Chu Hành có thật nhiều lời an ủi, nhưng anh lại chẳng có lập trường gì để nói. Cuối cùng, anh chỉ có thể nặn ra một câu: “Chuyện đã qua rồi, sau này sẽ tốt hơn thôi.”
Champion lại châm một điếu thuốc, hút một ngụm, thật thản nhiên mà hỏi: “Em thật sự không thể ở lại sao?”
“Không thể.”
“Từ trước tới giờ, em chưa từng thích tôi dù chỉ một chút sao?”
“Chưa từng.”
“Nếu tôi gặp em trước Lục Chính…”
Chu Hành vội vàng trả lời: “Tôi vẫn sẽ thích Lục Chính.”
Champion vốn nên lộ ra một chút cảm xúc bi thương, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, cho nên chỉ có thể duy trì vẻ mặt lạnh lùng nói: “Muộn rồi, trở về ngủ đi.”
Chu Hành thở phào nhẹ nhõm, thiếu điều bay nhảy mà chạy về phòng.
“Em ấy có vẻ như chán ghét ta lắm thì phải.”
“Hắn giống như thực ghét bỏ ta.”
Champion không bày vai diễn nữa, trong lời nói thậm chí còn có chút bất bình.
“Ngài có vẻ không được vui thì phải? Ngài thích người trung thành còn gì.” Sara không kìm được, vạch trần chủ nhân của nó.
Champion không cãi lại mấy lời này. Hắn mở máy tính bảng lên, bắt đầu ngồi vẽ trang —— Hai tiếng sau, trên màn hình xuất hiện hình bóng của Chu Hành. Hai tay anh đang đặt trên bụng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng nét mặt lại thực dịu dàng.
– –
Một tuần qua đi, Chu Hành vốn đã dọn xong hành lý từ lâu, mấy ngày còn lại anh gắng hết sức mình né mặt Champion.
Lục Chính gửi địa chỉ bên ngoài khu vực an toàn trước một ngày. Champion đề nghị đích thân đưa Chu Hành đến địa điểm, nhưng Chu Hành thẳng thừng từ chối. Champion đề xuất được nhân viên hộ tống, nhưng Chu Hành cũng từ chối, cuối cùng lại thành Sara điều khiển trực thăng đến đón anh đi.
Hai người cùng nhau ăn bữa trưa cuối cùng. Nồi lẩu nóng hổi không mang lại bao nhiêu không khí. Chu Hành vùi đầu ăn thịt, hiển nhiên không chịu tán gẫu.
Champion dùng đũa phục vụ gắp cho Chu Hành mấy miếng thịt, Chu Hành cảm ơn nhưng lại để miếng thịt mà Champion gắp cho sang một bên không ăn.
Chờ Chu Hành ăn no, Champion mới không mặn không nhạt mà nói: “Em đã từng thật ngoan ngoãn. Xưa giờ đều không từ chối tôi.”
“Ngài cũng đã nói đó là đã từng.” Chu Hành cũng không nể nang gì Champion, “Khi đó tôi sợ muốn muốn chết, trong lòng lại nhiều vướng bận, cũng chẳng dám từ chối ngài.”
“Giờ thì không sợ nữa sao?”
“Tôi sắp đi rồi, còn sợ cái gì nữa.”
Champion rũ mắt cười, dáng vẻ đắc ý nói: “Có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại.”
“Tốt nhất đừng gặp lại. Tôi cần một thời gian để rũ bỏ bóng ma tâm lý đối với ngài.”
“Tôi hình như cũng đâu có kém cỏi đến vậy?”
“Ngài rất tốt, cho nên mong ngài mau chóng có thể tìm được người có thể hiểu được cái tốt của ngài.”
Champion không cười nữa, liếc mắt nhìn Chu Hành một cái. Chu Hành lập tức thay đổi biểu cảm khuôn mặt, quay về lại bộ dáng mặc người đặt đâu ngồi đó kia.
“Bỏ đi, không nói nữa. Chắc em cũng sốt ruột muốn đi lắm rồi?”
Chu Hành không phản bác, anh chủ động đứng dậy khỏi chỗ ngồi, coi như tuyên bố kết thúc bữa trưa.
Champion tùy tay đưa tới một chiếc hộp, Chu Hành lại không nhận.
“Cầm đi. Cho đứa nhỏ.”
“Không cần thiết.”
“Nếu em không nhận, tôi sẽ không đưa em đi.”
“Dù có nhận, tôi cũng sẽ không dùng.”
Champion vẫn giơ chiếc hộp mãi. Chu Hành nhìn hắn chằm chằm một hồi, cuối cùng vẫn vươn tay nhận hộp —— anh thật sự sợ Champion bỗng lên cơn điên, lật lọng không cho anh đi.
“Đi thôi.”
Champion sửa lại khuy măng sét hắn đã đặc biệt đeo hôm nay rồi bước ra khỏi cửa trước.
Chu Hành theo sát hắn ra khỏi cửa. Hai người nhanh chóng đi đến đường băng. Máy bay trực thăng cách đó không xa, bậc thang đã được hạ xuống, giống như một lời thúc giục thầm lặng.
Champion như còn muốn nỗ lực lần cuối. Hắn nói thật nhỏ: “Em có thể ở lại không?”
“Không.”
Chu Hành đứng thẳng lưng, sau khi đảm bảo an toàn, anh di chuyển một cách nhanh nhất có thể về phía cầu thang máy bay, mỗi bước chân đều chứa đựng sự vui mừng khôn xiết. Anh cũng không hy vọng Champion nói thêm bất kỳ điều nhảm nhí nào nữa, anh hy vọng máy bay sẽ cất cánh ngay lập tức, đưa anh rời khỏi cái nơi đớn đau khổ sở này, đưa anh đến gặp người anh yêu sâu đậm.
Anh bước nhanh vào cabin, nhìn thang máy bay bị thu hồi từng chút từng chút, anh suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn về phía Champion đang đứng cách đó không xa, coi như là lần từ biệt cuối cùng.
Champion đứng ở dưới trực thăng, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hành.
“Sarah, chuẩn bị cho phi cơ cất cánh.”
Chu Hành chủ động thu lại tầm mắt, quay mặt đi, thúc giục trí tuệ nhân tạo của người anh yêu.
“Không chờ nữa sao?”
“Chờ cái gì?”
Cánh quạt bắt đầu xoay tròn, bụi bay mù mịt, Champion quay người bước đi không chút lưu luyến —— hắn sẽ không bao giờ là người bị vứt bỏ, cho dù này tất cả chỉ là một vở kịch mà hắn dày công sắp đặt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Hành lại quay mặt lại, nhìn xuống bên dưới thêm một lần nữa —— anh thấy được bóng lưng quay người rời đi của Champion, nhưng không biết vì sao, nhìn nó anh lại nghĩ đến bóng lưng của Lục Chính rời đi khi đó.
“Dừng lại!!!”
“Ngài có chắc là mình muốn dừng lại không?” Sara ôn nhu hỏi.
“Lần này, cậu không nhận được mệnh lệnh nhất định phải đưa tôi rời đi đúng không?”
“Đúng vậy.” Sara tạm dừng một chút, lại tiếp tục hỏi, “Sao ngài lại muốn dừng lại, Lục Chính tiên sinh còn đang chờ ngài cơ mà?”
Chu Hành nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng lúc càng xa của Champion, cũng lồng ghép nó vào bóng lưng của Lục Chính trong ký ức của mình.
Bọn họ là hai người khác nhau.
Chu Hành tự nhắc nhở chính mình.
Bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Chu Hành tự nhủ với bản thân.
Chu Hành buộc mình phải dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng ánh mắt anh lại va phải những món đồ trang trí quen thuộc bên trong chiếc trực thăng. Anh liếm môi và chợt chộp được một mảnh ký ức vừa mới lóe lên trong tâm trí mình, anh hỏi: “Sara, chiếc trực thăng này tên là gì?”
Trung tâm dữ liệu của Sara trì độn 0.1 giây.
Có lẽ nó nên dò hỏi Champion xem có nên trả lời vấn đề này hay không?
Nhưng cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, vì Chu Hành đã nhớ ra.
Sara chỉ có thể trả lời anh bằng một chất giọng nhẹ nhàng: “Nó được gọi là Quán quân.”
Quán quân…. quán quân, Champion.
Trực thăng tư nhân của Lục Chính, tên tiếng Anh chính là Champion.
Champion cũng đã từng chính miệng thừa nhận hắn họ Lục.
“Mở cửa ——”
“Chu Hành tiên sinh?”
“Tôi nói ——” Chu Hành siết chặt hai tay, cơ thể anh run lên vì tức giận, “Mở cửa.”
“Lục Chính tiên sinh còn đang chờ ngài.” Sara nhẹ giọng nhắc nhở.
“Chờ để xem dáng vẻ chật vật bất kham của tôi sao?”
Cabin một lần nữa mở ra, Chu Hành có chút khó khăn cố bước xuống bậc thang.
Champion đã nghe được tin tức từ chỗ Sara, vì vậy hắn không tiếp tục di chuyển nữa, nhưng cũng không quay đầu lại.
Khoảng cách giữa Chu Hành và Champion chỉ có hàng chục mét, lại như thể có một con hào dài lạch trời ở giữa, ngăn cách hai người đã từng thân mật khăng khít.
Mỗi một bước chân của Chu Hành đều như đang bước trên mũi dao, những ký ức thuộc về Lục Chính, thuộc về Champion cứ hiện về trong tâm trí, khiến đầu anh đau như búa bổ, khiến anh hoài nghi tất cả mọi thứ.
Anh đến trước mặt Champion, ánh mắt tạm dừng trên chiếc khuy măng sét quá mức quen thuộc nơi ống tay áo của hắn.
“Tín vật đính ước tôi đưa cho Lục Chính, tại sao lại ở trên tay áo ngài?”
“Ngài nói ngài họ Lục, vậy ngài có thể nói rõ cho tôi biết, tên đầy đủ của ngài là gì không?”
Champion khẽ thở dài.
Hắn đã kỳ vọng vào việc Chu Hành có thể phát hiện chân tướng sự việc.
Nhưng đến khi Chu Hành thật sự phát hiện ra, hắn lại cũng có chút khổ sở trong lòng.
Hắn thong thả xoay người, lộ ra lớp mặt nạ Chu Hành đã quen thuộc kia.
“Chẳng phải tôi đã nói với em từ đầu rằng gương mặt chỉ là một lớp mặt nạ, là giả sao?”
Lục Chính dùng âm giọng của Champion để nói ra những lời này.
“Anh là ai?” Chu Hành hỏi.
“Tôi là Lục Chính, cũng là Champion.”