Chuông vào lớp vang lên, Vân Từ hiếm khi mất tập trung trong giờ học.
Giữa giờ học, cậu cứ nhìn điện thoại, câu được câu không nhắn tin với Ngu Tầm.
yc: [Các cậu đang học đến đâu rồi?]
yx: [Trang 108.]
Ban đầu Vân Từ chỉ muốn hỏi thăm thôi, nhưng hỏi xong thì cảm giác ganh đua vô lý lại trỗi dậy theo thói quen: [Bọn tôi học đến trang 109 rồi.]
Ngu Tầm cũng rep lại với giọng điệu như trước: [Ồ, vậy coi như bên các cậu dạy nhanh hơn.]
[…]
Một lát sau.
Ngu Tầm lại nhắn: [Nhìn ra ngoài cửa sổ đi.]
yc: [?]
Vân Từ nghe theo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài đó chẳng có gì đặc biệt, nếu phải nói thì thời tiết hôm nay khá đẹp. Trời không một gợn mây, gió lay cành cây làm vang lên tiếng ve râm ran.
Ngu Tầm muốn chia sẻ với cậu những chi tiết vụn vặt và nhàm chán thế đấy.
yx: [Hôm nay trời xanh lắm.]
Như muốn lấp đầy khoảng trống thời gian gián đoạn giữa họ.
Rõ ràng không học chung một lớp nhưng hai người vẫn có thể nói những chuyện tầm phào suốt cả ngày.
Buổi học này là tiết của Cao Bình Dương, Vân Từ vẫn ngồi hàng đầu, thường trước khi làm ‘việc xấu’ cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng ngoài dự đoán là Cao Bình Dương nhìn cậu vài lần rồi thôi.
Lý Ngôn bị chuông vào lớp đẩy đi vội vã cũng nhắn tin cho cậu vài lần.
Lý Ngôn vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc nhưng lại không thể bộc lộ: [… Anh bạn hướng nội đó có gì tốt, mày không thể đổi người khác hả?]
Vân Từ không trả lời.
Cậu cũng không biết phải giải thích thế nào về ‘anh bạn hướng nội’ này.
Khi Ngu Tầm chuyển đi cậu cũng không nhắc đến chuyện bạn trai nữa nên Lý Ngôn mặc định là họ đã chia tay. Tính Lý Ngôn hay tò mò nhưng lại nhịn không hỏi lý do cụ thể.
Chỉ là thỉnh thoảng khi hai người trò chuyện, khung chat sẽ không xuất hiện từ ‘bạn trai mày’ nữa.
…
Trước khi cất điện thoại, Ngu Tầm nhắn cho cậu hai tin cuối.
yx: [Tan học đừng đi đâu nhé.]
yc: [?]
yx: [Đến căn-tin, giám sát cậu ăn cơm.]
[…]
Vân Từ nghĩ, cậu ăn cơm không cần ai giám sát, cậu đâu phải con nít đâu.
Nhưng khóe miệng lại vô thức nhếch lên.
Lần cuối Vân Từ ăn cơm ở căn-tin Nam Dương là vài tháng trước.
Từ khi cắm đầu vào học tập cậu không hứng thú với những nơi đông người nữa, đến căn-tin, ngồi giữa đám đông ăn một bữa tử tế trở thành việc hiếm hoi.
Cậu sống khép kín, mỗi ngày chỉ lấy cơm ở cửa sổ rồi mang về phòng ngủ ăn. Như vậy tiết kiệm thời gian hơn, vừa ăn cơm vừa có thể ôn lại luật và không bị ai quấy rầy.
Thỉnh thoảng Lý Ngôn và Chu Văn Vũ sẽ lôi cậu ra ngoài ăn, nhưng cậu cũng ít nói, những việc vốn thú vị cũng trở nên vô vị.
Vân Từ nhìn khay cơm trước mặt, nhận ra khi ngồi trong căn-tin đông người, tiếng ồn ào xung quanh làm cậu có cảm giác lạ lẫm.
“Ngẩn ra làm gì?” Ngu Tầm ngồi đối diện với cậu, trước khi ăn dùng đũa gõ nhẹ vào mép khay của cậu nhắc nhở, “Ăn cơm đi.”
Vân Từ cầm đũa lên.
Trước khi ăn cậu nhớ ra một chi tiết bị bỏ quên: “Sao cậu biết lớp của tụi tôi ở tầng mấy?”
Trước khi tan học Ngu Tầm xuất hiện ở cửa sau lớp họ.
Hắn nói “Tan học đừng đi” nhưng không hỏi lớp cậu ở phòng nào.
Hai lớp tách ra, sau này chỉ cập nhật thông tin trong nhóm lớp của mình.
Ngu Tầm không nói hắn không thể kiểm soát được việc chú ý đến bất kỳ thông tin nào của lớp Luật 2, chỉ nói: “Tất nhiên là tôi biết rồi.”
Trong dòng người qua lại.
Giọng nói của Ngu Tầm có vẻ nhỏ đi: “Còn biết lớp cậu mấy giờ vào lớp, mỗi lần có bao nhiêu người tham gia buổi tọa đàm, điểm thi người đứng đầu là bao nhiêu, đăng ký môn gì trong hội thao.” Hắn dừng lại một lúc rồi nói, “Còn nữa, mấy lần đạt giải thi biện luận.”
“…”
Một lúc sau Vân Từ “ừm” một tiếng rồi nói với chất giọng lạnh lẽo nói: “Không giống như ai đó, muốn nghe ngóng tin tức gì về cậu ta cũng không được.”
Ngu Tầm không tham gia bất kỳ hoạt động nào, dường như rất sợ gặp phải cậu.
Lúc đăng ký thi biện luận, cậu nghĩ trong danh sách lớp Luật 1 sẽ có Ngu Tầm, nhưng khi đến văn phòng của Cao Bình Dương thì cậu thấy một cái tên lạ.
Nghe nói đó là lớp trưởng mới của lớp Luật 1.
Chỉ đến kỳ thi cuối kỳ của mỗi học kỳ, cậu mới thấy hắn trong bảng điểm của lớp Luật 1.
“…”
Ngu Tầm nói nhỏ: “Là lỗi của tôi.”
“Sau này không vậy nữa.”
“Sẽ không để cậu mất đi tin tức về tôi.”
Dưới sự giám sát của người này, Vân Từ ăn hết toàn bộ cơm đã lấy, ăn xong Ngu Tầm còn hỏi cậu: “Có muốn ăn thêm một chén nữa không?”
Vân Từ: “… Cậu nuôi lợn hay gì?”
Ngu Tầm nói: “Nuôi bé Từ.”
Đã lâu rồi không nghe tiếng bé Từ, đến mức Vân Từ không phản bác ngay lập tức mà ngẩn người một lúc. Trước đây lần nào Ngu Tầm gọi cậu bằng cái tên này cậu toàn nghĩ hắn đang cố ý gây chuyện, hận không thể lạnh lùng đánh người này cút khỏi Nam Dương.
Vân Từ lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong khay lại thêm một phần cơm: “…”
Cậu cầm đũa, chọc chọc khay cơm.
Nghe Ngu Tầm hỏi: “Lát nữa có về ký túc xá không?”
Vân Từ thuận miệng đáp, rồi hỏi: “Sao vậy?”
Ngu Tầm ngả người ra sau, vừa bẻ khớp ngón tay, đầu tai hơi đỏ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Căn phòng tôi thuê khá lớn, ở một mình thì hơi lãng phí.”
Lúc hắn nói câu này không giấu được sự căng thẳng: “Có muốn chuyển đến ở chung không?”
Câu này trễ một năm rưỡi.
Vân Từ lại chọc chọc cơm, không biết sao cũng hơi căng thẳng.
Một lát sau cậu nói: “Được.”
– –
Dọn ra ký túc xá cần phải có giấy phép học ngoại trú do cố vấn học tập ký tên, sau khi làm xong thủ tục đóng dấu mới có thể đưa giấy phép này cho bác quản lý ký túc xá, sau đó về ký túc xá dọn đồ.
Sau bữa cơm, vào giờ nghỉ trưa Vân Từ đến văn phòng của Cao Bình Dương để xin đóng dấu.
Đã là sinh viên năm ba, không giống như hồi năm nhất, Cao Bình Dương không quản lý họ nhiều như trước.
Cao Bình Dương cảm thán nói: “Đi làm giấy phép ngoại trú à? Lại thêm một đứa nữa.”
“Chắc sang năm trong đám tụi em không còn mấy ai ở lại ký túc xá nữa rồi.”
Ông cầm đơn, trước khi đóng dấu tiện miệng hỏi: “Đã nói với ba em chưa?”
Cao Bình Dương tưởng đây là kết quả sau khi cậu đã thảo luận với Nghiêm Dược, dù sao cũng là bạn cũ nhiều năm, ông quá hiểu phương pháp giáo dục của lão Nghiêm: “Ra ngoài ở cũng tốt, rèn luyện một chút, sớm thích nghi, sau này thực tập cũng phải sống độc lập.”
Vân Từ lại nói: “Chưa nói với ba em ạ.”
Tay Cao Bình Dương đang đóng dấu liền dừng lại.
Vân Từ: “Em sẽ tự nói với ông ấy. Thầy cứ đóng dấu đi, dù sao ông ấy cũng không tính toán gì với thầy đâu.”
Cao Bình Dương sờ mũi, tâm tư già đời bị sinh viên nhìn thấu.
“Được rồi,” Cao Bình Dương đóng dấu nói, “Chuyện ba em, tự em nói đi nhé.”
Vân Từ cầm giấy, nói cảm ơn thầy Cao.
Trước khi đi Cao Bình Dương gọi cậu lại: “Phải rồi, hôm nay lên lớp…”
Vân Từ nghĩ thầm Nghiêm Dược sẽ xử cậu thế nào còn chưa biết được, nhưng chuyện hôm nay chắc chắn Cao Bình Dương sẽ tính sổ với cậu.
Vân Từ đang chuẩn bị thừa nhận: “Trong giờ học em…”
Chơi điện thoại.
Đúng. Chơi.
Trò chuyện với người ta hết cả tiết học.
Tuy nhiên, Cao Bình Dương lại đặt tay lên vai cậu, vỗ vỗ đầy vui vẻ và khen ngợi, thật lòng mừng cho cậu, nói: “Em chơi điện thoại? Thầy rất vui vì cuối cùng em cũng biết ngoài học tập thì còn cần giải trí nữa.”
Nói xong ông vung tay: “Sau này không có việc gì thì cứ chơi, không chỉ trong giờ học có thể chơi mà tan học cũng có thể chơi!”
“Bây giờ không có việc làm có thể chơi, sau này đi làm cũng có thể chơi! Cuộc sống chính là trải nghiệm!”
Vân Từ: “…”
Cao Bình Dương điên rồi.
Cậu mở cửa văn phòng đi ra, bên ngoài, Ngu Tầm đang dựa vào bức tường ngoài văn phòng đợi cậu.
Cao Bình Dương nhìn qua khe cửa chưa đóng kín, thấy hai đứa sinh viên của ông, lúc trước từng đối chọi không ngừng, giờ lại không nói không rằng đứng cạnh nhau ngoài hành lang, đang nói gì đó.
Lần này nắng hè rực rỡ chiếu lên người họ.
–
Ngu Tầm cùng Vân Từ đến tòa ký túc xá của trường.
Năm hai có chia lại ký túc xá, dù lúc đó gần như không có ai chuyển đi nhưng phòng 608 đã không còn gọi là 608 nữa. Họ chuyển sang tòa nhà bên cạnh, phòng số 40.
Cách bố trí trong ký túc xá cũng thay đổi, chỉ có phòng năm nhất là khắt khe xíu, các phòng khác đều không có bàn dài chung, cũng không phải giường tầng. Mỗi người một giường, vẫn là dạng giường trên giường dưới nhưng nối liền với giường là một tủ quần áo và một bộ bàn ghế.
La Tứ Phương cũng không chơi game nữa, áp lực thực tập năm tư đang đè nặng, cậu ta viết xong một đoạn chương trình, ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy một ‘người quen’: “Mẹ kiếp, anh Ngu?”
Mọi người đều trưởng thành hơn.
Kỳ nghỉ rồi La Tứ Phương đã làm phẫu thuật cận thị, giờ không đeo kinh nữa, cậu ta chạy tới cho Ngu Tầm một cái ôm anh em: “Chuyển đi xong tin nhắn không thèm trả lời, sinh nhật cũng không gặp được, muốn gặp mà không được làm tôi gần như nghĩ chúng ta không học cùng một trường nữa…”
Ngu Tầm vỗ vỗ lưng cậu ta, nói đùa: “Người đẹp trai chúng tôi là như vậy đó, khá bí ẩn.”
La Tứ Phương: “…”
Vương Tráng mới ngồi dậy từ trên giường: “…”
Vương Tráng đổi ngành, năm hai thay đổi hướng đi.
Lúc điền nguyện vọng thi đại học suy nghĩ của cậu ta khá ‘ngây thơ’, cố gắng điền ngành điểm cao hơn, tốt hơn nhưng chưa chắc phù hợp với mình.
Mọi người hàn huyên một lúc.
Vương Tráng nhắc đến Bành Ý Viễn: “Vẫn là cậu chủ Bành thoải mái.”
La Tứ Phương nói: “Chưa chắc đâu, làm gì cũng bị ông bố thành đạt trong sự nghiệp chê bai, đổi lại cậu cậu cũng không chịu nổi.”
Vương Tráng gật đầu: “Đúng thế.”
“Gần đây Anh Thanh theo đoàn nhạc biểu diễn,” Trưởng phòng La Tứ Phương báo cáo tình hình của mọi người cho bạn cùng phòng cũ, “tiền nhận được còn không đủ phí ăn ở, bọn họ làm nhạc đúng là sống vì đam mê mà.”
La Tứ Phương nói đến đây thì nhớ ra chuyện chính: “Cậu về làm gì, thăm chúng tôi à.”
“Giúp cậu ấy dọn đồ,” Ngu Tầm nhận lấy vali Vân Từ đưa qua, đặt tay lên tay cầm, hơi nhướng mày nói, “Trưởng phòng, tụi tôi chuyển ra ngoài ở đây.”
Tụi. Tôi.
La Tứ Phương nghĩ đi nghĩ lại từ này.
“Hai người?”
“Ừm.”
La Tứ Phương: “Từ ‘tụi tôi’ có nghĩa là hai người sống chung?”
Trả lời cậu ta vẫn là một tiếng “Ừm” của Ngu Tầm.
La Tứ Phương đã phẫu thuật cận thị, nhìn thấy rõ anh Ngu đeo một sợi dây đen trên cổ, rồi quay đầu lại nhìn thấy anh Từ đang cúi mình thu dọn đồ đạc cũng đeo một sợi dây y chang.
“…”
“Cậu nghĩ,” Đợi hai người đi rồi, La Tứ Phương ngơ ngác hỏi Vương Tráng, “giữa bạn bè, vì tình anh em đơn thuần mà đeo cùng một kiểu dây chuyền có xác suất là bao nhiêu.”
Vương Tráng chưa phẫu thuật cận thị: “?”
La Tứ Phương hận đôi mắt này phục hồi thị lực quá tốt: “Thôi, cậu cận, cậu không hiểu đâu.”
Vân Từ thu dọn đồ rất nhanh, cậu cũng không có nhiều đồ cần lấy, giống như Cao Bình Dương ngày nào cũng nói, năm sau tụi em sẽ ra ngoài thực tập, ký túc xá ngày càng trống rỗng.
Một vali, vài đồ dùng cá nhân và sách vở, chỉ có vậy thôi.
Vân Từ cầm đồ, hai người băng qua khuôn viên Nam Dương, đi lên thang máy nhà trọ, Ngu Tầm vừa mở cửa thì Cá Măm Măm chạy ngay tới cửa dụi vào chân hai người.
Ngu Tầm tháo chìa khóa dự phòng đưa cho cậu: “Chìa khóa nhà của cậu.”
Vân Từ đưa tay nhận lấy chìa khóa.
Đôi mày mắt lạnh lùng của cậu trai hiếm khi có chút phấn khởi.
Giống như ngày đầu tiên vào học năm nhất, chùm chìa khóa lắc lư trên tay cậu.