“Trời sắp tối rồi.” Chu Hành nằm trong lòng Lục Chính. Toàn thân anh như rã rời, thật sự không dậy nổi.
“Tôi cũng không thể chèo thuyền về.” Lục Chính nói câu này nghe lại có vẻ hợp tình hợp lý lắm, “Làm sao đây, chúng ta chỉ có thể lênh đênh trên mặt hồ thôi.”
Chu Hành cố động mình nói: “Trên thuyền lạnh, người anh còn yếu như vậy. Tốt nhất là bảo nhân viên trên bờ mang thuyền dự phòng qua đây đón đi.”
“Rồi bọn họ sẽ biết chúng ta đã làm chuyện xấu gì, thật không biết xấu hổ.” Lục Chính nhẹ giọng nhắc nhở.
“Sức khỏe quan trọng hơn. Mặt mũi là cái gì chứ.” Chu Hành ngồi dậy, sửa sang qua quần áo của hai người, rồi giục Lục Chính gửi tin báo cần hỗ trợ.
Lục Chính thở dài, xoay chiếc vòng trong lòng bàn tay, nói: “Một lát nữa họ sẽ tới đón ta.”
Chu Hành “Ừm” một tiếng, lại nằm xuống bên người Lục Chính: “Nằm thêm một lúc nữa đi.”
Khi nhân viên cẩn thận đến gần thuyền, họ phát hiện hai người đang ôm chặt lấy nhau. Người dẫn đoàn nói gì đó bằng ngôn ngữ chung của liên minh, Lục Chính bèn lớn tiếng đáp lại, sau đó vuốt ve lưng Chu Hành, nói: “Dậy thôi. Chúng ta phải về rồi.”
“Hai người vừa nói gì vậy?” Chu Hành khàn giọng hỏi.
“Cậu ta hỏi tôi có muốn nằm thêm chút nữa không. Tôi nói không được, chúng ta phải về rồi.”
“Ra vậy.”
Chu Hành ngồi dậy, lại thực tự nhiên mà kéo Lục Chính dậy. Hai người chao đảo bước lên chiếc thuyền dự phòng. Con thuyền này chạy bằng điện, nhoắng cái đã đưa họ đến bên bờ.
Xe chạy nhanh như bay. Chu Hành chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó ra sau xem. Bóng hồ cứ vậy dần dần biến mất trong tầm mắt anh.
Anh khống chế bản thân, không cho phép mình nói ra những câu như “Lần tới chúng ta sẽ quay lại nơi đây.” Vì anh hiểu rõ trong lòng rằng họ sẽ không có thể có cơ hội đó nữa.
Lục Chính đưa tay vuốt mu bàn tay của Chu Hành, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, rồi nói: “Vừa rồi ở trên thuyền, có cảm giác như là đang nằm mơ vậy. Nếu không phải tỉnh lại, không biết sẽ tuyệt đến cỡ nào.”
“Gặp được anh cũng như mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào vậy.” Chu Hành nhắm mắt, ép bản thân mình phải nói tiếp, “Nhưng mơ rồi cũng sẽ phải tỉnh.”
Lục Chính từ từ mà lặng lẽ tới gần, hôn lên đôi môi của Chu Hành. Hai người họ cẩn thận hôn nhau, nhẹ nhàng mà lưu luyến. Mười ngón tay đan vào với nhau, như một sự đồng thuận ngầm đầy tàn nhẫn —— Giấc mộng đôi xinh đẹp, đợi đến khi tỉnh lại, lại đột nhiên im bặt.
Xe dừng lại trước tòa nhà xám xịt, Lục Chính tách khỏi môi Chu Hành, cười hỏi: “Mai em có muốn đi nhảy dù không?”
“Muốn.”
Hai người ngọt ngọt ngào ngào mà trở về phòng, cùng nhau trải qua một đêm lãng mạn.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Chính mang theo Chu Hành chơi biến nơi đóng quân, bọn họ đuổi ở ánh sáng mặt trời trước bò đến đỉnh núi, xem vạn trượng ráng màu đột phá hắc ám; bọn họ cưỡi phi cơ trực thăng trên lưng dù để nhảy, tự vạn trượng trời cao nhảy xuống; bọn họ ở trên cỏ trát rắn chắc lều trại, bốc cháy lên lửa trại nướng khởi toàn dương; bọn họ ở ven hồ chi khởi giá vẽ, nói tốt họa cảnh đẹp, trong hình lại xuất hiện đối phương mặt……
Năm ngày chầm chậm trôi qua. Vào chạng vạng ngày cuối cùng, khi mà mặt trời ngả về tây, Lục Chính kéo tay Chu Hành, đứng ở cửa phi cơ.
Lục Chính nhìn chằm chằm Chu Hành, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ nhớ mãi khoảng thời gian năm ngày vừa qua, cũng sẽ nhớ rõ dáng vẻ bây giờ của em.”
“Tại sao đột nhiên anh lại nói như vậy….” Trong lòng Chu Hành thấp thỏm, mơ hồ có một dự cảm không tốt.
“Tôi có một chút việc phải xử lý ở đây, không thể quay về cùng em được.” Lục Chính vừa nói vừa cười — tuy rằng nụ cười kia còn khó nhìn hơn cả khóc.
“Để em ở lại đây với anh.” Chu Hành không nghĩ ngợi gì nói ngay.
“Em có thể ở đây với tôi được mấy ngày cơ chứ? Ba ngày? Năm ngày? Hay là mười lăm ngày?” Lục Chính vỗ vỗ mu bàn tay Chu Hành, không chút lưu luyến rút tay mình ra, “Chu Hành, em không có nhiều thời gian như thế.”
“Em……”
“Ngày mưa hôm ấy, em đi đến trường thật ư?”
Lục Chính ngắt lời Chu Hành chỉ với một câu hỏi, hắn trầm mặc vài giây, như đang mong chờ Chu Hành sẽ phản bác hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười tự giễu.
“Em đến viện nghiên cứu, em đi gặp hắn.”
Chu Hành mặt cắt không còn một giọt máu, cơ thể anh phát run, nhưng một câu biện minh cũng không thốt ra được.
“Em đã quyết định sẽ phản bội tôi.”
Chu Hành đưa tay lên lau nước mắt, anh hỏi: “Có phải anh đã sớm biết rồi không?”
Lục Chính không trả lời câu hỏi này, đơn giản chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: “Vậy em sẽ ở lại với tôi sao?”
Em cũng rất muốn ở lại nơi này.
Lòng Chu Hành nghĩ như vậy, nhưng chân đã bước một bước về phía cầu thang máy bay. Anh đứng thẳng người, mỗi bước đi đều như bước trên mũi dao – anh hy vọng Lục Chính sẽ gọi anh lại, sẽ nói gì đó với anh, nhưng Lục Chính lại không nói gì hết.
Anh bước nhanh lên cabin, nhìn cầu thang bị thu lại từng chút một, không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chính đứng cách đó không xa.
—— Nói gì đó đi, Lục Chính.
—— Nói gì đó đi, Chu Hành.
Nhưng hai người lại như bị cuốn vào một màn kịch câm, nhìn nhau thật lâu, thật lâu mà lại chẳng nói gì.
Lục Chính đứng ở dưới phi cơ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hành của hắn.
“Sara, chuẩn bị sẵn sàng cho máy bay cất cánh.”
“Ngài không đợi nữa sao?”
“Không, kết quả đều như nhau cả thôi.”
Cánh quạt bắt đầu xoay tròn, bụi đất bay lên, Lục Chính xoay người, không chút nào lưu luyến đi về phía xa —— hắn sẽ không bao giờ là người bị vứt bỏ, cho dù tất cả chỉ là một vở kịch mà hắn tỉ mỉ sắp xếp.
“Tiên sinh.” Sara đột nhiên lên tiếng.
“Sao vậy?”
“Cậu Chu Hành đang đập cửa Cabin, yêu cầu hạ cánh. Cậu ấy muốn xuống gặp ngài.”
“Đưa em ấy đi đi.”
“Nhưng cậu ấy chọn ngài.”
“Thời khắc mấu chốt, em ấy lại không chọn ta,” Lục Chính nâng tay, ngáp một cái, “Nếu em ấy đã bỏ lỡ ta, đương nhiên sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
“Tâm trạng của cậu Chu Hành đang rất tệ…”
“Em ấy chỉ là đang hối tiếc và áy náy thôi. Đợi một lát nữa em ấy sẽ bình tĩnh lại. Tin ta đi, khi chiếc trực thăng bay đến trung tâm liên minh, em ấy sẽ không còn suy nghĩ muốn tìm ta nữa đâu.” Bóng hình Lục Chính dưới ánh hoàng hôn kéo dài, nhìn có vẻ lạnh lùng lại cô độc lạ thường, “Đối với Chu Hành, Lục Chính chỉ là một giấc mộng xinh đẹp trong tuyệt cảnh. Mà hiện tại, cũng nên dậy thôi.”