Cố Ninh Du nhìn vào bên trong theo ngón tay người phụ nữ, chỉ thấy người đàn ông ngồi trên sô pha buông tờ báo trong tay xuống, nhìn về phía các cô: “Đã trở lại?”
“Ba ba!” Cố Ninh Du ngay cả giày cũng không thay, hai ba bước chạy tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, thân mật tựa đầu vào vai ông: “Con rất nhớ ba.”
Ba Cố kinh ngạc với hành động thân mật của con gái mình, Cố Ninh Thừa nhìn ra vẻ bối rối trên khuôn mặt ông, vẻ mặt thản nhiên giải thích: “Tiểu Du hôm nay cũng không biết bị làm sao nữa, rất dính người, vừa nãy ở sân bay nhìn thấy con cũng ôm mãi không chịu buông tay.”
Cố Ninh Du lập tức phủ nhận: “Ai ôm anh không chịu buông tay?”
Cố Ninh Thừa tốt tính mà cười, không có vạch trần cô: “Ba, mẹ, con lên thu dọn đồ đạc trước, sau đó xuống cùng cả nhà ăn cơm tối.”
Buổi tối, Cố Ninh Du nằm trên giường trong phòng mình, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Vừa rồi lúc ăn cơm tối, mấy lần cô suýt khóc.
Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện khác, làm cho cô gần như không có thời gian để suy nghĩ về chuyện của mình, ơn nữa anh trai cô thân thể rất tốt, công ty trong nhà cũng không có xảy ra chuyện, khuôn mặt cha mẹ cô không còn trải qua phong sương như kiếp trước nữa, người một nhà bọn họ có thể giống như bây giờ ngồi cùng một chỗ vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối, đây là điều mà cô thậm chí không dám tưởng tượng ở trong giấc mơ kiếp trước.
Lần đầu tiên kể từ khi sống lại đến nay, cô cảm thấy mình rất may mắn, tuy kiếp trước cô trải qua rất đau khổ nhưng những chuyện đó cuối cùng cũng đã trở thành quá khứ, mà hiện tại người nhà của cô vẫn ổn, việc cô cần làm là tập trung vào hiện tại, kiếp này, cô nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của cô, đảm bảo bọn họ có thể bình an, thuận lợi, hạnh phúc.
Cho nên, mặc kệ Bùi Tư Viễn kiếp này nghĩ như thế nào, chuyện chia tay với anh đều phải nhanh chóng đưa vào lịch trình.
Trái tim Bùi Tư Viễn không phải là một khối hàn băng có thể hòa tan, mà là một tảng đá không cách nào sưởi ấm nổi, vì chính mình cũng tốt, vì người nhà của cô cũng được, cô đều phải chặt đứt hết thảy dây dưa giữa bọn họ.
Nhưng việc chia tay không thể do cô đề cập tới, về điểm này cốt truyện cực kỳ mạnh mẽ, mỗi lần cô vừa có loại suy nghĩ này, nội dung cốt truyện sẽ thẳng thắn ấn nút cấm ngôn cho cô, mà ngay cả ở trước mặt người khác, những lời như “Không thích Bùi Tư Viễn” này cô cũng không nói nên lời.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ có thể tìm chỗ đột phá trên người Bùi Tư Viễn…
Cô phải nghĩ biện pháp đưa Bùi Tư Viễn đến bên cạnh Giang Dao, để cho hai người bọn họ sớm ngày gạo nấu thành cơm, như vậy Bùi Tư Viễn sẽ chủ động nói ra lời chia tay, mà cô, cho dù là dốc hết toàn lực cũng phải chống lại nội dung cốt truyện thuận thế đồng ý.
Hiện tại sự nghiệp của Bùi Tư Viễn vừa mới bắt đầu, nhưng cũng đã có hợp tác với công ty của ba dưới sự giật dây bắc cầu của cô, vừa rồi cô ra vẻ lơ đãng dò xét ý tứ của ba, biết được tháng sau bọn họ sẽ có một hạng mục hợp tác đi Pháp.
Mà trường Giang Dao, cũng ở Pháp.
Đến lúc đó cô muốn sắp xếp cho đôi uyên ương số khổ bị ép chia lìa này ở Pháp gặp nhau ngoài ý muốn, đây là tình tiết lãng mạn cỡ nào trời, đây chẳng lẽ không phải là một cơ hội tốt để thiên lôi câu động địa hỏa*, tình cũ cháy lại?
* Thiên lôi câu động địa hỏa: nghĩa đen- Thiên lôi(lửa trời) dẫn ông địa hỏa(lửa đất)/ Nghĩa bóng- Ám chỉ trạng thái kích tình giữa đôi tình nhân.