Lan Dịch Hoan nói chuyện với Toa Đạt Lệ nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới ven đường, nhìn đến một gian y quán thì kìm ngựa lại, nói: “Tới mời y sư bên trong ra xem tình trạng của phụ thân ngươi trước đi.”
Toa Đạt Lệ nói: “Được.”
Nàng phái người đi mời y sư lên xe ngựa, sau đó mới phản ứng lại, thầm nghĩ trong lòng: Kỳ quái, vì sao ta lại nghe lời hắn như vậy?
Nhưng Lan Dịch Hoan cũng rất chu đáo, chờ đến khi y sư nói Lâm Hãn không có vấn đề gì, chỉ là nhất thời thương tâm quá độ nên ngất xỉu, Toa Đạt Lệ mới yên lòng.
Nàng thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là vì chuyện của Tiểu thúc.”
Lan Dịch Hoan cùng Toa Đạt Lệ cưỡi ngựa đi cạnh ngoài xe ngựa, Lan Dịch Hoan đi chậm ở phía sau, nghe được lời nàng nói liền giục ngựa tiến tới, hỏi: “Ngươi nói Tiểu thúc, chính là vị Tam Vương tử A Nhã Tư của tộc Đạt Lạt sao?”
Toa Đạt Lệ không nhịn được nhìn hắn một cái, nói: “Sao ngươi cái gì cũng biết vậy? Đúng là hắn.”
Nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn đám mây nơi chân trời, nói: “Ta chưa từng gặp Tiểu thúc, nhưng đã nghe phụ thân nói qua, hai mươi năm trước hắn rời khỏi thảo nguyên, nói là muốn đi đi dạo nơi nơi một chút, muốn nhìn xem phong cảnh bên ngoài. Nhưng lần này rời đi, hoàn toàn không trở lại. Cũng có người lén lút nói rằng hắn và phụ tổ cãi nhau, không dám trở về nhà. Dù sao thì mấy năm nay, Đại bá cùng phụ thân vẫn luôn tìm kiếm hắn.”
Lan Dịch Hoan như suy tư gì đó.
Toa Đạt Lệ quay đầu nhìn hắn: “Chiếc nhẫn đó của ngươi, là của Tiểu thúc sao? Hắn…. Qua đời rồi, phải không?”
Lan Dịch Hoan nói: “Chiếc nhẫn này là ta nhặt được ở bên cạnh một bộ xương trắng. Có lẽ là Tiểu thúc ngươi, cũng có thể là…. Bằng hữu của Tiểu thúc ngươi?”
Toa Đạt Lệ liếc mắt nhìn Lan Dịch Hoan: “Nhìn không ra đó, ngươi cũng không xấu tính lắm, còn biết an ủi người khác. Được rồi, ngoại trừ nhẫn, trong bộ trang sức hồng bảo thạch này còn có một chiếc trâm và hai cái vòng, đều là đồ mà mẹ của Tiểu thúc để lại. Hắn sẽ không đưa cho người khác.”
Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: “Thì ra là vậy.”
Toa Đạt Lệ chưa thấy qua Tiểu thúc này, cho nên sẽ không bi thương giống như phụ thân, nhưng rốt cuộc cũng là người cùng huyết mạch, trong lòng cũng có chút thẫn thờ, không nói chuyện nữa. Hai người một đường trầm mặc đi tới bên ngoài dịch quán.
Kết quả từ xa đã nhìn thấy ở bên ngoài có không ít thị vệ.
Toa Đạt Lệ thấy thế thì lập tức giục ngựa đi nhanh hơn vài bước, tới cửa liền nhảy xuống khỏi ngựa, tuỳ tiện kéo lấy một người hỏi: “Đây là có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
Người bị nàng kéo tới nói: “Công chúa, là Thái tử Đại Ung tới đây.”
Sau đó người nọ lại lén lút nói: “Nói không chừng là Đại Vương tử muốn hắn làm hôn phu của ngươi, đang nói chuyện này không chừng.”
Toa Đạt Lệ cả kinh, lập tức đá chân đối phương, nói: “Gì nữa đây? Ta đã nói là ta không cần gả chồng!”
Mặc dù nam tử nói chuyện gì nàng một thân ăn mặc như võ sĩ, nhưng khẩu khí nói chuyện với Toa Đạt Lệ lại vô cùng quen thuộc, cười nói: “Lúc trước không phải ngươi nói rằng muốn tới nhìn nam tử Đại Ung nên cứng đầu muốn tới đây sao? Hiện tại sao lại nói không muốn gả chồng. Ta thấy vị Thái tử Điện hạ kia lớn lên rất tuấn mỹ, hơn nữa còn rất có khí độ! Ngươi không muốn, chỉ sợ có nhiều người cầu mà không được đó.”
Toa Đạt Lệ tức giận tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói: “Ta không quan tâm hắn tuấn hay không, khí độ hay không! Chẳng lẽ ta lớn lên không đẹp sao? Ta không có khí độ sao? Ta đã nói rồi, ta tới Đại Ung là vì muốn tìm một người ở trong mơ của mình! Ta cũng cảm thấy ở đây có nam nhân đang chờ ta. Cũng không phải loại tình yêu nam nữ mà các ngươi nói! Chẳng lẽ một nam một nữ thì nhất định phải giống như các ngươi nói sao?”
Thấy nàng nóng nảy, người kia vội vàng đầu hàng, nói: “Được được được, không nói thì không nói. Vậy ngươi mau tới xem tình huống bên Đại Vương tử đi, vạn nhất hắn cùng vị Thái tử Điện hạ kia bàn luận tốt hết rồi thì sao?”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lan Dịch Hoan cũng từ phía sau đi tới đây, xuống ngựa.
Võ sĩ nói chuyện với Toa Đạt Lệ thấy Lan Dịch Hoan, không nhịn được mà giật mình, bật thốt lên: “Trời ạ, lại có thêm một vị càng tuấn mỹ hơn. Tại sao nam nhân Đại Ung lớn lên đều đẹp như vậy?”
Toa Đạt Lệ thiếu chút nữa bị chọc cười, nói: “Một nam nhân như ngươi, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nam nhân khác làm gì? Cha ta cũng bị ngất rồi, còn không nhanh chóng đưa hắn từ xe ngựa vào phòng.”
Võ sĩ kia cả kinh, lúc này mới đứng đắn lên, nói: “Sao thế?”
Vừa nói người nọ đã bước tới trước xe ngựa, vén rèm lên, nói: “Nhị Vương tử, ngài tỉnh rồi?”
Thì ra Lâm Hãn đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt tái nhợt, thần sắc ủ dột, khác hẳn với biểu tình thường ngày của ông.
Ông gật đầu, suy yếu nói: “Đỡ ta đi xuống.”
Tên võ sĩ kia cẩn thận đỡ Lâm Hãn xuống, những người khác nghe chuyện cũng vội vàng chạy như bay vào bẩm báo.
Rất nhanh, Lan Dịch Trăn cùng Đại Vương tử Mạnh Ân vội vàng tới đây.
Mạnh Ân bước nhanh tới trước mặt Lâm Hãn, vô cùng quan tâm: “Sao lại thế này? Không thoải mái chỗ nào?”
Trong lòng Lâm Hãn tràn đầy bi thương, quên mất luôn việc chào hỏi Lan Dịch Trăn, sau khi nhìn Mạnh Ân, nghẹn ngào hô một tiếng “Đại ca”, sau đó run rẩy lấy ra chiếc nhẫn hồng bảo cho đối phương xem: “Ngươi nhìn xem đây là gì?”
Ông chỉ vào Lan Dịch Hoan: “Đây là…. Ở trên người thiếu niên này, rơi xuống đất, bị ta thấy được….”
Khuôn mặt Mạnh Ân thon gầy, biểu tình nghiêm túc lãnh đạm, hoàn toàn khác với khí chất của đệ đệ. Nhưng lúc nhìn tới nhẫn, trên mặt ông cơ hồ cũng hiện lên sự kích động tương tự, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Chỉ là chưa đợi Mạnh Ân dò hỏi, chỉ thấy Thái tử đi qua, không kiêng dè sự có mặt của mọi người, lập tức chỉnh lại cổ áo Lan Dịch Hoan, nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lan Dịch Hoan gọi một tiếng “Nhị ca”, nói: “Ta tới đây xử lý chút chuyện.”
Toa Đạt Lệ lắp bắp kinh hãi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi là ai?”
Lan Dịch Trăn nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Các vị còn chưa giới thiệu thân phận cho nhau sao? Đây là Thất Hoàng tử của Ung triều, Thất đệ của Cô, Lan Dịch Hoan. Tiểu Thất, hai vị này là sứ giả Đạt Lạt, Đại Vương tử Mạnh Ân và Nhị Vương tử Lâm Hãn.”
Ai cũng không nghĩ tới thân phận của Lan Dịch Hoan thế mà là Hoàng tử. Tuy rằng ban đầu nghe Lan Dịch Hoan nói không quen biết chủ nhân của chiếc nhẫn, trong lòng Lâm Hãn vẫn còn có chút chờ mong, lúc này đây, hi vọng hoàn toàn tan biến.
Ông nói: “Thì ra là thế, vừa rồi là chúng ta chậm trễ. Bái kiến Thất Điện hạ.”
Lúc nói ra mấy chữ cuối, giọng của Lâm Hãn có chút nghẹn ngào, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Mạnh Ân cũng định chào hỏi Lan Dịch Hoan, kết quả nghe thấy ngữ khí của Lâm Hãn không đúng, vừa quay đầu đã thấy ông rơi lệ, không nhịn được mà chấn động.
Mạnh Ân tiến tới hai bước, đôi tay đè bả vai Lâm Hãn, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói mau, có phải có tin tức của Tiểu đệ hay không?”
Lâm Hãn thấp giọng nói: “Đại ca, Tiểu đệ hắn đã…. Không còn nữa rồi.”
Mạnh Ân từng câu từng chữ nói: “Ngươi chắc chắn?”
Nghe được Lâm Hãn nói là Lan Dịch Hoan nói ra, Mạnh Ân quay đầu, nhìn Lan Dịch Hoan: “Thất Điện hạ, ngài có thể kể lại mọi chuyện lúc phát hiện chiếc nhẫn được hay không?”
Nhìn qua Mạnh Ân giống như bình tĩnh lý trí hơn Lâm Hãn, nhưng thực tế thì lúc nói chuyện giọng nói của ông cũng run rẩy, đáy mắt cũng đã chứa một tầng nước mắt.
Lan Dịch Hoan nhìn thấy tất cả, trong lòng cũng có một cảm giác tương tự khó hiểu.
Người Trung Nguyen luôn nói những dân tộc ở thảo nguyên hung mãnh, có thú tính, nhưng tình cảm huynh đệ của bọn họ lại vô cùng thân cận chân thành tha thiết. Một người đã rời khỏi nhà tận hai mươi năm nhưng đến nay vẫn còn thương nhớ.
Lan Dịch Hoan đột nhiên nghĩ, không biết vì sao hắn lại rời khỏi phụ mẫu thân sinh của mình, lúc hắn đi rồi, phụ mẫu có nhớ thương, tưởng niệm hắn không.
Nếu hiệu tại bọn họ vẫn còn trên đời, cũng sẽ hi vọng mình về nhà như vậy sao?
Hắn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Chiếc nhẫn này là năm ta sáu tuổi phát hiện bên cạnh một bộ xương trắng. Mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm thân nhân của hắn….”
Lan Dịch Hoan bỏ bớt đi chuyện của Kính Văn đại sư, đem quá trình phát hiện bộ xương trắng ở chùa Hộ Quốc nói ra. Bởi vì những năm gần đây cũng đang tìm kiếm thân nhân của đối phương, cho nên Lan Dịch Hoan cố ý cho hoạ sư vẽ ra mấy nét đặc thù trên bộ xương đó, lúc này nói ra tất cả.
Hắn kể ra, cũng khiến cho một chút hi vọng trong lòng hai người trước mặt hoàn toàn tan biến.
Cổ họng Lâm Hãn phát ra tiếng nức nở, như một con dã thú bị thương, ông gào khóc lên, kéo huynh trưởng đang đứng bên cạnh: “Đại ca, Tiểu đệ hắn không còn nữa, không còn nữa rồi!”
Mạnh Ân không nhúc nhích đứng bất động tại chỗ, thật lâu sau cũng không nói nên lời, bị Lâm Hãn kéo lung lay vài cái, ông bỗng dưng xoay người, ôm chặt lấy huynh đệ, nước mắt cũng ròng ròng chảy xuống.
Ban đầu Toa Đạt Lệ không có đau lòng như vậy, nhưng nhìn thấy phụ thân cùng Đại bá ôm nhau khóc rống, nàng cũng không nhịn được mà cúi đầu rơi nước mắt.
Trong tiếng khóc, những chuyện xưa cũng sôi nổi nảy lên trong lòng Lan Dịch Trăn. Tiếng khóc đã nghe từ lâu, dường như giống như thanh âm của y.
Mang theo bi thống, mang theo sợ hãi, mang theo hoảng loạn: “Ngươi không thể chết! Ngươi không thể chết được, ta là ca ca của ngươi, ta không thể nhận vị trí này của ngươi!”
Trong phút chốc, đau đớn vẫn còn lưu trong máu thịt, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Lan Dịch Trăn không muốn để ai nhìn ra, bất động thanh sắc chống vào cái bàn bên cạnh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy tay y, mang theo sự mềm mại ấm áp chạm vào lòng bàn tay y, cùng với đó là sự an ủi không nói nên lời.
Lan Dịch Trăn quay đầu tới, thấy Lan Dịch Hoan không biết khi nào đã đứng bên cạnh.
“Ca, ngươi sao vậy?”
Lan Dịch Hoan quan tâm nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, không nên quấy rầy bọn họ.”
Bởi vị đè thấp giọng nói, cho nên tới rất gần, Lan Dịch Trăn nhìn khuôn mặt Lan Dịch Hoan gần trong gang tấc, tựa hồ cũng thấy được lông tơ thật nhỏ trên mặt, trong không khí có mùi hương quen thuộc đang lưu động, làm nhận tâm rung động, hận không thể tiến tới hôn một chút.
Y không cầm lòng được mà nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: “Ừm, chúng ta đi ra ngoài.”
Một Thái tử một Hoàng tử, cứ như vậy không một tiếng động mà đi ra ngoài.
Dịch quán là địa bàn của người khác, bọn họ giống như không có chỗ khác để đi, tới một một ngã rẽ sau tường liền đứng lại.
Lan Dịch Hoan chán muốn chết mà đá cục đá trên mặt đất, cảm thán một câu: “Ca, bọn họ rất đau lòng.”
Nói còn chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên bị Lan Dịch Trăn ôm lấy.
Lan Dịch Hoan ngẩn ra.
Lan Dịch Trăn ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, trong miệng nhàn nhạt nói: “Đệ đệ của mình qua đời, có thể không đau lòng sao?”
Lan Dịch Hoan hơi dừng lại, đang muốn nói gì đó thì Lan Dịch Trăn đã buông tay.
Y cúi đầu, nhéo mặt Lan Dịch Hoan, ôn hoà nói: “Được rồi, đúng lúc ngươi ở đây, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lan Dịch Hoan nói: “Chuyện gì vậy?”
Lan Dịch Trăn từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho hắn.
“Đây là những gì điều tra được về nhạc sư cung đình kia, ngươi xem một chút đi.”
Lần trước sau khi Lan Dịch Hoan nói cho Lan Dịch Trăn biết thân thế của mình, muốn bắt đầu tra từ tên nhạc sư tư thông với Tề Quý phi, Lan Dịch Trăn làm việc vẫn luôn lưu loát, lúc này đã có kết quả.
Lan Dịch Hoan vội vàng nhận lấy, vội vã mở ra xem.
Lan Dịch Trăn đứng bên cạnh nói: “Thân phận của người này không đơn giản, hẳn là xuất thân không thấp, cả người phú quý, không biết vì sao lại vào cung làm nhạc sư.”
Lan Dịch Hoan nói: “Sao lại nói vậy?”
Lan Dịch Trăn chỉ bản vẽ hồ cầm bên trên, nói: “Dây của huyền cầm này được làm bằng vàng bạc, vô cùng quý giá. Hơn nữa ở thảo nguyên chỉ có quý tộc mới được học, người thường học không nổi.”
Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: “Quý tộc….”
Hắn chần chừ nói: “Nhị ca, ta có một suy nghĩ.”
Lan Dịch Trăn nói: “Ngươi hoài nghi nhạc sư này chính là bộ xương trắng kia, cũng chính là Tam đệ của Mạnh Ân và Lâm Hãn, A Nhã Tư?”
Lan Dịch Hoan nhìn vào mắt y, chậm rãi gật đầu.
“Đều là người Đạt Lạt, xuất thân cao quý, mấy năm mất tung tích…. Những việc này đều giống nhau.”
Lan Dịch Hoan nói: “Tuy rằng có khả năng chỉ là trùng hợp, nhưng ta cảm thấy trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.”
Lan Dịch Trăn trầm ngâm nói: “Vậy ngươi còn muốn giúp bộ xương này tìm thân nhân nữa không?”
Lan Dịch Hoan không chút do dự nói: “Muốn.”
Lan Dịch Trăn nói: “Tiểu Thất, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Mấy năm nay Đạt Lạt vô cùng cường thế, Tô Hợp Vương là một thế hệ hùng chủ, hai nhi tử của hắn cũng không dễ đối phó, tộc nhân nơi đó nhanh nhẹn dũng mãnh thiện chiến, lại vô cùng đoàn kết. Nếu xương trắng kia là nhạc sư…. Việc này đại biểu cho phụ thân của Tề Thì là Đạt Lạt Tam Vương tử. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ gây ra hoạ lớn.”
Lan Dịch Hoan nói: “Nhưng ta thấy hai người Mạnh Ân và Lâm Hãn đều là người quang minh lỗi lạc, chuyện của Tề Thì ai đúng ai sai vô cùng rõ ràng, chưa chắc bọn họ sẽ không có nguyên tắc mà bao che.”
Lan Dịch Trăn cười, không nói gì.
Lan Dịch Hoan cũng biết suy nghĩ này của mình có phần ấu trĩ, nếu tin tưởng không lý do đối với nhân phẩm của mấy người xa lạ, này quả thực quá mờ mịt.
Nhưng bản năng của hắn có chút hảo cảm đối với những người Đạt Lạt đó, cảm thấy bọn họ không phải người xấu, có lẽ là bởi vì Toa Đạt Lệ.
“Quên đi.”
Lan Dịch Hoan nói: “Ta suy nghĩ chút nữa, hiện tại vẫn chưa xác định được, hơn nữa, chuyện riêng tư trong cung đình hoàn toàn không dễ nói ra. Ta chỉ muốn báo đáp ân nhân thôi.”
Lan Dịch Trăn lo hắn chịu gánh nặng tâm lý, khuyên: “Bộ xương trắng kia thì có ơn cứu mạng gì với ngươi, cũng chỉ là lúc ngươi suýt ngã xuống mắc vào ngươi mà thôi, cũng coi như do ngươi mệnh lớn. Ngươi không cần quá quan tâm việc này, rốt cuộc người kia cũng chết rồi.”
Lan Dịch Hoan chỉ cười, không tranh cãi với y.
Nếu việc này chỉ có ở đời này mà thôi thì hắn cũng sẽ có suy nghĩ như Lan Dịch Trăn. Nhưng trong lòng Lan Dịch Hoan biết chuyện không phải như vậy.
Nếu nói lần trong sơn động mắc lấy hắn là trùng hợp, vậy đời trước xương trắng kia đột nhiên rơi từ trên không trung xuống, làm sụp nóc nhà, khiến Kính Văn bị thương, này nên nói thế nào?
Tự Lan Dịch Hoan đã trọng sinh, cũng có vài phần tin tưởng đối với quỷ thần. Hắn nghĩ kia nhất định là bộ xương tốt, sinh thời cũng là một người lương thiện, trong lòng cũng bất tri bất giác có một loại thân cận với đối phương, hoàn toàn không thể để mặc bộ xương ấy lẻ loi lưu lạc bên ngoài.
Cho nên nhiều năm như vậy, Lan Dịch Hoan vẫn luôn muốn tìm người nhà cho bộ xương đó, nhưng hắn xác thực không nghĩ tới Tề Thì có khả năng chính là nhi tử của đối phương.
Huynh đệ hai người đứng đây nói chuyện một lát, người Đạt Lạt liền tới đây tìm bọn họ, cung kính mời họ trở về phòng.
Sau khi hai người đi vào, Mạnh Ân cùng Lâm Hãn đã ngừng khóc, hai người cũng đã rửa mặt, nhưng hai mắt vẫn còn sưng hồng, cho thấy sự đau lòng.
“Xin thứ lỗi, nghe được tin dữ của người thân nên nhất thời không khống chế được cảm xúc, vừa rồi bọn ta thất lễ với hai vị Điện hạ rồi.”
Lan Dịch Trăn nói: “Nhân chi thường tình, có thể lý giải.”
Toa Đạt Lệ không ở trong phòng, Mạnh Ân và Lâm Hãn cùng đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan vội vàng đỡ lấy hai người họ, nói: “Hai người làm gì vậy?”
Lâm Hãn nói: “Đa tạ Thất Điện hạ đã hạ táng cho Tam đệ, nhiều năm qua vẫn luôn giúp hắn tìm người thân, nếu không chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết tin tức của hắn.”
Ông nói tới đây, giọng nói đã nghẹn ngào, sau khi dừng lại lấy bình tĩnh, Mạnh Ân nói tiếp: “Ngày sau Thất Điện hạ có việc gì cần hỗ trợ, chỉ cần không liên quan đến quốc gia đại sự, có thể nói với chúng ta.”
Lan Dịch Hoan nói: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, hai vị khách khí rồi. Nhưng ta có một câu hỏi, có thể mạo muội hỏi hai vị không.”
Lâm Hãn nói: “Thất Điện hạ cứ nói.”
Lan Dịch Hoan nói: “Dựa theo lẽ thường, người thân vô duyên vô cớ rời nhà nhiều năm như vậy, lại không có tin tức, đại đa số mọi người sẽ cho rằng đối phương đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Vì sao khi hai vị nghe tin dữ lại khiếp sợ như vậy? Trước đó…. Không hoài nghi có khả năng là Tam Vương tử đã gặp chuyện sao?”
Nghe hắn nói vậy, Mạnh Ân và Lâm Hãn nhìn nhau một cái, trong lòng đều nghĩ, tiểu Hoàng tử của Ung triều tuổi không lớn nhưng đầu óc còn khá tốt, hơn nữa vô cùng cẩn thận, hỏi đúng trọng điểm.
Lâm Hãn nói: “Chuyện này cũng không phải không thể nói ra. Là lúc trước bởi vì Tam đệ yêu thích nhạc lý, Phụ vương lại sợ hắn không có chí hướng, liền răn dạy hắn một trận, sau đó Tam đệ lặng lẽ rời nhà.”
“Một thời gian sau thì hắn có viết một phong thư gửi về nhà, nói là mình ở Đại Ung gặp được một nữ tử cao quý mỹ lệ, chỉ là nữ tử kia không yêu hắn, hắn một dừng chân ở đó một thời gian, ở lại làm bạn âu yếm cô nương kia….”
Lâm Hãn nói tới đây, thần sắc của Lan Dịch Hoan cùng Lan Dịch Trăn không khỏi ngưng lại, trong lòng đều suy đoán, nữ tử này không lẽ là Tề Quý phi.
Lâm Hãn nói: “Thư kia thì ta không xem, chỉ là mơ hồ nghe nói rằng thân phận của cô nương kia không quá phù hợp, tóm lại là Phụ vương nổi một trận lôi đình, tức giận đến mức viết thư mắng hắn, muốn Tam đệ phải lập tức về nhà, còn nói là nếu hắn không trở lại thì về sau đừng nhận chúng ta là thân nhân.”
Nói tới đây thì Lâm Hãn thở dài.
Kết quả đương nhiên là A Nhã Tư lựa chọn không trở về.
Tính tình của Tô Hợp Vương âm trầm táo bạo, xưa nay nói chuyện đều thẳng thắn không lưu tình, nhưng trong lòng ông yêu thương nhất chính là tiểu nhi tử này.
Sau khi A Nhã Tư rời nhà, Tô Hợp Vương không lúc nào không nhớ mong, phát giận cũng vì muốn để nhi tử trở về, nhưng Phụ vương vẫn chưa biết, về sau sẽ không gặp được người nữa.
Mười mấy năm trước, tiểu nhi tử mà ông yêu thương đã một mình lẻ loi cô độc chết ở một chỗ trong sơn động.
Trước mặt Lan Dịch Hoan cùng Lan Dịch Trăn, Mạnh Ân và Lâm Hãn không nói gì nhiều, nhưng đều đã hạ quyết tâm, nhất định phải tra rõ chuyện này, tìm được hung thủ rồi báo thù cho đệ đệ.
Hơn nữa còn có một chuyện, đó là ở trong thư mà A Nhã Tư gửi có từng đề cập rằng ông có một nhi tử, đứa nhỏ này cũng là nguyên nhân khiến A Nhã Tư chậm chạm mãi không muốn rời Đại Ung.
Trong thư của ông cơ hồ dùng hết mọi từ ngữ để tán dương, viết đầy cả hai trang giấy, miêu tả đó là hài tử thông minh đáng yêu xinh đẹp nhất trên đời, còn say mê miêu tả lúc mình nằm sấp xuống làm ngựa cho nhỉ tử, nhi tử ngồi trên người ông cười khanh khách thế nào, cả người ông hạnh phúc đến bao nhiêu.
Lúc ấy cũng chọc cho Phụ vương đang tức giận vui vẻ, còn nói nếu để vật nhỏ này đi tới thảo nguyên, nhất định phải để chính tay ông mang đứa nhỏ này ngồi trên lưng ngựa mà khóc.
Thật ra, nghe nói mình còn có một tiểu tôn tử, trong mắt ông đều là chờ mong.
Nếu hài tử kia đến thảo nguyên, nhất định sẽ là bảo bối của mọi người, nhưng hiện tại, đứa bé kia lớn lên mà không có phụ thân chăm sóc, cũng không biết đang ở nơi nào.
Hiện tại, Mạnh Ân và Lâm Hãn đều vô cùng hy vọng có thể tìm được hài tử của A Nhã Tư, còn có vị nữ tử mà ông ấy yêu, có thể thay đệ đệ bảo hộ chăm sóc đôi mẫu tử này, đối với bọn họ cũng chính là chuyện quan trọng nhất.
Sau khi dò hỏi hai người họ, Lan Dịch Hoan nói cho Mạnh Ân và Lâm Hãn biết nơi hạ táng bộ xương kia, một lúc lâu sau đó hắn và Lan Dịch Trăn mới rời khỏi dịch quán.
Trên đường Lan Dịch Trăn hỏi Lan Dịch Hoan: “Hồi cung không?”
Vì để chiêu đãi các sứ thần, Đại Ung cố ý tổ chức hoạt động săn bắn mùa hạ, địa điểm là khu vực săn bắn ở ngoài kinh.
Lúc này, doanh trướng, sân đi săn cùng với con mồi đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ khách đến nữa mà thôi, Lan Dịch Hoan mấy ngày nay cũng tới đó xử lý các loại công việc.
Lan Dịch Hoan nghĩ xong liền nói: “Ngày mai bắt đầu đi săn phải không? Đến lúc đó ta sẽ đến, ta cũng không làm gì mà trực tiếp đến bãi săn luôn, như vậy còn có thể ngủ thêm được một chút.”
Hai người cùng nhau đi một đoạn đường dài, Lan Dịch Hoan tự nhiên thấy rất vui.
Hắn hơi mỉm cười, lại hỏi: “Ngươi có tham gia hoạt động săn bắn không?”
“Ta thì thôi bỏ đi.”
Lan Dịch Hoan cười nói: “Thay vì bêu xấu mình thì tốt nhất vẫn là xem các vị ca ca lợi hại thế nào.”
Lúc nói chuyện, lông mi Lan Dịch Hoan hơi rũ xuống, ẩn giấu trong mắt là một tia hoài niệm và khao khát.
Đã từng, hắn đã từng tự do cưỡi ngựa trên bãi săn, trên sa trường, khí phách thiếu niên, thần khí bay bổng, dành được một ngực đầy hoa, một chiếc đai ngọc bích.
Nhưng nếu bộc lộ tài năng thì sẽ bị mọi người nghi kị, bị phòng bị, cả người bị vây hãm trong quyền thế không thể thoát ra, như vậy thì hắn tình nguyện cả đời làm một người phú quý rảnh rỗi bình thường.
Lan Dịch Hoan không nói gì nữa, Lan Dịch Trăn nhìn hắn thật sâu một cái, nghĩ tới những cảnh trong mơ của mình, Lan Dịch Hoan thể hiện ra một thân văn thao võ lược, thông tuệ quả cảm.
Y muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Ta cũng không có gì lợi hại để xem, ngươi không tham gia, đến lúc đó ta mà thua thì cũng đừng có chê cười ta.”
“Sao lại thế được!”
Lan Dịch Hoan lắc đầu như cún con, nói: “Chắc chắn Nhị ca là người lợi hại nhất, thắng được mọi người không phải nói chơi!”
Lời này của hắn là thật tình thật lòng, hơn nữa xác thật đúng là thế.
Nếu không phải Lan Dịch Trăn xuất sắc trong tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không bắt bẻ được, thì không có khả năng trước các huynh đệ đầy tài cán mà ngồi ở vị trí Thái tử nhiều năm như vậy.
Lan Dịch Trăn cười, xoa xoa đầu Lan Dịch Hoan, nói: “Được Thất Điện hạ khen ngợi như vậy, tại hạ không dám nhận, chỉ có thể nói là có vài phần căn cơ thôi.”
Y nói tới đây thì dừng lại, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết vì sao ta có được thành tựu như vậy không?”
Lúc này, Lan Dịch Hoan không rõ rốt cuộc y đang muốn nói cái gì, chớp chớp mắt suy đoán: “Chăm học khổ đọc? Thừa kế tổ tiên? Lòng mang bá tánh?”
Lan Dịch Trăn nói: “Những cái đó tất nhiên là có. Nhưng bình thiên hạ thì trước đó phải là Tề gia, nếu ta ngay cả người bên cạnh mình mà cũng không bảo vệ được thì nói gì mà bảo hộ bá tánh?”
Lan Dịch Hoan giật mình, sau đó nhìn về phía y, trong mắt là ảnh ngược của giải ngân hà.
“Cho nên.”
Lan Dịch Trăn nặng nề nói: “Năm ta mười bốn tuổi, đã từng lập một lời thề, nếu đã quyết định nuôi lớn đệ đệ thì phải làm một ca ca tốt. Ta muốn bảo hộ ngươi, để ngươi có thể tự do bay lượn không cố kỵ điều gì.”
Dưới ánh trăng, thanh niên cùng thiếu niên vốn sóng vai đi với nhau, lại bị ánh trăng kéo thành hai đạo ảnh dài dây dưa với nhau.
Sau đó, Lan Dịch Hoan dừng bước chân, Lan Dịch Trăn cũng lập tức dừng lại, hai chiếc bóng vẫn trùng lên nhau.
Lan Dịch Hoan theo bản năng nói: “Nhưng hiện tại ta cũng không phải đệ đệ ngươi, ngươi vẫn sẽ muốn làm như vậy sao?”
Lan Dịch Trăn quay đầu tới, trong mắt y tựa hồ có mang theo cảm xúc kỳ lạ, lóa mắt giống như ánh trăng, Lan Dịch Hoan chỉ nghe y mỉm cười cảm thán một câu: “Đúng vậy, ngươi không phải đệ đệ ta.”
Sau đó Lan Dịch Trăn vươn tay, khẽ vuốt mặt Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói: “Nhưng vì sao ta vẫn để ý ngươi như vậy? Hoan Nhi.”
Cảm nhận được xúc cảm bóng loáng mà tinh tế, lúc nói chuyện, Lan Dịch Trăn đột nhiên phát hiện vài sợi tóc của Lan Dịch Hoan rơi ra, rơi xuống trên sườn mặt, dưới ánh trăng toả ra một màu bạc huyền ảo.
Y nhìn sợi tóc gãy bị gió thổi bay trước mắt, chạm vào lông mi rồi lại bay đi, như thể đó là một trò trêu chọc nghịch ngợm, hàng lông mi dài và rậm khẽ rung lên như những con bướm sắp bay, che phủ lấy đôi mắt rực rỡ linh động.
Y cơ hồ ngửi thấy được mùi hương trên tóc của Lan Dịch Hoan, trong nháy mắt muốn hôn lên đó.
Hôn mái tóc dài nhu nhuận của hắn, hôn lên đôi mắt mỹ lệ của hắn, hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, hôn lấy cần cổ thon dài, trắng nõn, có những mạch máu màu xanh nhạt của hắn…. Xoa dịu những bất an trong lòng hắn.
Lan Dịch Trăn dường như mê muội tới gần, không thấy rõ khuôn mặt của y trong ánh sáng mờ, hô hấp nóng rực thổi tới mặt Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan cảm nhận được trái tim mình đang nhảy vọt, hắn thấp giọng nói: “Nhị ca?”
Lan Dịch Trăn dừng lại.
Nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, y tiếp tục tới gần, dùng trán mình đụng nhẹ vào trán Lan Dịch Hoan một cái.
Lan Dịch Hoan: “A!”
Lan Dịch Trăn thở dài: “Ngốc, vậy mà còn hỏi được những câu như vậy.”
Lan Dịch Trăn cụng rất nhẹ, Lan Dịch Hoan không cảm thấy đau, nhưng giây phút chạm vào nhau, hô hấp của hắn như dừng lại.
Hắn không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy, nhưng thời khắc vừa rồi, Lan Dịch Trăn cho hắn một cảm giác vô cùng xa lạ, như là mang theo một chút xâm lược cùng khống chế, khiến người ta đề phòng theo bản năng, trong lòng sinh ra nghi hoặc.
Hình ảnh nào đó mơ hồ hiện lên trong đầu, như là kiếp trước, lại như kiếp này, phảng phất hắn mang theo men say mềm như bông mà ngồi ở nơi nào đó, qua ánh mắt mông lung, cũng thấy Lan Dịch Trăn mang theo sự cường thế đáng tin như vậy, cúi đầu tiến gần tới hắn.
Hư ảo, mê ly, giờ phút này lại giống nhau, khiến người ta cảm thấy hoảng loạn một cách khó hiểu…. Kia chỉ là đang nằm mơ.