Beta: Lilly
Chu Duệ Thành đóng bút bi trong tay lại, ông dùng chiếc bút bi nặng nề gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ: “Nhưng lý do hôm nay bố về sớm từ nhà ông nội con là vì phải kịp chuyến bay trưa, tuần này bố có lịch làm việc, không có thời gian tham dự cuộc họp phụ huynh của con”.
Chu Duệ Thành lắc bút bi nói: “Từ khi con học tiểu học đến tận bây giờ học trung học, mỗi học kỳ trường đều tổ chức họp phụ huynh, lần nào cũng phải mời phụ huynh chia sẻ kinh nghiệm giáo dục gì đó, tình hình của con đặc biệt, các giáo viên của con luôn thích lấy con ra làm trò đùa, bố phát biểu một câu là có cả đám phụ huynh vây quanh hỏi vấn đề”.
Giọng điệu của ông mang theo ý mỉa mai: “Theo bố thì, kẻ ngu dốt mãi mãi là kẻ ngu dốt, cho dù có học được kinh nghiệm thì vẫn chỉ thi được bao nhiêu điểm thì thi được bấy nhiêu điểm, vì vậy cho dù bây giờ bố có rảnh, bố cũng không muốn tham dự những hoạt động do trường các con tổ chức nữa”.
Chu Duệ Thành ngồi đối diện bình thản mỉa mai, nhưng khi quay lại, nhìn thấy hàng mi của Chu Ải hơi cụp xuống, tầm mắt không đặt trên người ông, càng không làm người tung hứng cho ông, lại thấy vô vị và chán ghét, ông thu bút ngừng động tác trên tay lại: “Bố đã hỏi mẹ con, ngày mai bà ấy rảnh, có thể đi họp phụ huynh cho con, nhưng bà ấy cũng không muốn phát biểu, vì vậy bố đã từ chối chủ nhiệm lớp các con”.
Chu Ải không đưa ra bất kỳ ý kiến và quan điểm nào về quyết định của ông, tầm mắt chỉ dừng lại nhàn nhạt trên một cành cây xiên xẹo bên ngoài cửa sổ.
Chu Duệ Thành cau mày, lấy tay gõ lên bàn, muốn đổi lại sự chú ý của Chu Ải: “Chu Ải, khi bố nói chuyện với con, con phải nhìn, đây là phép lịch sự cơ bản mà ngay cả em trai con cũng hiểu”.
Ông nói xong, Chu Ải từ từ quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn ông, nhưng Chu Duệ Thành đối diện với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Chu Ải, càng thêm khó chịu, ông cau mày nói một câu cuối cùng một cách không kiên nhẫn: “Thầy Trần của con bị thương ở tay, xin nghỉ phép với bố hai ngày, những ngày này sau giờ học, con tự học, đừng như hôm nay, rảnh rỗi là đi lung tung, căn bản là không tìm thấy người”. Sau đó vẫy tay ra hiệu cho Chu Ải rời đi, khuất mắt thì không phiền lòng.
Sáng thứ Hai này không có lễ chào cờ, chiều phải họp phụ huynh, để tránh trùng lặp nội dung mất thời gian, hai buổi họp trực tiếp gộp lại thành buổi họp lớn cho toàn bộ học sinh, giáo viên và phụ huynh toàn khối, có lẽ vì trường vẫn đang chuẩn bị sắp xếp cho cuộc họp phụ huynh, cũng sợ có ảnh hưởng không tốt, nên hình thức xử phạt gian lận trong kỳ thi giữa kỳ của Hồ Thành vẫn chưa được công bố, còn Hồ Thành cũng không xuất hiện ở lớp 1 vào sáng thứ Hai.
Vì chiều phải họp phụ huynh, nên vào giờ nghỉ trưa, toàn bộ khuôn viên trường Trung học số Sáu tràn ngập không khí vội vã, học sinh quét dọn vệ sinh, làm văn hóa lớp, sắp xếp bảng điểm, hoặc tiếp đón phụ huynh đến trường sớm, Trần Tầm Phong và Chu Ải là hai người bình tĩnh nhất trong bầu không khí vội vã này.
Họ vẫn theo thường lệ đến căng tin ăn trưa lúc 12:20, hai người ngồi đối diện nhau ở vị trí gần cửa sổ ở tầng một, cửa sổ lớn của căng tin mở hé, gió thổi nhẹ, thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh sáng trong căng tin càng tốt hơn, toàn bộ căng tin yên tĩnh ở tầng một cùng với hai người họ đều tắm mình trong ánh nắng không còn gay gắt nữa.
Cổ áo đồng phục của trường không cao lắm, Trần Tầm Phong đã quan sát, Chu Ải không mặc áo lót cổ cao khi mặc đồng phục, vì vậy cổ của cậu luôn lộ ra rất hoàn chỉnh.
Trần Tầm Phong ngồi đối diện, cầm đũa trên tay, tầm mắt hắn dừng lại ở cổ Chu Ải, khi Chu Ải nuốt thức ăn, yết hầu sẽ khẽ chuyển động, ánh sáng mặt trời chiếu bóng cậu lên nền gạch bên cạnh, chỗ yết hầu chuyển động như gợn sóng nhẹ trên mặt hồ, ngón tay Trần Tầm Phong đặt trên mặt bàn, khẽ cử động.
Sau khi ăn xong, Chu Ải đặt đũa xuống, khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy Trần Tầm Phong ngồi đối diện đang chống cằm nhàn nhạt nhìn mình, ánh nắng mặt trời phủ lên khuôn mặt hắn những mảng sáng tối, khuôn mặt Trần Tầm Phong không có biểu cảm gì, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, nửa bên mặt phơi dưới ánh nắng mặt trời, cứ thế nhìn cậu chằm chằm.
Mười phút nữa Từ Lệ sẽ đúng giờ đến cổng trường, Chu Ải thu dọn khay thức ăn rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng khi nhìn sang bên kia, Trần Tầm Phong vẫn nhìn cậu, không có ý định đứng dậy.
Chu Ải nhướng mày hỏi hắn sao vậy.
Trần Tầm Phong buông tay chống cằm, khuôn mặt nở một nụ cười, không nói một lời đưa tay về phía Chu Ải.
Chu Ải không do dự nhiều, đưa tay trống về phía hắn, khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, Trần Tầm Phong nắm lấy tay cậu, nương theo lực cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau khi đứng dậy, Trần Tầm Phong đi vòng qua bàn, đi hai bước đến bên Chu Ải, hỏi cậu: “Chiều nay, cậu lại lên bục nhận giấy khen à?”
Hai người đi về phía nơi trả khay thức ăn, nghe thấy câu hỏi của hắn, Chu Ái khẽ gật đầu.
“295, 298”, Trần Tầm Phong nói điểm môn Sử Địa Chính Trị và Vật Lý Hóa Học của kỳ thi giữa kỳ này của Chu Ải, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Ải: “Đề càng khó, cậu lại càng thi tốt”.
Chu Ải nhìn thấy nụ cười của Trần Tầm Phong, nghe thấy hắn khẽ nói bên tai mình: “Giỏi thật đấy”.
Họ dừng lại ở nơi trả khay thức ăn, giọng nói của Trần Tầm Phong không lớn, âm cuối hơi cao, giọng nói hòa vào trong gió, cũng giống như hòa vào trong tai Chu Ải, hắn nói xong, khóe mắt Chu Ải từ từ cong lên một đường cong nhỏ, lần này không phải là nụ cười thoáng qua không thành hình, lần này Chu Ải dưới ánh mắt của Trần Tầm Phong, nở một nụ cười nhạt nhẽo nhưng thực sự tồn tại.
Biểu cảm trên khuôn mặt Chu Ải rất nhạt, không nói đến nụ cười, ngay cả những biểu cảm bình thường khác cũng rất ít, ngũ quan của cậu rất ít khi cử động lớn, thời cấp hai, rất nhiều bạn học đặt cho cậu biệt danh là “xác sống”, xác sống là không nói không cười và luôn mặt đơ, Chu Ải từng mong mình thực sự có thể đánh mất khả năng cảm xúc.
Nhưng lúc này, tầng một của căng tin được ánh sáng mặt trời chiếu sáng, cả căn phòng lớn như chỉ có hai người họ, gió thổi qua sau lưng Trần Tầm Phong rồi thổi về phía cậu, cậu nghe thấy tiếng cười của Trần Tầm Phong, cậu bị cảm xúc của Trần Tầm Phong lây nhiễm, vì vậy một cách tự nhiên, khóe mắt Chu Ải khẽ cong lên một đường cong nhỏ.
Nhưng nụ cười của Chu Ải rất ngắn ngủi, mặc dù vậy, Trần Tầm Phong vẫn bắt trọn không sót, Trần Tầm Phong đặt khay thức ăn của hai người xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu, chậm rãi hỏi cậu: “Vui không?”
Chu Ải thu lại biểu cảm nhìn hắn một cái, không trả lời, vẫn là quay người đi trước, Trần Tầm Phong nắm lấy cổ tay cậu, đi theo sau hai bước, hai người nhanh chóng rời khỏi căng tin trống trải.
Mười phút trước khi họp phụ huynh, Chu Ải đón Từ Lệ được tài xế đưa đến ở cổng trường, Từ Lệ ăn mặc rất trang trọng, thậm chí có chút nghề nghiệp không phù hợp với hình tượng thường thấy của bà, nhìn thấy Chu Ải, bà theo bản năng nở một nụ cười, sau đó muốn giơ tay chào hỏi, nhưng khi tiếp xúc với biểu cảm của Chu Ải thì bà lại nhanh chóng buông tay xuống, cuối cùng bà chỉ gọi tên Chu Ải một cách xa cách: “Tiểu Ải”.
Tầm mắt Chu Ải dừng lại trên người bà một chút, rồi nhàn nhạt dời đi.
Vì ở cổng trường, xung quanh hai người toàn là sự kết hợp giữa học sinh và phụ huynh, những phụ huynh khác hoặc là thân mật khoác tay con cái, hoặc là bố mẹ tức giận trách mắng con, con cái cười trốn tránh, chỉ có họ đi trong đám đông, cách nhau không xa không gần, không có bất kỳ sự giao tiếp nào, ngược lại giống như những người lạ không quen biết bối rối.
Nhưng chỉ có Từ Lệ cảm thấy bối rối, Chu Ải nhạt nhẽo không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chu Ải sắp bước sang tuổi 17, cậu có bố mẹ đầy đủ, còn có một người em trai ruột rất đáng yêu, nhưng quan hệ huyết thống của cậu lại vô cùng nhạt nhẽo, thậm chí cậu chưa bao giờ biết được một mối quan hệ gia đình bình thường nên như thế nào, những âm thanh của mọi người xung quanh truyền đến tai cậu, Chu Ải chìm vào trong sự ồn ào, Từ Lệ bên cạnh cậu cũng không nói gì, chỉ bình thản đeo cặp đi bên cạnh cậu.
Đi đến cổng trường, Chu Ải chợt có cảm giác, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang phía đối diện.
Cổng trường người đến người đi, nhưng Chu Ải nhìn lướt qua đã bắt gặp bóng dáng của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đang dựa vào một gốc cây, hai người cách nhau một đoạn, nhẹ nhàng chạm mắt nhau.
Bên cạnh Trần Tầm Phong còn có một người đàn ông trẻ tuổi cao hơn hắn, người đàn ông mặc vest xám, đeo kính gọng mảnh, đang nghiêng người gọi điện, nửa bên mặt lộ ra nho nhã tuấn tú, Chu Ải đoán rằng đây chính là người mà Trần Tầm Phong đã nhắc đến, cậu của hắn.
Chu Ải chỉ nhìn một cái, rồi quay người rời đi, cậu đã hòa vào đám đông, nhưng Trần Tầm Phong vẫn nhìn về phía đó như đang ngẩn người, cho đến khi Trần Trinh phía sau hắn cúp điện thoại, cầm lấy nước trên tay hắn, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi nhìn anh chàng đẹp trai bên kia… chính là trúc mã nhỏ của con nhỉ”.
Trần Tầm Phong dựa vào cây không nhúc nhích, nhàn nhạt hỏi: “Không phải cậu đang gọi điện thoại sao?”
Trần Trinh chỉ vào mắt mình: “Quan sát bốn phía”. Nói xong, anh vỗ vai Trần Tầm Phong: “Đi nào, dẫn cậu đến lớp của con xem, chiều nay ông đây đã đẩy một đống việc để đến họp phụ huynh cho đứa cháu học kém này, con còn trưng cái mặt khó chịu với ông đây à?”
Trần Tầm Phong lười biếng đứng thẳng dậy, liếc anh ta một cái: “Không phải bán rẻ tiếng cười”. Kiếm Hiệp Hay
Họp phụ huynh có rất nhiều người, trực tiếp họp trên sân vận động, phụ huynh và học sinh ngồi cùng nhau, phụ huynh ngồi trên ghế đẩu, học sinh ngồi trên thảm cỏ xanh, chương trình họp phụ huynh toàn khối kéo dài, chỉ có phần tổng kết thành tích học tập nửa học kỳ cuối cùng mới khiến các bậc phụ huynh và học sinh bên dưới bàn luận sôi nổi.
Thành tích của Chu Ải rất tốt, kể từ khi nhập học, thành tích thi cử của cậu chưa bao giờ tụt khỏi vị trí đầu tiên, thậm chí có một số lần thi, cậu và người thay nhau đứng nhất càng ngày càng chênh lệch về điểm số, cậu hiển nhiên trở thành trọng điểm được mọi người chú ý.
Cậu hai lần lên bục, hai lần nhận giấy khen danh dự do lãnh đạo nhà trường trao tặng, cậu có dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh và bình tĩnh, là hình mẫu học sinh giỏi được tất cả các bậc phụ huynh tin tưởng, nhưng sự xuất sắc và tính cách đặc biệt của cậu song hành cùng nhau, đã gây nên một cuộc thảo luận trên diện rộng.
Chu Ải ngồi sau hậu trường của bục chủ tịch, Từ Lệ ngồi một mình trong đám đông, nghe thấy tiếng thì thầm của các bậc phụ huynh xung quanh, bà cảm thấy khá bối rối, cho đến khi chương trình này kết thúc, cuộc họp phụ huynh cũng kết thúc hoàn toàn, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trên đường trở về lớp sau khi kết thúc buổi họp, xung quanh có rất đông học sinh và phụ huynh, vẫn có người bàn luận về Chu Ải.
Chu Ải cầm ghế đẩu, đi bên cạnh Từ Lệ, đi trước họ là một bà mẹ nào đó đang giáo dục con trai mình, giọng nói không nhỏ, trước sau đều có thể nghe thấy: “… Vậy con nói xem tại sao một người tàn tật, một người câm không nói được lại có thể đạt giải nhất? Tại sao họ có thể lên bục nhận giải? Tại sao con lại thi như vậy?”
Người con trai tức giận đáp trả: “Đó là do người ta tàn nhưng chí không tàn được chưa? Hay là mẹ cũng làm cho con tàn phế xem con có thể thi được giải nhất cho mẹ không đi?”
Từ Lệ im lặng trong đám đông, bà hơi nghiêng đầu nhìn Chu Ải bên cạnh, biểu cảm của Chu Ải vẫn như mọi khi, tức là không có biểu cảm gì, như thể toàn bộ sự việc này đều không liên quan đến cậu, cũng như căn bản không nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh dừng lại trên người họ.
Nhưng ngay lúc này, phía sau đột nhiên có một giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, giọng điệu lười biếng thậm chí còn lấn át được cặp mẹ con đang tức giận kia.
“Cậu xem nào, có thể đạt giải nhất hay không, thì không liên quan nhiều đến việc người ta có nói hay không nói, nói bao nhiêu, quan trọng nhất vẫn là chỉ số thông minh”.
“Đúng không, con trai?” Trần Trinh vỗ vai Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong không trả lời, hắn cầm một chiếc ghế đẩu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cậu học sinh vừa nói chuyện, cậu học sinh đó dưới ánh mắt của hắn hơi rụt rè, nhanh chóng quay đầu đi.
Lời nói của Trần Trinh không chỉ đích danh, anh ta tươi cười, giọng điệu cũng thoải mái, nhưng lại trực tiếp nói trước mặt mọi người rằng con trai của bà ta thi không tốt, chỉ đơn giản là ngu ngốc, đơn giản là không có chỉ số thông minh, Trần Trinh còn trẻ, khuôn mặt đẹp trai, nhìn cách ăn mặc thì có thể thấy là một người tinh anh của xã hội, lời nói của anh ta vừa thốt ra, lập tức dẫn dắt được hướng gió của các bậc phụ huynh xung quanh, ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn vào cặp mẹ con kia.
Cặp mẹ con kia tự thấy xấu hổ nên không dám quay lại, chỉ tăng tốc bước chân nhanh chóng đi qua đám người này, đi về phía trước.
Sự chú ý của đám đông dần tản đi, Trần Trinh rất tự nhiên đi đến bên cạnh Chu Ải và Từ Lệ, thoải mái trò chuyện với Từ Lệ, Trần Tầm Phong nhẹ nhàng kéo ống tay áo đồng phục của Chu Ải, nhìn cậu một cái, hai người cầm ghế đẩu đi được hai bước rồi giảm tốc độ, chậm rãi đi sau Từ Lệ và Trần Trinh.
Như thể đoán được Trần Tầm Phong đang nghĩ gì, lần này Chu Ải đã chủ động mở lời, Trần Tầm Phong còn chưa nói gì, cậu đã lấy điện thoại di động ra, vừa đi vừa dùng một tay đánh hai đoạn văn bản, sau đó đưa cho người bên cạnh xem: Sự khác biệt của tôi với hầu hết mọi người là có thật, điều này rất bình thường.
Đây là đoạn văn bản đầu tiên, Chu Ải dường như cảm thấy chưa nói rõ ràng, còn bổ sung thêm một đoạn ở bên dưới: Chướng ngại ngôn ngữ là nhãn mác gắn trên người tôi, chỉ cần tôi xuất hiện, mọi người sẽ chú ý đến, nó có thể sẽ đi theo tôi cả đời, và không thể tránh khỏi, tôi đã quen, sẽ không bị ảnh hưởng.
Trần Tầm Phong cầm điện thoại của Chu Ải, hơi dùng sức, hắn nhìn Chu Ải bên cạnh, từ khi quen biết Chu Ải, cậu đã không thể nói chuyện, như chính Chu Ải đã nói, cái nhãn mác “chướng ngại ngôn ngữ” này đã gắn bó với cậu hơn mười năm qua, sự khác biệt của cậu với người bình thường không thể khiến người khác bỏ qua, nhưng bản thân cậu rất tỉnh táo, cậu đã có thể rất bình tĩnh đối mặt với tất cả những ảnh hưởng mà “câm” mang lại cho cậu.
Nhưng bản thân Chu Ải có thể bình tĩnh chấp nhận, không có nghĩa là Trần Tầm Phong có thể, bất kể Chu Ải nghĩ như thế nào, Trần Tầm Phong đều không thể chịu đựng được những lời bàn tán và ánh mắt của những người đó, trong phạm vi tầm mắt của mình, Trần Tầm Phong mãi mãi không thể bỏ qua ánh nhìn ác ý của người khác dành cho Chu Ải.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chu Ải, Trần Tầm Phong từ từ buông tay, hắn trả điện thoại cho Chu Ải, xung quanh có rất nhiều người, hắn không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua cổ tay đang rũ xuống của Chu Ải khi thu tay lại.
Mang ghế đẩu về lớp, Chu Ải định đưa Từ Lệ đi, nhưng họ lại bị thầy Tần gọi lại ở cửa lớp, thầy Tần nói có chuyện tìm họ, mặc dù trên mặt ông vẫn nở nụ cười xã giao, nhưng Chu Ải có thể nhìn ra, tâm trạng của thầy Tần không thoải mái.
Thầy Tần không giải thích nhiều, chỉ nói rằng cậu phải đến văn phòng hiệu phó một chuyến, khi rời khỏi lớp học, ánh mắt của Chu Ải lướt nhẹ qua chỗ ngồi trống của Hồ Thành.
Văn phòng hiệu phó ở tầng cao nhất của tòa nhà hành chính, trên đường đi thầy Tần không nói nhiều, chỉ dẫn họ đi trước, đến cửa văn phòng, thầy Tần gõ cửa văn phòng đôi nặng nề, Chu Ải mới thấy trong phòng đã có khá nhiều người, bên trong có một số lãnh đạo nhà trường mà cậu quen mặt, có Trần Tầm Phong và Trần Trinh mà cậu vừa gặp, và Hồ Thành bị thương cùng bố mẹ của gã ta.
Trong phòng có nhiều người, không khí đương nhiên cũng rất căng thẳng.
Vừa mới lộ mặt, đã có một lãnh đạo nhà trường đối mắt với thầy Tần rồi đi đến trước mặt họ: “Đây là Chu Ải và mẹ em ấy phải không? Xin chào xin chào, chỉ còn chờ hai người nữa là đủ rồi”.
Từ Lệ vẫn tỏ ra bối rối, bà không biết họ được gọi đến đây để làm gì, chỉ lịch sự chào hỏi lãnh đạo, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Trần Trinh là người duy nhất bà quen mặt.
Chu Ải có thể cảm nhận được ngay khi bước vào cửa, ánh mắt thù hằn của Hồ Thành đã dừng lại trên người mình, cậu không để ý đến, chỉ vô thức liếc nhìn Trần Tầm Phong bên kia, Trần Tầm Phong đang lười biếng đút hai tay vào túi áo đồng phục dựa vào tường, thấy cậu bước vào, Trần Tầm Phong đứng thẳng người hơn một chút, sau đó nở một nụ cười thoải mái với cậu.
Chu Ải quay đầu đi, nhìn về phía màn hình chiếu treo trên tường văn phòng.
Hiệu phó chủ trì toàn cục, thấy mọi người đã đến đông đủ, trước tiên vỗ tay ra hiệu cho mọi người nhìn về phía ông: “Cái này nhé, bây giờ gọi mọi người đến đây chủ yếu là vì có chút chuyện, có chút việc cần mọi người cùng thương lượng, cùng nhau giải quyết”.
Nói xong, ông ta chỉ tay vào chiếc máy tính bên cạnh, hình ảnh máy tính cùng lúc được chiếu lên màn hình trong phòng, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp màn hình trang bìa một tin tức, bối cảnh của bức ảnh là một con hẻm chật hẹp, trong hẻm có ba nam sinh, ba nam sinh đều mặc đồng phục của trường số Sáu, nam sinh cao lớn đang kéo nam sinh luống cuống chảy máu mũi lê trên mặt đất, còn bên cạnh họ là khuôn mặt lạnh lùng của nam sinh thứ ba đang đứng xem.
Và tiêu đề của tin tức này rất nghiêm túc và chân thực – “Sự kiện ba nam sinh trường trung học nào đó bắt nạt ác ý: Nạn nhân bị học sinh cùng trường kéo lê trên mặt đất, bị thương nặng”!