Sáng hôm sau, Hứa Tây ngủ nướng một chút.
Mặt Trời đã mọc, người hầu đứng ngoài tẩm điện bẩm báo, nói rằng quan lại tới báo cáo công tác đang chờ ở thiên điện.
Ma Tôn chỉ có thể nằm thêm ba mươi phút so với trước kia, không thể muộn hơn.
Nam nhân nhẹ nhàng rút tay mình khỏi lồng ngực thiếu niên, ngồi dậy từ trên giường, biểu tình ít nhiều có phần xao động. Trước đây Hoắc Kỳ không có thói quen lên giường đi ngủ, chỉ cảm thấy vừa khô khan vừa phiền toái nhưng hiện giờ đã khác.
Xuống giường, Hoắc Kỳ xoay người nhìn lại thì thấy cái chăn mềm mại thay thế vị trí của mình, được thiếu niên ôm vào ngực, mơ màng cọ lên.
Ma Tôn hơi cau mày, cúi người xoa nhẹ cái đầu xù xù của Hứa Tây.
“Hay em rời giường, cùng bổn tọa đến thiên điện đi.”
Hứa Tây vốn đã tỉnh, chỉ tội cậu vẫn buồn ngủ, không muốn mở mắt.
Cậu rúc mặt vào ổ chăn, tiện thể đẩy cái tay đang lộn xộn của Ma Tôn sang cạnh bên, “Em không đi đâu.”
Hứa Tây còn muốn ngủ thêm chút nữa.
Hơn nữa, nếu chỉ có cậu và Ma Tôn, Hứa Tây ló mặt đến thiên điện còn được nhưng nếu có quan lại khác, Hứa Tây không được tự nhiên. Đại khái cậu tự thấy bản thân đang quấy rầy công vụ của hắn.
Ma Tôn bị từ chối đương nhiên không vui vẻ, động tác xoay người qua chỗ khác lấy quần áo cũng mơ hồ lộ ra hờn dỗi.
Hứa Tây hé một mắt ra nhìn, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng dứt khoát xốc chăn xuống giường.
Sàn nhà dưới chân cậu có trải thảm lông dày nên dẫm chân trần lên cũng ấm áp. Thiếu niên túm lấy quần áo trong tay Ma Tôn, “Em giúp chàng mặc.”
Cậu vừa tỉnh ngủ, thanh âm vẫn hơi khàn.
Nghe vậy, nếp nhăn mờ giữa mày Ma Tôn lập tức biến mất, hắn chìa quần áo ra.
Quần áo này là loại chính quy nên cực kì phức tạp, Hứa Tây cầm trên tay thôi cũng thấy nặng.
Cậu học theo động tác của Ma Tôn lúc giúp cậu mặc quần áo khi trước, giơ vạt áo và tay áo lên nhưng Ma Tôn quá cao, thành ra quá trình không mấy thuận lợi.
Ma Tôn phải thấp eo xuống.
Ngại thật, để Hoắc Kỳ tự mặc có khi còn nhanh hơn.
Nhưng nhìn sắc mặt Ma Tôn, hình như hắn lại rất hưởng thụ.
Mặc xong quần áo là đến mũ miện.
Hứa Tây xoay người đứng lên giường, mới mẻ đội vào cho người kia, ngón tay vô tình kéo phải mấy sợi tóc mềm. Trên đầu truyền đến đau nhói nhỏ xíu, giữa mày Hoắc Kỳ khẽ động, nghiêng đầu nhìn cậu.
Thiếu niên cười lấy lòng, “Lần đầu em đeo, không thành thạo lắm.”
Ma Tôn hào phóng, “Được, về sau tập nhiều hơn.”
Nói xong, hắn hôn xuống gương mặt đối phương, nụ hôn rải từ giữa trán đến chóp mũi, rồi dừng bên môi, hiển nhiên tâm trạng Hoắc Kỳ cực kỳ tốt. Nụ hôn này tương đối ôn hòa, Hứa Tây không né tránh, tới tận khi phát hiện hô hấp của người nọ dần trở nên trầm nặng, cậu mới rúc về giường như một bé mèo nhỏ.
…
Tối hôm đó, lúc Hứa Tây nói cậu cảm thấy tiến độ yêu đương của hai người hơi nhanh, Ma Tôn phản đối lại, Hứa Tây đã nhận ra vài phần nguy hiểm.
Coi như cậu cũng hiểu tính cách Hoắc Kỳ.
Nói thẳng ra, Ma Tôn là kẻ thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không rõ cái gì mà có trình tự. Trong giả thiết nguyên tác, chỉ cần là điều hắn muốn làm, Hoắc Kỳ nhất định sẽ hoàn thành bằng tốc độ nhanh chóng nhất không từ thủ đoạn.
Thành thử khi ấy Hứa Tây hơi căng thẳng.
Nếu tiến triển nhanh hơn nữa, cậu thật sự sẽ không chịu nổi.
Nào ngờ, tuy rằng tối đó Ma Tôn phản đối cậu nhưng về sau lại chẳng tiến thêm một bước nào nữa.
Dù mỗi lần đối phương hôn môi đều hơi mạnh bạo nhưng hành vi thân cận nhất của hai người cũng chỉ dừng lại ở mức “giúp đỡ” nhau. Thậm chí có rất nhiều lần, rõ ràng Hứa Tây cảm thấy Ma Tôn muốn vượt qua cửa ải cuối cùng kia, vậy mà vẫn kìm lại.
Hơn nửa tháng trôi qua, hai người tiếp tục duy trì tình trạng này, Ma Tôn xử lý sạch công vụ bận rộn bèn đưa Hứa Tây đến trần gian du ngoạn.
Từ lúc Hứa Tây xuyên đến đây, Yêu giới, Ma giới, thậm chí Tu chân giới cậu đều đến qua nhưng đây là lần đầu tiên đến Nhân giới.
Lúc tới khu vực đông người, trong lòng cậu vô thức trào dâng cảm giác thân thuộc. Cùng đường góc phố không có các loại yêu tu ma tu hình thù kỳ quái, ngay cả phong tục tập quán cũng cực kỳ gần gũi chẳng thể lý giải.
Tâm tình Hứa Tây hôm nay nhẹ nhàng hơn những lần ra ngoài trong quá khứ.
Thiếu niên nắm tay Hoắc Kỳ đi trên đường, nhìn thấy thứ gì cũng tíu tít nói cho người cạnh mình hai câu.
Thậm chí, cậu thấy một đôi vợ chồng già vì việc củi gạo mắm muối đấm nhau giữa phố cũng muốn hóng hớt vây xem cùng người qua đường. Đôi vợ chồng già kia xuống tay đến là nặng, xung quanh bay loạn đủ loại nồi niêu chén bát.
Thật sự ồn ào quá đỗi, Ma Tôn không hiểu cảnh này thì có gì đẹp.
Hắn chợt nghe thiếu niên ngốc nghếch đang ngó đầu vào xem bên cạnh nhỏ giọng hỏi thầm, “Sau khi chúng ta kết hôn cũng đánh nhau thế này à?”
Ma Tôn, “…”
Nam nhân rũ mắt nhìn cậu, khẽ cười, “Em đánh thắng được bổn tọa sao?”
Hứa Tây như được nhắc nhở, mở to mắt.
Cậu thu hồi tầm mắt đang xem náo nhiệt, nhìn Ma Tôn, rồi lại nhìn bản thân mình.
Lúc sau, “Khi đó chàng không được dùng pháp thuật gian lận đấy.”
Thiếu niên cực kì nghiêm túc.
Ma Tôn bất đắc dĩ siết tay người nọ, nhàn nhạt đáp, “Bổn tọa không đánh với em đâu.”
Nói xong, hắn dứt khoát túm cậu rời đi.
Đỡ học phải mấy cái lung tung vớ vẩn.
Hứa Tây không ngờ lại gặp đám người Đồng Quang Phái ở phàm giới.
Khi ấy Hứa Tây đang ngồi trong một tửu lâu khá đông đúc, cậu vừa ăn no xong, Ma Tôn đang giúp cậu gói lại mấy món điểm tâm trần thế.
Đoàn người Đồng Quang Phái không chỉ có Thái Sơ chân nhân và nam chính mà còn dắt theo mười mấy đệ tử môn phái, người nào người nấy phong trần mệt mỏi, chắc hẳn đang ra ngoài rèn luyện. Bọn họ giống Hứa Tây và Ma Tôn, chỉ thay đổi quần áo trên người chứ không che lấp hơi thở.
Ánh nhìn vừa chạm đến những người này, Hứa Tây đã không biết có nên chào hỏi hay không.
Vẫn là Thái Sơ chân nhân cảm nhận được hơi thở của Ma Tôn, tầm mắt dừng trên người hắn. Thái Sơ chân nhân vốn là người tốt, hiện giờ gương mặt ông cũng lộ ra nụ cười tươi tắn nên Hứa Tây không quá cảnh giác. Dù sao, trước kia Ma Tôn từng tới Tu chân giới giúp đỡ ông, đối phương sẽ không chủ động gây phiền toái cho hắn.
Vị trí xung quanh Hứa Tây được Ma Tôn thiết hạ cấm chế nên bàn ghế đầu trống không. Đoàn người đến gần, sau khi được cho phép thì lần lượt ngồi xuống.
Thái Sơ chân nhân ngồi đối diện Hứa Tây.
Tuy ông mặc quần áo mộc mạc nhưng không giấu nổi tiên phong đạo cốt trên người.
“Lần trước gặp mặt, Hứa công tử vẫn trong hình hài mèo trắng.” Thái độ Thái Sơ chân nhân hiền lành, ngữ khí ôn hòa nhưng những lời này có phần khó hiểu.
Hơn nữa sau khi đối phương ngồi xuống, hai người đối diện nhau, Hứa Tây cảm thấy ánh mắt ông hơi kì lạ.
Cảm giác… Đang nhìn xuyên thấu cậu.
Cảm giác này khiến Hứa Tây vô thức hoảng loạn.
Quả nhiên, sau khi cảm ơn tiểu nhị bưng trà, Thái Sơ chân nhân chậm rãi tiếp lời, “Linh sủng hóa hình mà tâm trí chẳng khác nào người thường, cơ sự huyền diệu này của Hứa công tử thật sự hiếm gặp.”
Hứa Tây nghe được khẽ cau mày, trong lòng càng thêm luống cuống.
Thái Sơ chân nhân thấy vậy bèn cười, nói, “Tại hạ tuyệt đối không có ác ý, chỉ là trong lòng có quẻ, xem thấy thần hồn Hứa công tử đến từ ngoài tam giới, chẳng thuộc sở hữu nơi này.”
Hứa Tây không nhịn được lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Cậu hiểu giả thiết của Thái Sơ chân nhân trong nguyên tác rất mơ hồ, không ngờ đối phương có thể biết cả điều ấy.
Theo bản năng, cậu muốn đi tìm Ma Tôn nhưng cuối cùng lại cưỡng ép bản thân ngồi lại.
Cậu nghe Thái Sơ chân nhân cười, “Thần hồi đến từ nơi khác là hiện tượng cực kỳ dị thường, hồn vốn ở đâu nên quay về đó, ấy mới là chính đạo. Tại hạ vẫn luôn tò mò tại sao Ma Tôn nhất mực cưỡng cầu sợi tơ duyên, giờ đây gặp Hứa công tử mới hoàn toàn sáng tỏ.”
Câu này khiến Hứa Tây bối rối.
“Ngài nói… sợi tơ duyên gì ạ?”
Nhìn cậu hoang mang, Thái Sơ chân nhân cũng thoáng ngây người.
Sợi tơ duyên và khế ước đều thuộc Tu chân giới, dùng để gia tăng ràng buộc đạo lữ. Khế ước phổ biến ở Tu chân giới hơn, đời này kiếp này định ra khế ước làm đạo lữ, tới kiếp sau khế ước sẽ tự động biến mất, không liên quan đến tiền duyên.
Nhưng sợi tơ duyên lại hoàn toàn khác biệt, nó là ràng buộc đến từ thần hồn.
Một khi đạo lữ hai bên kết sợi tơ duyên, ràng buộc này sẽ là vĩnh cửu, dù hai người có chuyển thế bao nhiêu lần cũng nương theo kết nối của thần hồn mà tiếp tục kết duyên.
Tu đạo thì sao chứ, vẫn có lúc mệt mỏi khi bị trói chặt với một người mãi mãi mà thôi.
Đến hiện giờ, vì quá cứng nhắc lạc hậu nên sợi tơ duyên đã bị xóa bỏ từ lâu, gần như biến mất.
Chỉ tội, lúc trước Thái Sơ chân nhân đến nhờ vả Ma Tôn ra tay trợ giúp tu bổ kết giới, Ma Tôn đã đồng ý với một điều kiện.
Hắn muốn sợi tơ duyên.
Ma giới không có thứ này.
Hơn nữa sợi tơ duyên đã trở nên cực hiếm thấy, người có địa vị như Thái Sơ chân nhân chân ở Tu chân giới mới có hy vọng tìm được.
Nghe nói khi đó, Thái Sơ chân nhân đã vận dụng không ít nhân mạch mới vất vả tìm được, còn khiến cả Tu chân giới biết được chuyện này. Tu sĩ sôi nổi bàn tán, không ngờ Thái Sơ chân nhân một đống tuổi rồi vẫn là cây già nở hoa, yêu chết đi sống lại, thậm chí dùng cả sợi tơ duyên.
Thái Sơ chân nhân nghe mà giận run cả râu, có khổ mà chẳng thể nói.
Ông kể đến đây liên tục thở dài, đáy lòng vẫn còn sợ hãi, “Sau khi kết thúc dẫn dắt đám đệ tử ra ngoài rèn luyện lần này, tại hạ sẽ về bế quan, trong vòng trăm năm không trở ra.”
Hứa Tây, “…”
Nhắc mới nhớ, khi Ma Tôn đến Tu chân giới, hình như Đào Ngọc từng nhắc qua, Ma Tôn muốn có một thứ đồ rất quan trọng.
Cậu chưa từng nghĩ thứ đó sẽ gắn bó đến mình, còn tưởng liên quan đến công vụ.
Nói đến đây, tâm tình Hứa Tây không khỏi trầm xuống.
Cậu rũ mắt nghĩ ngợi, rồi hỏi, “Ngài vừa nói, hồn vốn ở đâu nên quay về đó mới là chính đạo, ý bảo ta sẽ rời khỏi nơi này đột ngột sao?”
Thái Sơ chân nhân nghe vậy ngưng thần một lát, vuốt vuốt chòm râu.
“Trước nay chưa từng có sự tình này, tại hạ không dám nói bừa.”
Dường như ông nhận ra Hứa Tây đang lo lắng điều gì, nhàn nhạt cười đáp, “Nhưng nếu có sợi tơ duyên ràng buộc, thần hồn nửa kia đi đến nơi nào thần hồn còn lại sẽ tự động đi theo, Hứa công tử không cần lo lắng.”
Tâm tư Hứa Tây bị người khác nhìn thấu, cậu vội vàng cúi đầu uống trà, hơi ngượng ngùng.
…
Hoắc Kỳ thiết hạ cấm chế trên người Hứa Tây, Thái Sơ chân nhân và thiếu niên nói gì Ma Tôn dưới lầu cũng nghe được hết.
Hai người một trước một sau rời khỏi tửu lâu, thấy biểu tình thiếu niên hơi ngưng trọng, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, Hoắc Kỳ không lên tiếng, chỉ yên lặng bước cạnh cậu.
Đột nhiên Hứa Tây tiếp nhận nhiều tin tức đến vậy, cậu vẫn chưa hoàng hồn.
Đi thêm hồi lâu, thiếu niên mới nhẹ nhàng câu lấy ngón tay Ma Tôn, nắm một chút, nhỏ giọng, “Hóa ra chàng biết em đến từ nơi khác từ lâu rồi.”
Hoắc Kỳ rũ mắt, không đáp lại, ngầm thừa nhận.
Thái Sơ chân nhân liếc mắt một cái đã nhìn ra, Ma Tôn sớm chiều ở chung với thiếu niên sao có thể không biết.
Hứa Tây quá kỳ quái.
Nhưng trước giờ Ma Tôn không để mấy quy luật lẽ trời của Thiên Đạo trong lòng, dù thấy thiếu niên có chỗ dị thường cũng chỉ muốn nuôi cậu thật tốt.
Hắn không quan tâm những việc râu ria ngoài lề.
Thậm chí, thời điểm nhận ra thần hồn thiếu niên không thuộc về nơi này rồi tìm kiếm sợi tơ duyên kia, suy nghĩ Ma Tôn rất đơn giản: Chẳng biết khi nào người nọ chạy mắt, cứ tìm cách buộc cậu lại bên mình rồi tính.
Hứa Tây không nói rõ được cảm giác trong lòng.
Đối với người ngoài, Ma Tôn là đại ma đầu buồn vui thất thường nhưng đối với cậu, hắn mang lại cảm giác an toàn vô ngần. Giống hệt khi trước, lúc Hứa Tây đang lo trái lo phải, sợ rằng bản thân từ mèo trắng biến thành người sẽ bị Ma Tôn đập chết, đối phương đã nghĩ kĩ nên nuôi cậu thế nào rồi.
Hiện giờ, Hứa Tây vốn không định kể với Ma Tôn chuyện bản thân xuyên thư tới đây, vậy mà đối phương lại sớm biết, chỉ không nói ra, còn giải quyết ổn thỏa mọi khả năng ngoài ý muốn có thể xuất hiện trong tương lai.
Hứa Tây đối diện đồng tử sâu không đáy của Ma Tôn chợt cảm thấy tim mình mềm nhũn, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại.
Cậu hít một hơi, tiếp tục nhỏ giọng, “… Sao chàng không đưa em sợi tơ duyên gì đó?”
Hầu kết Ma Tôn khẽ nhúc nhích.
Hắn sợ bản thân quá nóng vội sẽ khiến đối phương kháng cự, dù sao sợi tơ duyên đối với phàm nhân mà nói, có ràng buộc cực kỳ lớn. Ảnh hưởng lâu dài như vậy, không nên hấp tấp quyết định.
Hứa Tây thấy người nọ trầm mặc, trong nháy mắt đã rõ ràng.
Hóa ra, Ma Tôn cũng biết hành động theo trình tự.
Thiếu niên càng thêm cảm động.
Tâm tình cậu thoáng chốc nhẹ nhàng, siết chặt ngón tay Ma Tôn, lén mân mê, không biết biểu đạt sao cho ổn.
“Lúc về em sẽ tìm vài phương pháp tăng thêm ràng buộc.”
Hứa Tây nắm cánh tay Ma Tôn lắc lắc, khẽ giọng thổ lộ tâm ý, “Dù sao, em cũng chẳng muốn xa chàng.”
Đuôi mắt thiếu niên ửng hồng, âm thanh vì ngượng ngùng mà mềm đi không ít. Hoắc Kỳ rũ mắt, đáy mắt như có cả ngàn xúc cảm cuồn cuộn dâng trào.
Nhìn cậu hồi lâu, hầu kết nam nhân mới lên xuống, thấp giọng mở miệng, “Trước kia Thạch Đằng Thanh dạy em những gì về song tu rồi?”
“…?”
Động tác nhỏ của Hứa Tây khựng lại.
Sao tự dưng lại đề cập đến song tu?
Cậu khó hiểu nâng mắt, dường như Ma Tôn không cần cậu trả lời, chậm rãi hỏi tiếp, “Hắn có dạy em rằng, song tu có thể tăng độ phù hợp của đạo lữ không?”