Tóc trắng? Một đặc điểm nổi bật như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nhớ.
Người hầu thấy gã lo lắng như vậy cũng vội vàng đáp: “Không có.”
Hai chữ đơn giản ấy, trong nháy mắt khiến trái tim Cảnh Lan lạnh lẽo. Gã đột ngột nắm lấy vai người hầu, gằn giọng: “Ngươi nhìn cho kỹ! Thực sự không có?”
Người hầu sợ hãi, những kẻ nhỏ bé như bọn họ đừng nói là Vực chủ, ngay cả một tên lính quèn dưới trướng Vực chủ cũng không dám đắc tội. Người hầu vội vàng run rẩy nói: “Không, không có.”
Anh ta nhấn mạnh, “Tôi không nhìn thấy, tôi không biết.”
Sắc mặt Cảnh Lan vừa rồi còn có chút kích động, bỗng chốc trầm xuống. Gã nắm chặt tay đối phương, dùng sức đến mức run rẩy, khiến người hầu đau đến tái nhợt môi, không dám lên tiếng.
Một lúc sau, gã đột nhiên buông tay.
Không thể nào, gã vừa mới nhìn thấy rõ ràng.
Dáng người quen thuộc như vậy, còn có màu trắng ẩn hiện, cho dù trời tối đen như mực cũng không thể nhìn nhầm thành như vậy…
Cảnh Lan im lặng đứng tại chỗ, suy nghĩ vốn dĩ chắc chắn theo từng giây từng phút lại trở nên không chắc chắn, bởi vì khoảng thời gian này gã xác thực thường xuyên nhìn nhầm, chỉ là lần này càng rõ ràng hơn mà thôi.
Gã không lên tiếng, người hầu cũng không dám rời đi, cúi đầu đứng một bên, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Cho đến khi thân tín và cận vệ mà Cảnh Lan gọi đến trước đó chạy tới.
“Vực chủ.”
Lúc này mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi, cấp dưới vừa nhận được tin tức lập tức chạy đến, cổ áo còn chưa kịp chỉnh lại.
Hắn ta thở hổn hển, những người phía sau cũng trong tình trạng tương tự.
Cảnh Lan vẫn nhìn con đường dẫn đến khu nhà ở phía bắc, chậm chạp không nói gì. Ánh mắt gã nặng nề nhìn chằm chằm, dường như muốn xuyên qua màn đêm đen kịt này, xuyên qua những tán cây, xuyên qua những người kia, để nhìn rõ cảnh tượng thoáng qua vừa rồi.
Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đi theo.”
……
Sơ Bạch vào trong căn hộ trước, còn Cận Văn Tu thì dẫn Lã Tư và hai vị chủ tướng đi dạo một vòng quanh đó để xem xét bố cục xung quanh.
Cũng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động.
“Vực chủ Cận!”
Không xa, bên cạnh cổng sắt ngoài căn hộ dần xuất hiện vài bóng người.
Chính là Cảnh Lan và ba cận vệ của gã đã đuổi theo.
So với vẻ khinh bồng lúc nãy, thái độ hiện tại của gã tỏ ra ôn hòa và lễ phép hơn nhiều. “Vực chủ Cận, vừa rồi đi hơi nhanh, còn chưa kịp nói thêm vài câu.”
Cận Văn Tu vẫn giữ nguyên sắc mặt, thong thả bước đến bên cổng sắt.
Cổng sắt của bọn họ mở toang, tình hình bên trong và bên ngoài đều được nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt Cảnh Lan lén lút quét vào bên trong, cẩn thận từng li từng tí, không dám bỏ sót bất cứ điều gì.
Gã suy đi nghĩ lại vẫn quyết định đuổi theo để xem, cảm giác lần này so với những lần trước đều rõ ràng và cấp bách hơn, khiến gã không dám xem thường.
“Thà nhận nhầm còn hơn bỏ lỡ.”
“Ngài muốn nói gì?” Cận Văn Tu thản nhiên hỏi, như thể không nhìn thấy ánh mắt đảo quanh của gã.
Cảnh Lan hoàn hồn, mỉm cười ôn hòa. “Ngày mai dù sao cũng phải tham dự yến tiệc, chi bằng bây giờ chào hỏi ngài trước, cũng làm quen với những người bên cạnh ngài.”
“Người bên cạnh tôi?” Cận Văn Tu từ tốn lặp lại, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt sốt ruột của Cảnh Lan, chậm rãi nói: “Được, không vấn đề gì.”
Nghe vậy, mắt Cảnh Lan sáng lên, nhưng chưa kịp vui mừng thì thấy Cận Văn Tu vẫy tay. “Lại đây Lã Tư, chào hỏi Vực chủ Cảnh một chút, còn hai người các cậu nữa.”
Hắn vừa nói vừa gọi ba cấp dưới lại, lần lượt “làm quen””với Cảnh Lan.
“Vực chủ Cảnh, tôi là Lã Tư, đã làm việc bên cạnh Vực chủ Cận mười năm…” Khuôn mặt sẹo của Lã Tư nghiêm nghị, vô cảm tự giới thiệu.
Anh ta rất hiểu Cận Văn Tu.
Chỉ một câu nói của đối phương, anh ta đã biết phải làm thế nào để Vực chủ Cảnh này khó chịu.
Phải biết rằng những người ở cấp bậc như bọn họ đương nhiên không có tư cách làm quen với một Vực chủ đường đường chính chính. Mục đích của đối phương rõ ràng là để mắt đến một người nào đó bên cạnh Vực chủ, nhưng chắc chắn không phải là những cấp dưới có thể nhìn thấy ngay như bọn họ.
Thực sự “làm quen” với bọn họ chẳng khác nào hạ thấp thân phận của Cảnh Lan.
Hai vị chủ tướng bên cạnh thấy vậy cũng chợt hiểu ra, bắt chước làm theo. Lời tự giới thiệu của họ dài dòng và khoa trương, cứ như thể muốn kết nghĩa anh em với Cảnh Lan vậy.
Sắc mặt Cảnh Lan lập tức thay đổi, gã lạnh lùng nhìn những kẻ dưới trướng đang xúm lại, hiểu rằng Cận Văn Tu đang cố tình châm chọc gã!
Nghĩ đến đây, gã không khỏi nghiến răng.
Điều bất ngờ là gã lại nhịn được, cứ thế đợi mấy người kia giới thiệu xong, thậm chí còn để họ sờ mó, muốn khoác vai bá cổ gã.
Cảnh Lan hít sâu hai hơi, cuối cùng không nhịn được đẩy bọn họ ra, cố nén giận nói: “Vực chủ Cận, những người này tôi đã biết rồi, hẳn là còn có người khác để tôi gặp chứ.”
Nói đến đây, gã cố gắng giữ bình tĩnh. “Hoặc là dẫn tôi đi dạo quanh khu nhà phía bắc, trò chuyện vài câu cũng tốt.”
Lã Tư đứng bên cạnh thấy vậy mới đoán rằng gã nhắm vào Sơ Bạch. Việc đột ngột gõ cửa đã rất đáng ngờ rồi, huống chi còn đến trò chuyện vào lúc tối muộn thế này.
Có lẽ là Sơ Bạch vừa xuất hiện đã để lộ một chút hình bóng cho đối phương nhìn thấy.
Khách sáo như vậy ở chỗ Vực chủ Hoàn Nhũng thì có thể hiệu quả, nhưng ở chỗ Vực chủ nhà bọn họ…
“Cũng chỉ có mấy người này thôi, không cần làm phiền Vực chủ Cảnh xem từng người một, ngài cứ về nghỉ ngơi đi.” Cận Văn Tu sau một hồi trêu chọc cũng không chịu nhượng bộ, thậm chí còn lười nói nhảm thêm, trực tiếp giơ tay ra hiệu “mời về”.
Đến nước này rồi, Cảnh Lan đương nhiên sẽ không đi. Gã kiên trì nói: “Chỉ là nói thêm vài câu thôi, Vực chủ Cận cũng không cần phải kiêng dè, dù sao ngày mai ngài và Vực chủ Hoàn Nhũng sẽ gặp mặt. Người đó lắm mưu nhiều kế đã nói với tôi một hai điều, tôi còn chưa suy nghĩ kỹ, không bằng bàn bạc với ngài.”
Gã đang cảnh cáo Cận Văn Tu, nếu còn tiếp tục gây rối, đừng trách gã và Hoàn Nhung liên thủ đối phó.
Cận Văn Tu càng ngăn cản, gã càng sốt ruột, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm trầm.
Vốn đã không vui vì thái độ hờ hững của Vực chủ mới của Bạch Động này, mấy tên cấp dưới ti tiện kia còn được chỉ thị muốn khoác vai bá cổ gã, quả thực là muốn chết, bây giờ lại còn nhiều lần ngăn cản yêu cầu của gã…
Cảnh Lan đã bắt đầu suy tính trong lòng, sau khi trở về lần này sẽ cùng Vực chủ Hoàn Nhũng xử lý đối phương như thế nào.
Ý nghĩa trong lời nói của gã, Cận Văn Tu nghe rõ mồn một. Hắn từ từ thu lại cử chỉ mời về, khi Cảnh Lan tưởng rằng hắn cuối cùng cũng biết điều, chỉ nghe hắn cười nhạt, “Vậy thì sao?”
Cái gì?
Cảnh Lan sững sờ, không kịp phản ứng.
Cận Văn Tu bước lên một bước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào gã, “Vực chủ Hoàn Nhung có ý đồ gì, các người cứ việc bàn bạc cho xong, liên quan gì đến tôi.”
“Còn về việc anh muốn vào trong?”
Hắn hoàn toàn không nói nhảm nữa, dưới bóng tối, đôi mắt hắn trông cực kỳ lạnh lẽo. “Cảnh Lan, anh chưa đủ tư cách.”
Lời nói đột ngột thay đổi khiến Cảnh Lan im lặng, nhất thời sững sờ. Gã hoàn toàn không ngờ đối phương lại dám nói chuyện với gã như vậy.
Thực lực giữa các tinh vực lớn không chênh lệch nhiều, lại còn kiềm chế lẫn nhau. Khi gặp mặt, bọn họ đều khách sáo với nhau, cho dù có điều gì không hài lòng cũng chỉ ẩn ý trong lời nói, chưa từng có ai dám trắng trợn bày ra ngoài mặt như vậy.
Cận Văn Tu.
Chỉ là một đứa con nuôi, một Vực chủ Bạch Động mới lên nắm quyền, hắn dựa vào cái gì?
Hắn dựa vào cái gì mà dám ngạo mạn như vậy!
Trong khoảnh khắc hoàn hồn, Cảnh Lan dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cấp dưới phía sau, cảm giác như bị đặt trên lửa đốt.
Ánh mắt gã trầm xuống, “Cận Văn Tu, cậu tự xem lại lời mình vừa nói!”
“Đương nhiên.” Cận Văn Tu cười khẩy, “Nghĩa đen, tôi cũng rất tò mò các người muốn làm gì.”
Lời nói khiêu khích và ngạo mạn tột độ ngay lập tức đốt cháy lý trí của Cảnh Lan!
Gã ra hiệu, người phía sau lập tức tấn công, Lã Tư cũng nhanh chóng phản ứng, chắn trước mặt Cận Văn Tu, giao đấu với đối phương.
Cận Văn Tu chậm rãi lùi lại một bước, nhìn những người đang giao chiến, dường như hoàn toàn không quan tâm, càng không sợ hãi hai tinh vực lớn còn lại.
Thấy vậy, Cảnh Lan càng thêm tức giận, nghiến răng nói: “Cậu chỉ là vừa nhặt được chút đồ từ tay tên phế vật Liêu Lâm Sinh, vậy mà đã cho mình là quan trọng rồi.”
Cận Văn Tu nhếch mép không nói gì, chỉ có ánh trăng trắng bạc chiếu rải rác bên cạnh hắn, càng làm nổi bật đôi mắt hắn thêm phần u ám.
Cảnh Lan nheo mắt, không nói nhảm nữa, lập tức tấn công đối phương.
Nhưng đúng lúc này…
“Vực chủ.”
Giọng nói quen thuộc đến tận xương tủy đột nhiên vang lên phía sau.
Động tác trên tay Cảnh Lan dừng lại, cơ thể cũng đột ngột cứng đờ.
Trong khoảnh khắc, tiếng ẩu đả hỗn loạn xung quanh dần tan biến, bên tai chỉ còn lại hai từ quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Vực chủ.
Những hình ảnh trong quá khứ nhanh chóng lướt qua, hơi thở Cảnh Lan đột nhiên trở nên gấp gáp. Gã không thể tin được mà nhìn về phía sau Cận Văn Tu, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, mái tóc trắng quen thuộc từ từ lộ ra từ bóng tối dưới mái hiên, sau đó cả người chậm rãi bước vào ánh đèn trước cửa.
Cả người đắm mình trong ánh đèn trắng như trăng, chỉ đơn giản đứng đó, màu tóc đặc biệt và ánh đèn đã tôn lên dung mạo yêu dị đến cực điểm. Đôi mắt đẹp khẽ cụp xuống, nốt ruồi ở khóe mắt không hiểu sao lại thêm vài phần quyến rũ.
Nhưng cậu lại không hề có chút cảm xúc nào, kìm nén vẻ yêu mị trên gương mặt, dưới ánh sáng, cậu thật rực rỡ nhưng lại có vẻ không thể chạm tới.
Cậu nhìn xuống, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đứng yên lặng, dường như đang tập trung vào điều gì đó, cho đến khi nhận ra có gì đó không ổn, ánh mắt mới rời khỏi thiết bị đầu cuối và nhìn về phía này…
Cách đó không xa, Cảnh Lan ngây người nhìn người mà gã đã nhiều tháng không gặp. Không biết có phải ảo giác hay không, chỉ cảm thấy đối phương lại đẹp hơn vài phần, cuốn hút hơn vài phần, theo sau đó là những ý nghĩ điên cuồng.
Đôi lông mày quen thuộc, giọng nói quen thuộc, dáng vẻ quen thuộc.
Nỗi nhớ, tình cảm và sự lo lắng bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ hoàn toàn. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nỗi nhớ đã như sóng triều, vào khoảnh khắc nhìn thấy người này, gần như khiến gã mất đi lý trí, điên cuồng muốn lao đến ôm chặt người kia, mãi mãi trói buộc bên mình.
Sơ Bạch, Sơ Bạch…
Nhưng đương nhiên gã đã không thành công.
Cận Văn Tu trông có vẻ chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai gã, nhưng thực chất đã giữ chặt gã tại chỗ.
“Vực chủ Cảnh, anh đang làm gì vậy?”
Giọng hắn không hề có chút cảm xúc nào.
Nhưng lần này Cảnh Lan hoàn toàn không kìm nén nữa, “Cút ngay!”
Gã mang theo cơn thịnh nộ cực lớn, vừa là sự sốt ruột vì bị ngăn cản gặp Sơ Bạch, vừa là sự tức giận vì người của gã thực sự đã bị đối phương mang đi!
Gã không dám nghĩ Cận Văn Tu đã làm gì với Sơ Bạch, lúc đó lại dùng cách gì để uy hiếp mang Sơ Bạch đi.
Sơ Bạch ngoan ngoãn như vậy, tốt như vậy, Cận Văn Tu sao dám! Sao hắn dám làm những chuyện đê hèn đó!
Đúng rồi, còn lần đó nữa…
Cảnh Lan như nhớ ra điều gì, hơi thở nghẹn lại.
Gã nhớ lại ngày hôm đó.
Ở Linh Xuyên, người bị Cận Văn Tu giữ chặt và hôn.
Phải rồi, lúc đó gã đã cảm thấy người đó quen thuộc như vậy, giống như… Sơ Bạch của gã.