Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 64



Tia nắng ban mai chậm rãi chiếu xuống nhân gian, chiếu đến khu săn bắn ở ngoại thành.

Lan Dịch Hoan nửa đêm không ngủ được, lăn qua lộn lại ở đó, vất vả lắm gần đến hừng đông mới miễn cưỡng ngủ không được một canh giờ, buổi sáng hôm sau cũng không vui nổi, lúc mở mắt ra hận không thể bóp chết toàn thế giới.

Ngày thường còn có thể ngủ nướng, nhưng hôm nay không muốn dậy cũng phải dậy, bởi vì đã đến ngày chính thức bắt đầu săn bắn.

Lần này có các sứ thần ở các nước khác đến thăm, trò chơi săn bắn thường thường mỗi năm cũng trở thành chuyện quốc gia đại sự, trận náo loạn hôm qua cũng không ảnh hưởng đến lịch trình hôm nay.

Lúc Lan Dịch Hoan đi ngang qua, khu vực săn bắn sớm đã phòng thủ nghiêm ngặt. Hoàng thượng cùng các sứ thần vẫn chưa xuất hiện. Hoàng tử, quần thần cùng với một ít con cái xuất thân thế gia quý tộc đều đã đến trước, một bên nói chuyện về việc trọng đại này, một bên chờ đợi.

Người chủ trì của trận săn bắn chính thức này là Thái tử Lan Dịch Trăn cũng đã tới sớm.

Khác với sự cao quý ung dung ngày thường, lúc này y cũng thay một thân trang phục cưỡi ngựa bắn cung, bên hông có trường kiếm, trên lưng ngựa để một chiếc cung, hoa văn chỉ vàng chỉ bạc được thêu trên đai lưng lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, mang theo loại khí thế bưu hãn lạnh lẽo.

Nhìn đến bộ dáng của Thái tử, lại nghĩ đến đủ loại tin đồn của ngày hôm qua, mọi người không nhịn được âm thầm trao đổi ánh mắt.

Có thể đến đây đều là quý tộc, có thể có được con đường tin tức, hôm qua một hồi tìm người tứ phía như vậy, tự nhiên có không ít người đến hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.

Có nói Thái tử cùng Nghiêm tài nhân lén gặp nhau, bị thị vệ tuần tra ban đêm thấy được. Cũng có nói Nghiêm tài nhân cấu kết tà giáo ám sát Thái tử. Nhưng bất kể cách nói nào cũng không có bằng chứng xác thực.

Đương nhiên, chuyện của Hoàng gia thật thật giả giả, mặc dù thấy được chứng cứ cũng chưa chắc đó là sự thật.

Hiện tại các sứ thần cũng đã tới, Lan Dịch Trăn là trữ quân, chỉ cần nháo ra một chút gièm pha thì đều không tránh khỏi ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của y, có người cố ý nhân cơ hội này hãm hại cũng không phải không có khả năng.

Phong ba hôm qua đã bình ổn xuống, chỉ sợ hôm nay không được yên bình như cũ.

Không bao lâu sau thì Lan Dịch Hoan cũng tới.

Sau khi tới khu vực săn bắn, đầu tiên hắn liếc mắt nhìn đến bên Lan Dịch Trăn một cái, thấy khí sắc của Lan Dịch Trăn thoạt nhìn rất tốt, thoáng yên tâm hơn, cũng không cười hì hì tới trò chuyện như mọi lần mà lặng lẽ hạ vai, đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.

Lan Dịch Hoan cố ý vòng ra phía sau Lan Dịch Trăn, miễn cho bị Nhị ca nhìn thấy. Nhưng hắn lại không biết, Lan Dịch Trăn đã đợi hắn hồi lâu, kể từ khoảnh khắc hắn xuất hiện ở bãi săn, sự chú ý của y đã đặt lên hắn.

Thấy Lan Dịch Hoan cố ý trốn tránh mình, Lan Dịch Trăn hơi rũ mắt, tâm tình vui sướng lúc mới nhìn thấy Lan Dịch Hoan cũng chậm rãi đi xuống.

Chuyện y lo lắng nhất đã xảy ra. Dù y tự tin có thể khắc phục được hết thảy mọi khó khăn trắc trở, nhưng chỉ duy nhất không khống chế được trái tim Lan Dịch Hoan.

Nếu trước sau gì Lan Dịch Hoan cũng không thích y thì phải làm sao bây giờ?

Nếu bọn họ cứ xa lạ như vậy thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng Lan Dịch Trăn bỗng dưng cảm thấy hơi nôn nóng, cơ hồ không màng tình cảnh để tiến tới nói với Lan Dịch Hoan vài câu. Lúc này lại đột nhiên nghe thấy phía sau có một giọng nói lớn vang dội: “Thái tử Điện hạ.”

Lan Dịch Trăn xoay người lại, người đứng phía sau y là Đại Hoàng tử Lan Dịch Hạo.

Đại Hoàng tử mặc một thân kỵ trang màu xanh ngọc, bởi vì hành quân đánh giặc mà phơi ra một làn da màu đồng, hiện ra một loại dã tính không kể. Tuy trong miệng xưng “Điện hạ” nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào mặt Lan Dịch Trăn, mang theo vài phần cao ngạo.

“Hôm nay là cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, hiếm khi ngươi tới, khiến ta không khỏi nhớ rằng cũng đã nhiều năm rồi hai huynh đệ chúng ta chưa tỉ thí tài bắn cung. Ta nhớ rõ khi còn bé, ta và Điện hạ đều học cưỡi ngựa bắn cung từ Vương Sư phó.”

Đại Hoàng tử cười nói: “Nhân cơ hội này, có muốn đến thử không?”

Ra khỏi cửa cung, tới bãi săn này, địa vi tôn ti giống như không còn quan trọng nữa, mời nhau thi đấu là chuyện bình thường.

Người chung quanh nghe thấy Đại Hoàng tử mời Thái tử thi đấu, cũng không rõ nội tình mà đều cười xem náo nhiệt.

Lan Dịch Hoan nhíu mày, liếc mắt nhìn Đại Hoàng tử.

Hôm qua Lan Dịch Trăn bị thương ở xương sườn dưới bả vai bên phải, đúng là nơi phải tránh dùng lực khi kéo cung, căn bản không có khả năng bắn tên.

Nhưng nếu muốn giải thích tại sao y bị thương thì phải kéo đến chuyện của ngày hôm qua.

Ngày hôm qua sau khi ra khỏi doanh trướng Lan Dịch Trăn vẫn luôn không lộ diện, chính là vì y cùng Nghiêm tài nhân đêm khuya ở một phòng, trai đơn gái chiếc, lại không có người chứng kiến, cho dù có phát sinh chuyện gì hay không, chỉ cần nói ra thì hoàn toàn không thể dứt ra khỏi nó.

Về phương diện khác, y án binh bất động cũng là vì để thử người đứng sau màn.

Hiện giờ, quả nhiên lộ ra được một người thiếu kiên nhẫn.

Chẳng lẽ Đại ca đã biết cái gì đó? Hoặc là nói, chính Đại ca đã làm gì đó?

Lan Dịch Hoan đang cân nhắc đối phó việc này như thế nào mới thích hợp nhất, lại nghe bên cạnh có người nào đó ồn ào: “Tới đi, tới đi! So đấu đi!”

“……”

Lan Dịch Hoan nói với Bát Hoàng tử  đang đứng bên cạnh: “Ngươi kêu loạn cái gì? Làm ta giật cả mình! Lúc nào cũng không chịu ngồi yên, có khác gì con khỉ không!”

Bát Hoàng tử bị mấy câu này của hắn làm cho sửng sốt, “Ha” một tiếng, nói: “Ta lại chọc ngươi chỗ nào à?”

Lan Dịch Hoan nói: “Nghe ngươi nói chuyện ta liền tức.”

Bát Hoàng tử không phục, hà đùi xuống, định sẽ khẩu chiến tám trăm hiệp với Lan Dịch Hoan, kết quả vừa hé miệng đã lập tức bị Lan Dịch Hoan nhét một trái nho vào, nói: “Dừng!”

Bát Hoàng tử sửng sốt một chút, nhai nhai quả nho còn rất ngon, tâm tình đột nhiên tốt hơn một chút, nói: “Được thôi, coi như vì ngươi đã hầu hạ ta ăn nho, ta không bất hoà so đo với ngươi.”

Lan Dịch Hoan nói: “Ngươi thích nghĩ thế nào thì tuỳ ngươi. Dù sao thì hiện tại bới nói nhảm đi, ta phiền lòng.”

“Ngươi phiền lòng? Hiếm thấy nha, phiền cái gì?”

Bát Hoàng tử nói: “Chẳng lẽ…. Ngươi cũng muốn cưới Toa Đạt Lệ gì đó sao, lo lắng hôm nay họ chiếm hết nổi bật?”

Lan Dịch Hoan nói: “Không phải.”

Bát Hoàng tử cẩn thận mà nhìn hắn, như là đang phán đoán thật giả trong lời nói của hắn, sau đó gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Ngươi có biết Đại ca vì chuyện này mà làm đến mức nào không? Hắn cùng Đại Hoàng tẩu viết giấy hoà li rồi.”

Lan Dịch Hoan quay đầu: “Ý của ngươi là, Đại ca cũng muốn cưới Toa Đạt Lệ, thậm chí không tiếc hoà li với Đại Hoàng tẩu?”

Bát Hoàng tử nhún vai gật đầu.

Tin tức này khiến Lan Dịch Hoan vô cùng kinh ngạc.

Về trận liên hôn phân tranh này, ngay từ đầu hắn không hướng nguyên nhân lên người Đại Hoàng tử, chính là vì đối phương đã có chính phi.

Chẳng qua bởi vì thân phận mẫu thân của Đại Hoàng tử không cao, cho nên lúc Đại Hoàng tử thành thân, bên nhạc gia* cũng không có quyền thế gì. Vì thế Đại Hoàng tử vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy vì mình mang danh là huynh trưởng của Thái tử nên phải chịu chèn ép, tình cảm phu thê cũng rất đạm bạc.

*Nhạc gia: bên nhà vợ

Lan Dịch Hoan biết tính tình của vị Đại ca này của mình có chút vì cái trước mắt, nhưng chuyện Đạt Lạt có thật sự muốn liên hôn với Đại Ung hay không vẫn chưa đâu vào đâu cả, Đại Hoàng tử đã gấp không chờ nổi mà viết cả giấy hoà li rồi, điều này vẫn khiến hắn không nghĩ tới.

Suy nghĩ nông cạn như vậy thì làm sao làm ra đại sự?

Lúc này, Đại Hoàng tử cứng rắn muốn khiêu khích Lan Dịch Trăn cũng sẽ có kết cục như vậy.

Đang lúc nói chuyện thì Chính Bình Đế cũng đã tới, bên người ông còn có sứ thần của các nước.

Mọi người sôi nổi đứng dậy quỳ xuống. Chính Bình Đế không mặc đạo bào nhưng vẫn mang bộ dáng ôn hoà tuỳ tính, phất phất tay để mọi người đứng lên, cười hỏi: “Ở xa xa Trẫm đã nghe thấy các ngươi ở đây nói chuyện náo nhiệt, đây là đang nói cái gì?”

Đại Hoàng tử cười nói: “Phụ hoàng, mấy hôm nhi thần không tới bãi săn, nhất thời ngứa nghề, đang hỏi Thái tử Điện hạ có muốn chơi hay không!”

Gã cố ý nói nhẹ nhàng bâng quơ chuyện mình khiêu chiến, giống như chỉ là hai huynh đệ chơi đùa với nhau, nếu Thái tử không đáp ứng thì không khỏi có vẻ quá mức bất cận nhân tình.

Nhưng đây là làm trò trước mặt các sứ thần, quân công trên người Đại Hoàng tử nhiều hơn Thái tử. Nếu Lan Dịch Trăn thua trước mặt mọi người thì uy vọng cùng mặt mũi của y sẽ bị tổn hại rất lớn.

Cho nên, Lan Dịch Trăn đã lên sân thì không thể thua.

Dưới sự khiêu khích chọc ngoáy không ngừng của Đại Hoàng tử, một ít người đi theo Thái tử đều thấy có chút khó chịu, hy vọng Thái tử có thể thể hiện công phu, hung hăng đánh bại Đại Hoàng tử cuồng vọng.

Rốt cuộc bọn họ đều biết, Thái tử chỉ là không thích khoe khoang, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của y tuyệt đối ở trên Đại Hoàng tử.

Có người thấp giọng nói: “Điện hạ, hôm nay vốn là thi săn bắn, nếu không đồng ý khiêu chiến thì rất khó nói, xin ngài đáp ứng đi.”

“Đúng vậy đó Điện hạ, cho hắn chút giáo huấn đi!”

Này chính là muốn gày bẫy Lan Dịch Trăn đồng thời kiểm tra thương thế của y!

Lan Dịch Hoan ngồi rất xa nhưng mày căng chặt, lúc này cũng đã quên mấy nụ hôn ngoài ý muốn hôm qua, muốn cho những người đang ồn ào đó một cái tát.

Lúc này, một phó tướng bên cạnh Đại Hoàng tử cười nói: “Thái tử Điện hạ, chỉ là huynh đệ bàn luận tỉ thí thôi mà, ngài dù thua cũng không tổn hại uy tín, hà tất phải khiếp sợ không lên!”

Nghe nói câu này, Lan Dịch Hoan linh cơ vừa động, thầm nghĩ trong lòng: Cơ hội tới.

Hắn quyết đoán ném chén rượu trong tay mình xuống đất, nhảy người tới với tốc độ cực nhanh, Bát Hoàng tử cũng chưa kịp phản ứng đã thấy Lan Dịch Hoan đi nhanh về phía Đại Hoàng tử.

Đi được nửa đường, Tam Hoàng tử kéo hắn: “Ngươi định làm gì?”

Nhưng Tam Hoàng tử cũng không kéo chặt, chỉ thấy Lan Dịch Hoan lấy tay áo ra khỏi tay Tam Hoàng tử, sau đó——

Đấm một quyền lên mặt phó tướng kia.

“A!”

“Thất Điện hạ!”

“Đây là sao thế? Nhanh, nhanh kéo người ra! Bệ hạ còn ở đó đó!”

Lan Dịch Trăn nói: “Tiểu Thất!”

Lan Dịch Hoan đối với lời khuyên can của mọi người đều mắt điếc tai ngơ, nắm lấy cổ áo của phó tướng kia: “Ngươi ở đây âm dương quái khí chèn ép ai? Chỉ là một phó tướng nho nhỏ, thế mà dám làm càn với Thái tử như vậy, đúng là phản——”

Lúc hắn nói chuyện cũng đã bị người kéo ra nhưng vẫn chỉ vào đối phương mà quát: “Ta nói cho ngươi biết, châm chọc Nhị ca cũng chính là châm chọc ta, hôm nay ta không tranh là không được! Ai cũng đừng tranh với ta! Đại ca, ngươi có dám so với ta không? Ngươi thua thì phải gọi ta là Đại ca.”

Đại Hoàng tử: “….”

Đang ngơ ngốc cũng không chỉ có Đại Hoàng tử, những thao tác liên tiếp này của Lan Dịch Hoan cơ hồ khiến cho tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Thất Điện hạ có tính tình lớn như vậy.

Cũng đúng, quan hệ của hắn và Thái tử tốt như vậy, phỏng chừng như là chỉ vào mặt hắn mắng hắn khiến hắn tức giận chứ không phải đang nói đến Thái tử.

Lúc này, Lan Dịch Hoan đã xoay người quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, cao giọng nói: “Phụ hoàng, người bên Đại ca nói chuyện cũng quá khó nghe rồi! Nhi thần muốn tỷ thí với Đại ca, xin Bệ hạ làm người chứng kiến.”

Lan Dịch Hoan ở trước mặt nhiều người làm ra hành động cảm tính như vậy, ban đầu Chính Bình Đế cũng có chút tức giận. Nhưng hiện tại, thấy tiểu nhi tử banh mặt nhỏ, bộ dáng tức giận đến cáo trạng với mình, trong lòng ông không khỏi có chút buồn cười.

Lâm Hãn đứng bên cạnh Hoàng thượng, liếc mắt nhìn Lan Dịch Hoan, cười nói: “Hoàng đế Bệ hạ, Đại Ung các ngươi cũng có tâm huyết nhi lang như thế này. Khi còn nhỏ ta chính là như thế, ai dám nói Đại ca Tam đệ của ta, ta liền hơn thua một trận, Ha ha ha!”

Ông vừa nói như vậy cũng là cho Chính Bình Đế mặt mũi, vốn dĩ cũng không muốn trách cứ Lan Dịch Hoan, trước mắt càng cười nói: “Cái gì mà tâm huyết nhi lang chứ? Hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, khiến các vị chê cười rồi.”

Ông nhìn về phía Lan Dịch Hoan: “Hôm nay dù sao cũng là ngày tỷ thí công phu săn bắn, hai huynh đệ bàn luận một phen, cũng không gây thương tổn gì….”

Lan Dịch Trăn nhanh chóng tiếp lời: “Phụ hoàng nói đúng, Thất đệ tuổi còn nhỏ, như vậy thì không khỏi có chút không công bằng, nhi thần nguyện ý thí với Đại ca.”

Lan Dịch Hoan chơi xấu nói: “Ai nói ta nhỏ! Nhị ca, ngươi đừng có động, là ta không thích nghe bọn họ nói chuyện nên mới khiêu chiến, nếu bị ngươi nửa đường đoạt đi thì ngươi để mặt mũi của ta ở đâu?”

Cũng chỉ có hắn dám trực tiếp nói Thái tử như vậy. Nếu là ngày thường thì Lan Dịch Trăn còn có thể xụ mặt quản giáo hắn vài câu, chỉ là hôm qua y không giữ được mình, xảy ra chuyện như vậy, Lan Dịch Trăn đúng là đầy lòng áy náy chột dạ, còn phải nghĩ cách làm như thế nào để dỗ Lan Dịch Hoan hết giận, lúc này cũng không dám trêu hắn.

Y đang đờ người, Hoàng thượng đã nói: “Thái tử, từ nhỏ Hoan Nhi đã theo ngươi, Trẫm hiểu rõ tâm tình của ngươi, chỉ là lúc này hắn cũng không được tính là nhỏ nữa, dù sao thì ngươi cũng phải buông tay để hắn tự mình tôi luyện. Lão Đại, ý ngươi thế nào?”

Đại Hoàng tử một bụng tức giận.

Mục đích trận dây dưa hôm nay của gã chính là thử xem trên người Thái tử có thương tích không.

Nghe thị vệ hôm qua điều tra nói là đêm qua sau khi thu về những mũi tên đã bắn ra thì phát hiện thiếu mất một mũi, rất có khả năng là phía trên dính máu nên đã bị tiêu huỷ.

Nếu khiến y lộ ra thương thế trước mặt mọi người thì có thể chứng minh được tối hôm qua y đúng thật đã đơn độc gặp Nghiêm tài nhân ở bãi săn. Nếu y có thể nhẫn, hơn phân nửa sẽ thua trong trận cưỡi ngựa bắn cung, mình vừa hay có thể mượn cơ hội lập uy.

Tiến để công lui để thủ, ai ngờ thế mà bị Lan Dịch Hoan chăn ngang một đòn.

Lúc này Đại Hoàng tử đã leo lên lưng cọp khó mà leo xuống, không thể nề hà, đành phải quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn phó tướng tức cũng không dám ho đứng sau mình, nói với Hoàng thượng: “Phụ hoàng, Thất đệ đã nguyện ý luận bàn thì nhi thần đương nhiên cũng cực kỳ vui vẻ.”

Gã lại liếc nhìn Lan Dịch Trăn một cái, lại nhìn Lan Dịch Hoan: “Tiểu Thất, Đại ca nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.”

Lan Dịch Hoan cười nói: “Cầu mà không được.”

Ngay lập tức, Chính Bình Đế cũng lấy ra một cặp cung bảo vật được sứ thần Đạt Lạt mang đến làm lễ vật.

Lúc này ở khu săn bắn còn có người cưỡi ngựa rong ruổi đuổi bắt con mồi, Lan Dịch Hoan cùng Đại Hoàng tử từng người đi xuống thay quần áo chuẩn bị.

Lan Dịch Hoan mặc quần áo lúc nào cũng rộng rãi thoải mái là chính, hôm nay vốn không tính lên sân, cho nên vẫn mặc bộ trang phục nhẹ nhàng của các công tử phú quý, lúc này vào lều trại thay một thân kỵ trang ra ngoài.

Trên người hắn mang trường cung, xốc mành lều trại lên rồi cúi người đi ra, vừa nhấc đầu đã thấy Lan Dịch Trăn đứng phía trước không xa chờ hắn.

Lan Dịch Hoan do dự chốt lát, biết rằng không trốn nổi rồi, đơn giản chọn đi qua, nói: “Nhị ca, làm gì thế?”

Lan Dịch Trăn quay đầu, đầu tiên chính là cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Chỉ thấy Lan Dịch Hoan mặc một thân kỵ trang màu ngân bạch lưu loát, mang giày bó sát, eo mang đai ngọc, như vậy càng khiến cho hắn càng thêm cao gầy, eo thon chan dài, đang bước nhanh về phía y.

Lan Dịch Trăn cũng tiến lên.

Lan Dịch Hoan như đoán được ý đồ y đến đây, nói: “Ngươi đừng khuyên ta, ta nói muốn so thì chính là muốn so.”

Lan Dịch Trăn: “Rõ ràng hắn nhắm vào ta. Nếu có thể có kế hoạch này chứng tỏ hắn không từ thủ đoạn, trận tỷ thỉ này của ngươi sẽ rất nguy hiểm. Tiểu Thất, nghe lời.”

Bốn chữ cuối cùng uyển chuyển do dự, như lời nói nhỏ bên tai lần hôn môi hôm qua.

Lan Dịch Hoan không khỏi rũ mắt, giống như muốn tránh né gì đó, trong miệng cố ý nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Cho nên ngươi không lên mới là tốt nhất. Hắn đã đổi sang ta, ta cũng không phải là người hắn nhằm vào, như vậy là đã giải quyết——”

Nói chưa dứt lời, Lan Dịch Trăn bất thình lình đè bả vai hắn, lại dùng một tay khác nâng cằm hắn lên, để hắn mặt đối mặt với y.

Chỉ thấy Lan Dịch Trăn hơi cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt hắn, thấp giọng nói: “Không phải ngươi giận ta sao? Cho nên không cần lo chuyện này, có được không?”

Lan Dịch Hoan nói từng chữ: “Ta không giận ngươi, đều là ngoài ý muốn mà thôi.”

Mặt trời mọc phía sau lưng hắn, dường như phủ lên bạch y của hắn một tầng kim sắc mỏng, phản chiếu đến toàn bộ cơ thể hắn như cắt hình, thoạt nhìn có chút đơn bạc, giống như sắp hoà tan với ánh nắng, cũng mang theo băng cứng lãnh ngạch.

Lan Dịch Trăn đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

Lan Dịch Hoan: “Cái gì?”

Lan Dịch Trăn: “Ngoài ý muốn, chính là không phải bản tâm muốn thế mà là không cẩn thận phát sinh, tỷ như đụng vào, nhận sai người, tất cả đều là ngoài ý muốn. Nhưng ta biết là ngươi, cũng chủ động chạm vào ngươi, như vậy không phải là ngoài ý muốn, mà có thể tính là cố ý, cố ý, khinh bạc ngươi. Cho nên…. Ta vô cùng áy náy với ngươi.”

Lan Dịch Trăn nói rất chậm, như rằng mỗi chữ đều phải trải qua ngàn năm tự hỏi, gian nan vô cùng mới thốt lên được, nhưng khớp hàm lại ép chặt gắt gao, không thể hé lộ dư chữ nào, bởi vì một khi tâm tư ẩn dấu vỡ toang ra trong lời nói, sẽ là long trời lở đất, không thể vãn hồi.

Lan Dịch Hoan cũng không biết sóng gió to lớn phía sau những lời này, hắn chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khẩn trương, tim cũng đập như nổi trống.

Gió nổi lên.

Cỏ xanh ào ào đung đưa trong gió, đột nhiên đổ rồi đột nhiên đứng, quần áo Lan Dịch Trăn cuồng vũ mở rộng như muốn bao vây Lan Dịch Hoan ở giữa, ngăn trở gió lạnh.

Sự ôm ấp ôn như quen thuộc của huynh trường giờ phút này lại nhiều thêm sự xâm lược bức người, hiện ra vài phần làm người ta bất an xa lạ.

Nhưng, không có nơi né tránh.

Chỗ có thể với tới đập vào mắt chỉ có ánh mắt sáng quắc của y, nội liễm tự giữ, nhiệt liệt tuyệt vọng.

Lòng Lan Dịch Hoan chấn động, bản năng lại cảm thấy nguy hiểm, đầu ngón tay hắn theo bản năng cuộn chặt, bỗng nhiên sờ đến dây cung lạnh băng bên người.

Như một mảnh tuyết nhẹ nhàng đập vào trái tim.

“Ta muốn đi.”

Lan Dịch Hoan chống vào ngực Lan  Dịch Trăn, tránh khỏi lồng ngực y, lui về sau một bước rồi nói: “Ta muốn so đấu với Đại ca, có thể chứ?”

Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói: “Xem ra không thể ngăn được ngươi.”

Lan Dịch Hoan nhàn nhạt cười: “Đúng, ngươi nói gì cũng vô dụng.”

Mấy phần kinh hoảng, mấy phần mê mang, mấy phần ý loạn, cuối cùng hắn nhìn về phía phương trời xa xăm, sau đó lại lần nữa đối diện với ánh mắt huynh trưởng.

Giờ khắc này hắn không nói gì, một lần nữa kéo cung lên ngựa, chỉ vì mình có một thứ phải bảo hộ dù bất kể thế nào, điểm này sẽ không thay đổi.

Lan Dịch Hoan đem trường cung trên người xuống, mang theo vài phần ngạo mạn, vài phần bay bổng: “Ngươi cứ chờ xem đi!”

*

Trong thời gian Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử chuẩn bị, mặt cỏ cũng như trong rừng cây ở bãi săn đều đã được người bố trí bia bắn.

Luật thi đấu chính là trong thời gian quy định ai bắn trúng bia ngắm nhiều nhất thì là người chiến thắng.

Luật nhìn đơn giản nhưng thực tế muốn thắng cũng không dễ.

Bởi vì hai bên không chỉ muốn tận lực bắn trúng bia của mình mà còn muốn tìm cách quấy nhiễu đối phương.

Nếu đối thủ là Thái tử, Đại Hoàng tử nhất định sẽ tập trung tinh thần, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng lúc này đổi thành Lan Dịch Hoan thì gã căn bản không đem đệ đệ này vào mắt.

Rốt cuộc gã cũng thật sự lấy năng lực chinh chiến thành danh, đã nhiều lần trên chiến trường đao thật kiếm thật mà chém giết. Nếu còn có thể thua trong tay một mao đầu tiểu tử người cũng chưa giết thì đúng là trò cười cho thiên hạ.

Thấy Lan Dịch Hoan cưỡi bạch mã tới đây, bên hai khuỵu chân của ngựa có treo năm sáu cái túi đựng mũi tên, còn nhiều gấp hai lần Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử không khỏi nở nụ cười.

Gã mang theo vài phần trào phúng nói: “Thất đệ đây là sợ mình không bắn chính xác cho nên định mang thêm mũi tên sao? Vậy ngươi đừng trách ca ca không nói cho ngươi, tâm tư của ngươi không tồi nhưng như vậy ngựa sẽ có thêm gánh nặng, không chạy nổi, khi đó mà thua thì ngươi đừng có khóc!”

Người bên Đại Hoàng tử lập tức phát ra tiếng cười nhạo.

Lan Dịch Hoan cũng không vội không bực, cười nói: “Này cũng không cần Đại ca nhọc lòng. So với Đại ca cường tráng thì ta kém hơn nhiều, người cũng nhẹ hơn ngươi một ít, thêm chút mũi tên hẳn cũng không nhằn nhò gì.”

Đúng thật Đại Hoàng tử gần đây có mập ra, nghe thấy Lan Dịch Hoan chọc trúng chỗ đau của mình, lập tức ngừng cười, trên mặt cũng hiện lên vài phần tức giận: “Ngươi cứ ba hoa đi, để ta xem ngươi có thể có bao nhiêu bản lĩnh.”

Nói tới đây, lính cầm lệnh kỳ giơ lệnh kỳ lên, hai người không tiếp tục trò chuyện, ngựa của từng người đi tới đúng vị trí. Ngay sau khi lệnh kỳ hạ xuống, hai người đồng thời dẫn ngựa xông lên.

Tuy Đại Hoàng tử không để Lan Dịch Hoan vào mắt nhưng đối với việc tỷ thí vẫn vô cùng nghiêm túc.

Điều đầy tiên là gã muốn biểu hiện được dự oai hùng của mình cho người Đạt Lạt thấy. Tiếp đến, gã muốn tốt nhất là để Lan Dịch Hoan không bắn trúng được bia ngắm nào mà thua, để xem tiểu tử này về sau còn dám càn rỡ nữa không.

Gã thúc giục ngựa chạy nhanh, giương cung cài mũi tên, mũi tên như sao băng bay vụt đến mục tiêu!

Chung quanh đầy tiếng kinh hô, đều thầm nghĩ, Đại Hoàng tử không hổ là Hoàng tử có nhiều quân công nhất, xem ra phát đầu tiên là của gã rồi.

“Vèo!”

Đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng vút, phía sau lại có một mũi tên bay tới, thế mà khiến mũi tên đáng ra phải trúng bia của Đại Hoàng tử thành hai đoạn!

Ngay sau đó, mũi tên thứ hai bắn tới.

Lần này; không nghiêng không lệch, trúng ngay hồng tâm.

Tiếng vó ngựa vang lên, quần áo Lan Dịch Hoan phất phới trong gió, sau tiếng giục ngựa chạy tới, duỗi tay ra tiếp được cái bia đang rơi xuống.

Hắn giơ bia ngắm lên, quay đầu cười với Đại Hoàng tử, cao giọng trong gió: “Đại ca, đa tạ!”

Tia nắng ban mai chiếu trên khuôn mặt của hắn, nụ cười trong vắt sáng ngời, tựa như những gợn sóng nổi lên trong nắng sớm, khiến cho không khí chung quanh như nước mùa xuân, sóng từng vòng từng vòng mở ra.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.