Nghe Lan Dịch Trăn nói vậy, Lan Dịch Hoan không khỏi trợn tròn mắt, nói: “Ngươi…. Nói thật sao?
Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói: “Ngươi không nhớ đời trước chúng ta như thế nào sao?”
Lan Dịch Hoan nói: “Nhớ rõ, nhưng….”
Hắn nhớ rõ, đồng thời ở trong từng ký ức ở kiếp này, vô số lần phát hiện Lan Dịch Trăn đối với mình tốt như thế nào, chỉ là hắn đến cùng vẫn không hiểu được tại sao y lại như vậy.
Lúc này nghe Lan Dịch Trăn nói rằng y vẫn luôn thật thích mình, khiến lòng Lan Dịch Hoan có chút vui mừng nhảy nhót, nhưng nhiều hơn đó là kinh ngạc.
Lan Dịch Hoan nói: “Nhưng lúc đó chúng ta không thân. Hơn nữa…. Cuối cùng người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế là ta, ngươi không cảm thấy không vui sao?”
Lan Dịch Trăn lắc đầu, không biết nói gì mới phải.
Y đôi khi cũng không biết là do mình quá nhẫn nại, hay là do cái đầu nhỏ của Lan Dịch Hoan quá chậm chạp, khiến hai người sinh ra suy nghĩ sai như thế.
Khi mà y thích Lan Dịch Hoan đến mức có thể trả giá tất cả vì hắn, thì Lan Dịch Hoan lại đưa ra kết luận “Khi đó chúng ta không thân”.
Lan Dịch Trăn đột nhiên duỗi tay ra, nâng eo Lan Dịch Hoan, để hắn lên lưng tiểu bạch mã bên cạnh, sau đó thì huýt sáo gọi ngựa của mình tới, leo lên lưng ngựa.
“Chúng ta đi dạo đi.” Lan Dịch Trăn nói, đồng thời sửa lại nút thắt trên cổ áo Lan Dịch Hoan: “Đã lâu rồi chưa đi dạo cùng nhau, vừa đi vừa nói.”
Lan Dịch Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Kết quả hai người giục ngựa cùng đi được vài bước, sự ngoan ngoãn nghe lời của hắn đối với ca ca cũng cạn kiệt, thúc giục: “Ngươi nói đi!”
Lan Dịch Trăn bật cười: “Nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng phải để ta nghĩ xem nên nói thế nào…. Ừm, ngươi còn nhớ không, khi còn nhỏ ngươi lén trộm con chó của ta, muốn bái đường thành thân với nó?”
Lan Dịch Hoan: “…. Là nó tự mình chạy tới! Ta còn tưởng là chó con không ai cần!”
Hắn nói còn rất đúng tình hợp lý, giống như việc cưới con chó không ai cần là chuyện hết sức bình thường.
Lan Dịch Trăn cũng không vội không bực nói: “Được rồi, được rồi, cứ coi như tự nó tìm đến ngươi đi. Dù sao khi đó hai ngươi còn chưa bái đường xong thì nó đã bị ta đoạt lại rồi. Từ đó về sau, ngươi bắt đầu xem ta là địch nhân cướp tân nương, mỗi khi thấy ta đều nói rằng muốn tức phụ….”
Lan Dịch Hoan phụt cười một tiếng, chợt dùng tay trái che mặt lại.
Lan Dịch Trăn không khỏi cười khẽ: “Ta lúc ấy á hả, đúng là thấy phiền không chịu được.”
Khi đó Lan Dịch Hoan tuổi còn nhỏ, Lan Dịch Trăn lúc ấy cũng là một thiếu niên, là thời điểm ghét bỏ tiểu hài tử phiền toái bướng bỉnh nhất.
Cho nên lúc nhìn thấy chó của mình bị quấn một miếng vải ngơ ngơ ngốc ngốc ngồi bên cạnh, Lan Dịch Hoan quỳ gối cạnh nó thành kính dập đầu, Lan Dịch Trăn chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Lười nhiều lời với tiểu hài tử, trực tiếp cúi người ôm chó đi luôn.
Động tác của y quá nhanh, lúc ấy Lan Dịch Hoan còn ở đó ngây ngốc dập đầu. Kết quả đến lúc phu thê đối bái, hắn mới phát hiện tức phụ đã không còn, lúc ấy liền ảo não khóc lớn, treo nước mắt bò dậy tìm chó con.
Lúc ấy Lan Dịch Trăn cũng đã đi được hai mươi, ba mươi bước, còn bị hắn chạy tới ôm chân không chịu bỏ, sống chết muốn tức phụ.
Nhưng đương nhiên, đệ đệ làm sao cướp được của ca ca, Lan Dịch Hoan đau khổ mất đi nhân duyên đầu tiên trong đời.
Từ đó về sau hai người kết thù, hoặc là nói, Lan Dịch Hoan đơn phương nhớ kỹ Lan Dịch Trăn.
Lúc Lan Dịch Trăn đến đoạt chó cũng không nghĩ đến Lan Dịch Hoan lại chấp nhất như vậy.
Tiểu hài tử bình thường không phải đều ngủ một giấc liền quên sạch sao? Kết quả Lan Dịch Hoan lại không phải.
Từ đó về sau, bất kể Lan Dịch Trăn gặp Lan Dịch Hoan ở đâu, cũng thấy tiểu hài tử này dùng ánh mắt ai oán thù hận nhìn mình, sau đó kiên quyết quay đầu đi, không nói với y lời nào.
Lan Dịch Trăn cho dù là một Thái tử lãnh khốc vô tình, bình thường không có lương tâm, cũng có chút không đỡ nổi đôi mắt nhỏ nước mắt lưng tròng kia.
Y thậm chí từng dao động, thật sự từng nghĩ rằng nếu không thì đưa chó con tới để Lan Dịch Hoan hoàn thành bái đường với nó, để hắn hoàn thành tâm nguyện này, vậy không phải là xong chuyện sao?
Đáng tiếc, chưa chờ đến lúc thực hiện được việc này, Lan Dịch Trăn cũng lập tức gặp báo ứng, bất hạnh bị Thích Hoàng hậu tước đoạt quyền nuôi chó, đưa chó con đến nhà của cữu cữu y ở ngoài cung.
Kể từ lúc đấy, hai huynh đệ không ai có chó hết, Lan Dịch Hoan cũng không còn dùng ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm y nữa.
Chỉ là có một ngày, hắn đột nhiên chạy tới trước mặt Lan Dịch Trăn, giang hai tay ra chặn đường Lan Dịch Trăn, nãi thanh nãi khí chất vấn: “Chó nhỏ đâu rồi?”
Lan Dịch Trăn nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận cùng bộ ngực nhỏ gồng thẳng lên của hắn, nhàn nhạt nói: “Đưa ra khỏi cung rồi.”
Cặp mắt to của Lan Dịch Hoan lập tức ngập nước: “Tại sao ngươi lại không cần nó nữa? Nó sẽ rất khổ sở!”
Lan Dịch Trăn lười nhiều lời với hắn, vẫn nhàn nhạt nói: “Không nuôi nổi.”
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt, nói: “Thái tử nghèo vậy sao?”
Lan Dịch Trăn gật đầu có lệ, kéo đứa trẻ ra rồi rời đi.
Vài ngày sau, y ra khỏi Thượng Thư Phòng, đi đến chỗ của Thích Hoàng hậu như thường lệ. Lúc đi đến ngoài cửa thì phát hiện Phụ hoàng đã mấy hôm không gặp cũng ở đây.
——Ở đây cãi nhau với Thích Hoàng hậu.
Bọn cung nữ thái giám hầu hạ sợ vạ lây nên đã trốn thật xa, Lan Dịch Trăn đứng ở hành lang dài ngoài cửa nghe tiếng tranh chấp bên trong.
Trên mặt y hiện lên một tia cười lạnh, cảm thấy thật không thú vị.
Chuyện này là khúc mắc nhiều năm của hai người, Lan Dịch Trăn biết hai người đang nói gì.
Trước khi Hoàng thượng đăng cơ, ông đã có người trong lòng. Sau đó Thích gia giúp ông đăng cơ, cũng đưa ra điều kiện trao đổi, đó là phải để nhi nữ của Thích gia lên làm Hoàng hậu.
Chính Bình Đế vài lần cự tuyệt đề nghị này, thậm chí còn nói rằng không cần đế vị. Nhưng cuối cùng ông vẫn không chịu được áp bức của các thế lực chung quanh, đành phải thoả hiệp.
Lúc ấy ông cũng đưa ra một điều kiện trao đổi, chính là muốn phong người trong lòng của mình làm Hoàng Quý phi.
Thích gia cũng đã đáp ứng.
Sau đó Hoàng Quý phi có thai, lúc đang mang thai được ba tháng thì uống thuốc độc bỏ mình.
Chính Bình Đế cho rằng Thích gia hại chết nàng, trong lòng vẫn luôn canh cánh việc này. Mỗi khi nói đến chuyện này, Đế Hậu đều xảy tranh cãi.
Lan Dịch Trăn cảm thấy phiền lòng, xoay người đi khỏi.
Y vừa đi, tai còn nghe được Thích Hoàng hậu lạnh giọng nói: “…. Quên đi, nếu đã có được chỗ tốt thì bây giờ cần gì làm ra vẻ tất cả đều là do bị người khác bức bách? Ngươi nói Thích gia bọn ta ngoan độc? Thời điểm Thái từ vừa sinh ra ngươi làm gì, đừng cho rằng ta không biết!”
Lan Dịch Trăn nghe một câu này, bước chân không khỏi dừng lại.
Chỉ nghe Chính Bình Đế say khước nói: “Không sai, khi đó ta muốn bóp chết hắn. Thái tử, ha ha, thật đáng thương, sinh ra là một công cụ, là một cái thù lao mà Trẫm cho Thích gia các người…. Hắn chảy trong người dòng máu ngoan độc của Thích gia, Trẫm thật sự sợ rằng những huynh đệ, thủ hạ của hắn đều sẽ không thể sống nổi ha…..”
Những câu nói tiếp theo Lan Dịch Trăn không nghe.
Y mơ màng đi ra khỏi Khôn Hoà Cung, cũng không biết mình đã đi tới đâu, nhìn đến chỗ bậc thang trống vắng không người, ngồi xuống đó, tay chống ở đầu gối đỡ lấy trán.
Ngoài mặt, y là Thái tử chí tôn chí quý. Nhưng thực tế, sự ra đời của y không hề có tình yêu.
Mọi người nói y lạnh nhạt, tuyệt tình, nhưng trên thế gian này, còn có nửa phần ấm áp sao?
Bờ vai luôn thẳng của Lan Dịch Trăn có chút mệt mỏi sụp xuống. Giờ khắc này, y không còn muốn bận tâm đến những cái gọi là thân phận, trách nhiệm. Y chỉ muốn nghỉ một chút.
Lại cứ lúc này lại an tĩnh không được, ống quần của y bị người nào đó kéo kéo.
Ngay sau đó, một giọng nói nho nhỏ mang theo nhút nhát vang lên: “Nhị ca….”
——Lại là tiểu hài tử phiền phức này!
Lan Dịch Trăn bỗng nhiên nghiêng đầu, biểu tình sắc bén, nhưng ánh trăng chiếu đến khuôn mặt y, vẫn khiến Lan Dịch Hoan bắt lấy được một vệt nước sáng ngời.
Hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Nhị ca, ngươi khóc à?”
Lan Dịch Trăn chỉ cảm thấy hô cùng mất mặt, giọng nói vững vàng: “Tránh ra.”
Lan Dịch Hoan không đi, vòng quanh y lo lắng hỏi: “Vì sao ngươi lại khóc? Vì, vì nghèo sao?”
——Hắn vẫn nhớ rõ lần trước Lan Dịch Trăn nói không nuôi nổi chó.
Nếu là bình thường thì Lan Dịch Trăn có lẽ còn có tâm tình đáp lại đôi câu. Nhưng lúc này, y thật sự không muốn để ý tới ai, vẫn không chịu nói gì, phất phất tay ý bảo Lan Dịch Hoan nhanh đi đi.
Chỉ là Lan Dịch Hoan vẫn không chịu đi, ngược lại ngồi xổm bên chân y. Sau một trận thanh âm sột sột soạt soạt, có cỗ hương vị kỳ quái truyền đến.
Hình như là…. Mùi thịt.
Lan Dịch Trăn vốn muốn mặc kệ đưa trẻ này, chốc lát nữa thấy nhàm chán thì có lẽ hắn sẽ bỏ đi thôi, chỉ là loại hương vị này thật sự quá ảnh hưởng đến tâm tình!
Cuối cùng y không thể nhịn nữa mà bỗng nhiên quay đầu tới!
Lan Dịch Hoan thế mà không biết từ lúc nào đã lấy ra một bao xương sườn, lúc này đang mở ra trên cục đá bên chân Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn còn chưa kịp mở miệng giáo huấn hắn, Lan Dịch Hoan đã ngẩng đầu lên, một bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo y, nghiêm túc nói: “Nhị ca, lúc trước ta không biết ngươi nghèo như vậy. Ngươi, ngươi đừng khóc, ta mang thức ăn đến cho chó nhỏ, có thức ăn, nó sẽ lập tức quay trở lại thôi! Ngươi yên tâm, lần sau ta sẽ còn lấy….”
Dưới ánh trăng, đôi mắt của hắn lấp lánh, biểu tình vô cùng nghiêm túc, Lan Dịch Trăn đột nhiên có chút nghẹn lời.
Lan Dịch Hoan chờ Lan Dịch Trăn trả lời, kết quả thấy ca ca nửa ngày không nói lời nào, lại nhìn xương sườn ngào ngạt mùi thơm trên mặt đất, bụng nhỏ kêu hai tiếng.
Hắn dùng tay sờ bụng, giống như nghĩ tới gì đó, nhỏ giọng nói: “Nhị ca, có phải ngươi không được ăn no không?”
Hắn tìm tìm trên người, lấy ra một túi tiền, kéo tay Lan Dịch Trăn tới, đưa tất cả những con cá vàng nhỏ vào tay y.
“Nhị ca, ta còn mang tiền cho ngươi nè.” Lan Dịch Hoan nói: “Ngươi cũng cầm mua đồ ăn ngon đi.”
Một bao nho nhỏ cá vàng kia còn mang theo nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ này, cứ như vậy nằm trong lòng bàn tay Lan Dịch Trăn.
Độ ấm mỏng manh như vậy lại như ánh trăng trong đêm, xoá tan hết thảy bóng tối cùng bi thương, khiến trong lòng Lan Dịch Trăn sinh ra một sự cảm động khó hiểu.
Y không nhịn được mà vươn tay, sờ đầu nhỏ của Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan dường như cũng giống như chú chó nhỏ kia, chỉ cần được sờ đầu thì lập tức vui vẻ, lập tức vui sướng mà chạy tới bên người Lan Dịch Trăn, ngồi xuống dựa gần y, thì thầm mà nói chuyện với y.
“Nhị ca Nhị ca, ngươi là Thái tử nhưng tại sao lại nghèo như vậy? Ngươi, ngươi có ăn no không?”
“Nhị ca, chó nhỏ thế nào rồi? Nó ở nhà người khác có vui không?”
“Nó có nương không?”
“Nhị ca, ta lại có bằng hữu tốt khác, ta có biết một con cá nhỏ trong hồ nước, mỗi lần thấy ta thì nó đều sẽ bơi lên! Nhưng ta không thể thành thân cùng nó, bởi vì…. Bởi vì ta xuống nước sẽ chết, mà cá nhỏ lên bờ cũng sẽ chết….”
Lan Dịch Trăn: “……”
Y quả thực không ngờ tiểu gia hoả này lại có thể nói như vậy, giống như mấy trăm năm không có ai bồi hắn trò chuyện, y cũng không có cách nào chen vào.
Nhưng nghe những chuyện vụn vặt này trong giọng nói trong trẻo của trẻ con, nội tâm bi thương của y cũng dần phai nhạt đi.
Cho đến khi Lan Dịch Hoan ngủ rồi, Lan Dịch Trăn lập tức bế hắn lên, mang về Lâm Hoa Cung.
Lúc ấy, Lan Dịch Trăn vừa hay gặp phải Ngũ Hoàng tử đang vội vã ra cửa, hai người chạm mặt nhau khiến Ngũ Hoàng tử bị doạ nhảy dựng.
Ngũ Hoàng tử không nghĩ tới lúc sinh thời còn được nhìn thấy hình ảnh huynh trưởng cao ngạo này của mình ôm ấp tiểu đệ. Ngay sau đó biểu tình chuyển sang cảnh giác, như đang lo lắng Lan Dịch Trăn sẽ lập tức buông lỏng tay, để Lan Dịch Hoan ngã chết.
Sau khi hành lễ nói lời cảm tạ, Ngũ Hoàng tử nhanh chóng bế Lan Dịch Hoan, không quay đầu mà nhanh chóng đi vào cung.
Đúng rồi, đây mới là cung đình bình thường, phản ứng bình thường, cũng là…. huynh đệ Hoàng thất bình thường.
Một đứa trẻ dù có ngây thơ đến mấy, khi trưởng thành cũng sẽ trở nên như thế này.
Cho dù nói thế nào, sinh ra mang thân phận này, dù thống khổ dù ủy khuất, y vẫn có thể đối mặt với những chuyện ngươi lừa ta gạt, tâm cơ tính kế, máu tươi đầm đìa, cho đến khi không còn vì những điều này mà động lòng nữa.
Trong lòng nói bản thân như vậy, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng Lan Dịch Hoan vừa rồi được y bế lên.
Đó là lần đầu tiên y ôm một đứa trẻ, vật nhỏ ngủ vô cùng ngoan, bên môi còn mang ý cười nhàn nhạt, hẳn là gặp được giấc mộng đẹp.
Đêm này, hai Hoàng tử với hai thân phận khác nhau có một đoạn giao thoa ngắn ngủi, giống như một giấc mơ xuất hiện lúc Lan Dịch Trăn ở thời điểm đau khổ tuyệt vọng nhất.
Lúc trời sáng thì sẽ lập tức tan thành mây khói, nhưng nó vĩnh viễn sẽ trở thành cơn mưa mùa hạ thấm dần trong hồi ức, thấm dần trong nội tâm.
Hiện thực, trên thảo nguyên, tiếng bước chân lộc cộc của hai con ngựa, chậm rãi mà đi, chuyện cũ rõ ràng ngay trước mắt.
Nghe Lan Dịch Trăn nói đến chuyện này, biểu tình ban đầu của Lan Dịch Hoan hơi mờ mịt, cúi đầu suy nghĩ.
Chờ đến khi nghe được một hồi, hắn mới đột nhiên “A” một tiếng, nói: “Đúng rồi, có chuyện này thật, ta nhớ ra rồi!”
Nghĩ lại chuyện lúc đó, Lan Dịch Hoan không nhịn được lấy roi ngựa vỗ nhẹ góc áo Lan Dịch Trăn, xem như báo thù cho năm đó.
Hắn oán giận nói: “Đều tại ngươi, nhìn thì rất đứng đắn, không ngờ lại đi lừa tiểu hài tử!”
Lan Dịch Trăn cười.
Lan Dịch Hoan lên án: “Còn không biết xẩu hổ mà cười! Nhị ca, ngươi biết không, ta tin rằng đã lâu ngươi không có gì ăn, những lúc nhìn thấy điểm tâm ngon thì đều sẽ lặng lẽ tích cóp giữ lại cho ngươi….”
Lan Dịch Trăn tưởng tưởng đến bộ dáng Lan Dịch Hoan lúc nhỏ tích cóp điểm tâm vì mình, trái tim như sắp tan chảy thành nước, y nói: “Vậy sao ngươi không đến tìm ta?”
Lan Dịch Hoan nhún vai nói: “Sau đó thì điểm tâm bị Ngũ ca phát hiện, nói với ta là ngươi lừa gạt ta, còn nói cho ta biết ngày thường ngươi ăn bao nhiêu món ngon mà bọn ta không được ăn, khiến ta thèm quá mức, đương nhiên là không để ý đến ngươi nữa.”
Lan Dịch Trăn không nghĩ tới còn có chuyện thế này, trong lòng bất động thanh sắc lăn qua lăn lại đem Ngũ Hoàng tử giẫm đạp một phen, lại thấy áy náy, bắt lấy roi ngựa của Lan Dịch Hoan, đánh trên người mình một chút, nói: “Ta lừa tiểu hài tử, đúng thật nên bị như vậy.”
Lan Dịch Hoan rút roi của mình về, hào phóng nói: “Được rồi, tha cho ngươi.”
Huynh đệ hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nở nụ cười.
Sau khi cười xong thì trong lòng có chút cảm khái.
Lan Dịch Hoan nói: “Sau đó thì sao? Ngươi chỉ vì điều này mà sau này lại tốt với ta?”
Lan Dịch Trăn thu ý cười, nghĩ nghĩ rồi nói: “Sau này à…..”
Sau này, bởi vì một đời kia Lan Dịch Hoan không ra khỏi Lâm Hoa Cung, quan hệ của Tề Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử và Lan Dịch Trăn không tốt, cho nên huynh đệ hai người cũng không có cơ hội gặp nhau.
Nhưng Lan Dịch Trăn vẫn không nhịn được mà chú ý tới Lan Dịch Hoan nhiều hơn.
Chỉ là Lan Dịch Hoan, người này rất dễ khiến người ta chú ý, cũng sẽ bất tri bất giác chú ý nhiều hơn.
Lan Dịch Trăn dần phát hiện, thì ra hắn không giống như mình tưởng tượng, cũng không phải đứa trẻ được yêu thương sủng ái. Chỉ là, Lan Dịch Hoan mỗi ngày đều rất vui vẻ, ngươi khác cho hắn một khuôn mặt tươi cười, hắn liền hận không thể đối tốt với người ta gấp trăm gấp ngàn lần.
Sau khi Lan Dịch Hoan lớn lên, lần đầu tiên muốn đi ra ngoài ban sai, Lan Dịch Trăn khi nghe tin thì ngay lập tức sắp xếp hắn đến bên mình, mang theo Lan Dịch Hoan đến Tây Bắc.
Hài tử đáng yêu đã trưởng thành trở thành thiếu niên tuấn mỹ, chuyện khi còn nhỏ cũng không nhớ rõ, cũng cung kính giữ lễ với y.
Lan Dịch Trăn cũng nhàn nhạt.
Y nghĩ, này cũng bình thường, dù sao cũng đã trưởng thành.
Đoàn người bọn họ cải trang đi tuần, y và Lan Dịch Hoan đóng giả làm huynh đệ trong một gia đình bình thường. Đi được nửa đường thì cả đoàn người đều cảm thấy mệt mỏi, lại không có khách điếm nên chỉ có thể nghỉ ngơi trong rừng cây.
Lan Dịch Trăn dựa người dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe thấy có người nhẹ nhàng gọi y: “Ca.”
Y mở to mắt thì thấy Lan Dịch Hoan đứng trước mặt mình, có vài phần thẹn thùng mà cười với y, sau đó đưa một túi nước cho y, nói: “Có khát không? Cho ngươi uống này.”
Lan Dịch Trăn giật mình, Lan Dịch Hoan đã nhanh chóng để túi nước vào tay y rồi rời đi.
Lúc này Lan Dịch Trăn mới phát hiện, thì ra Lan Dịch Hoan mua không ít sữa bò ở một khách điếm, giấu trong túi nước, vô thanh vô thức mang theo dọc đường đi, đến lúc mọi người thấy khát thì có thể lấy ra uống.
Y mở túi nước ra, mùi sữa bên trong toả ra, thị vệ bên cạnh có chút trầm tư sau đó thì thầm “Điện hạ”, Lan Dịch Trăn khoát tay không để đối phương kiểm tra, trực tiếp uống.
Đứa nhỏ này…. Cho dù lớn bao nhiêu, trong lòng y, hắn vẫn mãi là một đứa trẻ sẽ lo lắng cho chó nhỏ, sẽ an ủi ca ca.
Lan Dịch Trăn thấy Lan Dịch Hoan lại đi phân chia túi nước cho những người khác. Y biết, Lan Dịch Hoan làm vậy không phải muốn nịnh bợ Thái tử, cũng không phải bởi vì đặc biệt thích, đặc biệt để ý người ca ca này, mà tính tình của hắn là như vậy.
Tựa như ngoại trừ thích chó con, hắn còn thích mèo con, gà con, thỏ con. Tựa như ngoại trừ y, hắn còn để ý tới rất nhiều huynh đệ, bằng hữu.
Nhưng với Lan Dịch Trăn, y chỉ để ý đến duy nhất một người.
Đạo thân ảnh này dừng trước mắt y, y sẽ thường thường chú ý tới, bất tri bất giác xâm nhập vào sinh mệnh của y không biết từ lúc nào, lúc chợt bừng tỉnh lại thì lại không thể nào dứt bỏ ra được.
Lan Dịch Trăn không nói cho Lan Dịch Hoan biết phần tâm tình này. Y chỉ chậm rãi kể Lan Dịch Hoan nghe về những lần hai người gặp nhau trong từng ấy năm.
Ban đầu Lan Dịch Hoan nghe mà không nhịn được cười. Rốt cuộc, khi nghe được chính mình trong quá khứ, đều sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, có chút ngốc nghếch.
Nhưng dần dần, hắn không cười nữa.
——Những chuyện hắn có ấn tượng, không có ấn tượng, mỗi một chuyện, Lan Dịch Trăn đều nhớ rõ rành mạch.
Đời trước trước khi chết, Lan Dịch Hoan cảm thấy mình nửa đời cô độc, thân hữu li tán, không nghĩ tới thì ra còn có người âm thầm làm bạn và đồng hành cùng hắn trong nhiều khoảnh khắc như vậy.
Suốt đời hắn dùng hết sức lực, muốn tìm mọi cách có được một chút quan tâm của mẫu thân và huynh trưởng nhưng lại không thành công. Thế mà hắn lại không biết, thì ra chỉ một hành động nho nhỏ của mình lại được Lan Dịch Trăn nghiêm túc nhớ kỹ nhiều năm như vậy.
Cảm giác được quan tâm này chính là thứ hắn khát cầu mà không có được.
Trong lòng mềm mại lại chua xót, Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói: “Nhị ca.”
Hắn quay đầu nói: “Cảm ơn ngươi.”
Lan Dịch Trăn sờ đầu Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói: “Tiểu tử ngốc.”
Lan Dịch Hoan cười cười.
Lan Dịch Trăn: “Tiểu Thất, ngươi bắt đầu nhớ được chuyện đời trước từ lúc nào?”
Lan Dịch Hoan nói: “Ta vẫn luôn nhớ rõ, cho nên mới tới Đông Cung.”
Trong lòng Lan Dịch Trăn khẽ động, nói: “Thì ra là vậy.”
Lan Dịch Hoan cười nói: “Đúng vậy, ta biết ngươi tốt thế nào.”
Hai người nói tới đây, khúc mắc của hắn dần cởi bỏ.
Hắn vốn tưởng mình là dị loại, cả đời cũng không thể nói ra bí mật này. Hôm nay chẳng những nói ra, lại còn biết, thì ra có người cũng giống hắn.
Càng thêm càng thêm càng thêm quan trọng hơn là, người đó là Nhị ca.
Chính là người hắn để ý nhất, thích nhất trên đời.
Tự tận đáy lòng, Lan Dịch Hoan cảm thấy rất vui.
Mà lúc Lan Dịch Hoan đang vui vẻ, thật ra trong lòng Lan Dịch Trăn còn giấu một chuyện khác vô cùng muốn nói ra.
Chỉ là y suy nghĩ nửa ngày cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Trong lúc đang do dự, có một giọng nói oán giận truyền đến: “Thảo nguyên này lớn như vậy, chúng ta lại không quen thuộc nơi này, đi mệt chết được, nếu phía trước không qua được thì cứ để đây đi!”
Một giọng khác lại nói: “Này không được tốt lắm thì phải? Người chết quan trọng nhất, như vậy không khỏi quá không tôn trọng….”
“Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?”
Khi nói chuyện thì hai người kia cũng tới gần đây, Lan Dịch Hoan thấy rõ hai người mặc trang phục của thị vệ, liền cười nói: “Cái gì mà bây giờ phải làm sao?”
Hai người kia vừa ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Thái tử và Thất Hoàng tử đang ở phía trước, hoảng sợ, vội vàng hành lễ.
Lan Dịch Hoan nói: “Miễn, đứng lên đi.”
Hắn thấy hai người đang mang một chiếc giàn che phủ vải trắng, đi qua dùng roi ngựa xốc vải lên thì phát hiện một người trẻ tuổi đang nằm ở trên.
Lan Dịch Hoan: “Đây là…. Thi thể?”
Lan Dịch Trăn có chút lo lắng nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh Lan Dịch Hoan, nói: “Sao lại thế này?”
Một binh lính trong đó bình tĩnh trả lời: “Khởi bẩm hai vị Điện hạ, người này là thị vệ ngoài ý muốn chết trong trận săn bắn lần này. Nhưng hắn không có người nhà nên không có ai đến nhận thi thể về, trưởng quan nói chúng ta xử lý thi thể này. Tiểu nhân đáng chết vạn lần, làm bẩn mắt của hai vị Điện hạ!”
Lan Dịch Hoan nghe giọng nói của đối phương, hẳn là người vừa nãy không muốn vứt thi thể đi, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tuổi còn trẻ đã qua đời, nếu không thể an ổn xuống mồ thì cũng đáng thương quá rồi. Như vậy đi.”
Hắn kéo ống tay áo của Lan Dịch Hoan, từ bên trong lấy ta một thỏi vàng, đưa cho người nọ: “Ngươi đi tìm một nghĩa trang, mua cái quan tài an táng hắn đi. Còn dư lại là dành cho sự vất vả của ngươi.”
Lan Dịch Trăn mỉm cười không nói, người nọ vui mừng quá đỗi, nói: “Đa tạ Thất Điện hạ!”
Lan Dịch Hoan phất phất tay, cười nói: “Thái tử bỏ tiền, cảm ơn Thái tử gia của chúng ta đi!”