Phiên ngoại 3: I’m living to love you.
Cùng ngày Hạ Húc và Hùng Bạch bay sang, Vương Vu Dạng bị cảm.
Chu Dịch đứng ở cạnh giường, sắc mặt ảm đạm lạnh lùng, hơi thở có phần dữ dội.
Vương Vu Dạng nói: “Chỉ là sốt nhẹ thôi mà.”
Chu Dịch nhìn anh, không nói một lời, hắn mím chặt môi, cằm bạnh ra.
Không khí trong phòng rất áp lực.
Vương Vu Dạng nằm trên giường ho khan.
Chu Dịch ngồi xuống nắm lấy tay anh, mắt hắn đỏ ngầu, biểu cảm lo lắng không yên, thậm chí có thể nói là khủng hoảng, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bật khóc.
Vương Vu Dạng dở khóc dở cười: “Đúng là không có biện pháp ép em mà.”
Vừa dứt lời, Vương Vu Dạng giữ lấy cổ thanh niên, hôn lên đôi môi đang mím chặt kia.
Giây tiếp theo đã bị hắn giữ chặt gáy lại, hơi thở nồng đậm quen thuộc xông vào khoang miệng anh, mãnh liệt mà nặng nề, như vội vàng tìm kiếm sự trấn an nào đó, quấn quít cùng nhiệt độ ấm nóng vì cảm sốt.
Chu Dịch luồn tay vào mái tóc mềm mại của anh, ấn anh vào một cái hôn sâu.
“Khụ khụ…”
Cổ họng Vương Vu Dạng nhộn nhạo, ngứa, nhanh chóng đẩy thanh niên ra ho liên tục: “Khụ… Khụ khụ khụ khụ…”
Chu Dịch lau nước bên khóe môi anh, liếm sạch rất tự nhiên, lại ôm anh vào lòng, vỗ về bờ vai hao gầy không ngừng phập phồng.
Vương Vu Dạng ho xong, thở dài: “Sẽ lây bệnh cho em.”
Chu Dịch nói: “Không việc gì.”
Lưỡi Vương Vu Dạng hơi đau, bị cắn nát rồi, trong miệng chỉ toàn mùi thuốc lá, bèn bất đắc dĩ cười: “Em bỏ thuốc đi.”
Chu Dịch cọ cọ cái cằm mọc lún phún râu lên mặt anh.
Vương Vu Dạng bị cọ, hơi ngứa: “Râu cũng không chịu cạo.”
Chu Dịch khom người, ôm chặt anh trong vòng tay, từng chút một hôn lên vành tai và phần cổ ửng đỏ nóng bừng của anh.
Cảm sốt với người bình thường là chuyện không có gì đáng nói, đặc biệt là khi chuyển mùa, sốt nhẹ thì dùng hình thức hạ nhiệt vật lý, sốt cao thì uống thuốc và nước, nói chung sẽ có biện pháp giải quyết. Nhưng với vật thí nghiệm, không có thứ gọi là bốc thuốc đúng bệnh.
Không biết được có thể sinh ra biến chứng hay không.
Mà xảy ra biến chứng gì, cũng hoàn toàn không biết.
Mấy năm nay quá trình trị liệu tâm lý của Chu Dịch vẫn chưa kết thúc, thế giới của hắn hỗn loạn, vỡ nát, cũng đến nửa đầu năm nay mới bắt đầu có chuyển biến tốt.
Khi người trong lòng ốm đau, dù chỉ là cảm sốt vặt vãnh, lòng Chu Dịch đều sẽ trở nên vô cùng hoang mang, rối tung.
Năm tháng bình yên dần trôi, dường như chút sơ sẩy hắn cũng không tài nào chịu nổi.
Vương Vu Dạng vuốt ve nếp nhăn giữa chân mày hắn: “Lão Chương nói, cơ thể chú đã ổn định rồi, mỗi ngày chỉ cần uống thuốc đúng giờ sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nữa.”
Chu Dịch vẫn không nói gì.
Vương Vu Dạng muốn gì đó, chợt cảm thấy từ ngữ trong đầu mình trống rỗng, nên cứ để hắn ôm như thế.
Với thí nghiệm “Tái Sinh”, viện khoa học vẫn luôn đào sâu nghiên cứu, mấy chục năm tới đây cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu, tương lai thế nào vẫn chưa rõ ràng.
Nghĩ nhiều chỉ mệt thân, quan tâm chuyện trước mắt là được rồi.
Không khí tĩnh lặng một lúc lâu, Vương Vu Dạng lười biếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Chu Dịch nói: “Chưa đến mười giờ.”
Vương Vu Dạng buộc tóc lại, rời khỏi ngực hắn: “Chiều nay Tiểu Bạch và Hạ Húc đến, phải dọn dẹp phòng khách một chút.”
Chu Dịch đáp: “Để hai người họ tự dọn.”
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn hắn.
Chu Dịch xoa xoa thái dương: “Chút nữa em sẽ quét tước sơ qua một lần, thay chăn với drap giường mới, cái khác chờ người tới rồi nói sau. Hạ Húc lắm tật xấu, tốt nhất cứ để cậu ta tự làm lấy.”
“Được.” Vương Vu Dạng tựa vào đầu giường, “Hồi ở thành phố S Tiểu Bạch cứ nhắc mãi chuyện ăn tết cùng nhau, mấy năm nay vì đủ loại chuyện mà hoãn lại, hẳn lần này nhóc ấy sẽ ở đây một khoảng thời gian.”
Chu Dịch cũng dựa vào bên cạnh, ôm anh: “Hạ Húc sẽ không đồng ý.”
Vương Vu Dạng không tỏ thái độ.
Bên ngoài, Hạ Húc trông có vẻ là người hoàn toàn kiểm soát Tiểu Bạch, nhưng thực tế thì ngược lại.
Chu Dịch xoa bờ vai gầy của anh, hơi nheo mắt lại, đột ngột nói một câu không đầu không đuôi: “Anh và em xăm đi.”
Vương Vu Dạng không cách nào theo kịp mạch suy nghĩ của hắn: “Hửm?”
Chu Dịch tự đổi ý: “Không đi nữa, anh bị cảm, hôm nay vẫn ở nhà đã.”
Vương Vu Dạng cứ cho rằng đề tài đến đây là kết thúc, nào ngờ thanh niên lại nói tiếp: “Em gọi người mang đồ đến đây.”
Nói rồi nhìn anh, đôi ngươi đen nhánh, biểu lộ sự cố chấp vô cùng mãnh liệt.
Vương Vu Dạng ngồi dậy, biểu cảm nghiêm túc: “Em muốn xăm thật?”
Chu Dịch không nói gì, hắn dùng nhiệt độ trong mắt mình nói với anh, cho anh thấy hắn có bao nhiêu khát vọng cùng chấp nhất.
Vương Vu Dạng bật cười, ấn ấn huyệt thái dương: “Thế xăm cái gì? Tên?”
Chu Dịch sững người: “Anh đồng ý?”
“Ừm.”
Vương Vu Dạng nói: “Đồng ý rồi, em muốn xăm gì thì xăm…”
Còn chưa dứt lời, câu nói nọ đã bị một cái hôn đầy kích động nuốt mất, môi và lưỡi hắn hung hăng xâm nhập, tàn phá cắn xé bừa bãi.
Đại não của Vương Vu Dạng thiếu oxi, cảm giác không hít thở nổi cứ vồ vập lấy, hơi thở ẩm ướt lại nóng bỏng, lúc bị đè xuống giường, anh nghiêng đầu ho vài tiếng.
Chu Dịch ảo não cau mày, tay đỡ lấy nửa thân trên của anh, cúi đầu nhìn xuống gương mặt phiếm hồng vì nụ hôn sâu và ho khan nọ: “Ba mươi năm sau chúng ta tẩy xăm, đổi cái khác, được không anh?”
Giọng điệu dỗ dành, cầu xin.
Lồng ngực phập phồng của Vương Vu Dạng chợt khựng lại: “Ba mươi năm sau tẩy xăm?”
Chu Dịch nhìn chăm chăm anh: “Ừm.”
Tủ đầu giường chợt rung lên, Vương Vu Dạng nói: “Tiểu Dịch, điện thoại em.”
“Mặc kệ.” Chu Dịch khẽ buông tay, ngã xuống người anh, hơi thở nặng nề dồn dập quấn quít bên tai anh: “Anh vẫn chưa trả lời em.”
Vương Vu Dạng vò mái tóc ngắn cũn sau đầu hắn: “Em dậy đã.”
Chu Dịch ngồi dậy bên cạnh, như chó săn to đùng giương ánh mắt trông đợi nhìn anh, cái đuôi vẫy tít lên.
Vương Vu Dạng sờ vòng eo thon săn chắc của hắn, luồn tay vào, lòng bàn tay cọ lên da thịt, từng múi cơ bụng tràn trề sức lực, thản nhiên tả: “Ba mươi năm sau, chú đầu sáu gần bảy mươi, đã thành ông già còn muốn tẩy xăm, lại xăm thêm một cái, phải chịu khổ rồi.”
Cổ họng Chu Dịch nhộn nhạo, giọng khàn đặc: “Có em bên cạnh anh.”
Vương Vu Dạng lấy tay ra, biếng nhác nhướn mày: “Nghe nói tẩy còn đau hơn xăm mình rất nhiều.”
Chu Dịch cúi gằm đầu.
Bên tai có tiếng cười vang lên: “Tìm thợ xăm đi.”
Chu Dịch vẫn không động đậy, không chịu phản ứng.
Vương Vu Dạng liếm vết thương trên môi: “Làm sớm sẽ xong sớm, nếu là hoa văn phức tạp, sẽ xăm lâu đấy.”
Chu Dịch ngây người chăm chú nhìn anh một lúc lâu, nhếch môi cười.
Có đôi chút trẻ con, đong đầy niềm hạnh phúc thuần túy giản đơn.
Vương Vu Dạng nhìn hắn cười, đáy mắt cũng bất giác nhuốm ý cười: “Ngốc xít thế này.”
Không biết là nói Chu Dịch, hay là nói chính mình.
Như một con cún bự đầy lông vậy.
Vương Vu Dạng nghĩ trong lòng, cảm xúc cùng tâm huyết cả đời đều chỉ dành cho người trước mắt này.
Thợ xăm tới rất nhanh, là một người bản địa, cánh tay xăm hình con rồng, tóc được tết lại, rất ngầu, cũng rất nhiệt tình.
Vương Vu Dạng đeo khẩu trang, sợ lây bệnh cho thợ xăm chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ nhoi, chủ yếu là vì Chu Dịch không cho anh lộ mặt.
Thợ xăm nhìn đôi nhẫn trên tay họ, thể hiện ra mình cũng là người cùng giới, hâm mộ tình cảm của hai người. Người nọ còn gợi ý xăm hình lên ngực trái, nói rất nhiều khách đã làm như vậy, biểu đạt tình yêu sâu đậm cũng sự thủy chung.
Chu Dịch không đồng ý, mặt còn không cho nhìn, khỏi nói đến xương quai xanh và ti tỉ những thứ khác phía dưới.
Cứ vậy, lúc thợ xăm xăm cho Vương Vu Dạng, Chu Dịch ngồi đó lạnh mặt nhìn chằm chằm, ý thức lãnh địa mãnh liệt như được thực hiện hóa.
Chữ Vương Vu Dạng xăm lên người mình là lời một bài hát, Chu Dịch cũng vậy.
—— I’m living to love you
Xăm trên cổ tay, như một chiếc dây xích màu đen nho nhỏ.
*I’m living to love you trích từ bài hát “Living to love you” – Sarah Conner.
“Baby for all my life,
Don’t you know that it’s true
I’m living to love you
So baby don’t think twice,
If you feel what I feel
Trust your heart and do what I do
Cause I’m living to love you
I’m living to love you.”