Lúc cửa lại được mở ra, Đàm Dận phát hiện cô gái trước mặt mặc một chiếc áo ngủ hình gấu giản dị, cổ áo cài thật kín đáo, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng đang cố giả vờ bình tĩnh nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Đàm Dận nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đến khi tóc gáy cô dựng đứng cả lên: “Không có gì.”
Biên Nhan: “???”
Đàm Dận đưa một xấp giấy tới trước mặt cô: “Anh mới vừa thảo ra một bản hợp đồng, em xem thử, nếu không có gì dị nghị thì ký tên đi.”
Đưa hết những thứ này, anh nhanh chóng xoay người quay về phòng của mình.
Biên Nhan bật đèn bàn, ngồi trước giường đọc thật cẩn thận, trêи hợp đồng viết những điều họ đã bàn bạc lúc ban ngày. Mặt khác còn có một hợp đồng làm thuê, trong hợp đồng ghi rõ Đàm Dận sẽ trả thù lao cho cô theo tháng, toàn bộ thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng đều do anh sắp xếp.
Tiền lương là 6000, không tệ lắm, còn cao hơn so với khi cô còn làm biên kịch.
Biên Nhan ký tên vào chỗ cần ký, sau đó chụp hình bản hợp đồng chia sẻ cho Ngải Lê, nhân tiện thuật lại cho cô ấy những gì đã xảy ra.
Ngải Lê trả lời lại: Được được được!! Quả nhiên tớ không nhìn lầm anh ta. Biên Biên, cậu phải chăm sóc Đàm Đàm của chúng ta thật chu đáo đấy!
Điều thú vị là cô mới vừa ký hợp đồng thì hôm sau thầy đã gọi điện thoại cho cô và hẹn gặp cô ở quán cà phê của Ngải Lê, nói muốn bàn chuyện phục chức cho cô.
Biên Nhan từ chối, nói không cần nữa.
Tống Thần cười cười, không hề cảm thấy bất an hay không hài lòng vì bị cô từ chối. Nếu cô không muốn gặp mặt nói chuyện, vậy nói rõ qua điện thoại cũng được.
Biên Nhan nghe anh ta giải thích xong thì đáp: “Thầy bảo tôi làm ‘tay súng’ (*) cho Hạ Tân?”
(*) tay súng (枪手): ở đây ý nói người viết hộ, viết thế.
“Đừng nói khó nghe vậy, chẳng qua chỉ bảo em làm biên kịch hợp tác thôi.”
Biên Nhan bị sự đường hoàng của anh ta làm bật cười: “Vậy còn tên? Lúc phim truyền hình được công chiếu thì có thể thấy tên tôi không?”
Tống Thần không lên tiếng, sau một lúc lâu anh ta mới đáp: “Đây là một cơ hội, trong giai đoạn này em có thể từ từ tiếp xúc với bên đầu tư, cho người ta biết kịch bản là do em viết, vậy thì lần sau ông ta sẽ tìm đến em. Vì giá tiền bên em rẻ hơn, vả lại ông ta cũng kiểm soát được chất lượng kịch bản.”
Anh ta cố gắng thuyết phục cô: “Thời buổi này, biên kịch ‘tay súng’ rất ít, trước đây em có thể khinh thường tham gia, nhưng Nhan Nhan à bây giờ em đã không có tư cách để thanh cao rồi.”
Biên Nhan mím môi không nói được lời nào.
Giọng điệu của Tống Thần nhạt nhẽo hơn rất nhiều: “Tôi chỉ muốn giúp em. Bán văn còn tốt hơn nhiều so với bán thân đấy.”
“Thưa thầy.” Dù đã nghỉ việc nhưng Biên Nhan vẫn tôn trọng gọi anh ta một tiếng thầy, có lẽ sau này sẽ không còn gọi như vậy nữa: “Bây giờ thầy cũng chẳng khác gì những kẻ giậu đổ bìm leo với tôi cả.”
Tống Thần không nói nữa, yên lặng cúp điện thoại.
Đàm Dận lấy lại bản hợp đồng đã có chữ ký của cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh ăn canh ngân nhĩ hạt sen.
“Là cấp trêи cũ của em?” Anh hỏi.
“Vâng.”
Anh nhìn cô, dường như muốn an ủi nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Cuối cùng anh chỉ đành không tỏ biểu cảm gì: “Loại thầy này không cần cũng được.”
Biên Nhan cong môi mỉm cười. Anh, Tiết Ngôn và Tống Thần đều nói sẽ giúp cô nhưng người thật sự đang giúp cô chỉ có Đàm Dận mà thôi.
Đàm Dận giải quyết mọi chuyện với hiệu suất vô cùng cao. Sau khi xử lý xong nợ nần, Biên Nhan có cảm giác như trút được gánh nặng, dường như đã lâu cô chưa được hít thở nhẹ nhàng như vậy. Mấy ngàn vạn lận đó, cô gần như đã nghĩ nửa đời sau đều phải sống trong cảnh trả nợ rồi.
Vì cảm kϊƈɦ, Biên Nhan tận tâm tận tình chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Đàm Dận, nếu không phải tay trái anh đã khá linh hoạt thì cô hận không thể đút cơm tận miệng anh rồi. Theo lời bác sĩ, cánh tay mà anh ngã bị thương phải được chườm nóng ba lần mỗi ngày, phối hợp với bôi thuốc xua tan máu bầm. Những chuyện này không có gì đáng nói, ngoài việc mỗi tối cô phải giúp anh thay quần áo thì hơi khổ sở mà thôi.
Cô thường sợ không cẩn thận sẽ đụng vào vị trí không nên đụng, làm nó phản ứng thì cô phải bồi thường tiền là chết chắc!
Mỗi lần cô luôn tự nói với mình mắt phải nhìn thẳng, tâm lặng như nước. Nhưng chỉ cần anh vừa cởi đồ ra, không khí lập tức trở nên cực kỳ mập mờ và cô không khống chế được sẽ nghĩ theo một hướng sai lệch mới chết!
Cũng may chỉ cần chịu đựng mấy ngày thôi, sau này họ không cần phải thân mật như vậy nữa rồi.
Hôm nay cô đang khổ sở đứng trước mặt Đàm Dận hăng hái chiến đấu với khóa quần của anh, mẹ nó bị kẹt rồi, chất lượng của cái này OK chứ hả?
Đàm Dận cúi đầu nhìn cô: “Đừng làm nữa.”
“Hả? Khóa kéo này hình như bị hư rồi á, em đi bôi xà phòng thử xem?”
Đàm Dận chặn tay cô rồi tùy tiện kéo hai cái thì khóa kéo được mở ra.
“…” Như vậy có vẻ giống như cô đang cố ý câu giờ thì phải: “Ôi, khoan đã, anh có thể sử dụng tay phải rồi hả?”
Vẻ mặt Đàm Dận hơi lạ: “Em đứng lên trước đi.”
“… À.”
Anh đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan đến hoàn cảnh: “Hôm nay sao em không mặc áo ngủ hình con gấu kia?”
Biên Nhan bị anh thì hơi đơ mặt ra: “Bộ đó giặt rồi ạ.”
Hơn nữa thời tiết hiện nay thật sự hơi nóng nên bộ đồ tơ tằm trêи người cô thoải mái hơn.
Đàm Dận không nói gì thêm mà đi vòng qua cô vào phòng tắm.
Nếu tay anh khỏi rồi thì Biên Nhan cũng yên tâm trở về phòng của mình.
Trong đêm khuya cô đang xem một bộ phim đạo đức trêи máy vi tính, đang xem say sưa thì cửa phòng bất ngờ bị gõ vang. Biên Nhan vội vàng nhấn tạm dừng. Ngoài cửa sắc mặt Đàm Dận trông càng âm trầm hơn trong đêm tối, khiến cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu vậy: “Sao… Sao vậy?”
“Ồn quá.”
“Hả?” Biên Nhan chợt nhận ra điều gì, gương mặt trở nên đỏ bừng: “Xin lỗi, em không biết căn phòng này cách âm kém vậy!”
Cô có thể cảm nhận được Đàm Dận đang nhìn cô: “Sau này em sẽ đeo tai nghe.”
Trong vài giây anh im lặng, tâm trạng Biên Nhan vô cùng đau khổ.
Chẳng lẽ anh nghĩ cô chưa thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng ư!
“Muốn xem thì có thể xem cùng nhau.”
Anh sượt qua vai cô đi vào trong.
Biên Nhan thật không ngờ anh sẽ đáp lại như vậy.
Đàm Dận nằm tựa vào giường cô, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Cô đành phải chỉnh phim chiếu lại từ đầu.
Bên cạnh cô là một người đàn ông, ở giữa chỉ cách một khoảng rất ngắn, Biên Nhan phát hiện mình rất mẫn cảm với cả tiếng hít thở của anh.
Trong phim đã đi đến cảnh giường chiếu, cô càng ngượng ngùng khiến mũi chân cũng căng thẳng.
Đôi khi khóe mắt trộm liếc nhìn Đàm Dận, lo anh sẽ dùng ánh mắt không vui nhìn mình.
“Bình thường em thích xem thể loại phim này à?”
“Không… Không có, chẳng qua bộ này khá kinh điển, em chỉ muốn học tập thôi.”
Nữ chính trong phim vẫn đang rêи rỉ, mẹ nó chứ cảnh giường chiếu này sao dài vậy.
Biên Nhan cố gắng làm bản thân bình tĩnh, hơn nữa cố gắng dùng ánh mắt đầy triết học và nghiêm túc xem bọn họ **.
Tuy nhiên, vóc dáng của nam nữ chính trong phim khá thật đấy, nhất là bầu ngực của nữ chính, vừa trắng vừa đẫy đà, vuốt ve rất thích tay. Nam chính nằm trêи người cô ta, dùng răng ngậm kéo đầu nhũ của cô ta, ép cô ta bật lên tiếng khóc run rẩy.
Xem mà đầu nhũ của cô cũng hơi ngưa ngứa rồi.
Ngay khi Biên Nhan không chịu đựng nổi muốn tắt máy tính, rốt cuộc Đàm Dận cũng đứng dậy xuống giường rồi đi thẳng tới cửa phòng.
Cô mừng rỡ: “Anh muốn ngủ rồi hả?”
Bóng lưng của Đàm Dận hơi chững lại, trong quá trình xoay người thì trở tay đóng cửa phòng lại.
Đầu tiên trêи đầu Biên Nhan xuất hiện một dấu chấm hỏi, ngay sau đó lại biến thành một dấu chấm than!
Quả nhiên Đàm Dận lấy máy tính trêи giường đi, khép nắp lại, sau đó lấn tới đè lên cô.
Dây áo ngực nhanh chóng bị kéo xuống vai, Biên Nhan run rẩy bảo vệ bầu ngực của mình: “Không được sờ, không được nhìn.”
Vài giây sau cô sắp sụp đổ: “Vậy anh cũng đừng dùng tay phải, cánh tay của anh cứ cong lại như vậy không sao chứ?”
Cánh tay Đàm Dận cứng đờ, nghiến răng đáp: “Không sao cả.”
Lúc này Biên Nhan mới yên tâm đẩy anh ra: “Vừa rồi anh chỉ đụng vào tay em thôi, nơi đó anh chưa đụng phải đâu.”
“. . . . . . Lấy tay ra, cho anh nhìn một chút đi.”
“Không, không được.” Biên Nhan ôm lấy gối đầu che chắn trước ngực.
Giọng nói của anh lộ ra chút vội vã và tức giận: “Bây giờ em che cái nổi gì? Tối nay chẳng lẽ không phải em cứ luôn quyến rũ anh sao?”
“Em không có, em đâu có ngốc.” Biên Nhan sắp khóc rồi: “Bây giờ giá trị con người của em đâu dám với cao, nhận một cái hôn thôi thì nửa tháng tiền lương của em sẽ bay mất, em em em còn chẳng dám chạm vào một đầu ngón tay của anh nữa là.”