Trình Lệ thực sự là một cô gái rất tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà cô ấy cũng không nề hà mà còn rất tận tình quan tâm, chiếu cố đến. Hơn nữa còn đối xử với hai mẹ cô tốt đến không còn lời nào để nói, chuyện gì cũng nghĩ cho mẹ con cô.
Tô Cảnh Hành lúc ăn cơm thì thường nhìn nhìn Trình Lệ, cô thấy bọn họ như thế thì trong lòng rất vui vẻ mà muốn cười to ra tiếng.
Trình Lệ bị Tô Cảnh Hành nhìn chằm chằm mà có chút thẹn thùng, không được tự nhiên nên cúi đầu thật thấp . Ăn cơm xong Nhị ca cô liền đi làm, còn Trình Lệ thì ở lại thu thập phòng bếp một phen rồi cũng đi đến trường dạy học.
Buổi tối Trình Lệ ăn cơm xong thì quay về phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc nằm lên giường tâm tình cũng có chút khẩn trương. Lăn qua lộn lại mãi nhưng vẫn ngủ không được, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, cô tưởng là Tô Cảnh Hành, nhưng quay lại nhìn thì thấy là Nha Nha.
Nha Nha nhanh nhẹn mà leo lên giường, Trình Lệ nhịn không được vỗ vỗ mông nhỏ của con bé mà cười đùa :
“Giờ này sao còn không ngủ mà chạy qua đây tìm mợ vậy?”
“Con nhớ mợ nga!”
“Cái miệng nhỏ này là mới ăn mật hay sao mà nói chuyện ngọt ngào thế!”
Nha Nha nghe thế thì cười càng thêm ngọt ngào, Trình Lệ cũng ngồi chơi cùng con bé một hồi. Khi Tô Cảnh Hành trở về, Nha Nha đã ngủ được một lúc.
Trình Lệ thấy con bé đã ngủ say liền ôm nó về phòng cô, lúc quay về phòng mình, thấy Tô Cảnh Hành đã đi tắm rửa rồi. Cô chờ mãi nhưng vẫn không thể chờ được hắn nên ngủ quên mất.
Mấy ngày kế tiếp cũng đều là như thế, dần dần Trình Lệ phát giác ra có gì đó không ổn. Cô bị tức đến bật khóc nức nở mà nháo lớn một trận đòi phải rời đi, Tô Cảnh Hành liền một phen túm một phen kéo cô ấy lại:
“Anh không phải là cố ý trốn tránh em đâu.”
“Anh còn dám nói là không có? Thế thì có ai như anh không, tắm rửa một cái thôi mà có thể hơn một giờ đồng hồ à?”
Trước kia hắn tắm rửa chỉ có mười mấy phút thôi, nhưng một tuần nay, hắn không đợi cô ngủ say thì sẽ không chịu ra khỏi phòng tắm a. Hơn nữa mỗi ngày trở về thì trời đã rất khuya, trước kia mới sáu bảy giờ hắn đã về rồi còn hiện tại không đến nửa đêm thì hắn sẽ không trở về. Manh mối nhiều như thế thì sao cô không nghi ngờ cho được nha!
Tô Cảnh Hành cười khổ mà nói:
“Thật sự không có mà, gần đây anh bị táo bón, nên mới ngồi trong nhà vệ sinh thời gian có chút lâu hơn bình thường một chút thôi.”
Trình Lệ không mấy tin tưởng cái lý do này mà gặn hỏi:
“Có phải ở bên ngoài anh có nữ nhân nào khác hay không?”
“Em là đang nghĩ lung tung cái gì đó?”
Này cũng là do hắn có quá nhiều hành vi quái dị nên cũng không thể trách cô nghĩ nhiều a. Trình Lệ nhìn nhìn hắn rồi bỗng hỏi:
“Hay là trong lòng anh có ai đó mà không bỏ xuống được?”
Một câu băng quơ liền chọc ngay chỗ đau không thể nói thành lời của Tô Cảnh Hành.
“Em đừng có nghĩ nhiều.”
Trình Lệ nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, Tô Cảnh Hành thấy thế liền đi qua kéo cô ôm vào lòng, nhưng bị cô đẩy ra.
“Tránh ra, em không cần anh thương hại đâu.”
Tô Cảnh Hành không những không buông ra mà còn ôm chặt hơn, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một nụ hôn. Thoắt cái mặt Trình Lệ liền đỏ bừng lên mà đẩy hắn ra, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tô Cảnh Hành nghĩ nghĩ rồi bỗng lôi kéo cô đẩy ngã xuống giường, hắn theo sau cũng nằm đè lên, Trình Lệ thấy hắn còn muốn cởi quần áo của mình nên vội vàng đưa tay ra giữ chặt lại:
“Không được.”
Tô Cảnh Hành nhíu chặt mày, vẻ mặt không mấy vui vẻ, người nháo một hai muốn viên phòng là cô, lúc này hắn nguyện ý rồi nhưng cô lại không cho làm. Trình Lệ sắc mặt đỏ hồng mà lí nhí giải thích:
“Em, em tới kì kinh nguyệt.”
Tô Cảnh Hành cũng không phải là cái tiểu hài tử mới lớn hay gì nên đương nhiên biết đây là cái gì, hắn nga một tiếng, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô nói xong câu đó trong phòng cũng an tĩnh xuống dưới, Tô Tịch Nhan ở ngoài cửa thì rón ra rón rén quay về phòng mình. Vừa rồi cô nghe Trình Lệ khóc nháo rất lớn tiếng, phòng lại không có cách âm gì cả, nên mới muốn qua đây xem thử xem là xảy ra chuyện gì.
Về phòng rồi nằm lên giường, tâm tình cô lúc này rất phức tạp, cảm thấy chính mình hẳn là nên dọn ra ở riêng thì tốt hơn. Lúc trước Lục Sính cũng từng nhắc nhở qua việc Tô Cảnh Hành đối với cô có cái tâm tư gì đó.
Lúc đó cô cũng đã nhận ra, nhưng sở dĩ cùng Tô Cảnh Hành vẫn luôn dây dưa không rõ, nói trắng ra là do cô không còn người thân nào khác để mà dựa vào a.
Nếu như cô có thêm một cái người thân nữa, thì chắc chắn sẽ cùng Tô Cảnh Hành bảo trì khoảng cách.
Một đêm trằn trọc miên man, sau khi ăn sáng xong cô liền tự mình đi ra ngoài tìm phòng ở, cô tính toán sẽ cùng Nha Nha dọn ra ở riêng.
Đi qua mấy chỗ, cuối cùng cũng tìm được một gian nhà là một phòng một sảnh, hoàn cảnh cũng rất tốt. Cô không nói hai lời liền giao tiền thuê, cơm trưa xong cô liền nói ra ý định của mình với hai người họ.
Tô Cảnh Hành không nói gì, vì hắn luôn luôn tôn trọng bất luận cái lựa chọn nào của cô, chỉ có Trình Lệ là phản ứng đặc biệt lớn.
Kỳ thật Trình Lệ có loại phản ứng này cũng thực bình thường, dù sao thì họ ở bên nhau cũng tốt như vậy, giờ Tô Tịch Nhan đột nhiên dọn ra, nên Trình Lệ khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều.
Tô Tịch Nhan liền lấy cớ là phòng mới bên này rất tốt còn khá yên tĩnh. Xung quanh còn có mấy hài tử của nhà hàng xóm, qua đó ở Nha Nha cũng có bạn chơi cùng.