“Ít nhất phải mời tôi… Sở Thiên Lăng nhìn các nhà hàng nhỏ xung quanh, không phải là khói đen hun lửa thì cũng là công nhân ngồi la liệt bên ngoài.
Anh ta nhéo nhéo mũi, vì có thể hái được bông hoa này đến tay, anh ta sẽ chấp nhận tất cả.
Thế nào cũng phải mời tôi ăn một bữa cơm hộp mười tệ chứ?
“Được.” Trầm Tương đáp rất sảng khoái. Hai người gọi một hộp cơm, loại hai chay một mặn.
Trầm Tương ăn hai cái nấm hương bao rau đã no rồi, cô ngồi đối diện Sở Thiên Lăng, nhìn Sở Thiên Lăng ăn.
Cảm giác này, thật xấu hổ.
Càng lúng túng chính là, Trầm Tương ngồi ở đối diện, biểu tình vô cùng thanh đạm. Sở Thiên Lăng muốn đưa tay ra, xoa gò má nhỏ của cô nhưng lại không dám.
Tốt nhất là kéo cô vào trong ngực, dầy vò cô cho thỏa thích.
Cũng không tin cô sẽ phản khán.
Nhưng mà, Sở Thiên Lăng là một thợ săn giỏi, đối với con mồi anh ta vẫn luôn rất kiên nhãn.
Ăn cơm xong, lúc Trầm Tương trả tiền mới biết Sở Thiên Lăng đã thanh toán.
Trầm Tương rất ngượng ngùng nhìn Sở Thiên Lăng: “Không làm Lăng thiếu thất vọng, bữa cơm này tôi mời anh.”
“Tôi nhìn ra được hiện tại cô rất túng, bữa cơm này cứ xem như cô thiếu nợ tôi, chờ cô phát tháng đầu tiên tiền lương, nhất định phải mời tôi ăn ngon đấy!”
Ở Vân Thành, anh ta chỉ sợ Phó Thiếu Khâm.
Trừ Phó Thiếu Khâm ra, anh ta không để ai vào trong mắt.
Ở Nam thành người gặp Sở Thiên Lăng đều phải sợ anh †a ba phần. Nhưng chưa từng nghĩ, Trầm Tương lại nở nụ cười.
Nụ cười của cô rất thuần khiết, rất chân thật.
Sở Thiên Lăng bị cô cười đến sửng sốt.
“Anh là người tốt.” Trầm Tương nói: “Tuy rằng anh nói chuyện rất thẳng thản, nhưng tôi biết anh là công tử nhà giàu nhưng không hề xấu tâm, anh cũng rất đẹp trai chắc hẳn rất
nhiều cô gái thích anh phải không?”
Trầm Tương rất hâm mộ cảm giác yêu đương của các cô gái.
Sở Thiên Lăng: “……
“Lăng thiếu, tôi phải đến công trường, chờ tôi phát lương. nhất định sẽ mời anh ăn một bữa ngon. Anh lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, gặp lại sau nhéLăng thiếu.” Nói xong, Trầm Tương liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô rời xa, Sở Thiên Lăng lấy điện thoại di động ra, hưng phấn gọi cho Từ Trạch Ngôn: “Lão Trạch, tôi đánh cược với cậu, cô gái làm tạp vụ trên công trường kia, tôi có thể hái được.”
Từ Trạch Ngôn cười nhạo Sở Thiên Lăng: “Ông không phải nói cô ta là người phụ nữ của Phó Thiếu Khâm sao? Ngay cả người phụ nữ của Phó Thiếu Khâm cũng dám động, ông không muốn sống nữa à?”
“Về cơ bản cô ấy không phải là người phụ nữ của Phó Thiếu Khâm! “Sở Thiên Lăng đắc ý cười nói.
Trầm Tương đang ngồi xe buýt về lại công trường không hề biết rằng Sở Thiên Lăng đang nhằm đến mình.
Mà cô còn cảm thấy Sở Thiên Lăng rất nhiệt tình.
Anh từng đưa cô từ công trường đến khách sạn tổ chức hôn lễ.
Hôm nay, lại giúp cô giữ được công việc.
Sở Thiên Lăng cho Trầm Tương một tia ấm áp, cho nên buổi chiều này tâm tình của Trầm Tương không tệ, công việc của công trường rất nặng, nhưng cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, sau khi tan ca, cô còn đi bệnh viện nói chuyện với Hạ Thục Mẫn như thường lệ.
Kết quả vừa đi tới ngoài cửa phòng bệnh, Trầm Tương nhìn thấy hai người phụ nữ.
Là hai mẹ con Hứa Anh và Lâm Tịch Nguyệt.