Hai mắt Văn Tuyết ầng ậng nước, cô chỉ biết cắn răng kìm nén không để tiếng khóc của mình bật thành tiếng, nhịn đến mức mặt đỏ au.
Không biết Phương Hàn Tẫn đã ngồi bên cạnh cô tự lúc nào.
Anh ôm cô vào lòng, đặt tay lên lưng cô. Sự ấm áp từ lòng bàn tay cách lớp quần áo mỏng thấm vào tận tim can.
Anh dịu giọng dỗ dành: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Văn Tuyết vùi mặt vào ngực anh, bả vai run run, không cầm được nấc lên, giống như quả bóng bay bơm đầy hơi đột ngột bị chọc thủng.
“Em sợ, sợ đánh thức thằng bé…” Cô giải thích.
Phương Hàn Tẫn vỗ về tấm lưng cô, dịu giọng: “Không sao, nó dễ tỉnh nhưng cũng nhanh vào giấc lại lắm.”
Văn Tuyết khụt khịt nức nở: “Lúc cự cãi với mẹ em không rơi một giọt nước mắt nào, chẳng hiểu sao vừa nói với anh lại không kiềm lòng nổi…”
“Ừm, anh hiểu.”
Khi mâu thuẫn nảy sinh, nỗi tức tối và cảm giác không cam tâm luôn chiếm thế thượng phong. Lúc ngẫm lại mới thấy thật ấm ức.
Sao có thể không tủi hờn được đây? Cùng là con do cha mẹ sinh ra, một đứa bị coi là công cụ kiếm tiền dưỡng lão, bóc lột tận xương tuỷ. Còn đứa kia được nâng niu từ bé, mua nhà lầu xe hơi. Dựa vào cái gì chứ? Cô gái ấy có đáng bị gia đình chèn ép đến vậy không?
Phương Hàn Tẫn tỏ vẻ bất bình: “Bố mẹ em vừa nhận tiền đã được Tôn Hách Minh giới thiệu cho mấy căn bất động sản giá ưu đãi… Sao có thể trùng hợp như vậy được?”
Văn Tuyết nín khóc, đoạn ngước lên nhìn anh, hai mắt sưng húp long lanh nước gợi cảm giác xót xa không thôi.
Cô nói với giọng mũi đặc sệt: “Em cũng nghi hắn giở trò, mua nhà rồi thì càng không thể trả lại sính lễ, lúc đó em đã không còn đường lui nào nữa.”
Cô thoáng ngập ngừng, chỉ vào điện thoại, “Cho nên em mới gọi cho hắn bảo mình đã nghĩ kỹ rồi, muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp.”
Phương Hàn Tẫn cầm điện thoại. Tin nhắn gần chót trong khung chat là định vị và thời gian Tôn Hách Minh gửi Văn Tuyết, dòng chữ nhỏ ghi: KTV Bóng Đêm (Số XX đường Tân Hồ, quận Thành Nam).
Nhìn thời gian gửi, hơn hai mươi ngày trước.
Ánh mắt Văn Tuyết rỗng tuếch, cô lẩm bẩm: “Lúc em đến thì hắn đang hát hò với nhóm đồng nghiệp, thấy sắc mặt em không vui bèn dẫn em sang phòng nhỏ bên cạnh.”
Đèn trần rọi sắc xanh u ám, Tôn Hách Minh tựa người vào sofa mềm mại, uể oải chau mày, ly rượu trên tay nhẹ lay, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh.
Đối mặt với chất vấn của Văn Tuyết, Tôn Hách Minh sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy, là do anh giới thiệu. Chuyên gia tư vấn bất động sản kia là bạn anh, chính cậu ta đưa ra các mức giá ưu đãi. Đáng nhẽ phải cọc trước năm mươi vạn thế nhưng chỉ lấy của bố mẹ em ba lăm vạn. Số còn thiếu anh đã bù rồi.”
Văn Tuyết thật sự không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao?”
Tôn Hách Minh chế giễu: “Người như bố mẹ em chẳng lẽ thấy của rẻ mà không nảy lòng tham? Thấy thứ mình không chi trả nổi đang giảm giá chắc mẩm sẽ nhào tới như bắt được vàng. Nói cách khác thì chính họ mới là người đưa ra quyết định cuối cùng, anh chỉ đẩy nhẹ một cái mà thôi.”
Văn Tuyết đanh mặt đứng cạnh sofa nhìn hắn chòng chọc.
Vẽ đường cho hươu chạy, lợi dụng điểm yếu của lòng người.
“Tôi sẽ trả lại anh số tiền hai mươi vạn ấy. Ngoài ra,” Văn Tuyết cúi người nhìn xoáy vào hắn, gằn từng chữ một, “Tôi sẽ không lấy anh.”
Tôn Hách Minh bất ngờ bật dậy, kẹp chặt cổ cô rồi ép sát vào ngực mình.
Khoảng cách càng gần, Văn Tuyết càng cảm nhận được mùi rượu gay mũi trên người hắn.
Tôn Hách Minh cao hơn cô một cái đầu, giờ phút này đang nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt nheo nheo bắn ra cái nhìn sắc lạnh.
“Tiền cưới đã tiêu hết, giờ đổi ý liệu có muộn quá không?”
Văn Tuyết ngửa ra sau, dùng hết sức bình sinh hất tay Tôn Hách Minh nhằm thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Nguy hiểm đang kề cận, cô cố bình tĩnh thương lượng: “Tôn Hách Minh, tôi đã nói tôi sẽ trả tiền lại cho anh rồi… Anh không tin thì tôi viết giấy nợ cho anh vừa lòng nhé? Tôi đảm bảo…”
Trời đất bỗng quay cuồng, cô chưa kịp nói hết thì đã bị đẩy mạnh xuống sofa.
Tôn Hách Minh nhào tới, mùi rượu tức khắc vây khốn lấy cô.
Văn Tuyết bị đè không tài nào thở nổi, toan đẩy hắn ra lại bị kẹp chặt cổ tay. Muốn lên gối thụi vào người hắn thì hai chân cũng bị kìm nốt.
Tôn Hách Minh vùi đầu vào cổ cô, không phải hôn mà là gặm cắn. Răng hắn ghim vào xương quai xanh của cô, cắn xé làn da mỏng manh, cơn đau buốt lập tức lan ra khắp cơ thể.
“Tôn Hách Minh, thằng chó này! Mẹ mày, buông tao ra!”
Mặt Văn Tuyết đỏ gay vì thiếu khí, phẩm chất của nhà giáo nhân dân gì đó đều bị quăng ra đằng sau hết, cô nghiến răng ken két chửi lấy chửi để.
Vào những lúc thế này, con mồi càng giãy giụa thì gã thợ săn càng cảm thấy kích thích – đây chính là niềm vui của trò cá lớn nuốt cá bé.
“Không biết lượng sức mình!”
Tôn Hách Minh cười nhạt, đưa một tay ra cởi thắt lưng.
Văn Tuyết thừa cơ rút tay ra, quơ loạn xạ lên không trung, từ trên sofa xuống dưới đất, rồi lại vòng lên bàn…
Cuối cùng cô cũng chạm được vào chiếc gạt tàn lạnh lẽo.
Cô túm chặt mép gạt tàn, giơ tay lên cao rồi nện mạnh xuống, nhanh như chớp đập trúng đầu Tôn Hách Minh.
“Đ*t mẹ mày!”
Cơ thể Tôn Hách Minh thoáng chao đảo, nét mặt vì đau mà trở nên méo mó.
Một tay hắn che ót, bật ngửa ra sau, ngã phịch lên sofa.
Văn Tuyết ôm ngực thở gấp. Tay cô vẫn còn một nửa mảnh gạt tàn nhỏ máu tí tách.
Trên sofa, Tôn Hách Minh vẫn không hề nhúc nhích, hô hấp càng lúc càng suy yếu.
Lý trí quay trở về, Văn Tuyết lăn từ sofa xuống đất, chống tay đứng dậy kéo cửa phòng xông ra ngoài.
Hành lang tối om kéo dài vô tận, cô loạng choạng chạy tới trước, dọc đường đi còn va trúng hai nhân viên phục vụ. Cuối cùng cũng tìm thấy thang máy.
Cô run bần bật móc điện thoại ra, ngón tay máu me be bét, cả màn hình cũng dây máu lấm tấm. Qua màn hình huỳnh quang nhuốm màu đỏ tươi, cô căng mắt đọc dòng chữ nhỏ xíu, đây chính là địa chỉ của đồn cảnh sát phụ cận…
“Em báo cảnh sát à?”
Âm thanh của Phương Hàn Tẫn vang lên quá đột ngột làm Văn Tuyết giật bắn mình, bừng tỉnh khỏi hồi ức.
“Đừng sợ, mọi chuyện đã qua cả rồi.” Phương Hàn Tẫn siết chặt tay cô, khẽ vuốt ve bờ vai gầy.
Văn Tuyết nuốt nước miếng, đợi nhịp tim bình ổn mới thì thầm đáp: “Đúng thế, em đến đồn cảnh sát gần đó báo. Vị cảnh sát tiếp nhận vụ án rất quan tâm chuyện này, tức tốc điều người đến quán KTV tìm Tôn Hách Minh trong phòng bao kia, còn lấy được cả băng ghi hình của quán.”
Phương Hàn Tẫn thận trọng hỏi: “Vậy Tôn Hách Minh… không sao chứ?”
Văn Tuyết lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt.
“Cảnh sát đưa hắn đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, chỉ là vết thương ngoài da chứ không bị tổn thương bên trong. Sau khi băng bó cầm máu thì hắn bị cảnh sát bắt giữ.”
“Vậy là tốt rồi.” Phương Hàn Tẫn thở phào.
Anh láng máng nhớ rằng theo luật, tội hiếp dâm nói chung sẽ bị tù trên ba năm đến dưới mười năm. Cho dù chưa thực hiện được hành vi phạm tội thì bản án vẫn có thể kéo dài đến ba năm.
Nhưng mà không đúng…
Anh từ từ cụp mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại Văn Tuyết.
Mới chỉ vài hôm trước, Tôn Hách Minh vẫn còn gửi tin đe dọa sẽ giết cô.
Lẽ nào nhanh như vậy hắn đã được mãn hạn tù?
Văn Tuyết đoán được anh nghĩ gì, cười khổ: “Anh đừng quên nhà hắn có vai vế như thế nào. Ở cái nơi bé như lỗ mũi ấy thì quan hệ rộng chính là tấm vé thông hành.”
Tôn Hách Minh bị giam đúng một đêm, ngày hôm sau, bà Tôn vênh váo đến đón người về.
Bố mẹ Văn Tuyết cũng đến. Hai người vâng vâng dạ dạ với bà Tôn cứ như thể người phạm tội chính là con gái họ vậy.
Trong căn phòng hoà giải, người ngồi thưa thớt quanh bàn hội nghị, hai vị cảnh sát ở giữa, một người chịu trách nhiệm thẩm vấn còn người kia phụ trách tốc ký.
Người đầu tiên lên tiếng là bà Tôn. Bà ta nhìn người cảnh sát cười xòa: “Ôi chao, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cái cô Văn Tuyết này và thằng nhà tôi là bạn trai bạn gái mà, hai đứa nó chỉ đang trêu nhau thôi.”
Văn Tuyết ngồi đối diện bà ta, không hiểu sao thấy lợm họng trước gương mặt dặm phấn kỹ càng này.
Cô hít sâu một hơi, nói năng hùng hồn đanh thép: “Bạn trai bạn gái thì sao thưa bác? Kể cả có là vợ chồng hợp pháp thì nếu đằng gái đã không muốn mà đằng trai còn xấn tới thì vẫn được liệt vào tội cưỡng gian đấy ạ.”
Bà Văn hấp tấp kéo áo cô, gắt: “Con nhỏ này, nói ít mấy câu thì chết mày hả!”
Văn Tuyết mất kiên nhẫn hất tay mẹ mình ra.
Bà Văn lườm cô, chặp quay lại sang nhìn cảnh sát cười đon đả.
Bà nói: “Hai vị sĩ quan cảnh sát à, Văn Tuyết nhà tôi và cháu Minh cuối năm nay kết hôn rồi. Dạo gần đây hai đứa bàn chuyện cưới hỏi, có lẽ bất đồng ý kiến nên mới nảy sinh tranh cãi. Sao có thể bảo cháu Minh cưỡng gian được chứ? Chắc chắn là hiểu lầm thôi ạ.”
Cảnh sát nhìn bà Văn đăm đăm, nói cực kỳ nghiêm túc: “Nếu không phải anh Tôn cưỡng gian thì hành vi của con gái bà chính là vu khống hãm hại người khác, cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Ơ? Chuyện này…” Bà ta nhất thời không dám hó hé.
“Tôi không vu khống cho ai hết.” Văn Tuyết cởi khăn choàng để lộ cần cổ trắng nõn, trên đó hằn mấy vết bầm tím trông vô cùng ghê sợ, “Đây là thương tích do anh ta gây ra, hai người có thể kiểm tra.”
Bà Tôn trợn tròn mắt “Ối” một tiếng rõ khoa trương, che môi cười mờ ám: “Đây là dấu hôn mà? Tình thú giữa vợ chồng sắp cưới với nhau. Sao cháu có thể lấy nó ra làm bằng chứng được?”
Không biết ai bật tiếng cười nhạo.
Vị cảnh sát nghiêm mặt quát lớn, bấy giờ căn phòng mới im lặng trở lại.
Anh ta nhìn Văn Tuyết, ánh mắt sắc bén như đao, hạ giọng hỏi: “Cô Văn, trong hành lang của quán KTV có lắp camera. Chúng tôi đã kiểm tra video giám sát, hôm qua lúc anh Tôn dẫn cô vào phòng bao, lúc đó cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng không tỏ vẻ phản kháng. Có phải cô tình nguyện đi theo anh ta không?”
“Vâng.” Văn Tuyết thoáng ngừng, trả lời đâu ra đấy, “Nhưng phòng bao ở quán KTV khác phòng khách sạn, trước khi bước vào đó tôi cũng không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.”
Bà Tôn nhướng mày liếc nhìn cô, giở giọng quái gở: “Một mình cháu đi tới đó, chẳng lẽ cháu không ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì?”
Văn Tuyết đang muốn phản bác thì đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông biếng nhác: “Dù sao tôi cũng chưa làm gì cả. Còn về vết thương trên cổ cô ta, ai biết được sau khi gặp tôi cô ta đã đi những đâu, gặp những ai cơ chứ?”
Văn Tuyết nương theo âm thanh nhìn sang, Tôn Hách Minh cũng nhướng mi, nhìn cô cười xấu xa.
Văn Tuyết chợt rùng mình.
Cô có linh cảm, nếu lần này không tống hắn vào tù thì nửa đời sau cô đừng mong sống yên ổn.
Văn Tuyết dựa vào vai Phương Hàn Tẫn, thất thần nhìn ván giường.
Giọng Phương Hàn Tẫn đều đều trên đầu cô: “Cậu ta không ngồi tù, nên em bỏ trốn phải không?”
Văn Tuyết rầu rĩ: “Mọi cuộc điều tra, thẩm vấn, hòa giải chỉ tiến hành cho có. Bố hắn đã lót sẵn đường từ lâu. Ngay sau hôm kết thúc hòa giải cũng là lúc hắn được phóng thích.”
“Nhưng sao hắn không trả thù em?”
“Em thấy hắn sắp rời khỏi đồn cảnh sát thì bỗng nảy ra một cách.” Văn Tuyết nở nụ cười tinh nghịch.
Không hiểu sao, tim Phương Hàn Tẫn bỗng dưng thắt lại, cả giọng anh cũng biến đổi: “Cách gì?”
“Khổ nhục kế.”
Văn Tuyết thấy Phương Hàn Tẫn không hỏi nữa, bèn tự mình nói tiếp: “Em đuổi theo hắn nói mấy lời khiêu khích, thành công chọc tức hắn.”
“Em bảo mình không thể lấy anh ta, càng không quan tâm anh ta yêu ai cưới ai, ai sẽ trở thành cháu dâu của bà anh ta!”
Vẫn ổn, chưa có gì quá đáng. Phương Hàn Tẫn không nén được truy hỏi: “Chỉ có bấy nhiêu thôi à?”
Văn Tuyết nhớ lại, “Em còn mắng hắn không có tương lai, là một thằng vô dụng, chỉ biết ngửa tay vòi vĩnh bố, nếu bố hắn mất thì hắn cũng chả còn gì trong tay.”
… Mặc dù hơi khó nghe nhưng đều là sự thật. So với mấy câu chửi bới của mấy người đàn bà chanh chua thì vẫn còn lịch sự chán.
“Em còn nói ngày hôm qua lúc hắn bị bắt, vài người ở phòng bên cạnh cũng ùa ra hóng chuyện. Họ là đồng nghiệp của hắn mà, đúng không? Bây giờ công trạng của hắn đã bị đồn thổi khắp công ty. Ở thành phố nhỏ bé này ai chả biết mặt nhau, chẳng bao lâu nữa ai cũng hay tin hắn chính là tội phạm cưỡng gian!”
Phương Hàn Tẫn: “…”
Chí mạng, quả thực đủ tàn nhẫn.
“Sau đó thì sao?”
Văn Tuyết sải tay, “Thì kế hoạch của em thành công mĩ mãn chứ sao.”
Ngày đó, cô nhìn mấy vị cảnh sát bước ra từ đồn, lại thoáng trông thấy mấy cô gái trẻ đi ngang qua, vì thế mới nóng đầu bật thốt những lời kia.
Kết quả chứng minh cô đã làm đúng, trán Tôn Hách Minh nổi gân xanh, vẻ thô bạo xẹt qua đáy mắt. Hắn cuộn nắm đấm, hận không thể xé rách miệng cô ngay lập tức.
Cuối cùng, khi cô thốt ra ba từ “tội cưỡng gian”, Tôn Hách Minh cũng không nhịn được nữa thụi vào cô…
Văn Tuyết bổ nhào xuống đất.
Cú đấm này quá ác liệt, hai mắt cô tối sầm, trời đất quay cuồng.
“Này! Anh kia làm gì thế?”
Trước mắt mờ nhòe, lỗ tai ong ong, cô loáng thoáng nghe được tiếng hét lớn xen lẫn âm thanh la lối hoảng sợ của mấy cô gái đi đường, như gần như xa.
Trước lúc cảnh sát xông đến, Tôn Hách Minh đã ngồi bệt trên đất, một tay bóp cổ Văn Tuyết, tay kia vận sức đấm xuống…
Văn Tuyết nằm viện suốt ba ngày.
Tôn Hách Minh bị tạm giam mười lăm ngày.
Nếu không phải hắn động thủ trước đồn cảnh sát, nếu không nhờ tình cờ có người đi ngang qua quay video đăng lên vòng bạn bè, chỉ trong vòng một ngày đã lan truyền khắp thành phố, tạo nên làn sóng chỉ trích không ngớt… thì e rằng lần này người cha quyền lực của hắn sẽ lại bảo lãnh cho hắn thôi.
Văn Tuyết nằm im lìm trên giường bệnh nhìn trần nhà, đôi mắt vô hồn, trái tim cũng đã chết.
Cô biết, mình đã đi đến bước đường cùng.
Mười lăm ngày nữa Tôn Hách Minh ra tù. Đến khi đó, cô biết bảo vệ bản thân bằng cách nào đây?
Những mảnh ghép ký ức đau đớn nhất cuối cùng cũng hoàn thiện.
Văn Tuyết chùng vai, chậm rãi trút một hơi dài, như thể đã hoàn toàn tống khứ hết những ngột ngạt tích tụ trong lòng.
Phương Hàn Tẫn xoa hốc mắt đỏ bừng, lòng đau chết lặng.
Anh cẩn thận giấu đi nỗi đau nơi đáy mắt, mềm giọng an ủi cô: “Đã qua hết rồi, bây giờ em rất an toàn… Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Văn Tuyết nhắm mắt lại, cơ thể từ từ trượt xuống, gối lên đùi Phương Hàn Tẫn.
Cô lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, nhịp thở nông và chậm.
Phương Hàn Tẫn ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, từ từ ghé xuống, đôi môi chạm khẽ lên mi mắt cô.
Điện thoại ở đầu giường sáng màn hình. Anh nhìn thời gian, đã quá mười hai giờ.
Ngủ thôi, để những cay đắng và nước mắt ở lại ngày hôm qua.
Từ giờ, đã có anh ở đây.