Cho nên lúc sau, khi Giang Dao nói cho anh ta biết, Cố Ninh Du đã chủ động nói muốn rời khỏi, thật lòng chúc phúc cho Giang Dao và Bùi Tư Viễn hạnh phúc ở bên nhau, trong lòng Tạ Ứng Chu không hề tin chút nào.
Cô gái kia dây dưa Bùi Tư Viễn nhiều năm như vậy, có thể cam tâm từ bỏ dễ dàng thế sao?
“Dao Dao, em nên thay đổi cách nhìn đi, không phải tất cả mọi người ai cũng thiện lương giống em cả, cô ta ngoài mặt nói chúc phúc, sau lưng không biết lại đang sử dụng thủ đoạn gì.”
“Em luôn cảm thấy cô ấy không phải là người như vậy, cô ấy không giống người xấu.”
Anh ta biết Giang Dao từ trước đến nay đơn thuần, cũng không muốn khuyên mữa, tóm lại thời gian sẽ trả lời.
Quả nhiên, giống như phỏng đoán của Tạ Ứng Chu, ngày mà Giang Dao chuẩn bị tỏ tình với Bùi Tư Viễn, cô ấy khóc lóc tới tìm mình, cô ấy nói, Bùi Tư Viễn đã từ chối lời tỏ tình.
Bởi vì Bùi Tư Viễn đã cùng Cố Ninh Du ở bên nhau.
“Người Bùi Tư Viễn thích vẫn luôn là Cố Ninh Du, anh ấy nói là anh ấy đã thích Ninh Du từ cái nhìn đầu tiên… Nếu như Tư Viễn giải thích đó không phải lời thật lòng cũng sẽ tin tưởng anh ấy, nhưng anh ấy lại không giải thích…”
Chuyện lừa gạt này, cũng chỉ có mình Giang Dao mới tin.
Thái độ mà Bùi Tư Viễn dành cho Cố Ninh Du ra sao, người sáng suốt họ đều thấy được, một câu đều không muốn nhiều lời với cô, vô cùng lạnh lùng, nếu điều này có thể coi là “thích”, thì anh ta sẽ đi đổi thành họ Bùi.
Khi mà anh ta đi hỏi Bùi Tư Viễn, anh nói năng thận trọng, đến cuối cùng dứt khoát trực tiếp trầm mặc không nói gì nữa, nhìn đến biểu hiện này của Bùi Tư Viễn, Tạ Ứng Chu càng giữ vững suy nghĩ trong lòng mình.
Trong thâm tâm của Bùi Tư Viễn tuyệt đối không tình nguyện.
Bùi Tư Viễn và Cố Ninh Du “ở bên nhau” không bao lâu, thì Giang Dao đi du học nước ngoài.
Anh ta thừa biết gia cảnh của Giang Dao ra sao, cô ấy lấy đâu ra tiền mà đi nước ngoài học chứ? Không sai… Đây nhất định lại là trò quỷ mà Cố Ninh Du làm.
Đến lúc này, độ thiện cảm của anh ta đối với Cố Ninh Du giảm xuống mức âm.
Tạm thời không đề cập tới quá khứ nữa.
Tạ Ứng Chu biết Cố Ninh Du, nhưng lại chưa từng tiếp xúc trực tiếp, vậy tại sao cô nàng này lại biết mình?
Giờ khắc này, nhìn bộ dạng cúi đầu không nói lời nào của Cố Ninh Du, Tạ Ứng Chu càng thêm khẳng định trong lòng cô có quỷ, anh ta phải trầm mặc thêm mấy chục giây nữa, cho dù người đang đứng trước mặt nhưng kiên nhẫn của anh ta đã sớm tiêu tan hầu như không còn, ngữ khí Tạ Ứng Chu lạnh lùng, lên tiếng: “Nói chuyện.”
Cố Ninh Du quyết định rút lại ý nghĩ mình không sợ Tạ Ứng Chu.
Kiếp trước khoảng thời gian ở thành phố J, cô và anh ta ở chung quá mức hòa hợp, thế cho nên cô thiếu chút nữa đã quên Tạ Ứng Chu cũng từng là người muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Tạ Ứng Chu và Giang Dao quen biết rất nhiều năm, thời điểm hiện tại, phỏng chừng đang là lúc mà Tạ Ứng Chu chán ghét cô nhất.
Nếu nói về phương diện này, Cố Ninh Du cũng chỉ muốn có thể trốn đi được bao xa thì trốn cho khuất mắt anh ta.
“Anh Tạ, anh nói gì với cô ấy vậy, lâu như vậy mà còn chưa trở lại? A… Đàn em, lại là em hả!”