“Cậu ta thì sao?”
“Vi Trạch tiên sinh kiên trì muốn gặp ngài. Cậu ta nói như vậy là không đúng với thỏa thuận.”
Lục Chính cười nhạo: “Ta có đáp ứng cậu ta sao?”
“Ngài chưa từng, chỉ có cấp dưới của ngài tự tiện đáp ứng. Nhưng cũng chỉ là nói mồm chứ không phải giấy trắng mực đen.” Sara được hôm rất ngoan ngoãn, không nói thêm gì để chọc giận chủ nhân.
“Nói với Vi Trạch là cậu ta có thể ra thêm một điều kiện. Nếu không quá đáng, ta có thể đáp ứng cậu ta. Dặn cậu ta cũng một vừa hai phải thôi.”
“Vâng thưa ngài.”
Lục Chính giải quyết tí tiểu tiết này rồi mở ra ứng dụng mạng xã hội, lại bỗng thình lình phát hiện Chu Hành vừa chuyển tiền cho hắn.
Ngón tay hắn nhanh chóng di chuyển, gõ ra một hàng chữ rồi bấm gửi —— “Sao đột nhiên em lại chuyển tiền cho tôi?”
“Em vừa kiểm tra hồ sơ. Anh gửi em gấp đôi tiền thuê nên em chuyển chỗ dư còn lại cho anh.” Tin nhắn trả lời của Chu Hành gửi đến rất nhanh, như lúc nào cũng mở sẵn cửa sổ chat chờ Lục Chính tới tìm.
“Tôi thấy công sức của em xứng đáng với số tiền này.”
“Nhưng em tự biết như này là quá nhiều. Em gửi lại rồi, anh bấm xác nhận đi.”
“Được rồi.”
Lục Chính tùy ý nhấp vào để xác nhận, sau đó hỏi Chu Hành: “Em đã bóc quà tôi tặng chưa? Đẹp lắm đấy.”
“Chờ em chút.”
Lục Chính đặt điện thoại xuống, mở máy tính bảng lên, bắt đầu viết mã sửa lỗi. Mười lăm phút sau, hắn lại cầm điện thoại lên, phát hiện đã có một bức ảnh mới.
Trong ảnh là Chu Hành đang vuốt ve con mèo bông màu đen, vui vẻ lại thỏa mãn.
“Em rất thích món quà của anh. Rất thích Đại Hắc nhà anh.”
“Em thích là tốt rồi. Tôi đi trước có chút việc.”
“Ừm, anh đi đi. Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Lục Chính đặt điện thoại xuống, nói: “Sara, đi chuẩn bị hôn lễ đi.”
“Vâng thưa ngài.”
“Chu Hành còn chưa đồng ý.”
“Đó chỉ là vấn đề thời gian.”
“Sao tự dưng hôm nay ngươi lại ăn nói dễ nghe thế?”
“Hôm nay là sinh nhật của ngài.”
“Ồ, vậy sao?” Lục Chính liếc nhìn thời gian ở góc dưới màn hình, “Ta quên mất.”
“Tôi cũng quên mất,” Sara đột nhiên trở nên nhu hòa, “Nhưng chị ngài có nhắn một tin cho ngài. Đã bị tôi chặn lại rồi.”
“Khi nào, tin gì.”
“Lúc Chu Hành cõng ngài xuống lầu, nội dung tin nhắn là bốn chữ —— Chúc mừng sinh nhật.”
“Cách xử lý của ngươi cũng không có vấn đề gì,” Lục Chính trên mặt cũng không có che giấu vẻ âm trầm, “Trả lời bốn chữ này giúp ta.”
“Nội dung là?”
“Không phải hôm nay.”
“Vâng.”
Sara im lặng một lúc, rồi lại nói.
“Tin nhắn đã gửi. Thật sự không phải hôm nay sao?”
“Tất nhiên là không, hôm nay là ngày ta được nhận nuôi.”
“Tiên sinh ——”
“Câm miệng. Không tới lượt một con AI thương hại ta.”
“Tôi không phải muốn thương hại ngài. Tôi chỉ muốn báo cho ngài biết là Vi Trạch vừa mới từ học viện trốn đi.”
——
Chu Hành đang vuốt ve con mèo. Không, nói đúng hơn thì là anh đang vuốt ve con mèo bông.
Chu Hành vốn thích mèo, nhưng vì ngày nào cũng phải lên trường mà trong nhà lại không có người nên anh cũng không có điều kiện để nuôi một con.
Nhưng mèo bông thì không vậy. Không cần chăm, cũng có thể vuốt ve thoải mái. Chu Hành ngồi sờ mèo hai tiếng đồng hồ rồi vẫn cứ yêu thích không muốn buông tay —— có lẽ vì con mèo này được làm quá giống thật.
Anh miễn cưỡng đặt mèo xuống, đang định đi tắm thì chiếc vòng tay đột nhiên rung lên. Một tin nhắn hiện ra.
“Cứu em ——”
Tin nhắn là từ người yêu của anh —— Vi Trạch.
“Em đang ở đâu?”
Chu Hành nhanh chóng trả lời tin nhắn. Anh do dự một chút, vì không thể xác định được thực trạng của Vi Trạch nên quyết định không gọi điện.
Anh đợi mười phút, đầu dây bên kia không trả lời nên lại gửi một tin nhắn khác.
“Em đang ở chỗ nào? Có sao không?”
Thời gian qua đi như một vạn năm, lại cũng có thể chỉ là vài phút, anh mới nhận được tin nhắn mới.
“Em không sao. Em vừa đùa chút thôi.”
“Em đang ở đâu để anh tới đón.”
“Không cần, anh đi ngủ sớm đi.”
“Em đang ở chỗ nào???”
“Ồ,” Lục Chính cười lạnh ra tiếng, “Cậu không định trả lời tin nhắn sao?”
Dưới ánh nhìn của hắn, Vi Trạch run rẩy nhấn nút tắt nguồn.
“Cậu thế này lại trông như tôi đang ép cậu vậy.”
“Ngài cũng không có ép em.” Vi Trạch cúi đầu. Cậu mặc trên người chiếc áo bệnh nhân mỏng manh, trông có vẻ yếu ớt đáng thương.
“Tôi đã đáp ứng yêu cầu của cha mẹ cậu sẽ cho cậu một khoản tiền Liên minh và điểm cống hiến lớn. Hiệp định đã được ký kết, tôi nghĩ cậu nên thực hiện thỏa thuận đi.” Lục Chính cảm thấy mình rất có lý.
“Nhưng em không muốn sinh con cho người lạ ——” Vi Trạch mắt đỏ hoe.
“Chẳng nhẽ tôi không phải người lạ sao?” Lục Chính như dụ dỗ mà đặt vấn đề.
“Đương nhiên không phải ——” Vi Trạch đã bắt đầu nức nở, “Em thích ngài. Em chỉ muốn sinh con cho ngài thôi.”
“Vậy sao?” Lục Chính nhận lấy khăn bông từ trong tay người hầu, bước lên phía trước giúp Vi Trạch lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, “Cậu thích tôi như vậy thì chắc cũng không ngại chia tay bạn trai đúng không? Tôi không thích những người cứ dây dưa không rõ.”
Lồng ngực Vi Trạch kịch liệt phập phồng. Nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu đấu tranh vì lợi ích của chính mình —— “Nếu em chia tay với người yêu, ngài sẽ ở bên em phải không?”
“Cậu cũng không có tư cách cò kè mặc cả với tôi,” Lục Chính lười tranh luận với cậu ta, “Hoặc là làm theo thỏa thuận, nhận lời mai mối, sinh con cho anh ta. Hoặc là chia tay bạn trai. Như vậy thì tôi còn có hứng thú chơi trò ái tình với cậu.”
“Sao ngài lại làm vậy với em chứ ——”
“Tôi là người thanh toán tiền, sao lại không thể làm vậy với cậu?” Lục Chính xoa xoa chiếc vòng trên cổ tay phải của mình, “Hoặc là cậu thuyết phục cha mẹ mình trả tiền cho tôi, nếu vậy thỏa thuận có thể chấm dứt tại đây. Phí cải tạo tôi có thể tặng không cho cậu. Để cậu vui vẻ đi sinh con cho bạn trai đấy.”
“Lục Chính ——”
“Chát ——”
Một sợi roi mềm sượt qua má Vi Trạch, tát lên bức tường phía sau cậu ta.
“Sara ——” Lục Chính uể oải nhắc nhở.
“Xin lỗi, tiên sinh. Vi Trạch tiên sinh thật sự quá vô lễ.”
“Ngươi xin lỗi cái gì? Ngươi cũng không đánh cậu ta. Quật một roi này cũng không sai.”