Lục Chính cũng không hề nổi giận, thậm chí còn phối hợp mà nói một câu: “Là do anh tự làm tự chịu thôi.”
Chu Hành nhìn chằm chằm gương mặt kia của Lục Chính, nghĩ thế nào cũng thể thốt ra những lời công kích khiến hắn khổ sở, vì vậy anh dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại, im lặng không nói gì.
“Sao lại nhắm mắt chứ, mở mắt ra ngắm sao đi này.”
Chu Hành không thể không mở mắt ra. Dù đã là lần thứ hai nhìn thấy khung cảnh này, nhưng anh vẫn không nhịn được mà cảm thán — sao trời lộng lẫy, sáng chói đến mức có thể lấy giả tráo thật.
“Thật đẹp.”
“Em có thể ước một điều.”
“Hả?”
“Lát nữa sẽ có một trận mưa sao băng.”
“Cái loại tình tiết này hơi bị giống tình tiết trong những bộ phim máu chó 20 năm về trước rồi đấy.”
“Vậy có muốn nhìn không?”
“Muốn.”
“Thế thì nhắm mắt lại ước một điều đi.”
“Anh không sợ tôi ước được rời khỏi anh sao?”
“Bầu trời sao này là do tôi tạo nên, đương nhiên nó biết điều ước nào nên và không nên thực hiện.”
Anh cũng thật vô sỉ đấy.
Chu Hành chửi thầm một câu. Khi ngôi sao băng đầu tiên xẹt qua cắt ngang bầu trời, anh rốt cuộc vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cái gọi là mưa sao băng, nhắm hai mắt lại, chắp tay trước ngực.
Tôi ước rằng……
Ta ước rằng đứa trẻ có thể chào đời một cách khỏe mạnh, suôn sẻ thuận lợi.
Chu Hành ước xong điều ước của mình rồi cũng không vội mở mắt ra. Anh tự cho bản thân chút thời gian để khống chế cảm xúc của chính mình — trước khi nhắm mắt lại, anh hoàn toàn không nghĩ được rằng, tâm nguyện bức thiết nhất của mình sẽ là cái này.
Đột nhiên anh phát hiện ra, anh bây giờ rất giống như nước ấm nấu ếch xanh*, sớm đã bị Lục Chính tính kế lột đến không còn manh giáp.
*Nước ấm nấu ếch xanh: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ. Ngụ ý là con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.
“Ước xong rồi?” Giọng của Lục Chính vang bên tai Chu Hành, cơ thể Chu Hành không khống chế được, hơi run rẩy.
“Không muốn nghe thấy giọng của tôi?”
Chu Hành không phản bác.
“Không muốn quá thân mật với tôi?”
Lần này Lục Chính không chờ Chu Hành đáp lại, hắn vươn tay ra ôm lấy Chu Hành.
“Ngày mai tôi sẽ quay về căn hộ kia của mình, em cứ ở đây an tâm tĩnh dưỡng, đến lúc ấy khỏi cần lo nghe thấy giọng nhìn thấy mặt tôi.”
Chu Hành mở hai mắt, nghi hoặc nhìn về phía Lục Chính.
“Tinh thần của em quá căng thẳng,” Lục Chính xoa bụng Chu Hành, “Khoảng thời gian trước, tôi vẫn luôn khiến em cảm thấy bức bách.”
“Sau này, trừ các tuần kiểm tra sức khỏe hay những lúc em yêu cầu, tôi sẽ không tới đây quấy rầy em.”
“Tôi sẽ cố gắng khiến cuộc sống của em vui vẻ hơn một chút, cũng sẽ không can thiệp vào lối suy nghĩ của em.”
“Chu Hành, tôi yêu em, và còn, rất xin lỗi vì đã lừa dối em vô số lần.”
Đây là lần đầu tiên Lục Chính nói lời yêu với Chu Hành, và cũng là lần đầu tiên hắn nói lời xin lỗi với anh.
Từ khi Chu Hành phát giác được chuyện Lục Chính lừa gạt mình cho tới nay, anh vẫn luôn chờ đợi, chờ một lời xin lỗi của Lục Chính, chờ một lời thực tâm của hắn.
Sau khi Lục Chính đẩy anh đến đường cùng, lại cho anh điều mà anh muón nhất.
Chu Hành không biết mình nên vui vẻ chấp nhận, hay là nên cuồng loạn cự tuyệt những lời này.
Cũng may Lục Chính tựa như cũng không cần anh đáp lại.
Lục Chính hôn nhẹ lên má Chu Hành. Hắn thầm thì, “Đêm tân hôn của chúng ta, em có thể đối xử tốt với tôi một chút được không?”
Chu Hành rốt cuộc không nhịn được mà hỏi ngược lại: “Sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời này vậy?”
“Không lẽ em mong mai tôi có thể tiếp tục ở lại đây bên em sao?”
“……”
“Đêm nay là đêm ly biệt rồi,” Lục Chính như đang làm nũng, giọng nói cũng có chút ốm yếu, “Chu Hành, nếu em không đối tốt với tôi, tôi sẽ rất đau lòng.”
“…… Đừng như vậy.”
“Đã lâu lắm rồi em chưa cõng tôi.”
Chu Hành có chút nghiến răng nghiến lợi: “Là do anh làm tôi có bầu.”
“Vậy đến khi em sinh con rồi, em có còn cõng tôi nữa không?”
“… Anh tự có tay có chân.”
“Sức khoẻ tôi rất kém,” Lục Chính cọ lên cổ Chu Hành, “Cả người tôi đều đau đớn. Thi thoảng còn bị hộc máu mồm nữa.”
Trong một chớp mắt ấy, Chu Hành mềm lòng. Sau đó anh tỉnh táo lại: “Anh nói dối. Lúc anh mặc áo choàng không phải anh còn tung tăng bay nhảy được sao?”
“Lúc khoác áo choàng cũng là lúc tôi khoẻ mạnh nhất. Một khi đã trở về bộ dáng hiện tại, cơ thể sẽ phải chịu nhiều phản phệ kịch liệt.” Lục Chính nghiêm trang giải thích, lại cũng như đang nói hươu nói vượn, “Trước kia tôi từng bị thương rất nặng, cơ thể không khác gì đất nặn, có thể thoải mái xoa nắn, nhưng dù làm thế nào cũng không thể về lại bộ dáng ban đầu.”
“Đây là sự thật?”
“Đương nhiên là không phải rồi.”
Lục Chính ngáp một cái, nói: “Chúng ta về phòng ngủ đi?”
Chu Hành lại cứ nhìn người nọ một lúc lâu, sau đó mới gật đầu thoả hiệp.
Lục Chính bế ngang Chu Hành lên, vững vàng bế người về phòng ngủ, nhưng xong xuôi cũng lại ngã vật xuống giường.
Tim Chu Hành giật thót lên. Anh chờ một hồi, lại nhận ra Lục Chính đã nhắm mắt ngủ từ lâu rồi.
“Lục Chính?”
Chu Hành nhẹ nhàng gọi, ý muốn đánh thức hắn.
“Tiên sinh ngủ rồi.” Sara thấp giọng nhắc nhở.
“Sao bỗng dưng lại ngủ luôn được vậy?”
“Có lẽ là vì đau quá.” Sara nói nhỏ đến mức khó phát hiện được.
“Cái gì?” Chu Hành không có nghe rõ.
“Vừa rồi chỉ là tạp âm của máy thôi ạ.”
“Không phải, hình như cậu vừa nói gì đó mà.”
“Thật sự chỉ là tạp âm thôi ạ.”
“Được rồi.”
Chu Hành dịch tay Lục Chính ra chỗ khác, lại nhìn chằm chằm vào quần áo trên người hắn một lúc. Anh quay lại nói với Sara: “Cậu có thể cởi quần áo cho hắn giúp tôi được không?”
“Tôi chỉ là một AI mà thôi, Chu tiên sinh.”
“Nhưng cậu cũng có tay Robot.”
“Tôi không thể cởi đồ của một người đàn ông đã kết hôn, Chu tiên sinh.”
Chu Hành bực đến mức suýt chút nữa thì vứt vòng tay đi. Anh như uy hiếp mà nói: “Thế cứ để hắn mặc vậy mà ngủ.”
“Vâng.” Sara biết nghe lời phải.
Chu Hành thay một bộ đồ ngủ mềm mại. Anh tắt đèn, nằm một lúc, lăn qua lộn lại cả chục lần, rốt cuộc ngủ không nổi, lại phải bò dậy, nói: “Bật đèn.”
Ánh đèn chợt sáng lên. Dưới ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, Lục Chính hơi cong khoé miệng rồi lại nhanh chóng về lại bình thường.
Chu Hành cố hết sức mà giúp Lục Chính cởi quần áo. Anh thật sự không có sức để cho hắn mặc bộ mới, đành phải bảo Sara mang chăn tới, đắp lên bộ dáng không mảnh vải che thân kia.
Một đêm ngủ ngon vô mộng.
——
Sáng hôm sau Chu Hành tỉnh lại, Lục Chính vẫn còn ngủ.
Ánh nắng xuyên qua mành cửa số chiếu vào phòng, nổi bật đến mức khiến sắc mặt Lục Chính càng thêm phần tái nhợt. Chu Hành chỉ mới liếc mắt một cái, trái tim đã quặn thắt. Anh ép bản thân xoay mặt đi, không nhìn Lục Chính nữa, lại vẫn không nhịn được mà hỏi Sara: “Lục Chính vẫn chưa khỏi bệnh sao?”
Sara cẩn thận mà trả lời: “Lục Chính tiên sinh vẫn luôn được chữa trị bằng phương pháp tiên tiến nhất của liên minh. Ngài chớ lo lắng quá nhiều.”
“…… Tôi cũng không có lo cho hắn.”
Chu Hành rời giường, tự mình đến buồng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó ăn bữa sáng phong phú do Sara chuẩn bị. Đợi đến khi anh đi dạo hoa viên xong rồi, Lục Chính vẫn còn chưa tỉnh.
Chu Hành ngồi bên mép giường mà ngắm nhìn hắn. Anh chậm rãi vươn tay, sờ lên trán người nọ. Làn da dưới tay nóng đến doạ người.
“Sara ——”
“Có tôi, Chu tiên sinh.”
“Lục Chính sốt rồi. Cậu mau đi gọi bác sĩ đi.”
“Tôi đã hẹn bác sĩ rồi, ước chừng mười phút sau tới.”
“Tại sao lại không nói cho tôi biết Lục Chính phát sốt?”
“Chuyện này không tốt cho sức khoẻ của ngài. Ngài không cần phải lo cho Lục Chính tiên sinh.”
“Tôi không có lo cho hắn.”
Sara cũng không vạch trần Chu Hành. Nó khôn khéo mà dùng cách khác để an ủi.
“Lục Chính tiên sinh thường xuyên phát sốt, việc này có nghĩa là thuốc trong người ngài ấy đang có tác dụng. Đây cũng không phải chuyện không tốt.”
“Hắn rốt cuộc bị bệnh gì?”
“Không phải bệnh, mà là di chứng,” Sara gắng sức để trong giọng điệu không có chút tình cảm dư thừa nào. “Năm đó, Lục Chính tiên sinh bị bạn mình phản bội. Người nọ bắn một viên đạn xuyên qua từ sau lưng ngài ấy.”
“Sau đó, chiếc xe ngài ấy lái bị nổ. Vì dùng cơ thể để che chắn cho bạn mình mà ngài ấy phải chịu phần lớn lực nổ.”
“Lục Chính tiên sinh cho rằng ngài ấy lấy ơn báo oán, cứu bạn mình thì hai người họ sẽ có thể xoá tan hiềm khích, cùng nhau ngồi nói chuyện cẩn thận.”
“Nhưng có lẽ vì muốn để lại một ấn tượng sâu sắc cho Lục Chính tiên sinh, hoặc cũng có thể vì áy náy, người bạn đó đã tự kết liễu đời mình.
“Lục Chính bị thương rất nghiêm trọng, toàn bộ xương cốt đều đã nát vụn, dựa theo phương pháp chữa trị thông thường của năm đó, dù cho có cứu được trở về, ngài ấy cũng chỉ có thể làm một phế nhân.”
“Vì bất đắc dĩ, ngài ấy đồng ý làm vật thí nghiệm cải tạo toàn thân năm ấy.”
“Ngài ấy thành công sống sót, nhưng lần trị liệu đó đã để lại di chứng nghiêm trọng.”
“Ngài ấy sẽ thường xuyên đau đớn, cũng rất dễ ốm, thường xuyên cần đặc trị, cần thay máu và thịt đã thối rữa.”
“Ngài ấy có thể tùy ý sửa đổi chiều cao và tư thế của mình theo ý muốn, có thể ngụy trang thành một người khác một cách hoàn hảo, giống như đất nặn vậy.”
“Cho nên ngài ấy mới nói bản thân không phải người, chỉ là quái thú.”