“Em ấy từ chối rồi, Sara.” Lục Chính vẻ mặt mệt mỏi nằm trên ghế tựa.
“Không phải ngài luôn có biện pháp khiến cậu ấy đồng ý sao?” Sara điều khiển cánh tay máy, đắp tấm thảm lông lên người hắn, “Đừng để bị cảm lạnh.”
Lục Chính không nói gì, không biết vì sao tự dưng lại thấy mềm lòng, hắn cũng không thật sự muốn cưỡng ép Chu Hành.
“Hoặc ngài có thể cấp cho tôi vài quyền hạn. Tôi giúp ngài giải quyết chuyện này.”
Giọng của Sara rất dịu dàng, trong màn đêm tĩnh lặng thậm chí còn có khả năng mê hoặc lòng người.
“Ngươi quá phận rồi đấy.”
Lục Chính nhắc nhở một câu, vươn tay day day thái dương.
“Ưu tiên hàng đầu của tôi là bảo vệ lợi ích của ngài. Đây cũng là chân lý tồn tại của tôi.”
Sara điều khiển chiếc vòng tay của Lục Chính. Nó “nhìn” ánh sáng lấp lóe trên chiếc vòng tay, nói ra một câu trả lời hợp lý nhất.
“Nhưng ngươi không thể làm ảnh hưởng đến phán đoán của ta, cũng không có quyền thay ta đưa ra bất kì quyết định quan trọng nào.” Lục Chính tỉnh táo lại tàn nhẫn. Hắn sẽ không bao giờ chấp nhận việc bản thân mình có những loại cảm xúc mềm yếu vô dụng, “Sara, ta không cần biết chương trình nhân cách hóa của ngươi hoàn thiện đến đâu, nhưng suy cho cùng ngươi cũng chỉ là một con AI mà thôi.”
“Nghe được mấy lời này, có thể ngươi sẽ cảm thấy buồn, nhưng cảm xúc của ngươi chỉ là một đống dữ liệu thôi. Đều có thể bị xóa sạch bằng một cú nhấp chuột. Cũng chẳng đáng quan tâm.”
“Nếu không đáng quan tâm, tại sao ngài phải giải thích nhiều như vậy làm gì?”
Sara lựa chọn không “nói” những lời này. Dù nó đã được lập trình từ trước.
Nó bình tĩnh đáp lại: “Tôi hiểu rồi, tiên sinh.”
“Tiêm cho ta một liều thuốc ngủ. Ba tiếng sau gọi ta dậy.”
“Vâng, tiên sinh.”
Lục Chính nhắm mắt lại, cánh tay đột nhiên đau nhức, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sara hoàn thành những công việc hàng ngày còn dang dở —— đun thuốc, sắp xếp giấy tờ, làm vườn, xử lý những tin tức không quan trọng.
Nó lên chiếc APP quen thuộc, kiểm tra tài khoản cá nhân của mình, xem khoản thanh toán cuối cùng trên đó, rồi thuê một người lập kế hoạch tiêu dùng để giúp gia đình Vi Trạch tiên sinh sử dụng số tiền kia để bắt đầu cuộc sống mới càng sớm càng tốt.
Nó lại mở một tài khoản ảo khác, viết email rồi đặt thời gian gửi là một tuần sau.
Xong xuôi hết thảy, Sara cẩn thận dọn dẹp các dấu vết, điều khiển cánh tay rô-bốt bắt đầu lau những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp —— Nó muốn chủ nhân của mình khi thức dậy sẽ nhìn thấy ánh bình minh hoàn hảo nhất.
– –
“Tiền có mua được hạnh phúc không?” Vi Trạch nhấp một ngụm cà phê, hỏi.
“Đương nhiên có thể,” Chuyên viên lập kế hoạch tiêu dùng Reid đã hoạt động trong nghề năm năm, cũng đã nghe không biết bao người hỏi ra câu này, “Công việc của tôi chính là giúp ngài tìm được hạnh phúc.”
“Tôi lại không nghĩ mình cần anh giúp.”
“Ngài có thể nghe đề xuất của tôi trước rồi hẵng quyết định có nên thuê tôi không.” Đôi mắt xanh lục của Reid chỉ cần nhìn chằm chằm vào người ta là sẽ khiến cho con người ta bỗng thấy tin tưởng.
“Được. Anh có mười phút.” Vi Trạch nhẹ giọng nói.
Mười phút sau, Vi Trạch bắt đầu hứng thú bừng bừng mà trao đổi với Reid xem nên tiêu tiền như thế nào. Trong vòng một tuần, cậu mua một ngôi nhà mới, một chiếc xe thể thao cá nhân và vô số đồ xa xỉ, cũng đầu tư một đống tiền, chỉ để lại khoảng một phần mười số tiền hợp đồng.
Reid hoàn thành nhiệm vụ, cũng nhận được một khoản tiền hoa hồng khiêm tốn. Anh ta mỉm cười chào tạm biệt vị Vi Trạch tiên sinh đang hưởng lạc kia. Đợi đến khi đi rồi, anh ta mới nhanh chóng gửi một tin nhắn đến tài khoản được chỉ định —— Nhiệm vụ thành công.
Sara đang vệ sinh lông cho “Đại Hắc” thì nhận được tin này. Từng sợi lông của Đại Hắc đều mềm mại như thật, đảm bảo cảm giác chạm vào thật dễ chịu.
Nó thanh toán cho nhân viên thời vụ, rồi đặt con thú nhồi bông đã vệ sinh sạch sẽ lên băng chuyền mang đến cho chủ nhân của mình.
Lục Chính tùy ý tóm lấy Đại Hắc, vò vò lông của nó, hỏi: “Chiều mai sao lại có thời gian rảnh vậy?”
“Nghị viên Uông Lâm mời ngài đi đánh gôn.”
“Từ chối.”
“Vâng.”
“Lại lên APP đăng thông tin tuyển dụng rồi gửi cho tiểu Chu đi.”
“Vâng.”
Sara chỉnh sửa mục tiêu thông báo tuyển dụng rồi bấm nút gửi. Sau đó nó lại lặng lẽ kiểm tra hộp thư đi của tài khoản cá nhân để đảm bảo email được biên tập trước đó đã được gửi thành công.
– –
“Đinh ——”
“Khụ khụ ——”
Chu Hành đang hoàn thành bản thiết kế. Sắp cuối kỳ rồi, trong lúc phân loại tài liệu anh mới phát hiện ra mình còn chưa hoàn thành xong bản thiết kế cơ khí.
Đối với sinh viên mà nói, yêu đương quan trọng, sức khỏe quan trọng, mà bài tập và điểm số cũng vô cùng quan trọng. Anh thức khuya dậy sớm vài hôm, cuối cùng bản vẽ cũng sắp hoàn thành.
Sau khi hoàn thành những nét vẽ cuối cùng, anh soát lại bản thiết kế thêm một lần nữa, nhấp vào hòm thư thì phát hiện có một email mới được gửi tới từ Winner.
Winner?
Chu Hành đột nhiên nghĩ tới một Champion đã gửi tin nhắn cho anh vài ngày trước.
Trước tiên anh chỉnh sửa email, bổ sung bài tập đính kèm rồi gửi vào hòm thư của giáo viên. Sau đó, anh hít một hơi thật sâu, mở email chưa đọc ra.
Nội dung email cũng không quá dài, chỉ đơn giản thông báo cho Chu Hành biết, dựa theo hiệp định đã ký kết giữa Vi Trạch và Champion, anh chỉ có thể lựa chọn thụ thai tự nhiên. Một khi chọn thụ tinh nhân tạo, anh sẽ phải hoàn trả 90% số tiền giao dịch của hiệp định. Người viết email thậm chí còn rất tận tâm thông báo cho anh tổng số tiền giao dịch của hiệp định, đồng thời nhắc nhở Chu Hành, cho dù giữ lại 10% khoản tiền cần phải thanh toán cũng đủ để cho cả nhà Vi Trạch có một cuộc sống tốt hơn 95% người dân toàn Liên minh.
Người gửi mail cho Chu Hành thời hạn một ngày. Nếu trong một ngày anh không thuyết phục được Vi Trạch trả nợ hoặc không chịu thụ thai tự nhiên, hắn sẽ tiến hành kiện Vi Trạch vi phạm hợp đồng để đòi lại một khoản tiền bồi thường khổng lồ.
Chu Hành đọc xong email thì lập tức gọi điện cho Vi Trạch. Anh phải gọi đến ba cuộc điện thoại đối phương mới nghe máy.
Chu Hành nghe thấy một đống tạp âm ồn ào ở đầu dây bên kia, cố gắng hết sức giữ bản thân bình tĩnh thông báo cho đối phương nghe về nội dung email vừa được gửi đến, đồng thời yêu cầu đối phương kiểm tra đối chiếu điều khoản hiệp định để xác nhận xem các điều khoản có tương đồng hay không. Nếu nội dung email chính xác, anh hy vọng Vi Trạch có thể trả nợ càng sớm càng tốt.
Vi Trạch lặng thinh hồi lâu, cuối cùng nói lát nữa gọi lại. Nhưng khi Chu Hành gọi lại cho cậu lần nữa, những gì anh nghe được chỉ có câu: “Em xin lỗi anh. Anh cứu em với.”
“Tiền của em đâu?” Chu Hành nhẹ giọng hỏi.
“…… Em tiêu gần hết rồi. Vả lại em cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”
“Vi Trạch, chắc hẳn em phải hiểu rõ bốn từ ‘thụ thai tự nhiên’ có nghĩa là gì đúng chứ?”
“Lúc ấy em chưa kịp xem kỹ hiệp định. Em cũng không cố ý……”
Đầu Chu Hành đau như búa bổ, anh gượng gạo mở miệng: “Chuyện này anh không giúp em nổi. Em tự mình xử lý chuyện kiện tụng đi.”
“Số tiền lớn như vậy em thật sự kiếm không ra. Hắn ta sẽ thật sự kiện em. Cuộc đời em sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy hoại. Chu Hành, xem như em cầu xin anh. Xin anh hãy cứu lấy em đi.”
Ở đầu bên kia điện thoại Vi Trạch vẫn đang gào khóc. Cậu ta nằm trên chiếc chăn lông ngỗng mới mua, thu người lại nhìn giống như một con sâu tội nghiệp.
“Em bán cơ thể của anh cho người khác còn chưa đủ, bây giờ còn muốn anh banh chân ra cho người ta chơi sao?”
Hai mắt Chu Hành đỏ quạnh. Anh siết chặt tay mình, cả người run lên vì tức giận.
“…… Anh thật sự muốn huỷ hoại em sao?”
Chu Hành thở hổn hển không nói nên lời. Anh nuốt lại bốn chữ “tự làm tự chịu” vào trong rồi cúp điện thoại, co người lại như một con sói đơn độc.
Từ sáng đến đêm, lại từ đêm đen đến hửng sáng, lúc Chu Hành kéo tấm rèm cửa ra, ánh nắng chói chang khiến mắt anh còn chẳng mở nổi.
Anh nhớ tới ngày anh tỏ tình với Vi Trạch.
Anh đứng trên hành lang nói với cậu: “Anh sẽ yêu em, sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
Cuối cùng Chu Hành vẫn mềm lòng. Anh với lấy điện thoại gửi cho Vi Trạch một tin nhắn.
“Tôi sẽ làm. Sau này đừng tiếp tục liên lạc với tôi. Tôi không muốn nhớ đến cậu nữa.”
Tin nhắn vừa được gửi đi thành công, anh lập tức ấn nút chặn số đối phương rồi dứt khoát ấn xác nhận.
Anh chớp chớp đôi mắt đầy chua xót, lại nhìn thấy một thông báo khác chưa đọc.
Anh nghĩ tới sự mơ hồ ái muội lúc đó, cũng nghĩ đến bó dạ lan hương màu trắng đã tàn.
Anh tự mình biết rõ chẳng bao lâu nữa bản thân anh sẽ lên giường với một người xa lạ, dùng phương pháp thụ thai tự nhiên để sinh con đẻ cái.
Anh quyết định làm ra một hành động điên rồ —— trực tiếp mở khung chat của Lục Chính ra, nhập vào một dòng chữ.
“Anh có muốn ở cùng em một đêm không?”
Con trỏ lập loè ba lần. Chu Hành bình tĩnh mà ấn nút gửi đi.