Trần Duệ chỉ cảm thấy một trận mê muội, cơ thể giống như mất đi trọng lượng mà lơ lửng trong vô định, không biết bao lâu trôi qua, hai mắt của hắn nhìn thấy ánh sáng chói lòa, hai chân chạm tới mặt đất cứng rắn, phải đến lúc này hắn mới hồi thần trở lại.
Nơi hắn đang đứng hẳn là bên trong mộ táng, theo như những gì hắn biết thì đây là một khối không gian độc lập với Huyền Linh đại lục, nhưng mà theo như hiện tại mà nhìn, cũng chẳng có bao nhiêu là khác biệt, trên có trời, dưới có đất, bình nguyên trải rộng với cây cối xanh tươi mơn mởn, ngoại trừ mật độ linh khí dồi dào vô cùng thì mọi thứ đều giống với tình cảnh của Huyền Linh đại lục.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Lãnh Băng Băng, Nạp Lan Yên Nhiên, Nhiếp Tiểu Thiến, Diệp Ngưng Tuyết và Diệp Mị Nhi cùng lúc xông ra từ trong một cái thông đạo không gian, hiện thân ở bên cạnh hắn, theo sau mấy người đó là đám tộc nhân của Triệu gia.
Trần Duệ thoáng tỏa thần thức của mình ra kiểm tra một chút sau đó âm thầm gật đầu, xem ra mộ táng không có tùy cơ truyền tống mà nhất loạt đưa tất cả mọi người tới cùng một chỗ, như vậy cũng tốt, không sợ ai đó bị tách riêng ra khỏi đoàn đội mà gặp bất trắc.
Trong khi đó thì Diệp Ngưng Tuyết, Nhiếp Tiểu Thiến cùng với Diệp Mị Nhi vô cùng hào hứng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, bỏ qua Diệp Mị Nhi vốn ngơ ngác như tờ giấy trắng, Nhiếp Tiểu Thiến tiếp xúc với việc tu luyện chưa được bao lâu, đây là lần đầu tiên nàng tiến vào trong một cái bí cảnh, Diệp Ngưng Tuyết không phải lần đầu, nhưng cũng không thể ngăn cản lòng hiếu kỳ của nàng.
Trong khi đó thì Lãnh Băng Băng, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lãnh Băng Băng thiên tính lạnh nhạt, không quá mức để ý tới nhiều thứ nên chẳng có chút kích động hay tò mò nào cả, trong khi đó thì Nạp Lan Yên Nhiên và Trần Duệ mấy năm nay đã mò mẫm lịch luyện không biết bao nhiêu thâm sơn cùng cốc, các kiểu bí cảnh này nọ tuyệt đối không ít, lẽ dĩ nhiên sẽ giữ được đầu óc tỉnh táo để tiến hành điều tra hoàn cảnh nơi mình vừa mới tiến vào.
Cơ mà nơi này ngoại trừ là một cái bình nguyên trải rộng không thấy điểm cuối ra thì cũng chẳng có một chút manh mối cụ thể nào, nhất thời cả bọn không rõ nên làm như thế nào.
Trần Duệ ngược lại biết rất rõ hiện tại mình cần phải làm gì, bởi vì Tần Như Ngọc ẩn trong giới chỉ đeo trên tay hắn đã truyền âm
“Đi về hướng đông nam, ta cảm nhận thấy một luồng khí tức kỳ lạ ở nơi đó, tuy không rõ là yêu thú hay gì, nhưng vẫn nên kiểm tra một phen, lỡ tìm ra được thứ gì tốt thì sao.”
Trần Duệ nghĩ ngợi một chút cũng gật đầu đồng ý, có còn hơn không, điều tra một chút cũng không sao, cùng lắm nếu gặp phải nguy hiểm thì rút lui, cũng không ăn thiệt thòi gì cả.
“Chúng ta sẽ đi về hướng đông nam, ai có ý kiến gì không?” Trần Duệ hướng về phía mọi người mà nói.
Lãnh Băng Băng trước khi tiến vào đã được Tử Phong dặn dò qua, đó là đi theo bước chân của Trần Duệ, ắt sẽ thu được thành quả không tệ, vậy nên nàng không có ý kiến gì.
Nhiếp Tiểu Thiến và Diệp Ngưng Tuyết vốn không có chủ kiến lại càng không có vấn đề gì, Diệp Mị Nhi tuy nói là người dẫn đội, nhưng nghiêm túc mà tính toán thì nàng chỉ đảm nhiệm vai trò chiến lực cấp cao mà thôi, Nạp Lan Yên Nhiên thì thường xuyên theo đuôi biểu ca của mình xông xáo khắp nơi đã quen thuộc, dĩ nhiên cũng đồng dạng tán thành.
Sau khi thống nhất ý kiến, cả bọn lập tức tách ra khỏi đám tộc nhân Triệu gia, sau đó một đường xông tới phía đông nam, đối với việc bọn họ tự ý rời đi, Triệu gia cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy tương đối thư thái, dù sao thì chiến lực của đám người Trần Duệ cũng thấp một cách quá đáng, chỉ có duy nhất một vị mỹ nữ da nâu là Thánh Quân cường giả, còn lại thì đến cả Bán Thánh cũng không phải, đám tộc nhân Triệu gia cũng không muốn gánh tạ a.
Mặc dù trong thâm tâm rất sùng bái cường giả như Nguyệt tiền bối, đám người Trần Duệ tuy nói rằng là người của Nguyệt tiền bối, nhưng chuyện nào đi chuyện đó, người mà bọn hắn ngưỡng mộ là Nguyệt tiền bối chứ không phải mấy tên yếu đuối kia.
Mộ táng là không gian độc lập, không ai biết được bên trong rộng lớn ra sao, nhưng nơi mà Tần Như Ngọc cảm nhận được khí tức kỳ lạ cũng không quá xa, dù sao thì thần thức của nàng có cường đại đến mức nào thì cũng không thể phóng xạ ra khoảng cách quá lớn được, phải biết rằng nàng hiện tại chỉ còn lại một đạo tàn hồn không hoàn chỉnh, thực lực còn không bằng một sợi tóc lúc toàn thịnh.
Đám người Trần Duệ ngoại trừ Diệp Mị Nhi ra thì không có ai là Thánh Giai cường giả cả, nhưng mà tốc độ cũng không có quá mức chậm chạp, chỉ mất khoảng vài chục phút di chuyển, cả bọn đã tiếp cận đến nơi phát ra khí tức kỳ quái kia, chỉ thấy trước mặt là một cánh rừng bạt ngàn, điểm kỳ lạ đó là cây cối nơi này xanh tốt một cách kỳ lạ, chỉ là một cọng cỏ dại cũng vươn cao dài đến mấy mét, thân cỏ to bằng cổ tay, càng không nói đến những loại cây thân gỗ to lớn khác đều có kích thước cực đại khác thường, còn chưa tiếp cận tới bìa rừng đã cảm nhận thấy một luồng khí tức tươi mát tràn ngập sinh cơ thổi vào mặt.
“Linh khí mộc hệ thật nồng đậm, nơi này chắc chắn có bảo vật hệ mộc, nhìn vào cảnh tượng trước mắt thì thứ bảo bối này hẳn không phải là đơn giản, cẩn thận một chút.” Tần Như Ngọc truyền âm cho Trần Duệ.
Trần Duệ nghe vậy mà không khỏi giật mình, linh khí thiên địa vốn không có thuộc tính, nhưng ở trong một vài hoàn cảnh đặc thù, ví dụ như hiện tại, dưới sự ảnh hưởng đến từ thiên tài địa bảo đặc thù, linh khí có thể bị cảm nhiễm mà mang theo tính chất của một hệ nguyên tố nhất định, linh khí ở đây tràn ngập mộc chi tinh hoa, đối với thực vật hay đúng hơn là đối với sinh vật sống thông thường chính là thuốc bố siêu hạng.
Hắn đem lời của Tần Như Ngọc nhắc lại với mọi người, dù sao thì ở đây chỉ có mình hắn biết đến sự tồn tại của nàng, sư phụ cũng không giống như muốn công khai chuyện này, vậy nên Trần Duệ cũng không dám tùy tiện tiết lộ, chỉ có thể bất đắc dĩ truyền lời thay.
“Chúng ta không có ai sở hữu mộc linh căn cả, Trần Duệ ngươi sở hữu Ngũ Hành Thiên Thể vốn bao gồm mộc hệ, chắc hẳn thứ này có ích đúng chứ?” Diệp Ngưng Tuyết trầm ngâm nói.
“Sư cô nói đúng, nhưng chỉ một nửa, Ngũ Hành Thiên Thể của ta xác thực có tồn tại mộc hệ linh căn, nhưng sư tôn nói rằng thể chất của ta trước khi đạt tới Thánh Giai cần phải đảm bảo sự cân bằng của năm hệ nguyên tố trong cơ thể, vậy nên chỉ có một bảo vật mộc hệ không thôi thì không có tác dụng gì nhiều đối với ta, hại nhiều hơn lợi.” Trần Duệ trả lời, cũng không cảm thấy xưng hô của mình có vấn đề gì, mặc dù Diệp Ngưng Tuyết so với hắn còn không mạnh bằng, nhưng Diệp Ngưng Tuyết là muội muội của sư phụ hắn, gọi một tiếng sư cô là không sai đi đâu được.
“Nếu mà không có tác dụng gì nhiều, vậy thì chúng ta có thể bỏ qua nó được không? Mạo hiểm vì một thứ vô dụng thì có chút không đáng a.” Nhiếp Tiểu Thiến nhút nhát lên tiếng, lần đầu tiên lịch luyện nên nàng có chút sợ hãi, nếu có thể thì nàng muốn tránh xa nguy hiểm nhiều nhất có thể.
“Vẫn là tiến vào xem xét một chút đi, mộc hệ bảo vật không dễ tìm, hơn nữa chúng ta không dùng được thì có thể đem về cho tiểu Tuyết Liên, con bé là linh thụ hóa hình, thứ này rất có thể sẽ có tác dụng lớn đối với nàng.” Lãnh Băng Băng yên lặng nãy giờ cũng lên tiếng.
“Sư nương nói phải, vả lại tìm phú quý trong nguy hiểm, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chúng ta đến nơi này để tìm kiếm cơ duyên là không giả, nhưng đừng quên mục đích chính vẫn là lịch lãm rèn luyện, Tiểu Thiến sư muội nên nhớ kỹ điều này.” Trần Duệ đối với vị tiểu sư muội này rất để tâm, mặc dù quan hệ của nàng với sư tôn có phần hơi loạn, nhưng mà trong mắt hắn, nàng là sư muội của mình, thân là đại sư huynh vẫn nên chiếu cố đến nàng, không thể cái gì cũng phải để sư phụ tự tay làm được, có thể phân ưu cho sư phụ mới là một đồ đệ tốt, ít nhất hắn cho rằng như vậy.
Mọi người ngay lập tức tiến vào bên trong cánh rừng, càng vào sâu thì mộc hệ linh khí càng trở nên dày đặc, không khí tràn ngập một cỗ mùi vị tươi mát dễ ngửi, từng tia nắng xen qua những kẽ lá chiếu xuống khiến không gian trở nên long lanh đẹp đẽ, tiếng cây cối xào xạc mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua tạo thành một khung cảnh thơ mộng tựa như tranh vẽ.
“Nhìn này, mấy cây nấm trông thật sặc sỡ!” Nhiếp Tiểu Thiến kể từ lúc tiến vào bên trong cánh rừng, nàng giống như trở lại hoàn cảnh quen thuộc của mình mà không còn sợ hãi nữa, nghĩ lại cũng phải, lúc trước ở ngôi làng vô danh kia, nàng thường xuyên ở trong rừng rậm chạy qua chạy lại, nói đó là ngôi nhà thứ hai của nàng cũng không ngoa, lại càng không phải nhắc tới việc cánh rừng hiện tại còn đẹp gấp trăm lần chỗ cũ, một chút tâm tình khẩn trương ban đầu của nàng đã bay đi tận đẩu tận đâu rồi.
Trần Duệ nghe thấy thế liền lơ đãng liếc mắt qua nhìn, chỉ là ngay khi hắn nhìn thấy một đám nấm lớn nhiều màu, tròng mắt của hắn bỗng nhiên co rút lại, thân hình lóe lên một cái liền biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến, dùng nhu lực đẩy nàng lùi lại đằng sau.
“Đừng có chạm vào bọn chúng!!”
Nhiếp Tiểu Thiến nói xong muốn giơ tay ra chạm vào cây nấm trước mặt, chỉ là còn chưa đụng tới mục tiêu thì đã bị Trần Duệ đẩy ngược ra sau, loạng choạng mấy cái muốn ngã, rất may là Lãnh Băng Băng ở ngay phía sau đã đưa tay đỡ lấy nàng.
“Có chuyện gì vậy?” Lãnh Băng Băng nhíu mày.
Trần Duệ ngoái lại đằng sau, chỉ thấy trước mắt hắn là một đám nấm lớn cỡ hai ngón tay vươn lên dài khoảng mười mấy phân gì đó, tán nấm xòe ra mang theo màu sắc cùng với hoa văn vô cùng sặc sỡ, thân nấm tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ như hương hoa nhưng lại mang theo chút vị ngọt ngào của hoa quả vô cùng dễ ngửi, bất kỳ ai trông thấy cũng khó kìm lòng được mà muốn nếm thử hương vị của những cây nấm này.
Ra hiệu cho mọi người lùi lại đằng sau, đợi đến khi cả bọn đã cách xa đám nấm hơn năm mét, Trần Duệ mới đứng chắn ở giữa, quay mặt về phía mọi người nói
“Sư muội không biết rằng mình vừa mới mạo hiểm đến như thế nào đâu, nên nhớ rằng nếu không biết rõ, tuyệt đối không được tùy tiện chạm vào thứ gì nổi bật như vậy, không thể biết trước được nguy hiểm sẽ đến bất thình lình vào lúc nào đâu.
Đám nấm vừa rồi là nấm độc, có tên gọi Khô Cốt Linh Chi, đừng nhìn bọn chúng bắt mắt ngon miệng đến như vậy, nhưng Khô Cốt Linh Chi hàm chứa kịch độc kiến huyết phong hầu, chỉ cần chạm tay vào cũng có thể dính phải chất độc, đừng nói muội hiện tại tu vi còn thấp, đến cả cường giả Thánh Giai cũng không thể chịu nổi độc tính của loại nấm này, một khi nhiễm độc thì trong nửa nén hương sẽ hóa thành xương khô, vậy nên nó mới có tên là…..”
Nhiếp Tiểu Thiến nghe Trần Duệ nói một tràng dài mà không khỏi rụt cổ lại, nghĩ mà không khỏi phát sợ, nào có ai ngờ rằng chỉ là mấy cây nấm trông đẹp mắt mà có thể hàm chứa kịch độc đến cả Thánh Giai cường giả cũng không chống lại được qua một nén hương cơ chứ, vậy mà vừa rồi nàng không những muốn chạm vào, trong đầu còn nảy sinh ra ý định muốn nếm thử nữa, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.
“Biểu ca, huynh nói rằng không nên chạm vào Khô Cốt Linh Chi đúng không?” Nạp Lan Yên Nhiên đột nhiên lên tiếng.
“Đúng thế!” Trần Duệ gật đầu chắc nịch, đây là kiến thức do Tần Như Ngọc truyền cho hắn, chắc chắn là không thể sai được.
“Lại càng không thể ăn bọn chúng đúng không?”
“Đương nhiên, ta nói rồi còn gì, cái thứ đồ chơi này không thể…….mọi người sao lại nhìn ta như vậy?” Trần Duệ trông thấy cả đám đang dùng một ánh mắt cổ quái nhìn mình, hắn không khỏi ngẩn người ra mà hỏi lại, chỉ là ngay sau đó hắn nhận ra mọi người không phải là đang nhìn mình, chính xác hơn là đang hướng ánh mắt ra phía sau lưng của hắn.
Trần Duệ quay đầu lại, không nhìn thì thôi, vừa thấy rõ tràng cảnh sau lưng mình, hắn thiếu chút nữa muốn ngã ngửa xuống đất, chỉ thấy Diệp Mị Nhi không biết từ lúc nào đã mò tới chỗ đám Khô Cốt Linh Chi, mỗi tay cầm lấy một cây nấm, miệng nhai nhồm nhoàm, một đám nấm mười mấy cây giờ chỉ còn lại ba bốn cây gì đó, hiển nhiên là chỗ còn lại đã tiến vào trong bụng nàng.
“Sư nương, không được!!” Trần Duệ hét lớn.
Diệp Mị Nhi đang ăn một cách vui vẻ, nghe thấy thế liền ngơ ngác quay đầu lại nhìn, biểu tình trên mặt hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra, bên môi vẫn còn nửa cây nấm chưa nhét hết vào bên trong miệng, quai hàm chuyển động nhịp nhàng nhai qua nhai lại.
Trông thấy sắc mặt cổ quái của mọi người đang nhìn mình, Diệp Mị Nhi môi son hé mở……đưa nốt cái thân nấm ở ngoài vào trong miệng sau đó ực một cái liền nuốt xuống, miệng chóp chép giống như vừa ăn thứ gì đó rất ngon, tùy tiện lên tiếng
“Sao vậy?”
Sắc mặt Trần Duệ đen như đáy nồi, hắn biết rằng vị sư nương này của mình đầu óc không được bình thường cho lắm, nhưng mà đã nghe hắn nói đó là nấm độc rồi mà vẫn có thể nhét vào trong mồm được, nếu nàng ra mệnh hệ gì thì hắn biết ăn nói sao với sư tôn ở nhà đây, nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Mị Nhi, đó là nấm độc mà, sao muội lại ăn nó?” Lãnh Băng Băng cười cười, nhẹ nhàng nói.
“Trông nó ngon miệng a! Với cả Mị Nhi cảm thấy đói bụng….ngoàm…” Diệp Mị Nhi chớp chớp đôi mắt, biểu tình ngây thơ vô tội trả lời một cách đương nhiên, nói còn chưa xong đã đưa luôn cây Khô Cốt Linh Chi còn lại trong tay nhét vào miệng cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa lùng bùng nói
“Cái thứ này ăn ngon a….”
Lãnh Băng Băng và Diệp Ngưng Tuyết trong thấy thế mà không khỏi phì cười, Diệp Mị Nhi có ngoại hình và tính cách trái ngược nhau một cách hoàn toàn, bên ngoài là một mỹ nữ quyến rũ thiên kiều bá mị, bên trong lại là một con gấu túi ngây ngốc vô tâm vô phế, sự nghịch lý vô cùng dễ thương này khiến hai nàng khó mà nhịn cười được.
“Sư nương, sư cô!! Hai người còn cười được sao, mau tìm cách giải độc cho Diệp sư nương đi, Khô Cốt Linh Chi không thể coi nhẹ được, dù Diệp sư nương có tu vi Thánh Quân cũng chưa chắc có thể chống lại được độc tố của nó, hơn nữa sư nương còn ăn nhiều như vậ…….trời ạ, Diệp sư nương đừng có ăn nữa!!” Trần Duệ vò đầu bứt tai kêu lên ai oán khi trông thấy Diệp Mị Nhi lại đưa tay hái thêm một cây Linh Chi nữa bỏ vào miệng nhai, hắn cảm thấy bây giờ mình có trực tiếp đánh một trận sinh tử chiến với sư phụ cũng không lực bất tòng tâm như hiện tại.
“Được rồi, Trần Duệ ngươi đừng có lo lắng, Mị Nhi không phải là người thường, bình thường nàng vẫn phục dụng huyết dịch của ca ca để tu luyện, so với máu của ca ca, chút độc tố cỏn con của mấy cây nấm này chỉ là con muỗi, cùng lắm khiến Mị Nhi đau bụng một chút thôi.” Diệp Ngưng Tuyết vỗ vai Trần Duệ, mím môi nhịn cười mà nói, dù sao thì không chỉ Diệp Mị Nhi, biểu lộ bất lực của Trần Duệ cũng tấu hài không kém a, nàng không có trực tiếp lăn ra đất để cười một trận đã là tốt lắm rồi.
Trên mặt Trần Duệ xuất hiện thần sắc sinh không thể luyến, ánh mắt nhìn lên trời mà lẩm bẩm
“Sư tôn tại thượng, ngài đang đẩy ta vào cái tình huống quỷ quái gì thế này?”
————————–
Lý An dậm chân một cái, đem không gian giống như một cái bàn đạp đẩy ngược cơ thể lùi lại phía sau hướng lên trên bầu trời, trong tay hắn lúc này là một đạo hỏa diễm trông giống như hoa sen nhiều màu, ai tinh ý có thể thấy được những màu sắc của bông hoa sen này chính là từng đạo dị hỏa xen lẫn vào với nhau tỏa ra khí tức vô cùng quỷ dị.
“Chết đi quái vật!! Phật Nộ Hỏa Liên!!”
Đóa hoa sen trong tay Lý An được hắn ném ra, trông thì có vẻ chậm nhưng thực tế một chiêu này bao hàm pháp tắc chi lực vô cùng ảo diệu, tốc độ di chuyển hoàn toàn không tuân theo quy luật thông thường, một khi rời khỏi tay liền có thể xuyên qua không gian mà trực tiếp va vào mục tiêu.
“Ầm!!!!”
Một tiếng nổ khủng khiếp long trời lở đất vang lên, đóa liên hoa trong nháy mắt bùng phát, hóa thành một cột lửa khổng lồ phóng lên tận trời cao, cơn sóng nhiệt khủng bố mang theo nhiệt lượng cao đến mức dọa người trực tiếp đem toàn bộ mọi thứ trong bán kính mấy trăm dặm bốc hơi khỏi nhân gian đến cả một mảnh cặn bã cũng không còn, sóng xung kích xông ra tứ phương tám hướng, kéo theo cả một mảng đại địa cuồn cuộn như đại hồng thủy chôn vùi hết thảy vạn vật trên đường đi, cát bụi mù mịt vươn xa hàng ngàn dặm kết hợp với không khí vặn xoắn hóa thành từng đạo long quyển phong điên cuồng càn quét xung quanh,không gian dưới sự trùng kích cường đại mà tan vỡ như thủy tinh, khắp nơi đều có thể thấy được vô số những đạo không gian liệt phùng nhất thời không thể khép lại được, mặt đất dưới chân rung chuyển như đại địa chấn, cách xa hàng chục vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được dư chấn khủng khiếp khiến nền đất tách ra thành những cái khe rãnh sâu không thấy đáy.
Lý An sau khi tung ra một siêu cấp đại chiêu có sức công phá so với bom nguyên tử còn mạnh hơn hàng trăm ngàn lần cũng cảm thấy một trận run rẩy, lồng ngực phập phồng thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cái cột lửa thông thiên trước mặt, chỉ để ngay sau đó cặp đồng tử của hắn co rút lại một cách kịch liệt, miệng thất thanh gào thét
“Tại sao ngươi vẫn không chết??!!!!”
———————–
Đa tạ đạo hữu Nguyễn Minh Tuấn đã donate 50k kim tệ (lần trước up chương quên ko vinh danh).
Đa tạ đạo hữu Pham Van Thang đã donate 200k kim tệ.
Chân thành cảm tạ hai vị đã ủng hộ ta.
P/s: Tuần vừa rồi ốm mệt quá nên ko viết được, nay đỡ đỡ hơn chút làm tạm một chương, các vị đạo hữu thông cảm.