Cuối tháng, Tống Dao và Giang Bình Dã cùng nhau bận rộn lo hậu sự cho Giang Đức Nguyên, bận xong chưa nghỉ được mấy ngày lại vội vã vào đoàn quay, Giang Bình Dã cũng bận chuyện của công ty, tuần trước lại phải bay qua Úc, mỗi ngày chỉ có thể gọi điện video cho nhau.
Bộ phim lần này Tống Dao quay là một bộ phim thanh xuân vườn trường được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng. Lúc thông báo mua được bản quyền đã gây xôn xao dư luận, để không phụ lòng mọi người đạo diễn đã tiến hành bình chọn trên mạng.
Bởi vì lần trước Tống Dao từng đóng qua một bộ thanh xuân vườn trường và thể hiện vai diễn rất tốt, hơn nữa ngoại hình của Tống Dao rất phù hợp với nữ chính bản gốc nên lúc bình chọn trên mạng lượt bình chọn của Tống Dao cao nhất trong hàng chục nữ minh tinh khác. Có thể nói nữ chính lần này do fan tự chọn.
Nửa phần đầu cảnh được quay ở Nhất trung Lâm Giang, bởi vì quá trình quay phim có rất nhiều nhân viên và e-kip hỗn loạn. Vì vậy sau khi liên lạc với nhà trường mới quyết định cho đoàn phim quay vào thời gian nghỉ học giữa năm nhất và năm hai.
Tháng tám là thời điểm nóng nhất ở Lâm Giang nhưng ưu điểm lớn nhất của việc quay phim ngoài trời là không cần phải ở trong studio với thời tiết 37, 38 độ lại còn không có điều hòa, không thể ở trong phòng ngột ngạt mãi được.
Kể từ khi cô giành được giải thưởng tại buổi liên hoan phim lần trước địa vị của Tống Dao cũng tăng vọt trong giới giải trí. Không chỉ chất lượng kịch bản được cải thiện mà đãi ngộ của đoàn quay phim đối với cô cũng cao lên không ít.
Trước kia khi cô quay phim, mặc dù cũng là vai nữ chính nhưng mà vẫn phải dùng chung phòng trang điểm với những diễn viên khác, tốt hơn một chút thì là chung phòng trang điểm với nữ phụ số 2, số 3 hoặc là dùng chung với nam chính. Bây giờ không chỉ có phòng trang điểm của riêng mình mà ngay cả cơm trưa của đoàn phim phát cũng cao cấp hơn so với những diễn viên khác.
Đúng là trong vòng tròn luẩn quẩn này đãi ngộ cũng tùy thuộc địa vị của bạn.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, trong phòng nóng như một cái nồi hấp lớn không ai muốn bước vào. Những người khác nếu không ngồi xổm dưới bóng cây tránh nắng thì là đứng phơi nắng, cô là người duy nhất ngồi ở nơi lộng gió dưới bóng cây, vừa ngồi hưởng làn gió nhẹ nhàng vừa học thuộc lời thoại.
“Chị Dao Dao, lattle ít calo không thêm sữa của chị.”
Trợ lý trước đó đã về quê còn đây là trợ lý mới do Triệu Đình cử đến, người mới vào nghề, tên là Tư Tư.
Tống Dao nhận lấy cốc cafe trên tay cô cười: “Cảm ơn.”
“Không có gì chị Dao Dao.”
Trước khi Dao Dao gia nhập ngành này cô ấy là một fan trung thành của Tống Dao, một fan cứng trên weibo của cô. Sở dĩ cô ấy đến truyền thông Tinh Nghệ là vì muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tống Dao, vốn dĩ ai cũng nghĩ giống như cô rằng phải học việc hai ba năm mới có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng. Ai biết được vận khí của cô lại tốt như vậy, đúng lúc trợ lý trước đó của Tống Dao đã nghỉ việc cô lại vừa mới tốt nghiệp xong, trên CV viết là fan của Tống Dao, còn là trưởng nhóm fan của Tống Dao nên trực tiếp được nhận làm trợ lý của Tống Dao luôn.
Tống Dao lấy một cốc từ trong túi ra đưa cho Tư Tư, ngẩng đầu nhìn cô: “Cốc này cho em, thời tiết nóng như vậy mà chạy tới chạy cũng rất vả nhưng chị cũng không biết em thích uống cái gì nên cứ gọi giống chị. Lần sau lúc đi mua cafe cho chị nhớ phải mua cho mình một cốc nhé, chị trả tiền.”
Nghe vậy Tư Tư liền kinh ngạc, vốn dĩ cô nghĩ rằng Tống Dao mua hai cốc để uống hoặc là đưa một cho nam chính hay đạo diễn gì đó, ngàn vạn lần không ngờ tới cốc còn lại là cho cô.
Tư Tư cóc chút thụ sủng nhược kinh, cô kích động nhận lấy cốc cafe: “Cảm ơn chị Dao Dao.”
Từ trước đến nay cô không dám nghĩ rằng đời này lại có thể uống cafe do thần tượng tặng!
Tống Dao cong môi cười: “Không cần khách sáo.”
Nói xong cô cũng chỉ chiếc ghế dựa nhỏ đằng sau: “Trời nóng như vậy em cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Vừa được thần tượng tặng cốc cafe tình yêu bây giờ Tư Tư giống như được tiêm máu gà, không cần nghỉ ngơi vẫn có thể chạy quanh sân thể dục hai vòng.
Cô liên tục xua tay: “Không cần đâu chị Dao Dao, chị mệt em không ngồi……à không phải……là chị cứ ngồi đi em không mệt.”
Đứa nhỏ kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“……”
Tư Tư cười: “Cái đó cũng sắp tơi giờ phát cơm rồi, em đi xem giúp chị lấy cơm.”
Nói xong liền cười chạy đi mất.
Tại chỗ Tống Dao nhìn thấy bóng dáng chạy vội vàng không nhịn được cảm thán tuổi trẻ thật tốt, bây giờ mà cô cũng chạy nhảy như vậy chắc cô cũng không còn sức nữa,
Sau khi Tư Tư đi Tống Dao cũng không nhàn rỗi, nhân lúc đang nghỉ ngơi vừa uống cafe vừa đọc kịch bản hai cảnh quay buổi chiều.
Không qua bao lâu điện thoại liền vang lên một tiếng, là Giang Bình Dã gửi tin nhắn đến.
[Giang Bình Dã: Ăn cơm trưa chưa?]
Tống Dao cúi đầu trả lời: [Còn chưa nữa.]
Tin nhắn vừa mới được gửi đi chưa được bao lâu bên đối diện trả lời lại rất nhanh.
[Giang Bình Dã: Sao lại chưa ăn?]
[Tống Dao: Bởi vì đoàn quay vẫn chưa phát cơm.]
Rất nhanh khung trò chuyện liền hiện ra hai tin nhắn mới.
[Giang Bình Dã:?]
[Giang Bình Dã: Cái gì mà phát cơm?]
Tống Dao không nhịn được bật cười, cô chưa kịp gõ xong chữ bên kia liền gọi điện qua.
Cô cúi đầu ấn nhận nghe, mỉm cười nói với điện thoại bên kia: “Hôm nay anh không bận à?”
Giang Bình Dã cười khẽ sau đó thấp giọng nói qua điện thoại: “Bận cũng không thể quên việc gọi điện cho vợ được.”
Mặt Tống Dao đỏ bừng, sau khi cởi bỏ khúc mắc ở bệnh viện Giang Bình Dã càng ngày càng không kiêng nể gì, cả ngày luôn miệng gọi vợ và luôn nói những câu tán tỉnh, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi cơ!
“Ai là vợ của anh, đáng ghét không biết xấu hổ.” Tống Dao mắng lại anh.
Giang Bình Dã cười khẽ: “Sớm muộn gì cũng sẽ phải thôi.”
Đang nói chuyện, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dùng trước cổng Nhất trung Lâm Giang.
Lục Hồng Vũ quay đầu nhỏ giọng nói: “Giang tổng, tới rồi.”
Giang Bình Dã hơi gật đầu, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Bên kia điện thoại Tống Dao nghe thấy tiếng động liền hỏi một câu: “Anh đang ở bên ngoài à?”
“Ừm.” Giang Bình Dã trả lời: “Đi ra ngoài một chuyến.”
“Ồ được rồi, em còn tưởng anh đang ở công ty, chuyện ở bên kia anh xử lí xong chưa?”
“Hôm nay vừa mới ký hợp đồng.”
Giang Bình Dã cười cười, đi nhanh vào trường học, hỏi cô: “Buổi chiều mấy giờ quay phim?”
“Chắc là hơn một giờ, sao thế?”
“Không sao, anh hỏi thử thôi.”
Đi vào trong trường Giang Bình Dã lập tức nhìn thấy Tống Dao đang ngồi dưới bóng râm ở một góc sân bóng rổ phía Đông Nam.
Thời tiết mùa hè rất nóng, lúc đi học thỉnh thoảng Tống Dao và Vu Hạ có thời gian rảnh sẽ đứng ở đó nhìn anh và Quý Thanh Dư chơi bóng rổ. Cô nói từ góc này có thể nhìn thấy mục tiêu lại còn có thể che mát, bình thường có gió mát thổi qua, mùa hè xem các trận bóng rổ ở đây là hợp lý nhất.
Trong điện thoại Tống Dao ‘ồ’ một tiếng rồi không nói nữa.
Lúc sắp đi đến cửa sân bóng rổ Giang Bình Dã cười hỏi cô: “Có nhớ anh không? Hửm?”
Bởi vì chuyện hợp tác bên Úc có chút vấn đề nên Giang Bình Dã tạm thời phải bay qua Úc, một tuần rồi cô chưa gặp anh nói không nhớ là nói dối. Làm gì có đôi yêu nhau cuồng nhiệt nào xa nhau một tuần mà không có cảm xúc chứ.
Nhớ lần đầu tiên cô và Giang Bình Dã ở bên nhau vào năm nhất đại học, hai người một ngày không nhìn thấy nhau cả người đều khó chịu.
Tống Dao dựa vào ghế, chán nản lật từng trang kịch bàn vừa trả lời: “Nhớ rồi thì làm sao được chứ, anh cũng đâu có thể xuất hiện trước mặt em luôn đâu.”
Vị trí ngồi của cô quay lưng lại với cửa sân bóng rổ cho nên vẫn không nhìn thấy Giang Bình Dã đang tới gần.
Nghe vậy Giang Bình Dã khẽ cười trong cổ họng: “Nhớ thật rồi à?”
Tống Dao: “Ừm___”
Nói còn chưa xong chợt nghe thấy đầu dây bên kia nói tiếp: “Vậy em quay đầu lại xem?”
Trước khi đầu óc phản ứng lại cơ thể đã nghe theo mệnh lệnh trong điện thoại quay đầu nhìn lại.
Lúc Tống Dao phản ứng lại cô và Giang Bình Dã đã bốn mắt nhìn nhau.
Một giây, hai giây, ba giây.
Tống Dao bất ngờ, lập tức bật dậy khỏi ghế lao vào trong lồng ngực của Giang Bình Dã: “Sao anh đột nhiên quay về vậy?”
Hai người đã công khai rồi nên cũng không sợ bị chụp trộm.
Giang Bình Dã nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, cúi đầu cười khẽ: “Còn chẳng phải có người nói nhớ anh sao, phải về sớm thôi.”
Tống Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy chuyện bên kia xử lý xong xuôi hết chưa?”
Bởi vì lần trước Giang Bình Dã quay về trước nên chuyện còn lại ở Úc không đích thân theo dõi. Chính vì vậy mà lần này phát sinh một chút chuyện nên cô hơi lo lắng.
“Yên tâm.” Giang Bình Dã cười an ủi: “Đều xử lý xong hết rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Giang Bình Dã: “Vẫn chưa ăn cơm à, muốn ăn gì chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Tống Dao lắc đầu: “Không được đâu, cảnh quay đầu tiên buổi chiều là của em, đi ra ngoài ăn cơm sợ không kịp quay lại.”
Đây là lần đầu tiên cô vào đoàn phim sau khi nhận được giải thưởng, cô không muốn có người kiếm cớ lợi dụng nói cô sau khi nhận được giải thưởng rồi bắt đầu kiêu ngạo.
“Vậy buổi chiều có mấy cảnh quay.”
Tống Dao: “Hai cảnh đều đầu tiên, nếu không có gì thì ba giờ có thể kết thúc công việc.”
Hai ngươi đang nói chuyện Tư Tư liền cầm hai hộp cơm đi tới, thấy Giang Bình Dã hơi ngạc nhiên một chút: “Anh rể?”
Nghe vậy Giang Bình Dã không khỏi nhướn mày, cười nhìn Tống Dao: “Trợ lý mới của em khá thông minh đấy.”
Mặt Tư Tư đỏ lên, bởi vì bình thường trong nhóm chat của fan và siêu thoại CP đều gọi Giang Bình Dã là ‘anh rể’, vừa rồi vì ngạc nhiên quá nên chưa kịp sửa miệng.
Tống Dao cười giới thiệu: “Đây là Tư Tư trợ lý mới của em, Tư Tư đây là Giang tổng, Giang Bình Dã.”
Tư Tư mím môi, có chút xấu hổ với xưng hô vừa nãy của mình, sau đó lễ phép chào một tiếng: “Chào Giang tổng.”
Giang Bình Dã cười cười: “Không cần khách sáo như vậy, tôi khá là thích cách gọi trước đó, không cần đổi, cứ gọi anh rể là được rồi.”
“……”
Người này không nghiêm túc gì hết, Tống Dao cũng lười phản ứng với anh.
Sau đó Giang Bình Dã hỏi Tư Tư: “Đoàn phim của các cô có thừa phần cơm nào không?”
Tống Dao: “Anh hỏi cái này để làm gì?”
Giang Bình Dã rũ mắt nhìn cô: “Em không thể đi ăn cùng anh thì anh ở lại đây ăn cơm cùng em.”
“……”
Nói xong Giang Bình Dã ngẩng đầu nhìn về phía Tư Tư: “Còn không?”
“Có ạ có ạ.”
Tư Tư đáp liên tục.
“Vậy làm phền cô lấy giúp tôi một phần.”
Tư Tư vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề anh rể, anh muốn ăn gì em đi lấy giúp anh.”
Cô không ngờ rằng mình còn có thể đưa cơm được cho CP của mình, bây giờ đừng nói là lấy cơm cho, kể cả phải đưa cả phần cơm của mình cho Giang Bình Dã cô cũng nguyện ý.
Giang Bình Dã cười cười: “Cái gì cũng được, tôi không kén ăn, cứ lấy giống như chị của các cô là được.”
Tư Tư rưng rưng nước mắt, dùng sức gật đầu một cái: “Vâng ạ.”
A a a a a a a a a a đây là tình yêu kinh thiên động địa gì vậy, đu được rồi đu được rồi!!!