Mặt bàn màu vàng nâu lập tức xuất hiện một vệt trắng.
Ta giật giật khóe miệng, chiếc bàn chạm khắc hoa lê của ta…
Tiểu tử thối này, tay chân chẳng biết nhẹ nhàng gì cả.
20.
Xương Nhi lén nhìn ta một cái, ta cúi đầu giả vờ uống trà.
Thằng bé mím môi, ánh mắt u uất nhìn chằm chằm vào vệt trắng đó.
Một lúc lâu sau, mới nghẹn ngào thì thầm:
“Là, là đệ đệ muội muội của ta.”
Cũng được, coi như không quá ngu.
Ta liếc nhìn khuôn mặt đầy oán hận của thằng bé, tiếp tục uống trà.
Nguyệt Nhi cầm lấy roi mây, quất mạnh lên bàn làm vang lên những tiếng “bốp bốp”:
“Nói mau, những lời này là ai dạy huynh?”
“Nếu dám lừa gạt, một lời nói dối, ăn một roi!”
Châu Nhi đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa:
“Quá ba lời, trực tiếp đánh chết!”
“Ợ!”
Bị dọa sợ, Xương Nhi bắt đầu nấc cụt.
Xác nhận lại ánh mắt, đây là những người không thể đắc tội.
Xương Nhi vừa nấc cụt vừa khóc lóc kể lể.
Những lời này của nó đều do các nha hoàn và bà v.ú bên cạnh dạy bảo.
Bà v.ú và nha hoàn của Xương Nhi đều do ta chú tâm lựa chọn, nhưng theo những gì nó nói thì ta hoàn toàn không hề quen biết mấy người đó.
Thậm chí còn không phải là gia bộc của Trầm gia và Giang gia, mà giống như mới mua về từ bên ngoài.
Bà v.ú trong nhà quyền quý, chưa bao giờ dùng người mới mua.
Phần lớn đều là gia bộc đã phục vụ nhiều đời, mới có thể tin tưởng.
Mặc dù thân hình Xương Nhi gầy yếu, nhưng trí nhớ lại cực kỳ tốt.
Thằng bé nói hai năm trước, Trầm Nghị nhận được tin tức, có người từng thấy ta ở vùng Giang Nam.
21.
Không lâu sau, trong Giang phủ cũng có lão nô tiết lộ tin tức.
Nói rằng ta quả thật chưa chết, lão phu nhân và lão gia của Giang gia cũng không hề đau buồn.
Lúc trước khi ta rơi xuống vách núi, Giang gia chưa hề tổ chức tang lễ.
Phụ mẫu sai người đi tìm ta khắp nơi, chưa bao giờ chấp nhận chuyện ta đã lìa đời.
Lúc đó, Trầm phủ đang lâm vào cảnh rối ren, Trầm Nghị cho rằng ta giả c.h.ế.t bỏ trốn, bỏ phu bỏ con.
Đến khi mọi chuyện đã qua, hắn ta lập tức rước Chu Uyển vào cửa.
Vì chuyện này, nhà ta còn đến Trầm phủ náo một trận, từ đó cắt đứt qua lại.
“Bà vú, mỗi ngày bà v.ú đều nói bên tai ta.”
Xương Nhi vừa sụt sịt vừa liếc trộm ta bằng đôi mắt tròn xoe như hạt nhãn:
“Nói rằng người không cần ta nữa, nói rằng người là một nữ nhân xấu xa.”
“Bà ấy nói người làm tổn thương cha, không cứu giúp Trầm phủ khi gặp nạn.”
“Còn nói, người một mình ở bên ngoài ăn chơi hưởng lạc, đã sớm quên mất chúng ta rồi!”
Ba ngày trước khi ta gửi thiếp mời đến, bà v.ú của Xương Nhi còn lải nhải bên tai nó đều đặn một ngày ba bữa.
“Mẫu thân yêu tinh đó của con sắp đến cướp vị trí của đại phu nhân rồi.”
“Đến lúc đó, phu nhân của Trầm gia sẽ là nữ nhân phong lưu kia, lúc con đi học, mọi người sẽ chế giễu con, chẳng ai làm bạn với con đâu!”
“Nương Uyển Nhi của con, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, lo lắng đến mức cơm cũng không ăn nổi.”
“Một nữ nhân độc ác như vậy mà vào phủ, Xương Nhi của ta chắc chắn sẽ phải khổ sở lắm! Nghe nói nàng ta là con gái của tướng quân, xuất thân thô bỉ, còn dùng quân côn để đánh trẻ con!”
Ta nghiến răng ken két.
Mặc dù Trầm Nghị không hiểu nhiều về thế tục, lại còn tự cho mình là thanh cao, đôi khi đầu óc cũng không được sáng suốt.
Nhưng hắn ta tự nhận mình là quân tử, sẽ không để bà tử đi nói những chuyện này với trẻ con.