếp tục chủ đề mình đang nói.
Sắc thu đang dần kéo về, đây là khoảng thời gian thư giãn ít ỏi sau kỳ thi tháng lần hai, cho nên trường quyết định tổ chức Hội thao mùa thu trong tuần này.
Đây là Hội thao cấp trường đầu tiên của bọn họ kể từ khi lên cấp ba, mà lớp 1 lại nằm trong tầm ngắm của Trường Trung học số 6, vậy nên cô Tần yêu cầu không những phải học giỏi, đạt thành tích cao mà về mặt vận động cũng không thể yếu thế. Có khoảng hơn hai mươi hạng mục, mỗi mục đều phải báo danh đủ, tất cả các thành viên trong lớp đều phải tích cực tham gia.
Các môn như chạy nước rút, nhảy xa… luôn có người tiên phong đăng ký, cuối cùng chỉ còn lại chạy đường dài, đẩy tạ và ném lao.
Hồ Thành cầm danh sách đăng ký trên bục giảng, hỏi: “Nếu không ai chủ động xung phong thì tôi sẽ dựa vào mã số học sinh của các cậu để sắp xếp, có rất nhiều hạng mục cần báo danh, cô Tần nói ai cũng phải tham gia, các cậu cứ chọn chuyên môn của mình trước đi.”
Lúc đang nói, Hồ Thành nhìn lướt qua góc trái dưới cùng của phòng học, hai người bên kia hơi cúi đầu, cứ như hoàn toàn không thèm để ý hắn ta đang nói gì trên bục. Tưởng Văn Ý thì ngẩng đầu liếc nhìn hắn ta một cái, còn Chu Ải bên cạnh cậu ta thì từ đầu đến cuối đều đắm mình trong thế giới của bản thân, lạnh nhạt và quái gở.
Hồ Thành hỏi lại lần cuối: “Nếu không có ai giơ tay báo danh thì tôi sẽ điền theo mã số học sinh đấy nhé.”
Mã số học sinh của Chu Ải đứng cuối danh sách lớp 1, hầu như tất cả thành viên trong lớp đều được tuyển thẳng hoặc có điểm tuyển sinh rất đỗi hào nhoáng, nhưng Chu Ải không có, trong danh sách nhập học cậu đứng ở hàng cuối cùng, hàng đó ngoại trừ thông tin cơ bản ra thì không có bất kỳ điểm số nào cả.
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà hồi đầu lớp 1 bài xích cậu, bọn họ cho rằng Chu Ải không có bằng chứng thiết thực để được vào lớp 1.
Hồ Thành cầm danh sách Hội thao đã đăng ký xong vào văn phòng, cô Tần đang bận, cô xem lướt qua rồi thu về, nhưng đột nhiên khựng lại: “Sao Chu Ải lại báo danh chạy 5.000 m vậy?”
Hồ Thành mấp máy môi, nói: “Có rất nhiều hạng mục không ai báo danh nên em điền dựa trên mã số học sinh, chạy 5.000 m nam là hạng mục cuối cùng, mã số của Chu Ải cũng… đứng cuối trong lớp.”
Đương nhiên cô Tần biết nguyên nhân Chu Ải xin nghỉ không đến lớp dạo trước, cô cân nhắc một chốc rồi nói: “Đổi người chạy 5.000 m đi, chuyển Chu Ải đến ban hậu cần.”
Hồ Thành chần chờ nói: “Nhưng mà… nếu sắp xếp như vậy thì Chu Ải có vẻ được đặc cách…”
Cô Tần nhíu mày ngắt lời hắn ta: “Đặc cách gì mà đặc cách, tình trạng của Chu Ải đặc biệt thật chứ còn gì nữa, trước khi em ấy xuất viện đi học lại thì ba em ấy có cho cô xem lời dặn của bác sĩ, trong khoảng thời gian này không tiện tham gia hoạt động thể dục.”
Cô Tần lấy chồng bài thi tháng mới được phân xuống bên cạnh, tìm bài của Hồ Thành: “Hồ Thành à, rốt cuộc trong đầu em nghĩ gì mỗi ngày vậy? Trạng thái lúc nhập học của em là thế nào, trạng thái hiện tại là thế nào, tự em ngẫm nghĩ lại thành tích thi lần này đi. Dạo này em có để tâm đến chuyện học tập hay không! Em nhìn xem em trả lời câu hỏi như nào này?”
Lúc Hồ Thành về lớp thì mặt hắn ta tái mét, hắn ta dán danh sách báo danh lên bảng thông báo của lớp. Có nam sinh lượn lờ tới xem, sau đó đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi: “Ủy viên thể chất của tao ơi, sao mày lại xếp cho tao chạy 5.000 m thế!”
Hồ Thành cất bài thi tháng của mình vào hộc bàn, nghe vậy không ngẩng đầu lên mà chậm rãi nói: “Vậy mày đi tìm bác sĩ nhờ làm giấy xác nhận là mày không chạy được, tao lập tức sửa cho mày ngay.”
Câu này của Hồ Thành không nói thẳng tên họ, nhưng trong lớp đột nhiên yên tĩnh, không có ai thốt ra câu hỏi nào, nhưng tất cả đều biết hắn ta đang ám chỉ ai.
Cuối cùng Chu Ải được phân công nhiệm vụ là canh gác lều trại cho lớp, quản lý vật tư hậu cần, cậu chỉ cần ngồi ở lều trại lớp 1 đủ ba ngày, không được về sớm hoặc đến trễ mà phải canh gác từ lúc sớm nhất đến lúc muộn nhất.
Lớp 1 xếp hạng đầu, vị trí lều trại cũng ở ngoài cùng sân thể dục. Thứ ba, Hội thao chính thức khai mạc, các loại hạng mục được triển khai trong sân, náo nhiệt không thôi. Chu Ải ngồi bên ngoài lều trại của lớp 1, trong tay hiếm khi cầm tiểu thuyết trinh thám, gió trên sân thể dục thổi bay trang sách, cậu dùng ngón tay đè lại, ánh mắt trầm tĩnh đặt trên đó.
Cậu là trạng thái tĩnh duy nhất giữa các trạng thái động.
Trần Tầm Phong đứng yên bên tấm lưới xanh lá trên sân thể dục nhìn về phía lều trại lớp 1 hồi lâu, đột nhiên phía sau có người chống vai hắn nhảy lên, Trần Tầm Phong quay đầu lại, mất kiên nhẫn quăng ngã Giang Xuyên sang bên cạnh: “Mẹ nó, mày mắc chứng tăng động hả?”
Giang Xuyên xoa cánh tay đứng lên: “Thế anh đứng đây làm gì? Đứng cả buổi trời, có gì đẹp hả?” Cậu ta vừa nói vừa nhìn theo phương hướng khi nãy Trần Tầm Phong nhìn: “Ông Ngô nói chiều nay anh có một hạng mục, đặc biệt dặn em nhắc nhở anh về lớp đăng ký, bảo là anh đừng có chạy lung tung…” Nói đến đây, đột nhiên cậu ta sặc sụa.
Ở cuối tầm mắt, có một người vừa lạ vừa quen, là học sinh xuất sắc nổi tiếng trong khối bọn họ – Chu Ải, cậu đang ngồi bên lều trại lam, tóc khẽ lay theo gió, đang đọc một quyển sách có bìa đen.
Giang Xuyên ngập ngừng định dời mắt thì Trần Tầm Phong nhanh tay hơn, hắn kéo cổ áo cậu ta từ phía sau: “Đi thôi.”
Bọn họ đưa lưng về phương hướng ấy và rời đi, Giang Xuyên sửa lại cổ áo, do dự hỏi Trần Tầm Phong bên cạnh: “Hay là… qua chào hỏi cái nha?”
Trần Tầm Phong ngừng bước, chậm rãi quay lại nhìn Giang Xuyên. Hắn cao hơn cậu ta, hàng mi khẽ rũ xuống, lạnh nhạt liếc nhìn đối phương: “Mày quen cậu ấy à?”
Giang Xuyên xua tay, lắc đầu: “Là em đơn phương biết cậu ấy thôi, chắc chắn cậu ấy không biết em.”
Trần Tầm Phong lại cất bước về phía trước: “Vậy mày chào hỏi cái gì?”
Hơn 11 giờ trưa, người trên sân thể dục vắng hơn nửa, mặt trời đã lên cao, hầu hết học sinh đều trốn trong phòng học hoặc căn tin. Chỉ còn một vài môn vẫn tiếp tục, sách trên tay Chu Ải lật được hơn phân nửa, cậu vẫn bình thản ngồi chờ tại chỗ.
Đột nhiên trên trang sách trắng xuất hiện bóng đen, Chu Ải nâng mắt nhìn thì phát hiện ánh sáng trên đầu bị cản lại, nó không còn làm cậu chói mắt nữa, có người khẽ hỏi cậu: “Ngồi phơi nắng ở đây, cậu không nóng à?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.