Nghiêm Dược im lặng rất lâu.
Ông bắt đầu không ngừng nhớ lại, chuyện này bắt đầu từ khi nào, từ năm lớp 11 khi ông đưa Ngu Tầm về nhà hay từ khi vào đại học, khi ông đưa ra lời khuyên giống nhau cho hai người, cùng ngành và cùng phòng ký túc xá.
Con người luôn cố gắng tìm kiếm một số lý do liên quan từ bản thân mình.
Hơn nữa từng chữ từng câu trong bức thư tố cáo đều hướng thẳng vào ông.
Nửa tiếng trước, khi ông đang chuẩn bị vào lớp, giáo viên nữ gọi ông lại với vẻ do dự: “Thầy Nghiêm.”
“Có một bức thư gửi cho thầy,” Giáo viên nữ ấp úng nói, “sáng nay tôi đi kiểm tra hộp thư…”
Hộp thư tố cáo thường do cô ấy nhận thư.
Do học sinh trong giai đoạn tuổi dậy thì nghịch ngợm, thích gây rối, khá nhiều học sinh thường viết thư nặc danh với ý đồ xấu bỏ vào. Vì thế mỗi lần nhận thư cô ấy đều chú ý đến nội dung.
Cô ấy tức giận nói: “Vừa nhìn đã biết là cố ý gây chuyện, thật vô sỉ, tôi đã chặn lại giúp thầy.”
“Thầy xem có phải gần đây đắc tội ai không, hoặc có phụ huynh học sinh nào cố tình gây chuyện.”
“…”
Dù có vô lý đến đâu, ông vẫn không kìm được suy nghĩ, lúc đầu Vân Từ rất ghét Ngu Tầm, là ông luôn hy vọng cải thiện mối quan hệ giữa hai người.
…
Là ông đã đưa Ngu Tầm về nhà.
Thời gian quay ngược lại. Trong một khoảnh khắc nào đó, trở về vài năm trước.
Ngu Tầm đứng trước mặt ông trở lại dáng vẻ học sinh cấp ba.
Mặc đồng phục Tây Thành, cằm gầy gò, ban ngày gục đầu trên bàn học ngủ, đôi khi bị một nhóm người vây quanh ở hàng cuối cùng nói cười, giữa chân mày mang chút sắc bén.
Ông tìm thấy Ngu Tầm, bảo hắn đeo cặp sách đi theo ông về nhà.
“Sau giờ học em định đi đâu? Lại đi quán net à?”
“Nhà em thế nào, nếu không muốn nói thì thầy không hỏi, nhưng thế này thì không ổn.”
“Dọn dẹp sách vở rồi đi theo thầy.”
Ông lái xe, kéo Ngu Tầm ra khỏi quán net, đưa thẳng về nhà.
Hôm đó Vân Từ ở nhà, ngồi trên sofa phòng khách xem tivi, thấy ông dẫn Ngu Tầm về, cả người suýt nổ tung: “Ba đổi con đi, để họ Ngu làm con trai ba.”
“…”
Suy nghĩ của Nghiêm Dược cuối cùng bị chữ “Vâng” của Ngu Tầm kéo trở lại.
Phải.
Bọn em đang yêu nhau.
Giọng Nghiêm Dược hơi kiệt sức: “… Từ khi nào.”
Ông có một sự bình tĩnh chưa bùng phát, lặp lại một lần nữa: “Là bắt đầu từ khi nào?”
Ngu Tầm cảm thấy một áp lực vô hình, hắn nói: “Được một thời gian rồi ạ.”
Trong lòng Nghiêm Dược có hàng ngàn lời muốn nói, cuối cùng khó khăn hợp lại thành hai từ: “… Tại sao?”
Ngu Tầm thu lại sự lơ đễnh, giọng nói nhỏ dần: “Là em thích cậu ấy trước.”
“Em theo đuổi cậu ấy.”
“…”
Mỗi khi hắn nói một câu, giọng nói lại nhỏ đi một chút.
“Em thích cậu ấy, từ rất lâu rồi.”
Sau khi Ngu Tầm nói xong, chờ đợi Nghiêm Dược mắng hắn hoặc đánh hắn, làm gì cũng được.
Nghiêm Dược không làm gì cả.
Hành động duy nhất của Nghiêm Dược là kéo ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh bị đè ở dưới cùng.
Đó là một bức ảnh gia đình, trên ảnh có Vân Từ lúc nhỏ, ông và Vân Tiêu của nhiều năm trước đứng ở rìa.
Sau khi lấy ra bức ảnh, tay ông luôn chống lên bàn làm việc, gần như đứng không vững.
Chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc, toàn trường Tây Thành không học sinh nào không sợ ông, hiếm khi có lúc thất thố.
Mỗi ngày ông đều chấm bài và sửa bài tập của học sinh, hôm nay là lần đầu tiên ông cảm thấy mình bị người khác xét xử. Đôi mắt xét xử ông ở trên trời, ở quá khứ xa xôi, trong giấc mơ của ông – đó là đôi mắt của Vân Tiêu, giống hệt trong bức ảnh.
Nghiêm Dược cẩn thận đặt bức ảnh lên bàn, đột nhiên nói: “Mẹ của bé Từ qua đời vì tai nạn xe.”
Lần đầu tiên ông chủ động mở vết thương của mình, nhắc đến quá khứ đó: “Lẽ ra em ấy có thể sống sót, nhưng em ấy đã chắn cây thép xuyên qua cửa sổ xe.”
“Nếu là thầy, thầy cũng sẽ làm cùng một lựa chọn như em ấy.”
“Giữa mạng sống của mình và mạng sống của con, chọn để con sống sót.”
“Từ ngày em ấy ra đi, trách nhiệm chăm sóc Vân Từ đã rơi xuống một mình thầy,” Nghiêm Dược hồi tưởng lại những năm qua, “Thầy không dám lơ là, thầy nỗ lực để cho thằng bé nhận được nền giáo dục tốt nhất, lập kế hoạch cuộc đời đúng đắn nhất, vì cuộc đời của Vân Từ là được đổi bằng mạng sống của mẹ thằng bé.”
Ông nói đến cuối, cố gắng nén mọi cảm xúc tránh để cảm xúc mất kiểm soát đối diện với học trò cũ.
Chỉ là hơi khó khăn.
Câu hỏi sắc bén từ khe hở ngôn từ chui ra như kim đâm: “Thằng bé không nên, trở thành đồng tính luyến ái.”
Ánh mắt Nghiêm Dược khóa chặt Ngu Tầm.
Trong giọng nói của ông còn chứa đựng cả sự cầu xin mà chính ông cũng không nhận ra: “… Nó không thể là đồng tính luyến ái.”
“Bây giờ ác em còn nhỏ, có thể bốc đồng, nghĩ rằng mọi thứ đều không sao, còn chưa hiểu những gì mình sẽ phải đối mặt sau này.”
Nghiêm Dược chỉ vào phong bì, nói: “Lá thư tố cáo hôm nay nếu công khai, có thể sẽ hủy hoại thầy, đình chỉ hoặc bị phụ huynh học sinh phàn nàn, bàn tán, những điều này với thầy không quan trọng. Nhưng lá thư này không thể hủy hoại con trai thầy.”
…
Tất cả những lời chuẩn bị sẵn của Ngu Tầm đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Không chịu nổi ánh mắt của Nghiêm Dược, cúi đầu, lại chạm vào ánh mắt của người phụ nữ trong bức ảnh.
Người phụ nữ ấy đang cười, trông rất dịu dàng.
Nhưng hắn lại cảm thấy mắt mình nóng ran như có gì đó đang thiêu đốt.
Lúc bất ngờ nhận được điện thoại của Nghiêm Dược, Ngu Tầm nghĩ mình có thể đối mặt.
Khi đó còn ngây thơ, khi hiện thực bị xé toạc, hắn nhận ra mình hoàn toàn không thể đối mặt.
Nghiêm Dược lại nói: “Có phải, thật ra các em cũng chẳng rõ tình cảm của mình đối với đối phương là gì không.”
Ông như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng, một người sắp chết đuối đặt toàn bộ hy vọng vào đó, truy hỏi: “Ba năm cấp ba các em chỉ luôn đánh nhau, chưa chắc thằng bé hiểu rõ đây là loại tình cảm gì.”
“…”
“Coi như thầy xin em,” Cuối cùng ông nói, “Xin em đừng hủy hoại thằng bé.”
Ngu Tầm đứng trong văn phòng, cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống.
Hắn có một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ.
Cổ họng rất khô, khô đến mức không phát ra được âm thanh nào.
Không có gì khó hiểu khi Vân Từ chăm chỉ học hành đến vậy.
Làm bất cứ việc gì cậu cũng rất nghiêm túc, ngay cả những điệu nhảy mà cậu không giỏi cũng phải luyện tập nhiều lần.
Trước khi gặp hắn, quỹ đạo cuộc đời cậu đều đúng đắn và xuất sắc.
…
Vân Từ không nên sống cuộc đời như thế vì hắn.
Không thể vì hắn mà trở thành đồng tính luyến ái.
–
Trong phòng 608.
Vân Từ làm xong bài tập, sáng sớm không có việc gì làm, lại lấy một tờ giấy khác viết hai chữ ‘Ngu Tầm’ lên đầu tờ giấy.
Vừa viết xong, điện thoại rung lên một cái.
Cậu lập tức dừng lại, nhìn vào màn hình điện thoại.
Lý Ngôn: [dd, phòng bọn tao đang đánh bài, thiếu một người, mày có đến không?]
Tay của Vân Từ đang cầm bút, nhìn thấy tên Lý Ngôn thì thái độ lập tức trở nên hờ hững, ưu tiên tiếp tục làm bài tập, định một lát nữa mới trả lời.
Tuy nhiên Lý Ngôn lại gửi liên tục vài tin nhắn.
Lý Ngôn: [Mày không muốn trải nghiệm niềm vui chiến thắng à.]
Lý Ngôn: [Chu Văn Vũ chơi bài dở lắm, đúng lúc có thể kiếm chút tiền tiêu vặt từ nó.]
[…]
Nam sinh viên thời nay ngày nào cũng nghĩ đủ mọi cách kiếm tiền tiêu vặt.
Vân Từ: [Không đi.]
Lý Ngôn: [Hiện tại mày không có lớp, đang làm gì ở phòng ngủ vậy?]
Vân Từ: [Làm bài tập.]
Theo sự hiểu biết của Lý Ngôn về Vân Từ, bài tập hôm nay cậu không bao giờ để đến ngày mai: [Mày chưa làm xong nữa?]
Vân Từ: [Làm bài tập thứ hai.]
Nghe nói Ngu Tầm xin nghỉ phép.
Vậy bài tập thứ hai này là của ai, Lý Ngôn không muốn hỏi nữa.
Chu Văn Vũ vừa gà vừa mê chơi, hỏi: “Anh Từ có đến không?”
Lý Ngôn vẫn cảm thấy khó hiểu, trả lời lạc đề: “Rõ ràng lúc ở Tây Thành, nếu Ngu Tầm không làm bài tập sẽ bị cả lớp do Vân Từ dẫn đầu cùng nhau cười nhạo.”
Cậu ta suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Ồ, không đúng, dù nó có làm bài tập, nếu số câu sai nhiều hơn anh em họ Vân của tôi thì cũng sẽ bị in ra và đem ra chế giễu nhiều lần.”
Tóm lại lúc ở Tây Thành, hai người này đã làm quá nhiều chuyện.
Chu Văn Vũ: “?”
Chu Văn Vũ: “Sao, bây giờ không chế giễu nữa à.”
Lý Ngôn nhìn cậu ta, lắc đầu: “Cậu không hiểu đâu, thế giới này đã thay đổi rồi.”
Vân Từ bây giờ không những không chế giễu mà còn đau lòng.
Không muốn thứ Hai đi Ngu Tầm học bị Cao Bình Dương gọi ra ngoài lớp đứng nghe giảng.
Vân Từ đang làm bài tập thì nhận được tin nhắn từ một người khác.
Lưu Gia Vũ: [Điện thoại của em lại bị thu mất rồi.]
Vân Từ: […]
Lưu Gia Vũ sống như một học sinh tiểu học không có lòng tự trọng: [Em đang dùng điện thoại của bạn học để nhắn tin cho anh.]
Vân Từ không cảm xúc trả lời một chữ “ồ.”
Lưu Gia Vũ vẫn tiếp tục gửi tin.
[Nghiêm Dược, em ghét ông ấy.]
[Rõ ràng đã chứng minh với ông ấy là em thực sự đang học.]
[Em còn cho ông ấy xem thẻ WeChat của anh.]
Lúc đầu Vân Từ nghĩ đứa nhỏ này đang nói nhảm, cho đến khi nhìn thấy câu cuối.
Vân Từ: [Cậu cho ông ấy xem thẻ WeChat của anh?]
Lưu Gia Vũ: [Ừm.]
Lưu Gia Vũ: [Để chứng minh anh là sinh viên đại học, em còn nói anh có người yêu rồi.]
Bút trong tay Vân Từ ngừng lại.
Lúc đó cậu không nghĩ rằng điều này quan trọng, sớm muộn gì Nghiêm Dược cũng biết, chỉ là theo bản năng kiểm soát của Nghiêm Dược, sau khi biết sao lại không nói lời nào.
Không hỏi ai là người yêu của cậu.
Cũng không hỏi khi nào thì bắt đầu.
…
Hiện tượng này không hợp lý, làm cậu có một dự cảm chẳng lành.
Có lẽ vì đang vào mùa, vừa mưa xong thời tiết lại nhanh chóng trở nên ngột ngạt, thậm chí có dấu hiệu sắp mưa lại.
Chiều hôm đó có một buổi toạ đàm, lớp trưởng của hai lớp Luật phải dẫn lớp tham gia, Cao Bình Dương vẫn chưa biết Ngu Tầm không có ở trường.
Từ sáng nhịp tim của Vân Từ đã như lỡ mất một nhịp.
Trước khi buổi toạ đàm bắt đầu, cậu đến văn phòng của Cao Bình Dương: “Thưa thầy, em muốn xin nghỉ phép.”
Cao Bình Dương: “Em có việc à?”
“Không phải em,” Cậu nói, “Là Ngu Tầm.”
Cao Bình Dương: “Hai em bây giờ thân thiết thật đấy, xin nghỉ phép cũng giúp nhau.”
Nói xong ông mở sổ điểm danh, ghi sau tên của Ngu Tầm dòng ‘nghỉ phép vì vấn đề cá nhân’.
Cao Bình Dương: “Vậy thế này, hai lớp đều giao cho em quản lý, học chung lâu rồi, ai cũng quen nhau.”
Vân Từ nghĩ rằng muộn nhất là chiều Ngu Tầm sẽ về.
Nếu sự việc nghiêm trọng, thời gian này đủ để hắn đưa cô mình vào bệnh viện, sắp xếp xong rồi quay lại.
…
Nhưng sau khi xin nghỉ phép, trên đường đi đến giảng đường, cậu nhận được một cuộc điện thoại.
Nghiêm Dược gọi đến.
Nhưng sau khi nghe máy, đầu dây bên kia lâu không có tiếng động nào.
Người qua lại tấp nập trong tòa giảng dạy, mưa vừa tạnh, nhiệt độ lại tăng lên một chút.
Vân Từ đứng ở hành lang của tòa giảng dạy, hít thở một hơi không khí ngột ngạt: “…Ba?”
Vẫn không có tiếng gì.
Sau một lúc yên lặng lâu dài, Nghiêm Dược không nói một lời nào rồi cúp máy.
Vân Từ định hỏi có phải tín hiệu không tốt không, nhưng dòng chữ đó chưa gửi đi thì tin nhắn của Nghiêm Dược đã đến trước.
[Trở về nhà một chuyến.]
Diễn biến sự việc luôn khác với tưởng tượng, như cơn bão đột ngột đập vào mặt. Vân Từ về đến nhà, mọi lý lẽ chuẩn bị sẵn đều bị câu nói của Nghiêm Dược “mẹ con đã hy sinh mạng sống để cứu con, không phải để con trở thành thế này” làm cho tan vỡ hoàn toàn.
“…”
Vân Từ mở miệng: “Thế này là sao?”
Khi Nghiêm Dược đối diện với Ngu Tầm còn miễn cưỡng kiểm soát được, giữa họ vẫn có khoảng cách thầy trò. Nhưng khi thấy Vân Từ, mọi lý trí căng thẳng của ông đột ngột sụp đổ: “Còn cần ba nói rõ hơn à? Chính con đã làm gì mà còn có mặt mũi hỏi ba.”
Nghiêm Dược làm nghề nhà giáo, tính cách cứng nhắc, ông không hiểu được lối sống của thanh niên bây giờ, thích chơi điện thoại, trong trường còn tự mình mang điện thoại quay video, không chịu học hành, chỉ muốn làm blogger gì đó trên mạng.
Và điều nghiêm trọng nhất, là thích người đồng giới.
Ông nhớ khi Vân Tiêu còn sống, Vân Từ đi học mẫu giáo, lúc đó mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo rất thích chơi trò gia đình.
Có một cô bé quấn quýt Vân Từ, muốn cậu làm ‘ba’.
Vân Tiêu đến đón con tan học, cô cúi xuống trước cửa lớp, xoa đầu Vân Từ: “Con có thích bé ấy không?”
“Không thích.”
“Tại sao?”
“Bạn ấy không đẹp bằng mẹ.”
Về đến nhà, Vân Tiêu kể chuyện này với ông, hai người cũng thuận tiện nghĩ đến tương lai: “Bé Từ của chúng ta lớn lên cũng sẽ làm ba, không biết thằng bé sẽ lập gia đình như thế nào.”
“Úi không nghĩ nữa,” Vân Tiêu cảm thán, “Nghĩ tới là lại không nỡ để thằng bé rời khỏi nhà và rời xa em.”
“…”
Giờ Vân Tiêu không còn nữa, người đợi được ‘tương lai’ này chỉ còn ông.
Từng chữ từng câu của Nghiêm Dược như đau thấu tim gan: “Nếu mẹ con còn sống, em ấy sẽ nghĩ gì?”
Nói xong ông còn cảm thấy chưa đủ: “Sao, không nói được gì đúng không.”
“Cảm thấy đứng đây nói chuyện với ba rất mệt, hoặc là bây giờ con rất tức giận, nghĩ rằng tại sao ba không hiểu và ủng hộ các con, nghĩ rằng ba cổ hủ, con nghĩ gì cũng được.”
“Là các con nghĩ mọi thứ quá đơn giản, các con muốn ở bên nhau, sau này phải chịu không chỉ là ánh mắt của một mình ba.”
Dù Nghiêm Dược đã nói đến đây, mỗi câu đều đập vào cậu.
Vân Từ vẫn đứng thẳng, lạnh lùng nói: “Con có thể chịu được.”
Nhưng cuối cùng Nghiêm Dược ném vào cậu một câu: “Con có thể chịu được, Ngu Tầm thì sao, thằng bé cũng nghĩ đến việc sống cuộc sống như vậy sao?”
“Thằng bé thực sự biết việc lựa chọn cuộc sống này nghĩa là gì không?”
“…”
Vân Từ không nhớ mình ra khỏi nhà thế nào.
Cuối cùng cậu có cãi nhau với Nghiêm Dược không? Hình như không.
Cậu chỉ nhớ mình luôn gọi điện cho Ngu Tầm, nhưng Ngu Tầm không nghe máy.
Vân Từ: [Ở đâu?]
Vân Từ: [Tại sao?]
Vân Từ: [Không trả lời tin nhắn.]
Vân Từ: [Nghe điện thoại đi.]
[…]
Ảnh đại diện màu đen mãi không phản hồi.
Vân Từ đến khu trước đây từng đến, lạ lẫm tìm một lúc, tìm đến tòa nhà của nhà Ngu Tầm, lên lầu, cậu đứng trước cửa gõ vài tiếng nhưng không ai trả lời.
Bác gái hàng xóm nghe thấy tiếng động, cẩn thận mở cửa nhìn qua cửa sắt bảo vệ rồi nói: “Cháu tìm nhóc Ngu à, thằng bé không có ở nhà.”
“Không có ở nhà?”
“Sáng nay đã ra ngoài rồi,” Bác gái nói, “Lạ thật, khoảng bảy giờ đã ra ngoài.”. Đam Mỹ Hay
“…”
Đầu Vân Từ rất rối, lúc chạy lên lầu nhịp tim loạn nhịp.
Không thể kiểm soát được.
Có một dự cảm chẳng lành rất mạnh.
Cậu ngồi xổm ở cầu thang.
Cúi đầu nhắn tin cho Lưu Tử: [Ngu Tầm tìm cậu chưa.]
Lưu Tử vẫn chưa quen với việc trong danh sách bạn bè có thêm một đứa họ Vân: […]
Lưu Tử: [Chưa.]
Lưu Tử: [Sao vậy? Nó xin nghỉ phép mà.]
Lưu Tử: [Ồ, còn nữa, hôm nay tọa đàm, hai lớp Luật như rắn mất đầu.]
Lưu Tử: [Hai tụi mày đi đâu vậy?]
Lưu Tử còn hơi hả hê, muốn hỏi có phải cãi nhau không.
Dù hai người này có mối quan hệ tình cảm kỳ lạ, nhưng giữa các cặp đôi cũng có mâu thuẫn và cũng có cãi nhau.
Vân Từ không trả lời nữa.
Danh sách tin nhắn còn rất nhiều tin chưa đọc, Cao Bình Dương gửi ba tin, Lý Ngôn cũng gửi một tin, còn có của Nghiêm Dược, cậu không mở tin nào.
Sau đó cậu nhận ra rời khỏi trường học, mình hoàn toàn không biết tìm Ngu Tầm ở đâu.
Cậu ngồi ở cầu thang một lúc, trước khi định đứng dậy thì điện thoại reo lên.
Ảnh đại diện màu đen: [‘Bạn trai’ mời cậu tham gia cuộc gọi âm thanh.]
Vân Từ nhấn ‘chấp nhận’.
Cuộc gọi âm thanh được kết nối, đầu dây bên kia lâu lắm không có tiếng động, giọng nói uể oải hài hước quen thuộc mãi không vang lên.
Qua đường mạng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Rất nhẹ nhưng lại rất nặng.
Trước khi Vân Từ không kìm được muốn phá vỡ sự im lặng thì Ngu Tầm lên tiếng.
Giọng của hắn có phần xa lạ, lần đầu tiên mang theo chút lạnh lùng: “Chúng ta, dừng tại đây thôi.”