Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 22: 22: Đừng Giận Nữa Em Sai Rồi



Bùi Yến ba bước đi năm bước chạy về phía phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Trịnh Lam lên giường.

Sợ bị vấp ngã.

“Em ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sô pha.

” Bùi Yến chống cánh tay bên cơ thể Trịnh Lam, cúi đầu nhìn cậu, nói xong câu này liền rời đi.

Anh không đóng sầm cửa, cũng không thể hiện sự tức giận nhưng Trịnh Lam vẫn có thể cảm nhận được.

Bùi Yến giận rồi.

Trịnh Lam nâng cánh tay đặt trên trán, giữ nguyên tư thế này một lát.

Âm thanh của Bùi Yến ngoài cửa nhỏ dần, lúc nào Trịnh Lam mới xoay người, chỉnh lại quần áo.

Cậu cẩn thận đẩy cửa, tay vững vàng nắm chặt tay cầm cánh cửa, nhẹ nhàng kéo nó xuống, không phát ra chút âm thanh nào mà đẩy cửa ra.

Đèn nhỏ trong phòng khách vẫn đang sáng, nó giúp cậu nhìn rõ lối đi.

Trên sô pha, phía dưới chăn nhô lên một bóng hình to lớn, Trịnh Lam chỉ có thể thấy đầu tóc đen nhánh của Bùi Yến.

Cậu thở nhẹ một hơi, chậm rãi bước đến.

Trịnh Lam không bước nhẹ chân, cậu biết Bùi Yến nhất định sẽ nghe được.

Ở khoảng trống giữa sô pha và bàn uống nước, Trịnh Lam ngồi xổm xuống, vỗ vỗ phía sau lưng Bùi Yến.

“Anh vào giường ngủ đi.

” Trịnh Lam nói.

Trong chăn chỉ lộ một góc cổ của Bùi Yến.

Cơ thể vẫn bất động, âm thanh của Trịnh Lam dần chậm lại, tay đặt lên chăn, cào cào nhẹ nhàng.

“Anh đừng giận nữa, em sai rồi, chúng mình lên giường ngủ chung đi.


Trịnh Lam chờ trong chốc lát mà Bùi Yến vẫn không phản ứng gì, cậu cũng không biết nên làm thế nào.

Chân cậu hơi run rẩy, Trịnh Lam tựa vào mép sô pha, chưa kịp đứng lên thì Bùi Yến bỗng nhiên cử động.

Anh nặng nề xốc chiếc chăn đang đắp, Bùi Yến tìm đến chiếc eo của Trịnh Lam, kéo cậu xuống đùi mình rồi dường như rất tủi thân, vùi đầu trước ngực cậu.

“Ở bên anh miễn cưỡng lắm sao? Em từ chối tôi, tôi buồn lắm.

” Âm thanh của Bùi Yến trầm thấp, dáng vẻ rất tội nghiệp: “Đừng phân rõ giới hạn với tôi mà.


Giây phút này Trịnh Lam không thể khống chế bản thân, xoa lên mái tóc của anh, không nói đồng ý cũng không từ chối.

“Cảm ơn anh đã đến đón em.


Bùi Yến ừ nhẹ một tiếng, lại vùi cơ thể vào người cậu, bất động.

Mặc kệ anh vùi vào mình trong chốc lát, Trịnh Lam đẩy vai anh, hỏi: “Sao anh lại giận thế?”
Cậu đang ngồi nên cao hơn Bùi Yến một chút, Bùi Yến khom người giống như một chú đà điểu làm nũng mẹ mình.

“Giận gì cơ?” Bùi Yến giả vờ như nghe không hiểu, lại dụi dụi thêm một lát mới đứng dậy, ôm chăn của mình vào phòng.

Ngày hôm sau, nhà trường đã sắp xếp công nhân đến sửa nước ở tầng dưới, thuận tiện nạo vét cống thoát nước.

Từ sáng sớm, Bách Hạo đã nhắn tin cho Trịnh Lam phàn nàn âm thanh sửa chữa ồn ào, còn hỏi cậu sao không đến thư viện.

Trịnh Lam nghiêng đầu, gối bông mềm mại lún xuống, cậu thấy sườn mặt Bùi Yến ngay trước mắt mình.

Đêm qua hai người ồn ào đến khuya, Bùi Yến ngủ gần như không phát ra chút âm thanh nào, cơ thể rất ấm áp.

Trịnh Lam tỉnh dậy một lần vào sáng sớm, chăn quá dễ chịu, Bùi Yến lại ngủ rất ngoan, cậu không chế được lên giường ngủ tiếp cùng anh.

Trịnh Lam: Hôm qua mưa lớn quá, tôi không về phòng ngủ.

Bách Hạo:???
Bách Hạo: Anh trai, anh đi đâu vậy? Chú ý an toàn chứ!
Trịnh Lam không nói bản thân đang ở đâu, chỉ nói với hắn: Tôi rất an toàn.

Bùi Yến bị âm thanh của cậu đánh thức, nhíu mày mở mắt ra, nhìn qua Trịnh Lam.

Đôi mắt của anh không tập trung lắm, lông mi chớp chớp hai lần, bờ môi kéo thành một đường thẳng, lộ ra vẻ không vui.

Trịnh Lam mở to mắt, ấm giọng xin lỗi anh: “Đánh thức anh ạ?”
Bùi Yến không nói chuyện, vẫn nhìn cậu như vậy, hơi u oán một chút.

Trịnh Lam lo lắng hơi run rẩy, bỗng nhiên Bùi Yến xốc chăn lên, cơ thể anh lại gần, tay vắt ngang hông cậu, nhắm mắt, “Sao em dậy sớm vậy! “
Trịnh Lam cứng đờ người không nhúc nhích.

Bùi Yến nói xong câu đó, lại vùi mặt vào gối đầu, không có chút động tĩnh.

Hơn nửa là do mơ hồ tức giận khi ngủ dậy, Trịnh Lam không biết làm thế nào, thở phào nhẹ nhõm, cậu rón rén di chuyển khỏi cánh tay Bùi Yến, chậm rãi xuống giường.

Lúc Bùi Yến tỉnh lại thì Trịnh Lam đã đi, trên bàn ăn đặt bữa sáng cậu mua về cùng một tờ giấy ghi chú, mười phần vô tình: Đêm qua cảm ơn anh, trường học đã cử người đến sửa ký túc xá, hôm nay chắc sẽ về phòng được rồi, em đến thư viện học.

Bùi Yến nắm mảnh giấy, nhìn đi nhìn lại mấy câu trên đó, sau đó chụp lại gửi cho Hướng Tùng Dương, hỏi hắn: Cậu thấy mấy câu này, có ẩn ý gì không?
Hướng Tùng Dương vào buổi sáng cũng không tỉnh táo lắm, nhìn thấy tin nhắn của Bùi Yến thì không nghĩ được gì, bèn nhắn lại: Anh có thân với người viết ghi chú không? Người đọc ghi chú có đang giúp người làm niềm vui không? Đáng khen đáng khen nhá!
Thái dương Bùi Yến giựt giựt, nhắn lại cho hắn hai chữ: F*** y**!
Hướng Tùng Dương đầu đầy dấu chấm hỏi, màn hình bật lên một dấu chấm than đỏ chót*.

Hắn cầm bàn chải đánh răng, gương mặt mơ màng.

Bùi Yến kéo hắn vào danh sách đen rồi?
Hai tuần sau đó, Trịnh Lam có mấy cuộc thi chuyên ngành rất quan trọng, cậu học đến mất ăn mất ngủ, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.

Buổi sáng sớm rét lạnh, Trịnh Lam bọc kín cơ thể bằng quần áo rất dày, khuôn mặt bị gió thổi lạnh buốt nhưng cũng không cách nào tỉnh táo nổi, buổi tối buồn ngủ nhưng cảm giác thèm ăn lại giảm đi từng chút một.

Bùi Yến: Hôm nay em ăn gì chưa?
Trịnh Lam đang ngồi trong nhà ăn ồn ào, trong tay cầm chiếc thìa, chiếc thìa rất sâu nhưng chỉ đựng một chút cháo
Cậu nhìn đồ ăn trên bàn, nhắn cho Bùi Yến: Súp khoai tây, bò bít tết, ngô xào.

Ngay lúc đang thất thần nghĩ đến chuyện khác, bàn ăn trước mặt Trịnh Lam phát ra tiếng động, mấy đĩa thức ăn được ai đó đặt lên.

Trịnh Lam ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Yến đội chiếc mũ lưỡi trai, phía dưới vành mũ là đôi mắt quen thuộc đã lâu không thấy.

“Em gầy đi.

” Bùi Yến suy nghĩ một lát, cúi đầu gắp cho cậu đồ ăn mình vừa mang đến: “Kỳ thi của các em còn mấy ngày nữa?”
Trịnh Lam nói chữ số, còn ba ngày nữa cậu sẽ kết thúc kỳ thi cuối cùng.

Động tác gắp của Bùi Yến chậm lại một chút, giọng nói không nghe được chút cảm xúc nào: “Em dự định khi nào về nhà?”
“Khoảng một tháng nữa, trước lễ hội mùa xuân.

” Trịnh Lam nói.

Cậu không muốn về nhà.

Trong trường học, mỗi khoa đều có thời gian thi và nghỉ khác nhau, Trịnh Lam đã xin phép giáo sư, sau khi cậu thi xong sẽ hỗ trợ xử lý công việc của một số sinh viên, còn có thể nhận tiền lương trợ cấp nữa.

Bùi Yến nghe xong thì cảm xúc tốt hơn một chút, nói với cậu tiền bán đồ đã thu được, anh báo số tiền, không chênh lệch nhiều so với giá của Trịnh Lam đã tính toán.

“Cảm ơn anh về chuyện này.

” Trịnh Lam nghĩ đến việc đã đồng ý với Bùi Yến trước đó: “Chờ anh thi xong, chúng ta đi uống rượu đi.


Bùi Yến gật nhẹ đầu giống như không nhớ đến chuyện này, lại bỏ vào bát cậu thêm một đũa thịt.

Ngày tiền được chuyển vào tài khoản của Trịnh Lam, Trịnh Lam chuyển cho Nguyễn Trì Hiên, lúc về phòng vào buổi tối thì thấy đầu bên kia đã nhân.

Nguyễn Trì Hiên nhắn cho cậu mấy tin nhắn, đầu tiên hỏi: “Em bán thế nào mà được giá cao như vậy?”
Sau đó còn nói mấy câu vô nghĩa: “Em định chia tay với anh thật sao?”
“Chúng ta rất phù hợp, lúc em đồng ý hẹn hò với anh chắc chắn biết rõ điểm này mà?”
Nếu là bình thường, chắc chắn Trịnh Lam kéo đen và xóa đoạn chat nhưng những ngày này cậu ôn bài vô cùng áp lực nên tâm trạng không tốt lắm.

Trịnh Lam: Tôi không phù hợp với người trái ôm phải ấp, ban đầu là do mắt bị mù, lỗi tôi.

Nhắn xong mấy lời này, tâm trạng của Trịnh Lam tốt hơn hẳn.

Sau khi tắm xong, cậu bước ra ngoài, đang muốn xóa tài khoản của Nguyễn Trì Hiên khỏi danh sách liên lạc của mình thì nhìn thấy câu cuối của hắn ta —-
“Đều là cáo già nghìn năm, em còn giở trò gì với anh nữa?
***
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Yến: Đại trượng phu co được dãn được.

Về trường học, thật nhớ nhà.

.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.