Các bầu bếp được Kim Tôn tuyển dụng đều là nhân tài trên khắp cả nước.
Trước khi chết Vương Vu Dạng đã ăn thử salad trái cây ở đây, ăn tạm được, nhưng sau khi ăn của đứa nhỏ kia làm xong lại thấy ở đây bình thường.
Nhìn kỹ, nguyên liệu cũng không khác nhau bao nhiêu.
Trần Tử Húc vẫn chưa thôi chuyện vừa rồi, tiếp tục nói: “Tôi thấy là chú không xuống miệng được.”
“Vốn chỉ là không muốn bị nhòm ngó mà thôi.” Môi cậu giật giật như khó chịu, “Nếu lúc đó không có ai, chú sẽ hôn nồng nhiệt với tên kia ba phút chứ gì?”
Vương Vu Dạng muốn tìm miếng lê: “Nhóc quỷ, không phải cậu chăm chỉ học tâm lý học à? Không tự nhìn được?”
“Có thể.” Trần Tử Húc gác chân dài lên đung đưa, vô tình chạm phải chân anh, lập tức dính lên, “Nhưng không phải ai tôi cũng nhìn được, bức tường phòng bị nội tâm của mỗi người có độ cao khác nhau, độ dày và diện tích cũng khác.”
Trong mắt cậu là ngọn lửa không hề che đậy: “Tôi không thể đoán được chú.”
“Thế này, mỗi lần tôi nghĩ mình nhìn được rồi, lại phát hiện dưới đáy vẫn còn một lớp màng bảo vệ nữa, chú là người gây thách thức nhất trong số những người tôi từng gặp đấy.”
Vương Vu Dạng đẩy salad qua một bên, ghim vào miếng lê: “Không nhìn thấu nhóc sẽ không từ bỏ?”
Trần Tử Húc nhếch miệng cười, vô cùng ngây ngô: “Không phải ai cũng thế à? Càng không hiểu sẽ càng muốn hiểu rõ, lòng hiếu kỳ có thể khiến một người trở nên can đảm, không bằng chú để tôi đi sâu vào nghiên cứu chú?”
“Tuổi trẻ không nên có chấp niệm gì, nếu không đời sống tinh thần không lành mạnh.”
Trần Tử Húc uất ức không nhịn nổi: “Chú, tôi tự nhận mình đối xử với chú rất khá mà, tại sao chú vẫn thờ ơ như thế, lúc gần lúc xa, có phải chú quá nhẫn tâm với tôi rồi không?”
Nửa câu đầu nghe quen tai, Vương Vu Dạng thu lại biểu cảm: “Đau đầu, đừng nói nữa.”
Trần Tử Húc trờ tới, một tay khoác lên lưng ghế anh, tay còn lại ghì đầu anh sát vào, như thể muốn ôm rịt lấy anh.
“Chú, tôi sẽ không để chú chịu tổn thương.”
Đáy mắt Vương Vu Dạng lóe lên, cười nói: “Muốn làm mà còn không biết ngại nói như vậy?”
Mặt mày Trần Tử Húc đầy đen tối: “Vậy làm sao gọi là tổn thương, rõ ràng là yêu thương mà, lần đầu tiên quý giá của tôi vẫn chờ để đưa cho chú đó thôi.”
Vương Vu Dạng trêu: “Nhóc đưa cho người khác thì hơn.”
“Chú chọc tôi giận thật.”
Trần Tử Húc nhìn chăm chăm gò má anh, sau đó ngửa người ra nhìn lưng, sau gáy, không biết trong mắt chứa điều gì, bỗng lên tiếng: “Lâm Thiếu Nam đến.”
Vương Vu Dạng nhìn về phía cửa, đối mặt với Lâm Thiếu Nam.
“Lại một tên tôi đoán không ra.”
Trần Tử Húc cười nhạo một tiếng, trẻ con kéo kéo đuôi tóc của anh: “Tôi không thích anh ta, hôm nay chướng mắt thật sự, còn chẳng chơi cho đã hứng được, lần sau tôi lại dẫn chú tới đây chơi, lúc về sẽ gọi điện thoại cho chú.”
Nói rồi rời đi, không chần chừ, chẳng chút dính người như phút trước.
Trần Tử Húc trên hành lang tầng một thấy Chu Dịch, cậu dừng lại, nhìn hắn với vẻ mặt không rõ ý tứ.
Chu Dịch không phản ứng.
Hùng Bạch như gà mẹ che chắn cho gà con trừng lại, đôi mắt to trừng tròn vo, như có hai cái cánh vô hình vẫy vẫy hai bên.
“Khục.”
Trần Tử Húc cười thành tiếng, dùng khẩu hình chậm rãi nói ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
Hùng Bạch siết chặt tay: “Tóc tím được lắm, lão đại anh cản em lại, em không khống chế nổi sức mạnh hoang dã của em được mất.”
Chu Dịch nói: “Vậy thì thả nó ra?”
Hùng Bạch khó hiểu mờ mịt: “Hả? Thả gì ạ?”
Chu Dịch nói: “Sức mạnh hoang dã.”
Hùng Bạch sợ hãi nhảy lùi về sau hai mét có hơn, chân nhẹ nhàng tiếp đất: “Lão đại, anh đang nói đùa với em?”
Chu Dịch lạnh lùng: “Ở ngoài phải chú ý cẩn thận.”
“Không sao không sao, tóc tím đi rồi, ở đây là góc chết của CCTV nữa.”
Hùng Bạch lầm bầm: “Đúng rồi, điện thoại hay máy tính của cậu ta em cũng không xâm nhập vào được, phải từ từ làm, hệ thống bảo vệ khá giống hoa ăn thịt người em gặp ở dinh thự của Tôn Thành Chu, cùng một hệ thống, có lẽ là do một người dựng lên.”
Chu Dịch nhíu nhíu mày: “Đừng hỏng việc.”
“Yên tâm một trăm phần trăm.”
Hùng Bạch ấn nút thang máy: “Lão đại, chúng ta lên đi.”
Chu Dịch lui về sau một bước, dựa vào tưởng: “Cậu đi.”
Nhất thời thay đổi chủ ý, không hề biết mình vô thức lộ ra vẻ chật vật cùng trốn tránh.
Hùng Bạch không nhịn được nhếch môi, lão đại vừa đụng đến chuyện của chú là quyết định gì cũng đi tong.
Như cậu đây cứ là hay nhất, có nhu cầu thì tìm money boy, chỉ liên hệ với nhau bằng hai thứ, một là tiền, hai là thân thể.
Lúc Hùng Bạch đến tầng ba mươi hai, vừa lúc Vương Vu Dạng rời phòng ăn với Lâm Thiếu Nam.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bầu không khí có phần hài hòa khó hiểu.
Hùng Bạch lập tức chui vào giữa hai người, ôm lấy tay Vương Vu Dạng: “Chú ơi, bây giờ mình đi đúng không chú?”
Vương Vu Dạng “Ừ” một tiếng,
Hùng Bạch nhấn mạnh, ôm chặt tay anh, hếch cằm khiêu khích Lâm Thiếu Nam.
Phù hợp với cách xử sự của một đứa nhóc mười chín tuổi, đơn giản thẳng thật, không mưu mô tính toán.
Yêu ghét đều thể hiện rõ ràng.
Lâm Thiếu Nam dường như không để ý nhóc con bày trò ấu trĩ nọ, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, y đưa một chiếc túi màu trắng trong tay tới.
Hùng Bạch tranh lấy trước khi Vương Vu Dạng động tay, hỏi: “Chú, đây là gì thế?”
Vương Vu Dạng đáp: “Bánh táo.”
Hùng Bạch nghe thế, mắt sáng trưng lên, không kìm được giữ rịt lấy túi bánh: “Cho cháu ạ?”
Vương Vu Dạng cười: “Đúng thế.”
Đôi mắt mềm mại đẹp đẽ của Hùng Bạch cong cong: “Cảm ơn chú ạ.”
Vương Vu Dạng xoa xoa tóc cậu nhóc.
Hùng Bạch nhớ lại câu “Anh ấy cũng tốt với cậu” của lão đại, trong lòng chợt hơi hơi có cảm giác tội lỗi, giống như tên cặn bã vô lương tâm đào góc tường nhà người ta vậy.
Vương Vu Dạng phát hiện cảm xúc của cậu nhóc biến hóa, ánh mắt có ý dò hỏi.
Hùng Bạch muốn nói gì, nhưng vướng người ngoài ở đây nên tạm nuốt lời muốn nói về bụng: “Chú, thang máy đến rồi.”
Vương Vu Dạng nhìn về người trước mặt mình.
Lâm Thiếu Nam chẳng biết đã rũ mắt xuống từ lúc nào, giọng điệu qua quýt bình thản: “Anh Vương, tôi sắp lên tầng cao nhất, tôi muốn đưa anh đến đó.”
Tầng cao nhất? Vương Vu Dạng nghe thế, đôi mày khẽ nhướn lên. Từ trước đến giờ tầng cao nhất là nơi ở riêng của anh, A Nam ngủ ở đó?
Lâm Thiếu Nam như đoán được ý anh, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thỉnh thoảng tôi sẽ qua đêm ở đây.”
Vương Vu Dạng không tỏ ra cảm xúc gì, biếng nhác đáp: “Vậy à, thế tôi không làm phiền Lâm thiếu nữa.”
Hùng Bạch chớp thời cơ kéo anh vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, nụ cười nhu hòa bên môi Lâm Thiếu Nam nhạt đi.
Y lấy một viên chocolate từ túi ra, xé giấy gói bỏ vào miệng, đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh, sâu thẳm trong đáy mắt chợt thấp thoáng cảm giác nham hiểm.
Trên đường về nhà, Vương Vu Dạng và Chu Dịch một người ở ghế sau, một người ở ghế phó lái, cả đường đi không nói năng gì.
Hùng Bạch là trẻ mồ côi, không có nhà, không có cha mẹ. Cậu nhóc đang nghĩ, cảm giác của mấy đứa trẻ bị kẹp giữa cha mẹ đang cãi nhau hẳn chẳng khác gì tâm trạng của cậu lúc này.
Hoảng sợ, cực kỳ yếu đuối và bất lực.
Cảm giác này trải qua mấy lần chắc có thể quen được.
Hùng Bạch cắn môi, không được, gia đình thuận hòa cả đời no ấm, trải nghiệm ít một chút vẫn hơn.
Đã đến tiểu khu, Vương Vu Dạng ngồi ghế sau cất tiếng: “Tiểu Bạch, đến siêu thị ở trung tâm mua đồ ăn.”
Hùng Bạch như không thể chờ được nữa: “Dạ dạ dạ!”
Mẹ ơi, cuối cùng cũng có người lên tiếng rồi.
Xe dừng lại, Hùng Bạch lập tức nhảy khỏi xe, ân cần chạy ra phía sau mở cửa.
Vương Vu Dạng ra ngoài mang theo đèn pin, anh mở ra soi trên mặt đất mới mơ hồ thấy rõ chỗ cần đặt chân.
Chu Dịch ngồi phía trước lấy bao thuốc móc một điếu ra, hắn nghĩ đến gì, lại nhét thuốc về bao, đôi môi mỏng mím mím lại xuống xe, đóng sầm cửa.
Vương Vu Dạng cầm đèn pin trong tay, chậm rãi tìm đường đến thang cuốn.
Hùng Bạch đưa mắt nhìn lão đại, nhỏ giọng nói: “Anh không dẫn chú đi à?”
Chu Dịch nói: “Có đèn pin.”
“Kể cả có cũng không so được, em nghe đâu người bị bệnh quáng gà ở trong bóng tối như tiến vào không gian khác vậy, đưa tay lên cũng không thấy năm ngón tay mình đâu.”
Hùng Bạch đá đá hòn sỏi bên chân mình: “Em nghe Hà Trường Tiến nói sau này chú mới bị quáng gà, buổi tối vốn rất thích dạo chợ đêm.”
Chu Dịch không nói gì.
“Lão đại, em cảm thấy bất cứ thứ bệnh tật nào, bị về sau hẳn luôn khó khăn hơn bẩm sinh, bởi trước đây vốn tốt đẹp, đột nhiên có một ngày không nhìn thấy gì nữa, áp lực tinh thần sẽ rất lớn, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng khó vượt qua. Dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ trở nên yếu đuối, chưa kể chú còn phải một mình gánh lấy như vậy.”
Hùng Bạch gãi gãi mặt: “Chắc chắn chú cũng sợ, chỉ là không nói ra.”
Chu Dịch nhìn bóng lưng đang cẩn thận lò dò đi lại trước mắt, cổ họng khô khốc.
Hùng Bạch nói: “Ban đêm ở trung tâm đông gấp mấy lần ban ngày, ồn ào ầm ĩ, thể chất của chú lại chẳng biết thế nào, vết thương trên người lành quá chậm, máu bầm từ đêm hỏa hoạn đó vẫn chưa đỡ, nếu là…”
Còn chưa dứt lời, đã có người đụng phải chú.
Hùng Bạch còn không kịp phản ứng, trước mắt thoáng hiện lên bóng người rất cao lớn không giấu được vẻ căng thẳng nọ.
Lão đại chạy tới, cậu nhóc không thể chạy lên theo, chỉ đành tìm chỗ chui vào cho hai người không gian riêng.
Vương Vu Dạng chỉ bị sượt qua vai, không ngã xuống.
Tay Chu Dịch dừng giữa không trung, hắn rút lại như chưa có gì xảy ra, cho vào túi quần: “Cẩn thận một chút.”
Vương Vu Dạng quay đầu: “Tiểu Dịch, sao có cậu ở đây thế, Tiểu Bạch đâu?”
Chu Dịch quay đầu lạnh lùng quát lên: “Tiểu Bạch.”
Hùng Bạch đang bám vào một quầy hàng ven đường run rẩy, xương cốt tóc tai dựng đứng cả lên, có cảm giác như bị lão đại cho một phát súng lạnh băng vào người.
Vào siêu thị, Hùng Bạch gắng hết sức giảm độ tồn tại lại, nhưng vẫn ngửi thấy mùi chua quanh quẩn, cậu nhóc thấy chú đang nhìn vào khu đồ ăn vặt, thắc mắc hỏi lão đại: “Sao thế ạ?”
Chu Dịch không mặn không nhạt đáp một câu: “Anh ấy không ăn đồ ăn vặt.”
“À đúng, chú không ăn junk food.”
Hùng Bạch thốt lên: “Thế sao…”
Tiếng nói im bặt đi, cậu nhóc ngậm miệng, không nói nữa.
Cảm giác tội lỗi trở nên nghiêm trọng hơn là sao đây?
Vương Vu Dạng không lấy gì nhiều, chỉ lấy mấy túi hạt.
Hùng Bạch chớp mắt hai lần, cậu thích ăn tất cả các loại đồ ăn vặt, trừ hạt ra, vỏ cứng đau răng.
Không phải mua cho cậu.
Vương Vu Dạng để mấy túi hạt vào trong xe đẩy, nói với thanh niên bên cạnh mình: “Lúc muốn hút thuốc thì ăn cái này.”
Chu Dịch ngây người.
Hùng Bạch nhìn về trên đầu lão đại theo phản xạ, hình như mưa to dừng rồi, mây đen đang kéo đi, cầu vồng xuất hiện còn bầu trời thì trong xanh. Cậu nhóc cảm thán.
Xong rồi, lão đại xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Kém tám tuổi…
Cái đó không phải là lúc chú đang học tiểu thì học lão đại vừa ra đời, hai người tính chơi hệ chồng bé vợ lớn à?
Đến lúc lão đại cưa được chú rồi, cậu phải chuyển sang gọi anh dâu đúng không?
Lão đại sẽ về Pháp sau khi kết hôn?
Ông Nadvi và cả đội mà biết chuyện này không biết sẽ ra sao.
Hùng Bạch lắc đầu nguầy nguậy, ngưng ngưng, giúp lão đại giải quyết vụ kia rồi nói tiếp.
Xe đẩy từ tay Hùng Bạch đến tay Chu Dịch, hắn theo người đàn ông nọ mua đồ, mua cái gì cũng nói được, không cần giải thích, làm gì cũng được.
Vương Vu Dạng hết nhìn đông lại nhìn tây: “Không thấy kẹo cao su đâu hết.”
Chu Dịch nói: “Ở quầy tính tiền.”
“Thế à?” Vương Vu Dạng cười, “Chú không biết thật.”
“Vậy lát nữa cậu lấy hai hũ,” Nói xong còn bổ sung, “Không đường.”
“Đã biết.”
Với trò chơi quốc vương kia, Chu Dịch không nhắc tới một lời.
Vương Vu Dạng gọi Tiểu Bạch mua táo và quýt, anh đứng ở trước quầy hàng vò trán thở dài, đột ngột nói một câu đầy bất đắc dĩ: “Chuyện ở Kim Tôn chú không hôn cậu chỉ là do không thể tiếp tục trong tình trạng đó, hôn kiểu Pháp nồng nhiệt là hôn ẩm ướt, hôn lưỡi chứ không phải môi chạm môi như chuồn chuồn đạp nước.”
Chu Dịch đang lấy mì sợi, nghe thế, tay hắn run một cái, bịch mì sợi rơi xuống đất.
“…”
Vương Vu Dạng nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu thanh niên nọ, cười trêu: “Ngồi xổm thế làm gì? Chờ chú kéo dậy?”
Chu Dịch mím chặt môi mỏng nhặt mì sợi ném vào xe đẩy, buồn bực sờ túi quần, bao thuốc móc ra một nửa lại đút trở về.
Nếu thay đổi một bối cảnh khác, vậy có thể chấp nhận được hay không?
Vẫn cho rằng đó là một trò chơi, hay là một thứ gì khác?
Có đôi chút hứng thú nào với loại hình không phải tiểu bạch thỏ không?
Chu Dịch đang kìm chế bản thân không được hỏi ra khỏi miệng, trên cổ bỗng có hơi thở ấm áp lướt qua, người đàn ông nọ kề sát vào tai hắn: “Tiểu Dịch, lúc chú muốn hôn cậu sao cậu không tránh?”
Mặt hắn bạnh ra: “Quy tắc trò chơi.”
“Ngoan vậy à.” Vương Vu Dạng cười, “Nếu chú không từ chối thì cứ vậy hôn một cái? Cậu còn hé miệng, để chú đưa đầu lưỡi vào…”
Chu Dịch mở miệng ngắt lời, giọng nói căng thẳng: “Tôi nói, đó là quy tắc trò chơi.”
Vương Vu Dạng miễn cưỡng chống hai tay lên xe đẩy: “Nếu như số ba là người khác, muốn hôn nồng nhiệt với cậu ba phút cậu cũng sẽ tuân thủ luật?”
Chu Dịch hít sâu một hơi khó nhận ra, lạnh lùng: “Giả thiết này có nghĩa?”
“Đúng là không có.” Vương Vu Dạng nói câu sau không khớp gì đến câu trước, “Tiểu Dịch, tối nay ngủ chung đi.”
Tim Chu Dịch tăng tốc, vẻ mặt lại không có cảm xúc, trông có hơi ngốc.
Vương Vu Dạng nói: “Nói vài chuyện.”
Chu Dịch hoàn hồn, không hề hay biết có nỗi thất vọng chợt nhen nhóm lên: “Ồ.”
Như sợ bị hiểu lầm là mình không muốn, giây sau hắn nghiêm túc nói ra một chữ: “Được.”
Vương Vu Dạng cong môi: “Đi thôi.”
Chu Dịch đẩy xe theo phía sau anh.
Xuống dưới, Vương Vu Dạng sang đường đến một siêu thị khác mua liền năm hộp chocolate.
Hùng Bạch tò mò hỏi: “Chú, chú chỉ ăn hiệu chocolate này thôi ạ?”
Vương Vu Dạng đáp: “Đa phần sẽ ăn loại này.”
“Ầy.” Hùng Bạch nhón chân lại gần lão đại thì thầm, “Ghi chú vào điện thoại đi này, đến lễ tình nhân anh có thể mua cho chú đó.”
Sắc mặt Chu Dịch rất lạnh lẽo.
Hùng Bạch ngơ ngác, cầm điện thoại tìm tên nhãn hiệu chocolate nọ, lục ra được cái tên Lâm Thiếu Nam trên đầu.
Thôi đi nha, lão đại lại đau thương chua xót.
Buổi tối, Chu Dịch tắm vội tắm vàng lên gác ôm chăn xuống dưới, vào phòng ngủ chính nằm ra đất nghỉ ngơi.
Trước lạ sau quen.
Vương Vu Dạng dẹp gọn chăn trên đất, rất tự giác: “Tiểu Dịch, bình thường cậu có đọc sách không?”
Chu Dịch lắc đầu: “Không đọc.”
Vương Vu Dạng: “…”
“Đêm nay không ra ngoài à?” Đổi đề tài.
Chu Dịch: “Ừm.”
Vương Vu Dạng ngồi lên bàn lật sách ra: “Cậu ngủ trước đi, chú đọc sách một lúc đã.”
Chu Dịch nghiêng đầu nhìn anh, không phải bảo muốn nói vài chuyện?
Vương Vu Dạng gập đèn bàn xuống: “Lúc cậu ở nước ngoài thì giao tiếp thế nào?”
Chu Dịch ngồi dựa lên thành giường: “Tôi nói tiếng Pháp và tiếng Anh.”
Vương Vu Dạng quay đầu nhìn: “Không đọc sách à?”
Chu Dịch quái lạ, không hiểu chuyện gì có gì phải lăn tăn hoài như vậy, thôi, lùi một bước.
“Trước đây có đọc, bây giờ thì không.”
Vương Vu Dạng đơn giản chỉ muốn thử tìm đề tài nói chuyện với đứa nhỏ này, còn khó hơn so với tưởng tượng.
Ngoài chuyện quan trọng ra không biết phải nói gì.
Đứa nhỏ này thích tập thể hình, súng ống, chiến đấu, ba thứ anh đều không thích.
Mà anh thích hưởng thụ, dưỡng sinh, đứa nhỏ này cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Vương Vu Dạng cầm một quả quýt đã bóc vỏ: “Ai.”
Chu Dịch nhìn bóng lưng ngồi trên bàn của người đàn ông nọ: “Tại sao thở dài?”
Vương Vu Dạng nói: “Sầu muộn.”
Chu Dịch cau mày: “Sầu cái gì?”
“Nói một chút cậu sẽ không hiểu.” Vương Vu Dạng nhét một múi quýt vào miệng, giọng mơ hồ, “Ngủ đi.”
Chu Dịch nằm xuống, đầu óc thanh tĩnh, lại lên cơn nghiện thuốc lá. Hắn vươn mình đối mặt với giường, nhìn gầm giường tối đen ngẩn người.
Rõ ràng đã ở cùng một chỗ với người đàn ông này, thế nhưng vẫn cảm thấy cách rất xa.
Xa như thể hai thế giới.
Chu Dịch nghĩ mình phải đợi anh ngủ mới ngủ, nhưng không ngờ đã bất giác thiếp đi.
Hắn nằm mơ, trở về Benghazi năm năm về trước.
Chu Dịch mười chín tuổi nằm bên cống thoát nước hôi hám, liều chết bám lấy nền đất bẩn thỉu. Hắn muốn đứng dậy, nhưng vì thiếu nước, chịu đói lâu ngày và nhiễm trùng vết thương mà không thể gượng nổi.
Chỉ có thể dùng hơi tàn vùng vẫy, như con chuột bị rơi vào cống, thoi thóp.
Ngay lúc Chu Dịch từ bỏ chờ chết, một đôi giày da màu nâu xuất hiện trong tầm nhìn mờ đục của hắn.
Sau đó là một chai nước, một gói chocolate được đóng gói tinh xảo.
Cũng không biết sức lực lấy từ đâu ra, Chu Dịch bắt lấy ống quần trước mặt, khó nhọc ngẩng đầu lên. Vài giây đó, hắn tưởng như mình đã chết, lên thiên đường nhìn thấy thiên sứ.
Vài giây tiếp theo, hắn nhớ mình đã sớm chìm trong cái hố đen giết chóc, chết rồi không thể lên thiên đường, cho nên người hắn nhìn thấy không phải thiên sứ.
Người kia giống như một vị thần linh, từ trên cao nhìn xuống hắn, đẹp đến rung động lòng người.
Hắn gắng gượng giữ mí mắt nặng trịch mở ra, con ngươi in lấy hình bóng thon dài kia.
Người kia ngồi xổm xuống, cầm khăn tay đẩy bàn tay trên ống quần ra, giữ lấy chiếc cằm loang lổ máu của hắn, mãi một lúc sau mới nở một nụ cười khá tiếc nuối.
“Động vật nhỏ, nếu cậu trông đáng yêu ngây thơ một chút, tôi sẽ muốn cậu, nhưng đáng tiếc.”
Chu Dịch choàng mở mắt, trời đã sáng.
Hắn xoa xoa mặt ngồi dậy, cơ thể đột nhiên khựng lại, trên giường không có ai.
Theo bình thường, giờ này người kia phải đang ngủ.
Không ngủ thẳng đến trưa thì không dậy.
Chu Dịch nghĩ đến chuyện anh suýt mất tích đêm mấy ngày trước, sắc mặt thay đổi, dép cũng không đi vào đã chạy ra khỏi phòng.
“Chú ơi, hoa héo gần hết rồi, chú nhìn chậu phát tài này nè, rễ thối hết trơn luôn…”
Hùng Bạch ngoài ban công nói nhỏ, nghe thấy động tĩnh lập tức đưa mắt về phòng khách: “Lão đại, anh dậy rồi à.”
Chu Dịch thở dốc, lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, chân như mềm nhũn đi, hai tay hắn che kín mặt lại hít sâu một hơi, xoa dịu cơn hoảng loạn trong lòng.
“Đang làm gì?”
Hùng Bạch đáp: “Tưới hoa ạ.”
“Cây phát tài sắp không sống nổi rồi mà chú còn cứ tưới hoài, em bảo là rễ thối rồi nhưng chú không tin.”
Vương Vu Dạng mặc đồ ngủ, tay cầm bình tưới đứng bên cạnh chậu cây, có hơi mang vẻ một ông cụ đã về hưu: “Tiểu Dịch, cậu sang đây bỏ cây này ra.”
Chu Dịch nhanh chóng nhìn lướt qua anh từ trên xuống dưới: “Sao anh dậy sớm như vậy?”
Vương Vu Dạng nói: “Không ngủ được.”
Sắc mặt Chu Dịch hơi trầm trọng: “Chỗ nào không khỏe?”
Đáy mắt Vương Vu Dạng là bóng tối: “Có hơi buồn nôn.”
Hùng Bạch đứng bên đột nhiên thốt lên một câu: “Có rồi?”
Cả thế giới về trạng thái tĩnh lặng.
Hùng Bạch ngáp: “Ây, buồn ngủ chết luôn, em đi ngủ đây.”
Trên ban công yên lặng trong chốc lát, Chu Dịch cúi đầu nhìn phần bụng phẳng lì của người đàn ông nọ.
“Tiểu Dịch, nhìn chỗ nào rồi?” Vương Vu Dạng vỗ nhẹ lên đầu thanh niên, “Não cậu bị úng nước à?”
Cơ mặt Chu Dịch co rúm lại: “Tôi chỉ sợ dạ dày anh có vấn đề.”
“Tối hôm qua từ lúc về đến sáng nay cũng không ăn gì.” Vương Vu Dạng đưa bình tưới cho hắn, uể oải nói, “Không nói tới chuyện này nữa, thêm phiền.”
Chu Dịch nhìn chậu phát tài, lá cây đã khô héo quắt cả đi: “Bỏ cây này đi?”
Vương Vu Dạng rửa tay: “Bỏ.”
Chu Dịch sờ vào tóc dưới gáy hắn: “Ăn sáng gì? Cháo hay mì?”
Vương Vu Dạng vẩy tay: “Muốn ăn sủi cảo Tiểu Dịch gói.”
Mí mắt Chu Dịch còn chẳng buồn nhấc lên: “Được, vậy thì ăn sủi cảo.”
Buổi sáng Chu Dịch điều tra chuyện tối hôm qua Vương Vu Dạng giao, cũng được bảy tám phần.
“Đêm anh bị giết, nhóm người Kim Tôn đưa đến biệt thự có Mười Chín.”
Chu Dịch nói: “Hơn nữa là nhóm đầu tiên được đưa đến.”
Vương Vu Dạng nghe mùi trên người hắn, mùi thuốc lá không nặng nhưng vị bạc hà lại rất nồng: “Đêm đó Mười Chín theo ai?”
“Không có khách hàng cố định, hôm đó cậu ta cảm sốt, hoạt động không quá nhiều trong bữa tiệc.” Chu Dịch tiếp tục, “Cậu ta có một người em trai song sinh đang học năm hai đại học ở thành phố S, tháng trước bỏ học về nhà.”
Vương Vu Dạng nhíu mày, đúng như anh nghĩ, hai anh em đổi chỗ cho nhau, tối hôm qua chính là người em.
“Tra được nguyên nhân bỏ học không?”
Chu Dịch nói: “Đầu óc có vấn đề.”
“…”
“Đang là một người bình thường, đột nhiên có vấn đề?”
“Nghe nói là bị ngã.”
Vương Vu Dạng lấy một ít hạt thông đặt lên bàn trà, người có vấn đề chính là Mười Chín, người em sợ Kim Tôn phát hiện mới đi thế chỗ anh trai.
Phí bồi thường hợp đồng của Kim Tôn bọn họ không trả nổi, chỉ có thể đi từng bước một, đứa trẻ chưa hiểu sự đời cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Vương Vu Dạng nheo mắt: “Tiểu Dịch, em trai của Mười Chín bỏ học vào lúc nào của tháng trước, cụ thể vào ngày nào?”
Chu Dịch đáp: “Ngay sau ngày anh chết không xuất hiện ở trường học.”
Vương Vu Dạng vuốt ve ngón tay: “Quê Mười Chín ở đâu? Tra được địa chỉ không?”
Chu Dịch gật đầu.
Vương Vu Dạng trầm ngâm một lúc: “Vậy hôm nay chúng ta đi.”
“Đi một lần phải ba, bốn tiếng.”
Chu Dịch nói: “Tôi nói với Tiểu Bạch chút chuyện, anh đi chuẩn bị, lát nữa chúng ta sẽ lên đường.”
Thanh niên kia đi rồi Vương Vu Dạng vẫn ngồi suy nghĩ một hồi, đang định trở về phòng, tầm mắt lướt qua bàn trà chợt dừng lại.
Chẳng biết mấy hạt thông kia đã được bóc ra từ lúc nào.