Giang Bình Dã sáng nay 1 giờ 30 phút xuống máy bay, bởi vì Lâm Giang là thành phố hạng hai nên không có chuyến bay quốc tế nào, Giang Bình Dã phải đặt vé bay từ Giang Thành về. Chuyến bay bị trì hoãn gần nửa giờ, lúc anh ngồi trên xe đã là hai giờ sáng rồi.
Lâm Giang đang là giữa hè, mặc dù đang là sáng sớm nhưng độ ẩm bên ngoài đã đạt tới 25 độ. Sau khi lên xe trợ lý liền nhanh chóng hạ điều hòa trong xe xuống.
Trong bóng tối chiếc xe Bentley chậm rãi rời khỏi cửa sân bay rồi nhanh chóng hòa mình vào bóng đêm.
Bên trong xe một người đàn ông mặc vest đi giày da khẽ cau mày, ánh mắt thản nhiên lộ ra vài phần mệt mỏi giơ tay đỡ trán, dựa cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe tiến vào nội thành Lục Hồng Vũ mới quay đầu hỏi: “Giang tổng, chúng tay quay về Ngân Hà Quốc Tế hay là……”
Ngân Hà Quốc Tế là một trong số toàn bộ bất động sản Giang Bình Dã đứng tên, cũng là nơi anh hay trở về thường xuyên.
Giang Bình Dã ray ray mi tâm, chậm rãi giương mắt lên nhìn hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lục Hồng Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn năm phút nữa là ba giờ sáng.”
Giang Bình Dã ‘ừ’ một tiếng, đang định bảo quay về Ngân Hà Quốc Tế thì điện thoại liền rung lên. Lông mày giãn ra vài phần sau đó vừa cúi đầu trả lời vừa nói: “Tới Minh Hương Nhã Uyển.”
Nghe vậy Lục Vũ Hồng liền hiểu, bảo tài xế lái xe về Minh Hương Nhã Uyển.
Lục Vũ Hồng gặp Giang Bình Dã khi đang là du học sinh, lúc đó cậu chỉ là một thằng nhóc nghèo, Giang Bình Dã cũng không kém cậu là bao. Anh tốt nghiệp ngành quản lý ở một trường nước ngoài, làm việc ở phố Wall bằng hai bàn tay trắng. Có mấy lần anh bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết mấy lần ở ven đường sau đó được cậu đem trở về. Hai người dần hiểu nhau và quen thuộc hơn cậu mới biết hóa ra Giang Bình Dã là công tử không phải lo cơm áo gạo tiền nhưng gia đình bị phá sản nợ nần nên ra nước ngoài kiếm tiền dốc sức trả nợ.
Tuy nhiên lần đầu Lục Hồng Vũ gặp Giang Bình Dã cậu đã biết rằng anh ấy khác mình, anh ấy có đầu óc quyết đoán và dũng cảm. Cho dù bị người ta đánh cho toàn thân đều chảy máu vẫn có thể đứng dậy. Phố Wall không thiếu người thông minh lại quyết đoán, thiếu nhất chính là người tàn nhẫn giống như Giang Bình Dã, được ăn cả ngã về không.
Sự thật là cậu ấy không nhìn nhầm người, trong thời gian ba năm ngắn ngủi Giang Bình Dã đã có tiếng tăm ở phố Wall. Sau đó những con chíp nhỏ do công ty anh sản xuất đã được một công ty đa quốc gia đề nghị ký kết hợp đồng, thắng thì Đông Sơn tái khởi, thua thì tan nát nhà cửa.
Kết quả không ngờ tới vốn dĩ trên thỏa thuận là bốn năm nhưng đã bị Giang Bình Dã rút ngắn lại một nửa. Anh giành chiến thắng trong bản hợp đồng đó và trở nên nổi tiếng ở phố Wall.
Đối với người ngoài thì họ chỉ coi đó là một ngôi sao đột nhiên trỗi dậy nhưng Lục Hồng Vũ là người hiểu rõ nhất. Hai năm này không ngày đêm nào là anh không dốc sức, cậu đã vô số lần thấy anh kiên trì trong bóng đêm trộm lấy một tấm ảnh thẻ sinh viên và căn cước công dân ra ngắm nhìn, cắn răng kiên trì.
Sau đó Lục Hồng Vũ mới biết được trong lòng Giang Bình Dã vẫn luôn có một người con gái mà anh không bao giờ quên được.
Sau khi đứng vững ở thành phố Wall Giang Bình Dã liền vội vàng quay về thành phố Lâm Giang mở công ty. Rất nhanh sau đó anh là người mới nổi tiếng trong thương giới ở Lâm Giang.
Mà chuyện đầu tiên Giang Bình Dã tới Lâm Giang là bảo anh điều tra chuyện của Tống Dao. Sau khi biết cô là nữ diễn viên đang nổi tiếng anh liền thúc đẩy hợp tác cô làm đại ngôn của công nghệ Hoa Phong sau đó bất ngờ gặp lại nhau trong sự kiện.
Lần này Giang Bình Dã tới Úc bàn chuyện hợp tác, vốn dĩ còn ít nhất ba ngày nữa mới trở về. Nhưng bởi vì do xa Tống Dao đã một thời gian lâu nên sau khi khảo sát Giang Bình Dã ký hợp đồng xong liền mua vé bay về Lâm Giang luôn.
Rất nhanh xe liền chậm rãi dừng ở Minh Hương Nhã Uyển.
Bởi vì ở Minh Hương Nhã Uyển có nhiều ngôi sao nổi tiếng, sợ có fan cuồng hoặc chó săn trà trộn vào nên cửa bảo an rất nghiêm khắc. Những người không phải chủ hộ và xe chính chủ đã đăng ký sẽ không vào được nên Giang Bình Dã đã mua một căn ở Minh Hương Nhã Uyển, bây giờ có thể tự do ra vào.
Xe dừng ở dưới lầu Giang Bình Dã bước xuống từ trên xe sau đó phân phó vài công việc trong công ty mới xoay người bước lên tầng.
Tới cửa Giang Bình Dã cúi đầu đọc tin nhắn trả lời sau đó gọi điện nói: “Mở cửa.”
Rất nhanh cánh cửa trước mặt được người bên trong mở ra.
Tống Dao mặc váy ngủ hai dây vải lụa màu hồng nhạt đứng ở cửa, dáng người của cô rất chuẩn nên chất liệu của vải lụa ôm sát người cô, tôn lên làn da trắng nõn. Xương quai xanh thẳng tắp lộ ra, trên vai treo hai sợi dây mỏng tinh tế, mái tóc dài được cô xõa ra, vài sợi rũ xuống trước ngực thu hút trí tưởng tượng của người khác.
Giang Bình Dã nuốt nước bọt sau đó liền rời tầm mắt đi.
Tống Dao thấy người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi trước mặt liền hơi ngạc nhiên: “Sao anh quay về rồi?”
Ánh mắt của Giang Bình Dã lần nữa lại dừng trên mặt cô, cười khẽ: “Nhớ em quá rồi nên về thôi. Sao, không chào đón à?”
Tống Dao khẽ hừ một tiếng, tức giận lườm anh, xoay người đi đến tủ giày lấy cho anh một đôi dép nam sau đó ném xuống sàn: “Em không chào đón thì anh sẽ đi luôn hả?”
Giang Bình Dã cũng không nói thật nhưng Tống Dao tính tình công chúa, từ nhỏ đã khẩu thị tâm phi, cái gì cũng phải nắm chắc trong lòng bàn tay mới được.
Anh sải bước vào phòng, vòng tay ra sau đóng cửa lại, quen đường quen nẻo đi dép bước vào nhà: “Đương nhiên là không rồi.”
Tống Dao quay đầu liếc anh một cái, khẽ hừ một tiếng: “Vậy còn hỏi vô nghĩa.”
Giang Bình Dã cũng không tức giận, ai bảo anh chọc tức cô chứ. Anh cởi tây trang vứt lên ghê sofa đi về phía Tống Dao sau đó nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, giọng điệu trầm thấp mang theo sự mệt mỏi: “Gần nửa tháng không gặp, mới trở về đã kẹp thương mang gậy* với anh rồi, hửm?”
*Kẹp thương mang gậy: ẩn ý châm chọc mỉa mai.
Tống Dao hơi nghiêng nghiêng đầu: “Chẳng phải anh nói cuối tháng mới trở về à, sao lại về trước thế?”
“Còn hỏi nữa à!” Giang Bình Dã: “Sói nhỏ mắt trắng, quay phim đến mấy giờ cũng được mà nửa đêm trở về nhà trả lời tin nhắn của anh giống như lấy mạng của em luôn ý.”
Giang Bình Dã đến Úc được mấy ngày Tống Dao đã cãi nhau với anh một trận, nguyên nhân chính là Tống Dao quay phim buổi đêm trở về vừa mới ngủ đã bị Giang Bình Dã gọi điện đánh thức. Tống Dao bị đánh thức nên rất tức giận, hơn nữa đêm hôm đó cô bị sốt, mới vừa uống thuốc hạ sốt xong mơ mơ màng màng ngủ thì bị đánh thức. Cầm lấy điện thoại không quan tâm là ai ở đầu dây liền bắt đầu mất bình tĩnh.
Mặc dù sau khi cúp điện thoại Tống Dao vẫn không thể nào ngủ ngon, mãi cho đến tận bình minh mới ngủ lại được. Ngủ chưa được mấy tiếng lại phải dậy đến phim trường, cô tức giận đến mức phớt lờ Giang Bình Dã mấy ngày liền, anh phải dỗ dành mãi mới nguôi.
“……”
Tuy rằng Tống Dao đuối lý nhưng vẫn cãi lại: “Vậy hôm nay anh gửi wechat cho em vào sáng sớm em cũng đã trả lời lại rồi sao!”
Giang Bình Dã cười khẽ: “Được được được, em luôn đúng.”
Nửa tháng không gặp Giang Bình Dã cũng không muốn phân thắng thua với cô trong chuyện này.
Nói xong không đợi Tống Dao trả lời Giang Bình Dã đã đặt môi mình lên gáy cô, cẩn thận hôn lên làn da mềm mại nhất: “Nhớ anh không? Hửm?”
Giang Bình Dã là cao thủ tình trường anh vừa mới hôn xong cả người Tống Dao đều tê dại. Giọng nói cửa người đàn ông trầm khàn mang theo tiếng nuốt nước bọt nặng nề sát bên tai cô, kích động màng nhĩ của cô.
Vốn dĩ mới đầu Tống Dao định trả lời anh một chút nhưng không chịu nổi được sự tấn công của anh nên cô chỉ đơn giản ‘ừm’ một tiếng, được xúc tác nên bầu không khí trở nên ái muội.
Rất nhanh nụ hôn nhỏ nhặt ở sau gáy biến thành gặm cắn rồi sau đó lại biến thành một trận quay cuồng. Lúc cô hồi phục tinh thần thì lưng cô đã đặt lên chiếc ghế sofa mềm mại, đầu đè lên chiếc áo khoác tây trang của anh, còn ngửi thấy được mùi hương thoảng thoảng còn lưu lại trên chiếc áo.
Giang Bình Dã thích mùi gỗ hương giống như mùi hương của cây tuyết tùng, gỗ đàn hương,…
Rất nhanh nụ hôn cuồng nhiệt liền rơi xuống, trong chuyện này dường như hai người đều tự hiểu, không kể là lần đầu hay hiện tại, hoặc là lần tình một đêm sau khi cửu biệt trùng phùng, cô cũng không có say.
Ngón tay của Giang Bình Dã luồn qua tóc cô, sau đó chậm rãi cúi xuống ôm mặt cô, cẩn thận hôn cô từng chút một.
Tống Dao theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ anh như mọi khi, triền miên đáp lại.
……
Trời càng lúc càng sáng, ánh mặt trời dần dần nhô lên.
Tấm rèm giường như cũng không che chắn được ánh sáng, căn phòng tối đen từng chút sáng lên, khuôn mặt của người đàn ông cũng dần dần hiện rõ.
Có lẽ là do hôm nay quá mệt mỏi, từ tối đến bây giờ Tống Dao vẫn chưa được ngủ. Mỗi lần cô mê man đị ngủ thì lại bị mấy chuyện xấu của Giang Bình Dã làm tỉnh, cứ thế lặp đi lặp lại.
Cuối cùng Tống Dao không chịu được liền nhấc chân đá anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trời cũng sáng rồi sao anh vẫn còn chưa xong hả?”
“Ở Úc nửa tháng anh đã bị nghẹn thành như vậy à?”
Giang Bình Dã không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt nựng nề nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt của anh Tống Dao không sợ chút nào: “Xem ra trợ lý Lục Hồng Vũ không xứng với chức vụ nha, ngay cả sinh hoạt cá nhân của ông chủ cũng không chuẩn bị tốt.”
Giang Bình Dã nghiêng người nói: “Lục Hồng Vũ là trợ lý đặc biệt của anh, chỉ cần phụ trách tốt chuyện của công ty thôi là được rồi.”
Dừng một lát.
Anh tiếp tục nói: “Về phần cuộc sống___”
“Ngại quá, bạn trai của em vẫn rất liêm khiết, chưa lêu lổng bao giờ.”
Tống Dao hơi thở gấp, khẽ hừ một tiếng: “Ai biết anh có lêu lổng hay không, em cũng không thể lắp máy theo dõi trên người anh.”
Giang Bình Dã cắn vành tay cô cười khẽ: “Nếu em muốn biết thì ngày mai anh bảo Lục Hồng Vũ in một bản lịch trình cho em, nửa tháng gửi cho em một lần.”
Tống Dao: “Ai thèm!”
Nghĩ đến ý định ban đầu nói chuyện với anh Tống Dao lại cắn răng: “Họ Giang kia, sao anh vẫn chưa xong hả!”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào bên tai cô: “Gấp cái gì?”
“?”
Tống Dao cạn lời: “Em mệt rồi, em muốn đi ngủ.”
“Anh thì không buồn ngủ à?”
Tống Dao: “?”
Ai hỏi anh?
Ngay sau đó.
Giang Bình Dã: “Em ngủ thì cứ ngủ đi, anh bận kệ anh.”
“……”
Tống Dao không chịu nổi nữa: “Cút cho tôi!”
Lại chịu đựng thêm một lúc, có lẽ là điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp nên Tống Dao bị gió lạnh thổi cho nổi da gà cả hai bên cánh tay.
Bởi vì không mặc quần áo lại bị gió điều hòa thổi mấy tiếng nên Tống Dao cảm thấy hơi ngứa mũi, nhịn không được liền hắt xì một cái.
Cùng lúc đó cô cảm nhận được thân thể đột nhiên cứng ngắc của Giang Bình Dã.
Trước khi cô chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra Giang Bình Dã đã đen mặt bóp lấy eo cô, dựa sát vào tai cô nghiến răng nghến lợi—–
“Sao em lại hắt xì hả!”