Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 79



Hai người ăn cơm nhanh, ăn xong vẫn còn sớm mới đến giờ vào lớp, họ đi thẳng đến dãy cuối lớp học. Mỗi lần Trần Tầm Phong đến, họ sẽ ngồi ở hàng cuối cùng của giảng đường.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, Chu Ải thi đỗ, Trần Tầm Phong cũng phát huy rất tốt, cả hai đều nộp đơn vào các trường ở Bắc Kinh, cuối cùng kết quả trúng tuyển, trường của hai người đều nằm trên tuyến tàu điện ngầm số 4, chỉ cách nhau hai trạm tàu điện ngầm.
Ngồi xuống, Trần Tầm Phong lấy máy tính trong cặp ra, vừa lấy vừa hỏi Chu Ải: “Kỳ nghỉ hè năm sau, nếu hai ta có thời gian, thì đón em trai em đến chơi một thời gian?”
Kỳ nghỉ đông hè sau khi vào đại học, Chu Ải rất ít khi về nhà, cậu ở lại trường, hoặc đi chơi xa với Trần Tầm Phong, Tết Nguyên Đán năm nhất họ cùng Trần Trinh đón giao thừa ở Hải Nam. Kỳ nghỉ đông năm hai, Trần Tầm Phong đến Hà Bắc để khảo sát địa điểm, lúc đó hắn đi một tuần, dĩ nhiên là đưa Chu Ải đi cùng, cuối cùng hai người đón giao thừa trên tàu cao tốc.
Vì vậy, sau khi ra ngoài học đại học, Chu Ải không về nhà nữa, cậu không về nhà, đương nhiên cũng không gặp lại Chu Hữu Bảo.
Có lẽ là do kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn đã hình thành nên tính cách, trong các mối quan hệ xã hội, Chu Ải không phải là người chủ động, đôi khi cậu nghĩ đến Chu Hữu Bảo, nhưng cậu hầu như không chủ động liên lạc và tiếp xúc với Chu Hữu Bảo.
Lúc này Trần Tầm Phong đề cập đến, Chu Ải suy nghĩ một chút, sau đó cậu gõ chữ trên điện thoại: Được.
Trần Tầm Phong đã mở máy tính, phần mềm CAD* trên máy tính của hắn luôn mở ở chế độ nền, khi mở máy tính ra thì thấy ngay giao diện phần mềm, trên màn hình là bản vẽ hắn đã vẽ hai ngày nay, hắn vừa kéo bản vẽ vừa nghiêng đầu nói chuyện với Chu Ải: “Mé, Chu Ải, bài tập của anh còn chưa làm xong.”
Computer-aided design, viết tắt là CAD trong tiếng Anh, được dùng rộng rãi trong các thiết bị nền tảng bằng máy tính hỗ trợ cho các kỹ sư, kiến trúc sư và các chuyên viên thiết kế khác. Các sản phẩm từ hệ thống nền tảng vectơ 2D đến các bề mặt và hình khối 3D tạo hình.
Chu Ải hỏi: Vậy phải làm sao?
Dưới gầm bàn, đầu gối của Trần Tầm Phong nghiêng sang chạm vào chân Chu Ải, hắn nói: “Em làm giúp anh.”
Chu Ải xòe tay ra trước mặt Trần Tầm Phong, ra hiệu cho hắn đưa bài tập qua, Trần Tầm Phong cười một tiếng, vỗ lòng bàn tay vào lòng bàn tay Chu Ải, sau đó thuận thế nắm lấy ngón tay Chu Ải, hắn nhìn vào màn hình máy tính, mắt nhìn vào những đường nét tinh vi phức tạp, nhưng lại nói chuyện với Chu Ải, hắn trêu Chu Ải: “Em làm bài tập giúp anh thì phải thương lượng giá cả trước chứ, anh sợ em lỗ vốn.”
Chu Ải cúi đầu cười một tiếng.
Trần Tầm Phong lại đụng vào chân cậu, nói với cậu: “Tuần sau anh phải chạy một chuyến đến Hà Bắc.”
Chu Ải tính toán thời gian, đã hai tháng rồi, cậu khẽ gật đầu.
Chu Ải học khoa học tự nhiên ở trường đại học, nhưng cậu không học vật lý nữa, mà chuyển sang học hóa học thuần túy, ngoài chuyên ngành chính, cậu còn học thêm ngành kỹ thuật thông tin, tối nay cậu học chính là khóa học thêm.
Trần Tầm Phong học khoa học kỹ thuật ở trường bên cạnh, học ngành cơ khí chính xác, hắn hầu như không có thời gian học thêm, nhưng thỉnh thoảng đến đây với Chu Ải, hắn sẽ thuận tiện nghe bài của Chu Ải, hoặc lật xem giáo trình và ppt của cậu, trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, Trần Tầm Phong không những không thoát khỏi giáo dục theo kiểu nhồi nhét để giải phóng hoàn toàn bản thân, ngược lại, hắn còn coi trọng việc học hơn.
Một cách tiềm ẩn, hắn đã quen với việc không ngừng “học” và “tiếp thu” những điều chưa biết, ở trường đại học, hắn và Chu Ải cũng làm những việc rất thuần túy liên quan đến việc học.
Nhưng cách học của hai người lại khác nhau, thói quen lâu nay của Chu Ải là nghe thầy giáo giảng trên lớp, sau đó tự học củng cố, cậu tôn trọng từng giáo viên đến lớp, cậu không bao giờ lợi dụng thời gian học để làm việc khác, ngay cả khi giáo viên giảng về những điều đơn giản như 1 + 1 = 2, Chu Ải cũng sẽ chăm chú lắng nghe, các giáo viên khác nhau có hệ thống kiến thức và phương pháp tư duy khác nhau, họ có những điểm tiếp cận vấn đề khác nhau, Chu Ải luôn có thể học được điều gì đó từ họ.
Nhưng Trần Tầm Phong thì khác cậu, thời trung học khi Trần Tầm Phong mới về nước, hắn đặc biệt không thích ứng với cách giảng dạy của giáo viên trong nước, hắn cũng không theo kịp nhịp độ giảng bài của giáo viên, vì vậy trong một thời gian dài, Trần Tầm Phong đều tự học dựa trên hệ thống kiến thức mà Chu Ải đã vạch ra.
Hắn đã tự học trong suốt hai năm, cho đến cuối cùng mới đuổi kịp chương trình ôn tập tổng hợp lớp 12, cách học của Trần Tầm Phong tự thành một hệ thống, hắn quen tự mình đọc, tự mình suy nghĩ hơn, vì vậy đến tận bây giờ khi vào đại học, hắn vẫn quen như vậy, so với việc nghe giáo viên giảng bài, Trần Tầm Phong thích tự mình lật thêm vài quyển sách hơn, cuộc sống hiện tại của hắn đặc biệt bận rộn, nhưng trong cặp hắn vẫn luôn mang theo hai quyển sách giấy, đôi khi là sách giáo khoa, đôi khi là những quyển sách chuyên ngành khác mà hắn muốn tìm hiểu, Trần Tầm Phong dần dần cũng trở thành người biết tận dụng thời gian rảnh rỗi để học tập.
Buổi tối, hai người ngồi ở hàng cuối, Chu Ải vẫn luôn chăm chú nghe giáo sư tóc bạc trắng trên bục giảng, Trần Tầm Phong vẽ trên máy tính, nhưng vẫn để ý lắng nghe, thỉnh thoảng khi gặp phần muốn nghe, hắn mới ngẩng đầu lên.
Tối tan học về đến nhà đã là 10 giờ rưỡi, năm nhất nhập học họ đã thuê một căn hộ, vị trí ở gần hai trường, diện tích nhà không lớn, nhưng trang trí rất tinh xảo, vẫn là căn hộ một phòng.
Khi Chu Ải tắm xong ra khỏi phòng tắm, Trần Tầm Phong đang ôm máy tính ngồi trên ghế sô pha làm việc, cậu đi ngang qua sau lưng Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong không ngoảnh đầu lại, nhưng vẫn chìa tay ra chính xác nắm lấy cổ tay cậu, Chu Ải thuận theo lực kéo của Trần Tầm Phong ngồi vào lòng hắn, Trần Tầm Phong một tay giữ chặt eo cậu, tay còn lại nhấc máy tính khỏi chân, đặt lên bàn trà.
Lưng Chu Ải dựa vào ngực Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong gác cằm lên vai cậu, ra hiệu về phía hộp vải thiều vừa lấy từ tủ lạnh ra trên bàn, nói: “Ăn đi.”
Chu Ải vừa bóc vải thiều vừa nhìn các bộ phận 3D đang dần hình thành trên màn hình máy tính, Trần Tầm Phong nói: “Hai ngày nay có thời gian thì giao cái này cho thầy Thiệu trước.”
Chu Ải đưa quả vải thiều đã bóc đến bên miệng Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong nhìn vào màn hình, nghiêng đầu cắn quả vải thiều trên tay Chu Ải, nuốt xuống, hắn mới ra hiệu cho Chu Ải nói: “Ngọt, mau ăn đi.”
Chu Ải bóc vải thiều, hai người cùng nhau ăn hết cả hộp, nhưng bàn tay đang giữ chặt eo người kia của Trần Tầm Phong vẫn không buông ra, hắn ôm Chu Ải không cho cậu xuống, cũng không cho cậu đi làm việc khác.
Chu Ải đợi nửa phút, sau đó nghiêng đầu nhìn mặt Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong cúi đầu hôn lên mắt Chu Ải, nói: “Đợi chút.”
Lại nửa phút nữa, Chu Ải ngồi trên người Trần Tầm Phong, nhìn hắn lưu tệp, lại nhìn hắn đóng máy tính, sau đó Chu Ải cảm thấy một cảm giác ở cổ, bàn tay hơi lạnh của Trần Tầm Phong đã chạm vào yết hầu cậu.
Chu Ải mở to mắt nhìn Trần Tầm Phong tiến lại gần, trong tầm mắt cậu là hàng chữ tiếng Tạng màu xanh trên cánh tay Trần Tầm Phong, theo động tác của hai người, hàng chữ màu xanh đó nhẹ nhàng lay động trước mắt Chu Ải, rồi cậu cảm thấy một cơn đau rõ ràng trên môi.
Trần Tầm Phong luôn thích cắn cậu, trước khi hôn sẽ cắn trước, là thói quen hắn hình thành nửa năm nay.
Bây giờ họ không còn là học sinh trung học bị quản lý chặt chẽ nữa, họ không cần phải tìm sân vận động không người để hôn nhau nữa, họ có nơi ở an toàn, vì vậy hai người rất kiềm chế và tiết chế khi tiếp xúc bên ngoài, họ rất ít khi có những tiếp xúc thân mật bên ngoài, vì vậy, họ đã hai ngày không hôn nhau.
Tóc ướt của Chu Ải cọ vào ghế sô pha da đen, ống quần ngủ của cậu rộng thùng thình, theo động tác co chân của cậu mà trượt xuống, Trần Tầm Phong kéo mắt cá chân cậu, Chu Ải bị bàn tay hơi lạnh của hắn kích thích, sau đó cậu giơ tay lên, chống ngón tay lên vai Trần Tầm Phong.
Đây là động tác biểu thị tạm dừng giữa hai người, hai người tạm thời tách ra, Chu Ải nhẹ nhàng thở hổn hển, Trần Tầm Phong từ trên cao cúi đầu nhìn cậu, Chu Ải chỉ cho Trần Tầm Phong hướng phòng ngủ, bao cao su an toàn nằm trong tủ đầu giường ở phòng ngủ.
Trần Tầm Phong nhìn động tác của cậu, nhưng lại như cười, giọng cười hơi khàn, hắn bế Chu Ải lên khỏi ghế sô pha, vuốt lưng Chu Ải, nói: “Hôm nay không làm.”
Chu Ải dựa vào người Trần Tầm Phong, cánh tay cậu tự nhiên cong lên đặt lên trên vai Trần Tầm Phong, Chu Ải cảm nhận sự thay đổi của góc nhìn, nghe thấy giọng nói của Trần Tầm Phong, hắn nói: “Nhưng đi tắm với anh.”
Chu Ải nghiêng đầu, không nhìn mặt Trần Tầm Phong, mà tai dần dần đỏ lên.

Sáng thứ bảy, 10 giờ, Chu Ải và Trần Tầm Phong xuống tàu cao tốc, Tề Văn Cách lái xe chờ họ ở lối ra của ga tàu cao tốc, họ lái xe từ thành phố đến thị trấn, rồi từ thị trấn đến làng.
Chu Ải và Trần Tầm Phong ngồi ở ghế sau, trên đường đi Chu Ải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đồng bằng rộng lớn, Trần Tầm Phong đang nói chuyện với Tề Văn Cách.
Tề Văn Cách là bạn cùng bàn ngủ gật của Trần Tầm Phong sau khi chuyển đến lớp 15 vào năm lớp 10, hai người ngồi cùng bàn tròn hai năm rưỡi, khi đó mối quan hệ của họ ở trường rất bình thường, nhưng sau khi tốt nghiệp thì dần dần liên lạc với nhau.
Tề Văn Cách là một học sinh giỏi khoa học tự nhiên, khi thi đại học, tiếng Trung và tiếng Anh của cậu ấy rất tệ, nhưng cậu ấy vẫn dựa vào điểm toán và vật lý hóa gần như đạt điểm tuyệt đối để vào một trường đại học trọng điểm khá tốt.
Và thật trùng hợp, Tề Văn Cách cũng học chuyên ngành khoa học kỹ thuật ở bậc đại học. Vì vậy không lâu sau đó Trần Tầm Phong đã liên lạc với cậu ấy, hắn đã trực tiếp kéo cậu ấy vào nhóm.
Xe chưa kịp vào làng thì đã dừng lại, Chu Ải nhìn qua cửa sổ xe thấy con đường gồ ghề đầy ổ gà ở phía trước, Trần Tầm Phong nắm tay cậu, nói: “Dạo trước họ nói trận mưa lớn đó, đường sá bị xói mòn thành thế này, em ở đây đợi anh, anh xuống xem trước.”
Trần Tầm Phong đóng cửa xe và đi xuống, đi về phía con đường lầy lội bên kia cùng với Tề Văn Cách, Chu Ải cũng không đợi lâu trên xe, cũng đeo ba lô xuống xe.
Đúng 2 giờ chiều, thời điểm nắng nhất trong ngày, cậu vừa xuống xe, một luồng khí nóng đã ập vào cậu, Chu Ải nheo mắt lại vì ánh nắng, cậu quay đầu nhìn con đường bên kia.
Con đường vào làng vốn là một con đường đất vàng, hiện tại dưới cái nắng gay gắt của buổi chiều, bụi vàng trên đường bay mù mịt, tạo nên một cảm giác hỗn loạn hoang tàn.
Trần Tầm Phong mặc quần công nhân màu đen và giày đi bộ đường dài cổ thấp, họ đã gặp người phụ trách công trường đang đợi ở đầu làng, ba người đứng ở đó có vẻ như đang nói chuyện, giữa chừng Trần Tầm Phong quay đầu nhìn về phía này, vừa vặn chạm mắt với Chu Ải.
Cách nhau hơi xa, lại có cát vàng che khuất tầm nhìn, Chu Ải không nhìn rõ biểu cảm của Trần Tầm Phong, chỉ thấy hắn đưa điếu thuốc cho hai người bên cạnh, rồi quay lại đi về phía này.
Trần Tầm Phong chân dài, bước đi luôn có cảm giác thong thả chậm rãi, nhưng tốc độ đi lại của hắn rất nhanh, chỉ khoảng nửa phút, Trần Tầm Phong đã đi đến trước mặt Chu Ải.
Chu Ải cuối cùng cũng nhìn rõ biểu cảm của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đang cau mày, hắn đi tới không dừng động tác, vừa mở cửa xe vừa hỏi Chu Ái: “Đứng dưới nắng phơi nắng à?”
Trần Tầm Phong lấy từ trong xe ra một chiếc ô đen lớn, hắn trực tiếp che ô trên đầu Chu Ải, che Chu Ải dưới bóng râm, hắn hỏi Chu Ải: “Năm đó huấn luyện quân sự phơi nắng đến tróc da em quên rồi à?”
Chu Ải cau mày nhìn hắn dưới ô, ra hiệu cho hắn: Không đến mức đó.
Trần Tầm Phong cười một tiếng, hắn lại lục trong túi để trên xe lấy ra một chiếc kính râm, hắn cúi đầu đeo kính râm cho Chu Ải, tiện tay chỉnh lại ống tay áo sơ mi cho cậu, mới nói: “Đi thôi, qua xem.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.