Vương Vu Dạng cúp điện thoại, liếc mắt nhìn thanh niên đang trầm mặc hút thuốc, thở dài vuốt vuốt mũi: “Ai.”
Sau đó kéo cổ áo thanh niên lại, hạ lưng hắn xuống.
“Anh…”
Điếu thuốc bên môi Chu Dịch run lên, chỉ kịp thốt ra một tiếng, người đàn ông kia đột nhiên kề sát lại, mang theo hơi thở có khả năng mê hoặc. Hắn cứng đờ người, quên cả thở.
Vương Vu Dạng hơi mở mắt, tựa trán lên vai thanh niên: “Tiểu Dịch đừng nhúc nhích, để chú dựa vào một lát…”
Chu Dịch đứng sững, trái tim bên ngực trái đập vồ vập, âm thanh mạnh mẽ vang dội.
“Bịch bịch” “Bịch bịch” “Bịch bịch”.
Một lúc sau, Vương Vu Dạng mới đứng thẳng dậy, trán rời khỏi vai thanh niên, đưa tay xoa mái tóc ngắn cũn gai tay nọ: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Não Chu Dịch còn chưa phản ứng, cơ thể đã nghe theo băn năng.
Tức giận, đố kỵ, hoang mang, đau đớn… mọi cảm xúc trong hắn chẳng biết đã được xoa dịu từ lúc nào.
Chỉ còn lại phục tùng.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Chu Dịch cầm lấy cánh tay người đàn ông nọ, thấp giọng nói: “Lát nữa anh không được ngồi cạnh Lâm Thiếu Nam.”
Vương Vu Dạng quay đầu.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ anh lộ sơ hở.” Giọng Chu Dịch lạnh tanh, “Hắn đã biết anh một khoảng thời gian dài, rất quen thuộc với anh.”
Chỉ sợ là người hiểu rõ anh nhất trên đời này, Chu Dịch sầu muộn nghĩ trong lòng.
Vương Vu Dạng trêu chọc nói một câu: “Hiểu lầm cái gì?”
Chu Dịch hít vào một hơi.
Vương Vu Dạng cười cười: “Được rồi được rồi, yên tâm đi, chú có chừng mực. Đêm nay Tiểu Dịch không cần nháo, ngoan một chút.”
Mặt Chu Dịch lúc xanh lúc đen.
“Lão đại, chú!”
Hùng Bạch chạy tới từ đầu hành lang: “Tên đầu tím kia bắt cháu phải tìm hai người bằng được, phiền chết luôn.”
Vương Vu Dạng nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc hơi xịu xuống, khóe môi cũng bĩu ra, trên đầu chỉa ra một nhúm lông trắng nhỏ, mềm mại ngốc ngốc, bất giác có chút buồn cười: “Sao lại giống mèo nhỏ tham ăn thế này?”
Hùng Bạch vừa định mở miệng, bất thình lình nhìn thấy mặt mày lạnh như tảng băng kia của lão đại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ha ha ha, cái này không trách em được đâu lão đại, em trời sinh đã đáng yêu như thế rồi.
Chu Dịch nhả khói, đi thẳng về phía trước.
Vương Vu Dạng lắc đầu một cái.
Hùng Bạch mân mân hai ngón tay lại với nhau: “À ừm, chú, chú có biết chú rất hay chọc ghẹo người ta không?”
“Hửm?” Vương Vu Dạng nói, “Chưa trêu ghẹo người ta bao giờ.”
Hùng Bạch đang định phản bác, lập tức nghe thấy giọng nói mang ý cười: “Chỉ đùa thôi.”
Mặt cậu nhóc đỏ lên: “Ai cũng đùa ạ?”
Vương Vu Dạng nhìn bóng lưng dài rộng cách đó không xa, hai mắt nhắm lại, lười biếng cười: “Chỉ đùa những đứa bé đáng yêu.”
Bây giờ cũng có thể đùa một chiếc đáng yêu khổng lồ.
Hùng Bạch nghiêng đầu nhìn gò má lúc cười của chú, chỉ có thể gọi là thanh tú hài hòa, không đến trình độ mỹ nhân cấp vũ trụ như Thẩm nhị gia kia, có chênh lệnh nhất định.
Hơn nữa khả năng sinh hoạt quá sai, giống như đời trước là ông lớn hay hoàng đế vậy, lại có sức hấp dẫn không biết đến từ đâu, càng tiếp xúc sẽ càng cảm nhận được.
Đến cả dân lão làng trong giang hồ cậu đây không có phần chịu không nổi.
Lão đại đáng thương, một xử nam nhỏ ngây thơ như thế nào phải đối thủ, mới bị chọc một xíu đã đỏ người rồi nha.
Hùng Bạch sờ sờ cằm, lại nói, trải qua đêm hỏa hoạn đó, kết hợp với thời gian chung sống này; cậu xác định chú không phải một người buôn bán nhỏ bình thường, mà là người có bí mật rất lớn.
Nhưng cậu sẽ không điều tra, không dám chọc lão đại tức giận.
Hùng Bạch tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo chú, gọi lão đại lại, một nhà tề tựu đầy đủ.
Các thiếu niên đều đã rời đi, trong phòng chỉ có Trần Tử Húc, Giang Dương, còn có Lâm Thiếu Nam, bầu không khí kỳ lạ khó nói thành lời.
Vương Vu Dạng dẫn theo hai con thú nhỏ vào, bầu không khí càng trở nên kỳ quái.
Sáu người trong một căn phòng, có Vương Vu Dạng là điểm nối chung của năm người còn lại, như có năm mũi tên được kéo ra từ anh, đánh dấu mối quan hệ khác nhau với từng người tương ứng.
Anh cầm ly rượu lên, lắc nhẹ rượu nho trắng trong ly, đầu ngón tay miết vào miệng ly theo thói quen.
“Dẫn hết mấy đứa trẻ kia đi rồi, bây giờ làm gì? Tâm sự bữa tối ăn gì hay ngày mai ăn gì?”
Trần Tử Húc nghiến răng: “Chú rất muốn chơi nhỉ.”
Vương Vu Dạng lười biếng nói: “Lần đầu tiên đến phòng hội viên của Kim Tôn trong truyền thuyết, không chơi một chút sẽ có lỗi với bản thân.”
“Chơi cái khác,” Trần Tử Húc nhếch môi, “Trò chơi quốc vương thì sao, hôm qua tôi mới chơi với bạn học, khá thú vị.”
“…”
Giang Dương nhún vai: “Nghe hơi thiểu năng, nhưng không vấn đề.” Thật ra rất hào hứng, cuộc sống thường ngày nhàm nhán, thích nhất xem trò vui.
“Lâm thiếu, anh thấy thế nào?”
Lâm Thiếu rũ mắt ngồi đó, tầm mắt dừng trên tay mình, không biết đang suy nghĩ gì mà có hơi thất thần.
Giang Dương hứng thú nói: “Lâm thiếu đây là đang nhớ đến ai thế?”
Lâm Thiếu Nam ngửa ra dựa vào sofa, vắt chéo chân: “Các cậu chơi đi.”
“Nếu Lâm thiếu không chơi, vậy anh Vương và em trai anh, thêm cả,”
Giang Dương nhìn tiểu bạch thỏ đồng dạng với mặt hàng Kim Tôn có nhiều nhất: “Cậu bạn nhỏ này, mọi người chơi không?”
Sắc mặt Chu Dịch lạnh lùng, không có dấu hiệu trả lời, Hùng Bạch ngoan ngoãn ngồi bên ăn bánh ngọt, nghe lời người lớn.
“Trò chơi quốc vương đúng không? Tôi chưa chơi bao giờ.”
Vương Vu Dạng cười, nói: “Tiểu Dịch, Tiểu Bạch, hai người cũng chơi đi, càng nhiều người càng vui.”
Chu Dịch nhìn anh một cái, trầm mặc không nói gì.
Hùng Bạch ăn hai miếng bánh còn lại: “Dạ được dạ được, chơi trò quốc vương!”
Giang Dương còn chưa nói gì, Trần Tử Húc đã không kiên nhẫn được nữa đứng lên: “Chú, vậy năm người chúng ta ra bàn phía sau chơi.”
Ngay lúc này, Lâm Thiếu Nam ngồi trên sofa thả chân xuống, môi khẽ nhếch lên: “Thật xin lỗi, các vị, tôi bỗng nhiên có hơi hứng thú.”
“…”
Một lát sau, sáu người ngồi quanh một chiếc bàn tròn, mỗi người nghĩ một chuyện.
Hôm qua Trần Tử Húc được bạn học chỉ cho chơi, hôm nay lại thành người hướng dẫn, giải thích luật chơi rõ ràng rành mạch.
Rất đơn giản, có bảy lá bài cho sáu người, mỗi người một lá, trong đó có một lá là quốc vương, không ai biết ai giữ lá bài nào.
Ai cầm được lá quốc vương trên tay có thể ra lệnh cho hai số làm bất kỳ chuyện gì, hai người nọ không thể từ chối dù đó là việc tự đào hố chôn mình.
Mệnh lệnh của quốc vương có phạm vi trong căn phòng này, không thể mở rộng ra ngoài.
Ở lần chơi đầu tiên, quốc vương là Giang Dương, hào hứng từ sâu trong lòng dâng lên đáy mắt, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn, liếm liếm môi: “Để tôi nghĩ.”
Không ai xem nặng chuyện này, không hề cảm thấy căng thẳng.
Bên trái Vương Vu Dạng là Hùng Bạch, Trần Tử Húc, bên phải là Chu Dịch, Lâm Thiếu Nam và Giang Dương.
Lâm Thiếu Nam đứng dậy, lướt qua Chu Dịch đến bên cạnh Vương Vu Dạng, cúi người nói thầm với anh: “Anh Vương, lần trước nói muốn cùng anh ăn cơm đến giờ vẫn chưa có cơ hội, ngày mai có được không?”
“Ngày mai có thể có việc.” Vương Vu Dạng cười nói, “Ngày khác đi.”
Lâm Thiếu Nam ngửi tóc bên tai anh: “Thế ngày khác vậy.”
Vương Vu Dạng uống rượu, bên tai có tiếng nói rất nhẹ: “Sao lại xanh tím thế này?”
“Cái này à,” Vương Vu Dạng theo mắt y nhìn xuống mu bàn tay mình, “Mấy hôm trước nơi tôi ở có hỏa hoạn, lúc xuống lầu không để ý nên ngã lộn nhào một cái.”
Đôi mi của Lâm Thiếu Nam che đi thứ trong đáy mắt.
Vương Vu Dạng quay đầu, nói đùa: “Lâm thiếu, anh không về chỗ mà còn ở đây làm gì? Không phải nhìn bài của tôi chứ?”
Lâm Thiếu Nam rũ mắt cười: “Xin lỗi, tôi thất thần.”
Chu Dịch toát ra cảm giác khiến người khác khiếp hãi ngột ngạt, mẹ nó, sao còn chưa đi?
Hùng Bạch ngồi ở bên kia đổ mồ hôi lạnh, cậu nhóc lo lắng nháy mắt cật lực.
Đờ mờ, lão đại, ở đây có người thừa kế Lâm gia mà, anh ém bớt cái hơi thở khủng bố của mình lại đi, anh mà để người khác nghi ngờ nhất định sẽ lan đến cả em, hai đứa mình sẽ bùng nổ, tự nổ chết luôn á!
Lúc này Chu Dịch bắt được sóng não của Hùng Bạch, hắn đẩy gạt tàn đến trước mặt mình, gảy tàn thuốc vào, cố gắng kìm lại cảm xúc đang chực chờ bùng lên.
Không khí xung quanh trở về bình thường.
Năm phút sau, quốc vương Giang Dương vẫn đang suy nghĩ.
Trần Tử Húc dời mắt khỏi ba người nọ, ném bật lửa trong tay: “Giang Dương, anh không chơi thì cút ngay.”
“Gấp cái gì mà gấp,” Giang Dương hơi buồn bực, hưng phấn quá mức nên đầu óc rỗng không, đành thuận miệng nói: “Vậy đi, số hai gọi số sáu là ba ba.”
Trần Tử Húc xem thường: “Anh nghĩ cả nửa ngày ra được thứ này?”
Giang Dương không thèm nhìn: “Ai là số hai, ai là số sáu đây?”
Hùng Bạch chớp mắt: “Em hai.”
Lâm Thiếu Nam lộ bài, một con sáu cơ.
Hùng Bạch hoàn toàn chẳng cần làm công tác tư tưởng, mở miệng thưa ngon ơ: “Ba ba.”
“…”
Ngoan ngoãn thế này, khiến người ta muốn cho một bao lì xì.
Hùng Bạch xung phong nhận nhiệm vụ chia bài.
Trần Tử Húc thiếu kiên nhẫn cười nhạo: “Tay cậu có tật à? Có bảy lá cũng chia không xong, không bằng chúng ta ăn bữa lẩu rồi quay về chơi tiếp?”
Hùng Bạch cười hề hề, đúng là đồ chim điên, cậu thì biết cái gì.
Chim điên: còn gọi là ó biển thuộc họ chim điên (Sulidae), là một nhóm chim biển khá lớn. Tên gọi này được dịch từ tiếng Pháp fou (kẻ điên).
Ở lượt chơi thứ hai, quốc vương là Hùng Bạch.
“Em muốn…” Hùng Bạch ra vẻ nghĩ ngợi, “Số ba và số năm kiss.”
Cậu nhóc cười ngây ngô: “Ba phút.”
Xong lại nói tiếp: “Không phải môi chạm môi, phải là hôn kiểu Pháp nồng nhiệt cơ ý.”
Trên bàn yên tĩnh không một tiếng động.
Vương Vu Dạng hé mắt mở bài, biếng nhác ném ra, cong môi khẽ cười: “Số ba là tôi.”
Có ba tầm mắt nhìn về phía anh, với ba biểu cảm khác nhau.
Mặt Trần Tử Húc tái mét: “Không được!”
Đôi mắt to tròn đẹp đẽ của Hùng Bạch nhìn cậu: “Luật chơi là cậu nói mà, không được từ chối mệnh lệnh của quốc vương.”
Trần Tử Húc ăn phải quả đắng, tức giận hung hăng nói: “Không được, đổi lại!”
“Tôi là quốc vương.” Hùng Bạch ngước mặt lên, giọng còn to hơn cả Trần Tử Húc, “Không đổi!”
Trần Tử Húc hung dữ trừng cậu nhóc, như muốn cắn chết người ta.
Hai đứa bé cùng tuổi như hai con gà đá chọi nhau.
Giang Dương nở nụ cười, lộ ra đôi đồng điếu bắt mắt: “Tử Húc, cậu làm thái giám mà còn gấp hơn cả hoàng đế, nhìn anh Vương xem, người ta bình tĩnh như thế, núi có sập cũng không hề gì.”
Trần Tử Húc lẩm bẩm vô cùng trẻ con: “Chú…”
“Đừng làm nũng.” Vương Vu Dạng lười biếng kê tay lên đầu, “Ở đây chỉ có mấy người, trừ tôi chỉ còn năm người các cậu, để xem người chơi cùng tôi là ai.”
Trần Tử Húc đau khổ: “Không phải tôi.”
“Để cháu xem bài, cũng không phải cháu.” Hùng Bạch bóc vỏ chocolate đưa cho chú.
Vương Vu Dạng nhận lấy, cắn một miếng: “Nghịch ngợm.”
Hùng Bạch không nghe thấy, đang muốn hỏi lại thì bị tiếng Trần Tử Húc làm loạn lên.
“Còn ba người các người.”
Trần Tử Húc quét mắt nhìn lần lượt Giang Dương, Lâm Thiếu Nam và Chu Dịch: “Chơi cái rắm!”
Giang Dương chỉnh lại tay áo sơ mi hồng nhạt: “Văng tục là không được rồi em họ, luật trò chơi vừa nói khỏi miệng, đều là người lớn cả rồi, có chơi có chịu.”
“Hôn môi thôi mà, cũng đâu có bầu được.”
Quai hàm Trần Tử Húc giật giật, nghiến răng ken két: “Con mẹ nó ông là số năm đúng không?”
Đuôi mắt Giang Dương khẽ cong lên, cực kỳ gợi cảm: “Anh cũng muốn hôn anh Vương một cái, tăng thêm chút tình cảm, nhưng anh vừa nhìn bài, đáng tiếc không có được may mắn kia.”
Trần Tử Húc nhìn chếch về phía đối diện: “Lâm thiếu, là anh?”
Gương mặt anh tuấn của Lâm Thiếu Nam rất bình thản, y không lên tiếng, lúc cúi đầu lại hiện ra nét u ám khó bắt gặp.
Chu Dịch bên cạnh mở bài: “Tôi.”